Lúc trước cuộc hôn nhân của Lệ Quốc Chiến và Phó Minh Tuyết thất bại làm cho tính tình của Lệ Đình Tuấn càng trở lên cực đoan hơn, cho nên Phó Viễn Hạo hiểu rõ gia đình đơn thân sẽ ảnh hưởng đến đứa trẻ như thế nào.
Nếu như Kiều Phương Hạ và Lệ Đình Tuấn có thể sống với nhau, vì Đình Trung ông ấy cũng có thể miễn cưỡng chấp nhận.
“Nếu Kiều Phương Hạ đã trở về rồi, nếu con muốn vì đứa nhỏ và nếu vẫn còn mấy phần tình cảm cũ và nhớ con bé thì hãy tìm cách giải quyết vấn đề đi” Phó Viễn Hạo chậm rãi đi đến trước mặt Lệ Đình Tuấn, võ nhẹ lên vai Lệ Đình Tuấn, ý tứ hàm xúc.
“Còn về Đình Trung… ông sẽ lập tức tiến hành làm thủ tục chuyển trường cho thẳng bé, chuyển thẳng bé vào hộ khẩu của nhà họ Phó, để tránh các con lo lắng, Lệ Kiến Đình cũng không dám vô lễ với ông”
Lệ Đình Tuấn nhìn vào mắt Phó Viễn Hạo, nhỏ giọng nói: “Vâng”
Trước kia ông cụ cũng không thích Kiều Phương Hạ, thậm chí còn phản cảm, chán ghét cô, có thế là vì chuyện của Đình Trung nên ông ấy đã thay đổi một chút với Kiều Phương Hạ.
Kể cả vừa rồi, Phó Minh Tuyết chủ động để cho Kiều Phương Hạ vào cửa, có lế cũng cùng suy nghĩ với ông cụ.
Trong lòng Lệ Đình Tuấn cảm xúc lẫn lộn, nhìn ông cụ rời khỏi thư phòng.
Ở thư phòng anh xử lý hai tập tài liệu, nhìn thấy sắp đến mười hai giờ nhưng tâm trí rối bời, làm thế nào cũng không đọc được một chữ trên tài liệu.
Dứt khoát đóng máy tính lại, đi lên lầu.
Đúng lúc Phó Minh Tuyết cũng đi ra khỏi phòng của Đình Trung, mẹ con hai người gặp nhau trên bậc thang, Phó Minh Tuyết nói với anh: “Mẹ đi trước, ở bên kia mẹ còn có việc”
“Mẹ không ở cùng Đình Trung nữa ạ?” Lệ Đình Tuấn hỏi ngược lại.
“Con không biết, mẹ ở chỗ này có chút dư thừa sao?” Phó Minh Tuyết cười nhẹ với Lệ Đình Tuấn.
Nói xong, không đợi Lệ Đình Tuấn nói thêm gì, bà ấy đi xuống lầu luôn.
“Mẹ” Lệ Đình Tuấn nhìn chăm chắm vào bóng lưng của bà ấy, gọi bà ấy một tiếng.
Phó Minh Tuyết quay đầu lại. Vẻ mặt phức tạp nhìn vào Lệ Đình Tuấn, nhưng cũng không nói thêm cái gì, vội vàng quay người rời đi.
Tuy đêm nay Phó Minh Tuyết cho Kiều Phương Hạ vào nhưng.
cũng chỉ là nể mặt Đình Trung. Bà ấy vẫn không thích Kiều Phương Hạ như trước, vẫn còn khúc mắc với mẹ con An Phương Diệp.
Kiều Phương Hạ ở đây, thì bà ấy không thể ở lại.
Lệ Đình Tuấn im lặng một lúc lâu mới quay người đến trước cửa phòng Đình Trung.
Kiều Phương Hạ đứng đối ện với tấm gương, chỗ trầy da ở trên trán hơi sưng đỏ, cô nhịn đau khử trùng, đang định dán miếng băng cá nhân lên vết thương thì nghe thấy giọng nói của Lệ Đình Tuấn và Phó Minh Tuyết ở bên ngoài.
Cô nghe được tiếng bước chân lên lầu rất nhỏ của Lệ Đình Tuấn, nghe thấy anh dừng lại ở trước cửa phòng Đình Trung.
Trong phòng, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng giọt nước rơi xuống bể nước, cô vẫn đứng im trước gương.
Cũng không biết qua bao lâu, cô nghe thấy tiếng mở cửa phòng bên cạnh “Két..” Lệ Đình Tuấn vẫn đi vào phòng của Đình Trung.
Cô dừng lại vài giây, sau đó mới dán miếng băng vừa rồi chưa kịp dán lên vết thương, quay trở lại phòng, tắt đèn và nằm xuống, Dưới lầu, đèn đường chiếu vào, sáng đến chói mắt, trong quân đội có quy định không được dậy muộn nên không được mắc rèm chắn sáng.
Kiều Phương Hạ quay lưng về phía ánh sáng, trong lòng rất lo lắng, mãi không ngủ được.
Lệ Đình Tuấn nhìn chằm chằm vào bức tường một lúc lâu, không những không buồn ngủ mà đầu óc lại càng ngày càng tỉnh táo.
Chương 189: Xin lỗi, nhóc câm
Lần trước đó Kiều Phương Hạ ngủ ở nhà họ Phó, là mười năm về trước, cũng là lần duy nhất cô ngủ lại nhà họ Phó.
Nguyên nhân, Lệ Đình Tuấn đã không nhớ rõ nữa, chỉ nhớ đêm hôm đó mưa giông ập đến, Phó Viễn Hạo nửa đêm bị gọi đi vì có nhiệm vụ đột xuất, chỉ còn mình anh và Kiều Phương Hạ ở nhà.
Kiều Phương Hạ có bệnh tự kỷ, bệnh tự kỷ hoàn toàn không phải là bệnh chỉ nói là có thể lập tức chữa khỏi, triệu chứng biểu hiện của Kiều Phương Hạ là không muốn chủ động giao tiếp với người khác, sợ âm thanh lớn, đến khi cô mười mấy tuổi vẫn còn chút di chứng.
Đêm đó anh gặp ác mộng, tiếng sấm không hề đánh thức được anh, lúc tỉnh dậy toàn thân đều là mồ hôi, nhất là nơi nào đó cực kỳ ướt át, còn cơ thể Kiều Phương Hạ nhỏ nhắn mềm mại, cuộn trong lòng anh, run lên bần bật.
Bên ngoài tiếng sấm vang trời, Kiều Phương Hạ ôm chặt eo của anh, hương thơm thoang thoảng trên người chốc chốc xộc vào mũi anh.
Lệ Đình Tuấn không nhớ tình cảm của mình đối với Kiều Phương.
Hạ đã bắt đầu biến chất từ khi nào, sau khi chính anh nhận ra, lúc nào cũng cố gắng tránh tiếp xúc thân mật với Kiều Phương Hạ, nhưng trong loại tình huống này, Kiều Phương Hạ lại chui thẳng lên giường anh.
Lần đầu tiên Lệ Đình Tuấn hôn cô, chính là buổi tối thế này vào bốn năm về trước.
Khi cô đang run rẩy, hốc mắt ửng đỏ, cái miệng nhỏ mếu máo, trong lòng khiếp sợ ngẩng đầu nhìn xem anh đã tỉnh dậy chưa, anh cúi đầu, giống như ma xui quỷ khiến hôn lên môi cô.
Anh có thể lấy cớ nói anh đang vỗ về cô, nhưng bản thân Lệ Đình Tuấn biết rất rõ, không phải là như vậy.
Kiều Phương Hạ có thế đã quên từ lâu, nhưng đối với anh lại là khắc cốt ghi tâm. Đó là nụ hôn đầu của anh.
Chính vì anh biết rõ tính chất của nụ hôn đó, sau đó chưa được mấy ngày, vì trốn tránh tình cảm phức tạp của mình đối với cô, anh trực tiếp xin ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu, nán lại nước ngoài khoảng hơn hai năm, trong thời gian đó chỉ về nước ăn tết một lần.
Chỉ là lần về nước đó, dáng vẻ duyên dáng yêu kiều của Kiều Phương Hạ càng khiến anh nhìn thấy mà giật mình, còn chưa ăn tết xong đã vội vã ra nước ngoài.
Sau đó khi đào tạo chuyên sâu trở về, đúng lúc cô sắp lên cấp ba, anh đành bất chấp đưa cô vào ký túc xá của trường, không cho cô về nhà. Anh cho rằng không gặp thì sẽ không nhớ.
Thế nhưng chỉ có mình Lệ Đình Tuấn biết, để một tuần được gặp cô một lần, đã biết bao lần anh trì hoãn các buổi xã giao và ký hợp đồng hơn mấy triệu tỷ, trừ khi là lộ trình không thể nào trì hoãn được.
Lòng anh nóng như lửa đốt chờ cô trưởng thành.
Anh hít một hơi thật sâu, bỗng bật dậy trên giường.
Đình Trung đã ngủ say, đối diện căn phòng của Phó Viễn Hạo, cũng đã không còn tiếng động gì từ lâu.
Lúc Kiều Phương Hạ sắp ngủ, bỗng nhiên nghe thấy khóa cửa vang lên.
Trong không gian yên tĩnh, tiếng mở cửa vô cùng rõ ràng.
Cô lập tức tỉnh táo lại, nghe tiếng bước chân nhè nhẹ quen thuộc, bước đến bên giường.
anh. Nhưng lúc này, anh lại xin lỗi cô.
Cô nhắm mắt, tiếp tục giả vờ ngủ, bỗng chốc tim bắt đầu đập nhanh hơn.
Môi của Lệ Đình Tuấn kề lên vết xước bên trán của cô, rất lâu cũng không hề rời khỏi.
Chương 190:
Giọng nói rất ấm áp Cô chỉ cảm thấy nhiệt độ của anh ngày càng tăng, tần suất hít thở cũng trở nên nhanh hơn, bàn tay anh đặt bên hông cô, vén góc áo của cô ra, từ từ tiến lên trên.
Kiều Phương Hạ vẫn luôn không nhúc nhích, mặc cho anh vén quần áo của mình ra, lúc môi anh dừng lại trên môi cô, lại bỗng nhiên dừng hẳn Anh hy vọng cô tự nguyện trong lúc tỉnh táo, chứ không phải bị anh chiếm đoạt trong sự oán hận và giận dữ.
Một hồi lâu, anh dừng lại tất cả động tác, thở dài một hơi, ôm cô vào trong lòng mình.
Kiều Phương Hạ tưởng rằng anh vô cùng căm ghét cô, nhưng hình như anh cũng không hề căm thù cô đến tận xương tủy như cô nghĩ.
Chí ít vừa nãy khi anh gọi tên cô, giọng nói của anh rất ấm áp.
Lúc Kiều Phương Hạ vừa thức dậy, Lệ Đình Tuấn đã không còn ở bên cạnh nữa, cô cũng không biết anh rời đi khi nào, đưa tay thăm dò độ ấm bên cạnh, đã nguội rồi.
Trời vừa sáng, năm giờ rưỡi, cô nghe thấy dưới lầu vang lên tiếng ríu rít của Đình Trung, cô bật dậy khỏi giường, rửa mặt chải đầu, thay quần áo xong thì xuống dưới lầu.
Cửa thư phòng đang mở, Lệ Đình Tuấn đang ôm Đình Trung, hướng dẫn cậu làm bài tập.
Đình Trung đang ngồi xổm, đọc đề bài, nghiêm túc viết từng chữ từng nét: “Bạn nhỏ chia kẹo, mỗi người ăn ít nhất một loại kẹo sữa bò… kẹo trái cây, hai mươi tư người ăn kẹo sữa bò, hai mươi chín người ăn kẹo trái cây, mười người ăn cả hai loại này, hỏi… có mấy bạn nhỏ?”
Kiều Phương Hạ nhìn vở bài tập từ phía xa, đứa trẻ vừa tròn ba tuổi, lại đang giải đề lớp ba lớp bốn, tuy chữ viết như gà bới, xấu vô cùng, nhưng nhìn sơ qua, trình tự giải đề cũng rất đúng.
Xem ra chỉ số IQ của Đình Trung giống Lệ Đình Tuấn.
Cô thu tâm mắt về, đúng lúc Lệ Đình Tuấn ngước mắt nhìn cô một cái.
Lập tức buông Đình Trung trong lòng ra, thản nhiên nói thắng bé chút đi, tôi ra ngoài một chuyến”
Kiều Phương Hạ nhớ lại tối qua, dáng vẻ anh toàn thân nóng rực ôm cô vào lòng, lập tức khó chịu dời tầm mắt, bước đến sau ghế, đợi Lệ Đình Tuấn đi khỏi cô mới ngồi xuống.
Bàn làm việc tựa vào một bên tường, cách xa phía sau vài bước là giá sách, chỉ có thể đi bên phải, Kiều Phương Hạ cố gắng áp sát vào giá sách, chừa không gian sinh hoạt cho Lệ Đình Tuấn.
Anh uống một ngụm nước, đặt cốc xuống, ánh mắt Kiều Phương Hạ đúng lúc nhìn xuống, dừng lại trên trái cổ đang khế trượt lên trượt xuống của anh.
Cô ngẩn ra một lúc, khẽ gãi đầu, đúng lúc Lệ Đình Tuấn đứng dậy, ô lại dạy đứng trước mặt cô, áo sơ mi trắng đang phanh hai cái cúc áo ra, hình dáng cơ ngực thoắt ẩn thoắt hiện trên cổ áo.
Căn nhà cũ nên kết cấu của thư phòng quả thật không ổn lắm, phía sau bàn làm việc chỉ có thể đủ cho một người hoạt động.
Trong phạm vi tầm mắt của Kiều Phương Hạ chính là Lệ Đình Tuấn.
“Ba đi đâu đó?” Đình Trung không ngoảnh đầu, tò mò hỏi.
‘Vốn là Lệ Đình Tuấn muốn nán lại đây, nhưng bên bệnh viện nói sự việc ở nước ngoài đó đã quá ầm ï, tin tức khắp nơi đều nói Kiều Diệp.
Ngọc là gái bán hoa, trạng thái tinh thân của Kiều Diệp Ngọc không được ổn định, cả đêm không ngủ, bọn họ sợ cô ta nghĩ quẩn mà tự sát.
Anh đây là đang dọn dẹp mớ lộn xộn cho Kiều Phương Hạ, nếu.
Kiều Diệp Ngọc tự sát, Kiều Phương Hạ thế nào cũng bị liên lụy.
Chương 191: Anh sẽ sớm trở về
Kiều Phương Hạ vừa đánh răng xong, trong hơi thở còn thoang.
thoảng mùi hương bạc hà, mát lạnh, rất dễ ngửi, làm ánh mắt của anh không nhịn được mà hơi dời xuống, sau đó cố định trên môi của cô.
Anh nắm lấy cằm cô, hơi cúi đầu xuống, rồi chạm vào môi của cô.
Kiều Phương Hạ chưa kịp chuẩn bị đã bất ngờ bị anh hôn lên, theo bản năng cô muốn mở miệng nói gì đó. Lệ Đình Tuấn nhìn đôi môi trơn bóng của cô, sau đó anh lại cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hôn lên bờ môi ấy, mùi vị đúng như: tưởng tượng, có chút ngọt lại mang theo vị chát.
Kiều Phương Hạ sợ làm phiền Đình Trung nên cô cố gắng không phát ra âm thanh, cũng không có giãy giụa hay đẩy anh ra.
Sau hơn một phút, khi cô được thả ra, thì gương mặt cũng đã đỏ ứng, cô nhanh chóng lấy tay che kín môi của mình, không để cho anh tiếp tục chạm vào nữa.
“Anh sẽ trở về sớm” Lệ Đình Tuấn nói nhỏ với Kiều Phương Hạ.
‘Vốn là Kiều Phương Hạ cũng không định hỏi anh khi nào trở về, thì Lệ Đình Tuấn lại đột ngột nói tiếp: “Nếu em muốn đưa đứa nhỏ ra ngoài chơi thì chờ anh về”
Cuối tuần trước, vì chuyện của Tô Minh Nguyệt mà trì hoãn thời gian, lúc ấy chắc hẳn không chỉ có Đình Trung thất vọng, mà cô phải đợi anh hai ngày, chắc chắn cũng cảm thấy thất vọng.
Bà Trần đã nói cho anh biết đầu đuôi sự việc.
Kiều Phương Hạ có chút mất tự nhiên, không lên tiếng.
Lệ Đình Tuấn cũng không mong đợi cô sẽ trả lời, anh mặc áo khoác đi ra ngoài.
Kiều Phương Hạ yên lặng thở phào, nhìn chăm chằm vào bóng lưng của anh, sau đó thì thấy lúc anh đi ra ngoài cửa đã nói vài câu với Lam Minh Hạc.
Lam Minh Hạc nhẹ giọng trả lời: “Chắc là cuối tuần mới làm xong… “
Lệ Đình Tuấn quay đầu lại nhìn, vừa vặn đối diện với ánh mắt của Kiều Phương Hạ. Kiều Phương Hạ bị anh bắt tại trận, giật mình, cô lại giả bộ nhìn Lệ Đình Trung viết bài.
Bởi vì tối hôm qua cái người Lệ Đình Tuấn này, lúc anh nghĩ là cô đã ngủ rồi đã nói xin lỗi với cô, nên ở trong lòng Kiều Phương Hạ không khỏi có chút giấy giụa.
Giờ phút này, cô cảm thấy vô cùng hối hận, vừa rồi cô không nên đáp lại anh như vậy.
Càng nghĩ, cô càng cảm thấy ảo não.
“Chị ơi! Đình Trung làm cái này có đúng không?” Lệ Đình Trung Thấy mặt của Kiều Phương Hạ có chút đỏ, cậu bé vứt bút ở trên tay xuống ngay lập tức, sờ một cái lên mặt của Kiều Phương Hạ, không hiểu hỏi: “Chị bị bệnh sao?”
Lúc này, Kiều Phương Hạ mới ý thức được quả thực là gương mặt của mình nóng bừng lên, cô nhanh chóng giải thích với Lệ Đình Trung: “Chị chỉ có chút nóng thôi, không phải bị bệnh”
Nói xong, cô nhìn tập sách của Lệ Đình Trung mấy lần, tiếp tục dạy cậu học bài.
Lệ Đình Trung có đầu óc thông minh, có thể nói là học một biết ba, căn bản chỉ cần làm một lần là cậu bé đã có thể nhớ được những bài tương tự nhau.
Bên cạnh đó, thiên phú về ngôn ngữ của cậu bé cũng không hề tầm thường.
Cậu bé có thể đọc hiểu bài tập, khi đọc cũng không cần phải đánh vần ghép chữ, có thể đọc trôi chảy các từ.
Kiều Phương Hạ dạy cậu một lúc mà cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Kiều Phương Hạ nghĩ, trước đó có lẽ là bởi vì không có người nào ở nhà họ Lệ chịu đáp lời Lệ Đình Trung nên cậu mới biết nói trễ như vậy. Nếu như có người kiên nhãn dạy bảo Lệ Đình Trung thì sợ rằng, bây giờ, cậu sẽ càng thông minh hơn.
Cô còn nhớ rõ, sau khi anh điền nguyện vọng ở trường xong, trở về nhà, Lệ Quốc Chiến nhìn thấy phiếu nguyện vọng của anh thì rất tức giận.
“Học tài chính mà không học ở đại học Thanh Hà, vậy còn học để làm gì?”
Chương 192: Cô muốn nhanh lớn lên
“Cũng chỉ là học chơi mà thôi” Lệ Đình Tuấn vô tình trả lời.
“Con bỏ phí năm năm ở cái trường đại học dở tệ đó sao? Con đang nghĩ cái gì vậy, Lệ Đình Tuấn?”
“Học xong tín chỉ có thể sớm tốt nghiệp. Hơn nữa, dở tệ hay không cũng không phải là do ba định nghĩa, ba tự lo cho mình đi” Lệ Đình Tuấn lạnh lùng nói, sau đó, anh ngẩng đầu lên thì thấy Kiều Phương Hạ đang đứng ở trên tầng hai nhìn bọn họ, cũng không có tiếp tục tranh luận, xoay người đi lên tầng.
Lệ Quốc Chiến chưa từng nổi giận ở trước mặt Kiều Phương Hạ, bởi vì ông ta biết, căn bệnh tự kỷ của cô không thể chịu được kích thích gây sợ hãi. Trong ấn tượng của Kiều Phương Hạ, đây là lần duy nhất ông ta nổi giận.
Sau chuyện này, ông ta cũng không quan tâm đến chuyện của Lệ Đình Tuấn nữa.
Cô chỉ biết là lúc đó, Lệ Đình Tuấn cũng rất tức giận. Chờ đến khi Lệ Đình Tuấn đã trở về phòng, cô ôm bài thi đi tìm Lệ Đình Tuấn.
Nói một cách dễ nghe thì khi Lệ Đình Tuấn tức giật tìm anh, anh sẽ chậm rãi nguôi giận.
“Anh ơi! Anh có dạy em bài cuối cùng được không?” Cô gõ cửa phòng Lệ Đình Tuấn, cẩn thận từng li từng tí hỏi anh.
Cả mặt Lệ Đình Tuấn đều là sự lạnh lùng, anh nhìn chằm chằm vào cô thêm mấy lần, sau đó mới không kiên nhắn trả lời: “Vào đi”
Kiều Phương Hạ cầm bài thi của mình đến trước bàn của Lệ Đình Tuấn. Bởi vì trong phòng của Lệ Đình Tuấn chỉ có một chiếc ghế, nên cô đứng ở trước bàn, không dám ngồi xuống.
“Đứng đó làm gì? Giống như là ai đang bắt nạt em vậy” Anh đi đến phía sau cô, thấp giọng nói.
Lệ Đình Tuấn vừa tắm rửa xong, trên người vẫn còn mùi bạc hà nhàn nhạt.
Mặc dù cái mùi đó xông thẳng vào mũi của cô nhưng cô lại cảm thấy nó đặc biệt rất dễ ngửi.
Kiều Phương Hạ quay đầu lại nhìn anh một cái, sau đó thì ngồi xuống cái ghế: của anh.
Thấy cô ngồi lên cái ghế nhỏ của mình rồi, Lệ Đình Tuấn trực tiếp đẩy cái ghế về phía trước.
Kiều Phương Hạ ngồi rất thoải mái, quay đầu lại định hỏi anh ngồi ở đâu thì bất ngờ, anh đã đứng ở phía sau cái ghế, nhốt cô lại ở trong vòng tay của mình, rồi anh cầm lấy cái bút nhỏ của cô, chỉ ra lỗi sai.
Đây là lần đầu tiên Kiều Phương Hạ biết, thì ra, xương mũi của một người lại có thể đẹp như vậy.
Từ đó về sau, cô vẫn chưa thấy ai có xương mũi, khí chất và dáng dấp cao ráo.
và đẹp hơn sơ với Lệ Đình Tuấn, ngay cả hơi thở trên người anh tỏa ra cũng rất dễ chịu.
Khi đó cô còn nhỏ, còn chưa biết cái gọi là thích, chỉ biết là ở trong lòng của cô, Lệ Đình Tuấn chính là một người vô cùng hoàn hảo. Nếu như: anh phải ở lại trường học trong một khoảng thời gian dài không trở về nhà thì cô sẽ nhớ đến anh, muốn gặp anh.
Kiều Phương Hạ nhớ rõ, khi cô ở nhà họ Phó một đêm, nếu không có đêm đó, cô sẽ không phát hiện ra, cô có ấn tượng sâu sắc với nơi này như thế nào.
Cô vẫn còn nhớ, khi bên ngoài có tiếng sấm không ngừng vang lên, cô đã sợ hãi leo lên giường của Lệ Đình Tuấn ngủ, ở bên cạnh anh cô cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.
‘Vẫn còn nhớ anh đã cúi đầu hôn cô một cái, nói với cô: “Nhỏ câm điếc!
Ngoan! Không có chuyện gì.”
Về sau, trong trí nhớ liên quan đến Lệ Đình Tuấn, liên quan đến nhà họ Phó, thì cảm giác này vẫn luôn ở trong tâm trí của cô.
Bởi vì một người, cô không muốn phải chờ nữa, chỉ hi vọng thời gian có thể trôi qua nhanh một chút, càng nhanh càng tốt, khi đó thì cô mới có thể nhanh lớn lên.
Phó Viễn Hạo ngước mắt lên nhìn cô, sắc mặt bình thản nói: “Ngồi xuống ăn trước đi! Đình Tuấn không có ở đây, một bàn thức ăn như vậy không ăn cũng lãng phí”