Mục lục
Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận - Kiều Hạ Phương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 437

Giọng nói của Lệ Đình Tuấn truyền theo khe cửa lọt vào trong tai của Kiều Phương Hạ một cách rõ ràng.

Kiều Phương Hạ ngây ngẩn, một lúc lâu, cô hơi lùi sau một bước.

Nếu như cô không nghe lầm thì Lệ Đình Tuấn vừa mới chính miệng cam kết phải bảo vệ Kiều Diệp Ngọc cả đời này?

Tại sao vậy?

Anh chưa từng nghĩ đến cảm nhận của cô sao?

Không phải buổi sáng anh vừa mới nói nếu như sự việc thuê giết người là Kiều Diệp Ngọc tự biên tự diễn thì anh chäc chẳn sẽ không bỏ qua cho Kiều Ngọc, chắc chắn sẽ cho cô lời giải thích mà?

Bây giờ thứ cô muốn nhất đó chính là khiến Kiều Diệp Ngọc phải ngồi tù! Vậy mà Lệ Đình Tuấn lại nói muốn bảo vệ nó?

Trong đầu anh rốt cuộc đang nghĩ gì vậy? Hay là nói, cảm giác áy náy đối với Kiều Diệp Ngọc ở trong lòng của anh thật sự có thế vượt qua tất cả đây?

Hay là bởi vì anh đã xem Kiều Diệp Ngọc như thế thân của cô quá lâu nên đã thật sự rung động rồi cho nên không đành lòng chăng?

Kiều Phương Hạ thật sự không thể hiểu nổi, cô không hiểu tại sao, tại sao trong lòng của một người có thể cùng lúc chứa được hai người chứ?

Anh phải bảo vệ Kiều Diệp Ngọc, vậy cô thì sao? Cô được xem như là cái gì?

Những việc Kiều Diệp Ngọc làm ra với cô, đều là những thứ cô đáng phải chịu đựng à?

Kiều Phương Hạ lại lùi về sau một bước, chân sau đột nhiên chạm được một vật.

Cô cho là đã đụng phải người khác, ngay sau đó quay đầu lại nói lời xin lỗi: “Xin.”

Lời vừa mới ra khỏi miệng đã nhìn thấy người ngồi trên xe lăng phía sau lưng mình chính là Kiều Diệp Ngọc.

“Chị, chúng ta nói chuyện một chút đi” Kiều Diệp Ngọc nhìn cô, mỉm cười với cô rồi nhẹ giọng nói.

Kiều Phương Hạ nhìn cô ta rồi nặng nề nói: “Giữa hai chúng ta không có gì để nói cả”

Kiều Diệp Ngọc chỉ cười rồi nhìn chäm cô: “Em bây giờ chẳng qua chỉ là một kẻ tàn tật, là đồ bỏ đi mà thôi, có gì mà chị phải sợ chứ? Nói một chút đi, về việc của Đình Tuấn”

Trên sân thượng của bệnh viện.

Kiều Diệp Ngọc ngồi trên xe lăn, đưa tay ra đón bông tuyết trên trời đang chậm rãi rơi xuống, lạnh đến nổi gò má ửng hồng, nổi bật trên gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch, nhìn thấy có hơi ốm yếu.

Kiều Phương Hạ đứng ở bên cạnh cửa sắt của sân thượng, im lặng không lên tiếng, lạnh lùng nhìn chằm chằm cô ta.

Cô không phải đến đây để học hỏi Kiều Diệp Ngọc làm sao để khiến người ta yêu thích, cô chỉ cần nhìn thấy gương mặt của Kiều Diệp.

Ngọc thì đã có cảm giác buồn nôn.

Mặt mày đẹp đẽ, lòng dạ lại như rằn rết.

Kiều Diệp Ngọc thình lình quay đầu, liếc nhìn Kiều Phương Hạ, nhẹ giọng hỏi cô: “Chị, chị có còn nhớ hay không, có một năm vào mùa đông, tuyết cũng rơi nhiều như vậy, chúng ta cùng nhau lên núi trượt tuyết, Đình Tuấn cũng đi cùng”

Kiều Phương Hạ không lên tiếng mà chỉ nhìn cô ta, đáy mắt thoáng hiện lên mấy phần lạnh lùng và không kiên nhãn.
Chương 438


Cô tất nhiên nhớ rồi.


Kiều Diệp Ngọc thấy cô không nói lời nào, chỉ tự lấm bẩm nói: “Lúc trời tối chúng ta cùng nhau đi trượt tuyết, chị không cẩn thận mà ngã té, không biết đã trượt tới cống rãnh nào khiến bị trẹo chân”


“Mọi người chúng em cùng không biết chị đã ngã ở đâu, gọi chị thì chị cũng không trả lời. Đêm hôm khuya khoắt, tất cả mọi người đều ra ngoài tìm chị”


Kiều Diệp Ngọc không nói thì thôi, vừa nhắc tới chuyện này, Kiều Phương Hạ lại nhịn không được mà cười khẩy.


