Kiều Phương Hạ không lên tiếng, ngoan ngoãn ngồi đối diện Phó Viễn Hạo.
“Chị ăn món này đi!” Đình Trung cười tủm tỉm đẩy đĩa bánh hoa quế đậu xanh đến trước mặt Kiều Phương Hạ, là Lệ Đình Tuấn nói rằng Kiều.
Phương Hạ rất thích ăn đồ ngọt.
Sáng sớm đã nhìn thấy Kiều Phương Hạ bước xuống từ trên tầng, còn có thể ăn sáng cùng với cậu, Đình Trung vô cùng thỏa mãn.
“Đình Trung rất thích cô, cũng rất ỷ lại vào cô” Phó Viễn Hạo đút cho Đình Trung ăn một ít rồi nhỏ giọng nói.
Kiều Phương Hạ nhìn Phó Viễn Hạo, cô lớn như vậy rồi, người cô sợ nhất là Phó Viễn Hạo.
Không chỉ bởi vì ông ấy luôn làm ra vẻ không tức giận, không phải vì địa vị của ông ấy trong quân đội, mà là bởi vì Lệ Đình Tuấn kính trọng ông ấy, lúc nhỏ chỉ cần nhìn thấy Phó Viễn Hạo, cô đều cảm thấy sợ hãi.
Năm nay Phó Viễn Hạo cũng đã hơn tám mươi tuổi rồi, đầu tóc.
cũng bạc hơn trước, như vậy nhìn trông có vẻ hiền hòa hơn.
“Cháu cũng rất thích Đình Trung” Cô trầm ngâm trong giây lát rồi trả lời “Thích thì tốt” Giọng điệu của Phó Viễn Hạo có vài phần khó hiểu.
Kiều Phương Hạ biết Phó Viễn Hạo rất quy củ nên cô chỉ ăn một ít rồi buông đũa, nói: “Cháu ăn no rồi, phải đến đoàn phim rồi ạ”
“Ăn ít vậy sao” Phó Viễn Hạo nhìn qua bát của cô rồi nói.
Kiều Phương Hạ nhớ rõ Phó Viễn Hạo có thói quen ăn cơm không quá tám phần no nên cô cũng vô thức ăn ít đi một chút.
Cô gật đầu và trả lời ngay lập tức: “Vâng”
Phó Viễn Hạo đặt thìa xuống, thìa va chạm vào bát và phát ra tiếng “cạch”, không quá lớn tiếng.
Kiều Phương Hạ cho rằng mình đã phá hỏng quy tắc của ông ấy, đứng trơ như tượng, nhìn về phía ông.
“Cho dù muốn lên hình đẹp thì cũng không cần phải ăn ít vậy chứ, đến con nít cũng không bế được”. Sắc mặt của ông ấy có chút không hài lòng, nói: “Ai nói cứ phải gầy mới đẹp?”
Tuy rằng Kiều Phương Hạ không gầy đến mức trơ xương, nhưng nhìn cổ tay nhỏ bé của cô, sợ là đến đũa cũng cầm không chắc, nên trong lòng ông ấy có chút bất mãn.
Giọng nói tuy rằng có chút nghiêm khắc, nhưng Kiều Phương Hạ lại nhận ra được có một chút sự quan tâm của ông ấy.
Nhưng mà, cô bế một lúc năm đứa như Đình Trung cũng không có vấn đề gì đâu.
Vô Nhật Huy ở bên cạnh nhìn bọn họ và nói: “Ông à, hàm lượng đường của mấy cái bánh ngọt này quá cao, hàm lượng calo của một miếng bánh này tương ứng với một bát cơm, ăn nhiều sẽ rất dễ béo”
Phó Viễn Hạo nhìn một lượt trên bàn, vì Đình Trung thích ăn, nên sáng nay ông ấy chuẩn bị hơi nhiều bánh ngọt.
“Ăn thêm cái bánh đi” Ông ấy nhíu mày, trầm giọng nói với Kiều Phương Hạ.
Giọng điệu mang theo vài phần mệnh lệnh.
Kiều Phương Hạ nghĩ một lát, vẫn nghe lời cầm bát đũa lên, gắp thêm một chiếc bánh bỏ vào bát.
Phó Viễn Hạo nhìn cô ăn xong rồi, mới hài lòng nói: “Đi đi”
Nếu Kiều Phương Hạ có lịch quay phim thì phải dậy lúc bốn năm giờ sáng, nếu như tắc đường hay xảy ra sự cố, đi đi về về cũng mất gần hai hoặc ba tiếng, nên cô cần phải dậy sớm hơn, cũng không được ngủ nữa.
“Hôm nay không được đâu” Kiều Phương Hạ nói.
Đình Trung bĩu môi, dáng vẻ tủi thân nhìn cô.
*Đợi có thời gian, chị sẽ đến thăm em” Kiều Phương Hạ mềm lòng, do dự một lát rồi nhẹ nhàng nói với cậu.
Lúc này Đình Trung mới miễn cưỡng gật đầu.
Chương 194: Đứng về phía anh vô điều kiện
Cùng lắm thì Kiều Phương Hạ không đến thăm anh, anh sẽ đi tìm Kiều Phương Hạ.
Ở khách sạn của đoàn phim.
“Vết thương trên tay King đã đỡ chút nào chưa?” Khi Ninh Nguyệt gọi video tới, Kiều Phương Hạ lập tức hỏi cô bé.
Vài ngày qua, King chưa liên lạc với cô, nhiệm vụ lần trước cũng nhờ chú Thiên thông báo cho cô.
“Khá hơn rồi ạ, không chảy máu nữa” Ninh Nguyệt gật đầu đáp: “Nhưng mà tâm trạng của chú King luôn không vui”
Kiều Phương Hạ dừng lại một lát, sau đó thấp giọng giả vờ khẽ hỏi Ninh Nguyệt: “Vậy tại sao chú ấy lại không vui, có nói cho con biết lý do không?”
“Phương Hạ ơi, mẹ tiêu rồi” Ninh Nguyệt trả lời đâu ra đấy.
“Lần trước đầu chú King bị thương, mẹ biết ai là chủ mưu phải không?” Ninh Nguyệt nhỏ giọng hỏi.
Kiều Phương Hạ hơi sửng sốt, Kinh đã điều tra ra Lệ Đình Tuấn rồi sao?
“Chỉ có con dám nói cho mẹ biết thôi, ngày hôm ấy chú King tức giận dữ lắm! Mẹ tiêu rồi!” Ninh Nguyệt thở dài đáp: “Chú ấy bị thương nặng như thế, vậy mà mẹ còn giấu chú ấy”
“Mẹ sẽ gọi điện cho chú ấy” Cô im lặng hồi lâu, nhẹ giọng nói với Ninh Nguyệt: “Mẹ sẽ giải thích rõ với chú ấy”
“Phương Hạ à, chú King nói đó gọi là phản bội” Ninh Nguyệt lại thở dài.
Kiều Phương Hạ chưa bao giờ muốn phản bội King, mạng của cô là do anh ấy cho. Không có Cố Dương Hàn sẽ không có Kiều Phương Hạ bây giờ, sao cô lại phản bội anh ấy chứ?
“Mẹ không cần con và chú King hả?” Ninh Nguyệt nhìn cô chăm chú, sau đó cất giọng hỏi.
“Con chính là tất cả của mẹ, con nói xem?” Kiều Phương Hạ nhíu mày hỏi ngược Ninh Nguyệt.
“Còn chú King thì sao? Chú ấy thích mẹ, mẹ có thích chú không?”
Ninh Nguyệt suy nghĩ một lát lại hỏi cô: “Chiếc nhắn kia chú ấy đã tốn thời gian một tháng để chọn kim cương, thiết kế, đánh bóng, chú ấy tự mình làm hết.
Chú ấy nói tự làm mới có ý nghĩa, còn nhờ con giữ bí mật, chú King thực sự rất thích mẹ”
Kiều Phương Hạ không biết Cố Dương Hàn đã tốn nhiều thời gian như vậy để thiết kế chiếc nhẫn cầu hôn kia.
Cô sửng sốt, sau đó dời mắt nhìn về phía hộp đựng nhẫn trong túi xách Một lúc sau, cô nhẹ giọng trả lời Ninh Nguyệt: “Mẹ cũng thích chú ấy, có điều Ninh Nguyệt à, chờ khi trưởng thành con sẽ biết, thích giữa tình thân hoàn toàn khác với thích giữa người khác giới”
“Tại sao vậy chứ? Thế mẹ thích ai?” Ninh Nguyệt khó hiểu hỏi.
“Mẹ…” Suýt nữa đã bật ra cái tên đó, Kiều Phương Hạ chỉ nói một chữ rồi ngừng lại.
Cái loại thích khắc sâu trong lòng không bao giờ quên chỉ có một người mà thôi.
“Chú về rồi, mẹ gọi điện cho chú ấy đi” Ninh Nguyệt nhìn thoáng vội vã trả lời Kiều Phương Hạ rồi ngắt điện thoại.
King đã biết Lệ Đình Tuấn đến công ty Ân Lợi để tìm Chu Tước rồi, nhưng anh ấy không hề gọi điện thoại cho cô, có phải là vì anh thất vọng về cô rồi hay không?
Kiều Phương Hạ nghĩ thầm một hồi, cô vẫn kiên trì gọi điện tới chỗ King.
Điều bất ngờ là vài giây sau King đã bắt máy.
Kiều Phương Hạ nghe từng câu anh ấy nói, trái tim cô lạnh dần, Cố Dương Hàn giận thật à?
Chương 195: Cố tình lừa dối cô
“Thật xin lõi..” Cô im lặng một hồi rồi nhỏ giọng nói: “Nhưng việc này chưa được điều rõ ràng, em cảm thấy do người của công ty Ân Lợi tự quyết định ra tay với anh. Không phải anh ấy ra tay đâu, anh ấy hoàn toàn chẳng biết anh là ai”
*Đó là lý do lúc trước em gạt anh, muốn tự mình điều tra rõ”
“Nếu anh ta ra lệnh muốn giết anh, em sẽ lựa chọn thế nào?” King hỏi vặn cô mà không thèm suy nghĩ.
Khi anh ấy muốn giết Lệ Đình Tuấn, thì về phía Lệ Đình Tuấn mà ngăn chặn họng súng đó của anh ấy.
Anh ấy muốn biết, nếu như Lệ Đình Tuấn muốn giết anh ấy, vậy thì liệu Kiều Phương Hạ có lựa chọn đứng về phía anh ấy hay không?
Anh ấy đợi Kiều Phương Hạ mấy giây, bên kia vẫn không lên tiếng trả lời.
Kiều Phương Hạ liền đứng lên.
“Ra vậy” Anh ấy cười nhẹ.
Trên thực tế chắc chắn, Kiều Phương Hạ sẽ chọn Lệ Đình Tuấn.
Khoảnh khắc phát hiện anh ấy muốn móc súng ra, cô chạy đến ngăn cản anh ấy không chút do dự, anh ấy nên hiểu điều đó mới phải.
“Bên anh đình chỉ nhiệm vụ của em, khi nào em rảnh về nước Hình Giang thì đến hoàn thành thủ tục nghỉ máy.
” Anh ấy nói xong thì lập tức cúp Kiều Phương Hạ gọi lại, nhưng anh ấy dập máy ngay.
Ngay sau đó, cô vượt tường vào diễn đàn “Phiêu Diễu” và nhận được một tin nhản từ hệ thống: “Tất cả quan hệ giữa King và Chu Tước đã bị hủy bỏ”
Tin tức này khiến toàn bộ diễn đàn “Phiêu Diễu” muốn nổ tung, tất cả cư dân mạng gần như muốn bùng nổ.
“Không nhầm chứ, tôi tưởng rằng Couple Heo Vương sẽ dính chặt cả đời! Tôi còn định viết một bộ truyện đam mỹ cho họ nữa!”
“Trước đây, Chu Tước đã giúp Truth nghiên cứu ra chuỗi mật mã phòng thủ hoàn mỹ, sau này cái đó sẽ thuộc về ai nhỉ?”
“Sự việc ồn ào thành ra thế này, chẳng phải King vẫn tốt với cấp dưới của mình sao? Những công ty khác tốn vài trăm tỷ chưa chắc mời được Chu Tước, sao nói kết thúc là kết thúc nhỉ?”
Kiều Phương Hạ nhìn mấy chữ đăng trên cùng của hệ thống, đầu óc cô cũng mờ mịt theo.
Hiện nay, Kiều Phương Hạ và Cố Dương Hàn chỉ còn chút quan hệ ngoài thế giới thực.
Ban đầu, King đưa mật mã phòng thủ cho cô, chẳng qua cô chỉ sửa đổi thêm nên sẽ không mang đi, nhưng cô chưa từng nghĩ tới có một ngày mình sẽ rời khỏi Truth.
Một vài tin nhắn riêng gửi tới tài khoản của Chu Tước, Kiều Phương Hạ vội vàng liếc mắt, đều là những tin nhắn chào giá cao mời cô từ công ty khác.
Cô lập tức tắt cửa sổ tin nhắn riêng.
Do dự vài giây, cô chậm rãi đánh ra mấy câu post diễn đàn: “Đây là lần cuối cùng, sau khi rời khỏi Truth, Chu Tước sẽ biến mất hoàn toàn, tôi tự động rút khỏi giới hacker”
King không cần cô, cô sẽ tự động biến mất.
Cô chưa bao giờ nghĩ sẽ phản bội, nhưng King lại loại trừ cô.
Đăng xong câu này, cô lập tức thoát khỏi diễn đàn.
Cô nhìn chằm chẳm số điện thoại của King trong danh bạ, chỉ cảm thấy tức giận đến khó thở, anh ấy biết mình có ý nghĩa thế nào với cô mà.
Chẳng biết qua bao lâu, màn hình lại sáng lên, trên di động báo có cuộc gọi người gọi đến là “Lệ Đình Tuất Ngày thường, Lệ Đình Tuấn ít gọi cho cô, thật trùng hợp khi hôm nay lại gọi đến vào giờ phút này.
những thói quen của các đại thần, người bình thường tuyệt đối không thể nhìn ra được sơ hở!
Hoặc là, Lệ Đình Tuấn cố ý muốn mượn chuyện này để lừa cô!
Chương 196: Anh ta không quan tâm
Cô ngập ngừng giây lát, sau đó đáp: “Chẳng phải trước đây Vô Nhật Huy vẫn luôn điều tra Chu Tước sao? Tất nhiên em biết”
“Cũng đúng” Lệ Đình Tuấn cười nói tiếp: “Anh tưởng em thích chơi game, chắc cũng biết một số hacker trên diễn đàn”
“Chơi game và hacker đương nhiên khác nhau” Kiều Phương Hạ thuận miệng trả lời.
Suy nghĩ một hồi, cô hỏi: “Sao thế? Sao anh đột nhiên gọi điện hỏi em vấn đề này?”
Lệ Đình Tuấn cười đáp: “Anh muốn giành cô ấy”
“Vậy em cũng không biết, để em hỏi thăm trong thế giới game xem có ai biết cô ấy không?” Kiều Phương Hạ dừng lại, cô trả lời như không có việc gì.
Đúng lúc, Đường Nguyên Khiết Đan đi ngang qua hỏi Kiều Phương Hạ: “Kịch bản của chị đâu? Chị đọc chưa? Biên kịch có thể phải đối kịch bản”
Ở bên kia, Lệ Đình Tuấn nghe thấy giọng của Đường Nguyên Khiết Đan, anh nhỏ giọng nói: “Em đi nhanh đi”
Anh nói dứt lời bèn cúp điện thoại.
Kiều Phương Hạ bỏ điện thoại xuống, khi cô đứng dậy tìm cầm kịch bản đưa cho Đường Nguyên Khiết Đan, mới phát hiện tim mình đập rất nhanh sắp văng ra khỏi lồng ngực.
Hóa ra, Lệ Đình Tuấn vẫn đang nghỉ ngờ và chưa từng nới lỏng cảnh giác với cô.
Lúc cô tìm được kịch bản đưa cho Đường Nguyên Khiết Đan, cô ấy chạm vào đầu ngón tay cô thì kinh ngạc hỏi: “Sao tay chị lạnh thế?”
“Bởi vì mặc ít đồ qu: iêu Phương Hạ khẽ cười vị Màn hình lại sáng lên lần nữa, Kiều Phương Hạ vội vã cầm điện thoại nhìn thoáng qua.
Là tin nhắn chú Thiên gửi tới: “Hai người hãy bình tĩnh một chút đi, một người muốn kết thúc quan hệ, một người muốn rút khỏi giới hacker, tôi cảm thấy điều này không thích hợp lắm. Tôi sẽ khuyên nhủ cậu ấy, nói không chừng qua vài nữa cậu ấy sẽ nghĩ thông suốt, đúng lúc cho cô nghỉ, hãy nghỉ ngơi một chút đi, thiếu tiền xài thì cứ nói với chú Thiên”
“Cảm ơn chú Thiên” Kiều Phương Hạ bấm vài chữ trả lời rồi tiện tay xóa tin nhắn.
Trước giờ, tính tình của Cố Dương Hàn đều ít nói, ít cãi vã, Kiều Phương Hạ cảm thấy chú Thiên nói cũng có lý, bây giờ cô tìm Cố Dương Hàn nói chuyện chỉ càng chọc giận anh ấy thêm.
Chi bãng để đôi bên bình tĩnh lại.
Chập tối, Đường Minh Kỷ gọi điện thoại đến.
“Ra ngoài ăn cơm chung không?” Đường Minh Kỷ hỏi Kiều Phương Hạ: “Xe tôi đậu ngay bên ngo: Đường Minh Kỷ cũng biết chuyện ồn ào giữa cô và King.
“Được thôi, anh chờ tôi thay đồ nhé” Kiều Phương Hạ nhẹ giọng trả lời.
Đường Minh Kỷ chọn một phòng bao trong nhà hàng có không gian lịch sự, đẹp đẽ và yên tĩnh, ngoài cửa sổ là Tây Sơn, rất thích hợp để nói chuyện tình cảm với Kiều Phương Hạ.
Hai người ngồi đối diện nhau, chẳng ai nói gì.
Lúc đợi món ăn bưng lên, Đường Minh Kỷ liếc mắt nhìn Kiều Phương Hạ: “Cô nhất định phải vì Lệ Đình Tuấn mà chấm dứt quan hệ với King à”
“Không hề” Kiêu Phương Hạ không khỏi nhíu mày: “Tôi chưa từng nghĩ tới chuyện rời khỏi tổ chức”
“Nhưng quả thực cô đã làm tổn thương trái tim của anh ta, suy nghĩ của gánh đàn ông rất đơn giản. Nếu như em theo tôi, tôi sẽ một lòng một dạ, còn không thì chia tay mỗi người mỗi ngã” Đường Minh Kỷ rót cho Kiều Phương Hạ một ly champagne, nhẹ nhàng đẩy nó tới trước mặt cô.
“Anh ta thích cô như thế, sao có thể quan tâm chút mật mã và số cổ phần đó chứ? Anh ta vừa liên lạc với tôi, nói răng số mật mã là do cô thiết kế ra, nó sẽ thuộc về cô”
Chương 197: Nói dối thì tốc độ nói sẽ rất nhanh
Kiều Phương Hạ dời mắt, cô nhìn Đường Minh Kỷ.
Đáy mắt Đường Minh Kỷ hơi phức tạp xen lãn chút thất vọng.
“Chỉ cần cô muốn, toàn bộ mọi thứ của anh ta đều là của cô, nhưng cô..”
Kiều Phương Hạ không biết tại sao mọi chuyện lại trở nên như vậy, từ sau khi King thổ lộ tình cảm với cô thì mọi thứ đã khác trước.
Thật ra, cô không có lòng tham, cô chỉ muốn mình, King và Ninh Nguyệt mãi mãi là người một nhà.
Hiện giờ, ngay cả King cũng không cần cô.
“Tôi đi toilet” Cô im lặng hồi lâu, sau đó thấp giọng nói với Đường Minh Kỷ.
Cô đứng dậy, đẩy cửa ra, đi về phía nhà vệ sinh ở chỗ rẽ.
Trước cửa thang máy, Lệ Đình Tuấn mới đi ra từ trong tháng máy, vừa ngẩng đầu lên đã bắt gặp bóng dáng quen thuộc vội vã đi qua trước mặt mình.
Anh lập tức dừng bước, nhìn về hướng căn phòng Kiều Phương Hạ vừa mới bước ra.
Nhìn từ góc độ của anh có thể dễ dàng nhìn thấy người đàn ông đứng trước cửa sổ đưa lưng về phía cửa phòng đang khép hờ, người đó là Đường Minh Kỷ.
Chỉ có một mình Đường Minh Kỷ.
Kiều Phương Hạ đứng trước bồn rửa mắt, cô bình tĩnh khoảng nửa phút, sau đó mới mở vòi sen rửa mặt.
Khi cô ngẩng đầu lên, cô nhác thấy một đoạn gấu quần tây.
Trong lòng cô sửng sốt, chợt quay đầu nhìn sang bên cạnh.
Lệ Đình Tuấn đang đứng trước bồn rửa mặt gần chỗ cô, anh rũ mắt xuống và chậm rãi rửa tay.
Mặc dù Kiều Phương Hạ nghe có tiếng người vào nhà vệ sinh nữ, cô cũng chẳng quan tâm lắm, nào ngờ người đó lại là Lệ Đình Tuấn.
“Buổi tối em ăn gì?” Rửa tay xong, Lệ Đình Tuấn rút tờ khăn giấy cẩn thận lau đầu ngón tay vừa nhẹ giọng hỏi cô.
Anh đã nhìn thấy Đường Minh Kỷ.
Trái tìm Kiều Phương Hạ trở nên khẩn trương, mím chặt môi nhìn mặt bên như điêu khắc của Lệ Đình Tuấn, cô không lên tiếng.
“Chẳng phải em nói không có quan hệ gì với Đường Minh Kỷ sao?”
Lệ Đình Tuấn hơi nghiêng đầu, dời mắt nhìn cô, anh nói với giọng bình tĩnh.
“Em và anh ta chỉ là bạn” Kiều Phương Hạ thấp giọng đáp.
“Bạn bè? Tự đặt phòng riêng rồi cùng nhau ăn cơm” Lệ Đình Tuấn không khỏi rướn môi lên, trong mắt đầy lạnh lùng: “Em tưởng rắng anh ta coi em như bạn ư?”
“Hoặc em cũng có thể giải thích thử, trước khi anh ta đưa cho em hai tỷ bảy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Kiều Phương Hạ không thể thú nhận với Lệ Đình Tuấn rẵng mình là Chu Tước, nhà họ Đường muốn bày tỏ lòng biết ơn nên mới cho cô cổ phần.
“Nếu như giải thích hợp lý, anh có thể suy xét bỏ qua cho nhà họ Đường” Lệ Đình Tuấn dừng một lúc rồi nói tiếp.
“Vốn dĩ Đường Nguyên Khiết Đan muốn đến đây với em nữa, em chỉ bàn việc ký tên lại vào hợp đồng với anh ta, bây giờ hợp đồng trong tay của Kiều Phương Hạ âm thầm siết chặt.
“Vì em từng cứu Đường Tiêu, bọn họ trả tiền công nhưng em không lấy, bây giờ em thiếu tiền nên đành hỏi mượn họ”
“Hơn nữa, em và anh ta chỉ là bạn…”
Mảnh vỡ thủy tỉnh bay tung tóe, một miếng thủy tinh lớn nhanh chóng văng qua và cứa vào mu bàn tay của Kiều Phương Hạ.
Kiều Phương Hạ đau đớn đến run rẩy.
“Kiều Phương Hạ, em không biết khi mình nói dối, tốc độ nói chuyện sẽ nhanh hơn à?” Lệ Đình Tuấn năm cằm cô, nhìn cô đăm đăm hỏi.
Chương 198: Cô vẫn gạt bỏ lòng tự trọng
Từ nhỏ đến lớn lúc nào cũng vậy, mỗi khi cô ấy muốn lừa gạt người khác thì lập tức cảm thấy căng thẳng, nói năng gấp gáp.
Lúc trước cô nói chuyện chậm chạp, người ngoài thấy điều đó rất rõ ràng. Bây giờ cô vẫn còn duy trì tật xấu ấy.
Kiều Phương Hạ dừng lại, đưa mắt nhìn anh rồi đáp từng chữ một: “Em và Đường Minh Kỷ thực sự không có quan hệ gì cả”
“Anh có thể nghe thấy sự thật lòng trong câu nói của em không?”
Ngoại trừ thân phận của mình, tất cả những gì cô nói với Lệ Đình Tuấn đều là sự thật. Cô không gạt anh, nhưng anh lại không tin cô.
“Vậy được, anh sẽ cho em một cơ hội!” Trong lòng Lệ Đình Tuấn tràn đây tức giận, hạ giọng nói: “Bây giờ, lập tức lấy lòng anh ngay”
Cô nói cô cảm thấy chán ghét, được, anh cũng không bắt buộc cô.
Thế mà mới chớp mắt, cô đã cặp kè cùng tên đàn ông khác rồi!
Kiều Phương Hạ cứng người lại, đây là nhà vệ sinh công cộng mà!
Anh ta xem cô là gì ?
“Đóng cửa lại!” Lệ Đình Tuấn trâm giọng với vệ sĩ đang canh giữ ngoài cửa.
“Lệ Đình Tuấn…” Kiều Phương Hạ không thể khống chế mình, cả người run rẩy.
Anh thực sự muốn đối xử với cô như thế này.
“Anh sẽ không nói lần thứ hai” Anh nhẹ nhàng đáp.
Kiều Phương Hạ giảng co với anh một lúc, khi cô quỳ xuống trước mặt anh, con tim cô đã lạnh lẽo đến tột cùng.
Cô thẫn thờ đưa tay, cởi từng chiếc từng chiếc cúc áo trên người anh..
Cô quay mặt đi, nhầm mắt lại Lệ Đình Tuấn quan sát cô làm đến hành động cuối cùng thì ngập.
ngừng, ánh mắt càng lúc càng lạnh giá.
Đợi hơn mười giây, Kiều Phương Hạ vẫn lạnh nhạt đưa tay lên, Lệ Đình Tuấn đột nhiên vươn tay ra bóp lấy cổ tay cô.
Kiều Phương Hạ đưa mắt nhìn anh, mắt đã đỏ bừng.
Anh nhìn chằm chắm vào đôi mắt đã ngấn lệ của Kiều Phương Hạ, không nhịn được mà cười nhạo thành tiếng.
Kể cả không tình nguyện như vậy, dù không muốn động vào anh, dù đã uất ức đến cùng cực, cô vẫn chọn gạt bỏ lòng tự trọng.
Để cứu nhà họ Đường, cô ta thực sự cam lòng hạ thấp bản thân đến vậy.
“Trông bộ dạng chấp nhận làm mọi thứ vì nhà họ Đường thế này, thật khiến anh cảm thấy buồn nôn” Anh thì thào.
Nói dứt lời, anh thắng thừng hất tay Kiều Phương Hạ ra.
Kiều Phương Hạ dựa người vào bức tường đá hoa cương sau lưng, nhìn Lệ Đình Tuấn chỉnh sửa lại quần áo, cổ họng như nghẹn lại.
“Đưa cô ấy trở lại khách sạn của đoàn phim!” Lệ Đình Tuấn mở cửa, trầm giọng nói với Lam Minh Hạc đang canh ở ngoài.
Nói xong anh lập tức bỏ đi, đầu cũng không ngoảnh lại.
Lam Minh Hạc liếc nhìn Kiều Phương Hạ, ánh mắt phức tạp, anh ta đi vào trong, nhẹ nhàng nói: “Cô chủ, đi thôi”
Kiều Phương Hạ chống tay vào bồn rửa mặt sau lưng, khó nhọc đứng dậy, cảm thấy tay chân đều đã tê cứng.
Phải mất một lúc cô mới xoay người rửa sạch vết máu trên mu bàn tay, cẩn thận nhặt lại chiếc điện thoại di động bị Lệ Đình Tuấn đập nát từ trong đám kính vỡ.
Mảnh vỡ thủy tỉnh đâm vào đầu ngón tay cô đến thấu thịt chảy máu, nhưng cô không hề có cảm giác.
“Phương Hạ?” Giọng nói của Đường Minh Kỷ đột nhiên từ ngoài cửa toilet truyền đến: “Cô còn trong đó không?”
Kiều Phương Hạ không lên tiếng.
“Cô sao vậy?” Đường Minh Kỷ nghe thấy trong giọng nói của Kiều Phương Hạ có chút không bình thường, anh ta lại hỏi.
“Không có gì” Kiều Phương Hạ thì thâm đáp lại ba từ rồi cúp điện thoại.
Chương 199: Nhìn vết thương mà cảm thấy đau lòng
Nghe tiếng bước chân rời đi của Đường Minh Kỷ ngoài cửa, cô mới rút thẻ điện thoại trong chiếc điện thoại đã tả tơi ra rồi nhét vào trong túi xách.
Quần áo và túi xách đều dính đầy máu của tay cô.
Vậy mà cô lại không cảm thấy đau, vì trái tim cô càng đau hơn.
Đường Nguyên Khiết Đan nhận được điện thoại của Đường Minh Ký, cô ấy đã đợi ở trước của khách sạn đoàn phim một lúc lâu cũng không thấy Kiều Phương Hạ quay lại. Cô ấy lo lắng đi xung quanh tìm kiếm, Kiều Phương Hạ lại không nghe điện thoại, không biết rốt cuộc là thế nào.
Rất lâu sau cô ấy mới thấy Kiều Phương Hạ bước xuống từ một chiếc xe quen thuộc, đang từ từ lại gần.
“Phương Hại” Cô ấy lập tức chạy tới: “Rốt cuộc chị đi đâu vậy hả?
Làm em lo lắng muốn chết…”
Mới hỏi được nửa câu, cô ấy đã trông thấy tay của Kiều Phương Hạ dính đây máu khô, cô ấy giật mình thảng thốt: “Chị bị làm sao thế này?”
“Không sao đâu” Kiều Phương Hạ nhẹ nhàng trả lời.
Đường Nguyên Khiết Đan liếc nhìn cô, sau đó lại nhìn chiếc Maybach đang dừng lại ở ngã tư. Cô ấy biết nhất định chuyện này có liên quan đến Lệ Đình Tuấn.
Cô ấy không khỏi nhíu mày, trầm giọng: “Để em đưa chị đi băng bói”
Gã đàn ông Lệ Đình Tuấn này sao lại có thể tàn nhãn như vậy? Số tiền đó là An Phương Diệp lấy, đều là lỗi của An Phương Diệp, sao anh lại nhẫn tâm hành hạ Kiều Phương Hạ như vậy!
“Không sao đâu, dán ít băng dán là được rồi” Kiều Phương Hạ thờ ơ đáp.
Trông thấy tâm trạng của cô không ổn, Đường Nguyên Khiết Đan cũng không ép buộc nữa. Cô mua một ít băng gạc và thuốc khử trùng ở hiệu thuốc bên cạnh rồi cùng Kiều Phương Hạ lên phòng.
Trên đầu ngón tay Kiều Phương Hạ vẫn còn sót lại vài mảnh thủy tỉnh nhỏ.
Đường Nguyên Khiết Đan giúp cô làm sạch vết thương cũng cảm thấy giật mình.
Kiều Phương Hạ vẫn một mực im lặng, sắc mặt tái nhợt, chỉ nhìn chăm chằm vào vết thương trên tay mình.
“Để em gọi điện thoại nói với anh eml” Một lúc lâu sau, Đường Nguyên Khiết Đan bực bội ném phăng lọ thuốc khử trùng trong tay, tức giận nói.
Kiều Phương Hạ vội nắm lấy tay áo cô ấy, lắc đầu nói: “Nguyên Khiết Đan, chẳng lẽ em đã quên anh ta là nhà đầu tư chính của công ty anh trai em rồi sao?”
“Dù là vậy cũng không thể để anh ta bắt nạt chị như vậy! Thật quá đáng lắm rồi!” Đường Nguyên Khiết Đan nhìn vết thương trên của Kiều Phương Hạ mà còn xót xa, huống chỉ là đám người Đường Minh Kỷ.
Kiều Phương Hạ không biết là việc lấy lòng vừa rồi của cô liệu đã đủ cho Lệ Đình Tuấn nguôi giận với nhà họ Đường chưa.
Nếu không phải vì Đường Minh Kỷ và những người khác thì mọi chuyện cũng sế không như thế này. Cô không muốn sau khi Đường Minh Kỷ biết chuyện thì cả King cũng biết. Lúc đó thì mọi chuyện chỉ càng thêm phức tạp.
Vấn đề giữa cô và Lệ Đình Tuấn không nên kéo theo những người khác. Cô đã bị dạy dỗ quá nhiều rồi. Sau này ở trước mặt Lệ Đình Tuấn, cô sẽ học cách cư xử tốt hơn. Thời gian một năm dù dài cỡ nào, cuối cùng rồi cũng sẽ vượt qua thôi.
Đường Nguyên Khiết Đan thấy Kiều Phương Hạ kéo tay mình không buông Một lúc sau cô ấy cũng bỏ cuộc, ngồi xuống tiếp tục giúp Kiều Phương Hạ xử lý vết thương.
“Đành làm phiền em xin phép đoàn phim cho chị nghỉ thêm mấy ngày nữa”
Giọng của Kiều Phương Hạ đặc biệt bình tĩnh, thấp giọng nói với Đường Nguyên Khiết Đan.
‘Vết thương trên mu bàn tay của cô quá rõ ràng nên không thể lên hình được.
Suy nghĩ một lát, ông cụ mới nói với Kiều Diệp Ngọc: “Diệp Ngọc này,con cứ yên tâm ở lại đây. Rồi sẽ đến lúc nó trở về. Hai ngày nữa ông sẽ nghĩ cách đưa Đình Trung trở về. Có Đình Trung ở đây, nó sẽ thường xuyên về thôi”