Năm đó cô bị ngã là bởi vì trang bị trượt tuyết bị người khác phá hư.


Giày của cô bị người ta động tay động chân, mới không chịu sự điều khiển mà rơi vào trong rãnh sâu. Cô té vào trong rãnh sâu, đụng vào trán nên bị ngất một lúc lâu, thế nên mới không thế liên lạc được với mọi người.


Cô vãn luôn biết chuyện này là do Kiầu Diệp Ngọc làm.


Chỉ là do lúc đó máy giám sát không có phát triển như bây giờ, cô biết rắng vị trí của mình trong lòng mọi người lúc bấy giờ, cho dù cô có nói là do Kiều Diệp Ngọc làm thì cũng sẽ chẳng có ai tin tưởng, cho nên không nói cũng chả sao.


“Có chuyện thì nói, tôi không có đủ sự kiên nhãn để tán gẫu với cô” Cô bĩu môi, trầm giọng nói.


Nhưng Kiều Diệp Ngọc vẫn đang đắm chìm trong sự kia, giống như không nghe được Kiều Phương Hạ đang nói gì, tiếp tục nhẹ giọng nói: “Em nhớ được, lúc đó Đình Tuấn cũng lo lắng muốn phát điên, một mình anh ấy càng tìm càng xa, tách ra khỏi mọi người. Kết quả, không may gặp phải một trận tuyết lở”


“Lúc đó em thật sự rất lo lắng cho anh ấy mà lặng lẽ đi theo sau lưng anh ấy cách đó không xa, thì đúng dịp thấy được anh ấy bị tuyết lở chôn vùi, sau đó em đã đến cứu anh ấy”


Kiều Diệp Ngọc cùng với Lệ Đình Tuấn ở trong núi bị vây hơn một ngày mới ra ngoài được, cũng không ai biết hai người bọn họ trong lúc đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.


“Trước khi bọn họ ra ngoài, Kiều Phương Hạ đã được Lệ Quốc.


Chiến tìm ra, chỗ cô xảy ra chuyện cách đường trượt tuyết không xa, sau khi Lệ Quốc Chiến xem hết tất cả máy giám sát, chắc chẳn Kiều Phương Hạ đang ở cách đó không xa thì tìm thấy được cô.


Sau đó bởi vì Lệ Đình Tuấn không hề nhắc tới chuyện này cho nên mọi người cũng không nhắc lại nữa.


Nhưng Kiều Phương Hạ nhớ rất rõ ràng.


Kiều Diệp Ngọc nói đến đây, nở một nụ cười bình tĩnh với Kiều Phương Hạ, hỏi cô: “Chẳng lẽ chị không cảm thấy rằng kể từ lúc đó trở đi, Đình Tuấn đối xử với em khác hẳn sao?”


Kiều Phương Hạ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Kiều Diệp Ngọc, không lên tiếng.


€ó lẽ sự thật không có được quá như Kiều Diệp Ngọc đã nói.


Nhưng quả thật sau ngày hôm đó, toàn bộ nhà họ Lệ bao gồm luôn cả Lệ Đình Tuấn cũng đều có cái nhìn khác với Kiều Diệp Ngọc, Lệ Kiến Đình cũng thường xuyên mời Kiều Diệp Ngọc tới nhà họ Lệ làm khác.


Khi đó, sự quan tâm và yêu thương của Lệ Kiến Đình đối với Kiều Diệp Ngọc đã thắng Kiều Phương Hạ.


Bởi vì Kiều Phương Hạ cũng biết nguyên nhân này cho nên cũng không có cảm thấy có gì kì lạ với sự dung túng và yêu thương của Lệ Kiến Đình dành cho Kiều Diệp Ngọc.


Kiều Diệp Ngọc nhìn cô vài giây, thấy cô không lên tiếng, tiếp tục nhẹ giọng lẩm bẩm nói: “Tuyết rơi nhiều ở trong núi sâu, trai chưa vợ gái chưa chồng nếu không ôm nhau sưởi ấm thì có lẽ đã sớm chết rét ở trong núi rồi, làm sao có thể trở ra được chứ?”


“Đêm hôm đó, em cùng với Đình Tuấn đã trải qua như thế nào, chắc chị cũng đã đoán ra được chứ nhỉ?”


“Đến bây giờ em vẫn nhớ rõ… đêm hôm đó, lòng ngực của Đình Tuấn ấm áp biết bao nhiêu”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK