Cố An Kỳ nhìn chằm chằm vào màn hình, trong khoảng thời gian ngắn vẫn chưa thể phản ứng lại, tay chân dần dần lạnh như băng.
Cô và Dương Văn Lâm không hề nhận được mười cuộc điện thoại kia là do họ tắt máy. Không nói đến Cố An Kỳ lúc ấy đang quay phim, không thể cầm di động, không thể biết được mình có cuộc gọi nào không, nhưng còn Dương Văn Lâm.
Dương Văn Lâm là quản lý hàng đầu, thường xuyên phải giúp Cố An Kỳ liên lạc với các doanh nghiệp, điện ảnh, quảng cáo vân vân, thậm chí nửa đêm ba bốn giờ sáng vẫn còn nói chuyện điện thoại, sao có thể tắt công cụ kiếm tiền quan trọng đi chứ? Cố An Kỳ tuyệt đối tin tưởng lúc đó điện thoại của Dương Văn Lâm đang mở, cô hiểu rất rõ tính cách của Dương Văn Lâm, một người cẩn thận sao có thể phạm phải một sai lầm ngớ ngẩn như vậy chứ? Điều này không phải rất không đúng sao?
Cố An Kỳ nhìn vào số điện thoại trên màn hình, suy nghĩ hơi rối loạn.
Điều này chứng tỏ cái gì? Người hại chết cô vô cùng có khả năng là người quen biết cô và Dương Văn Lâm? Thế lực sau lưng của người đó có khả năng vô cùng cường đại, có thể lấy thúng úp voi?
Cố An Kỳ cau mày, thật sự không thể nghĩ ra mình đã đắc tội với ai trong đoàn làm phim, cũng không thể nghĩ ra ai có thế lực lớn như vậy.
Danh tiếng tốt của cô trong giới giải trí không phải là nói suông, dưới bất kì tình huống gì cô đều khống chế được cảm xúc của mình, không hề trút giận hoặc làm khó dễ nhân viên. Ngược lại, có đồ ăn thức uống gì cô cũng mang theo một phần cho những người xung quanh, cô tin chắc lúc trước mình không hề làm chuyện gì có lỗi với nhân viên, nhưng vì sao... Vì sao lại xảy ra chuyện như vậy?
Lông mày Cố An Kỳ nhíu lại càng sâu, cố gắng nhớ lại chuyện hôm đó.
Lúc Cố An Kỳ còn đang suy tư thì tay Tiêu Thắng Hinh cũng không nhàn rỗi, cô lật lật di động, đưa cho Cố An Kỳ xem một tin nhắn: "Cậu xem, còn có cái này."
Trên màn hình điện thoại của Tiêu Thắng Hinh viết: "Lâm Huyên Di gặp nguy hiểm, dây treo có vấn đề."
Số điện thoại đã bị ẩn đi, nói cách khác cố ý không để Tiêu Thắng Hinh điều tra ra đó là ai.
"Có thể cho mình mượn di động vài ngày không?" Sau một lúc im lặng Cố An Kỳ mới mở miệng. Cô không biết mình nên nói gì với Tiêu Thắng Hinh, hiện tại mặc dù cô đã xác nhận Tiêu Thắng Hinh không can dự vào hành động hại cô, nói thật, trong nháy mắt đó, gánh nặng trong trái tim cũng được hạ xuống, nhưng trong lòng cô vẫn có một lớp màn ngăn cách, có một nút thắt không thể gỡ bỏ, không biết nên nói gì, nên làm gì.
Biết rõ chuyện này không liên quan đến Tiêu Thắng Hinh, nhưng trong lòng Cố An Kỳ bây giờ khó tránh khỏi có một cái gai, có lẽ cô còn cần thêm một ít thời gian để tiêu hóa tin tức này, nhổ cái gai kia tận gốc.
"Huyên Di, xin lỗi..." Tiêu Thắng Hinh áy náy nói, "Mình thật sự không muốn như vậy ... Sau đó mình cũng muốn nói mấy thông tin này cho cảnh sát, nhưng mình thật sự rất sợ bị trả thù. Cậu cũng biết những người đó ra tay rất tàn nhẫn, mình sợ sẽ bị chúng giết chết."
"Mình không trách cậu." Cố An Kỳ thở dài, cô cũng hiểu nỗi khổ tâm của Tiêu Thắng Hinh. Lúc đó mọi chuyện đã xảy ra rồi, cho dù Tiêu Thắng Hinh có tiết lộ tin tức đó ra thì cũng vô dụng. Nếu đã muốn giết một nhân vật lớn như cô, chắc chắn mấy thông tin đến với cảnh sát cũng nhanh chóng bị tiêu hủy, mà người trong cuộc như Tiêu Thắng Hinh chắc chắn sẽ bị giết bằng mấy phương pháp thông dụng như bị xe đâm, như không cẩn thận bị dị ứng hải sản rồi bỏ mình, rồi mọi việc vẫn cứ như thế.
Nếu Tiêu Thắng Hinh lúc ấy thật sự tiết lộ thông tin, nói không chừng bây giờ cô không thể gặp mặt cô ấy, càng không nói đến chuyện được cô ấy cung cấp tin tức quan trọng như thế này.
"Huyên Di, cậu về đây ở đi, một mình mình ở đây thật sự không quen." Tiêu Thắng Hinh sầu não nói.
"Không được, trong khoảng thời gian này mình chưa thể trở về. Nếu trở về rất dễ khiến người ta bắt được manh mối." Cố An Kỳ dừng một chút rồi nói tiếp "Không được nói cho bất kì ai, kể cả là người cậu thân cận nhất chuyện mình còn sống."
"Cái này mình biết, mình tự có chừng mực, sẽ không nói lung tung đâu." Tiêu Thắng Hinh nói.
Cố An Kỳ chỉ gật đầu không nói gì thêm. Cô tin Tiêu Thắng Hinh sẽ kín miệng như bưng, nửa chữ cũng không tiết lộ. Cô có niềm tin vững chắc như thế không chỉ vì cô tin tưởng nhân cách của Tiêu Thắng Hinh, mà còn vì hiện tại Tiêu Thắng Hinh coi như đang ở chung một chiếc thuyền với cô. Nếu Tiêu Thắng Hinh tiết lộ chuyện này ra ngoài thì cô ấy cũng không được lợi gì.
"Huyên Di... Ca từ trong album lần này của mình đều là cậu viết giúp mình đúng không?" Tiêu Thắng Hinh nói, "Trong đó có rất nhiều điểm giống phong cách của cậu."
"Ừ." Cố An Kỳ hờ hững trả lời, "Là mình viết. Thắng Hinh, về sau cậu cứ gọi mình là An Kỳ đi, đã thay đổi bề ngoài rồi, mình không muốn để người khác nhận ra."
"Ừ, mình biết rồi." Tiêu Thắng Hinh gật gật đầu, "Cám ơn cậu đã giúp mình."
"Mình chỉ đưa cho cậu cơ hội, còn có trở mình được hay không thì phải phụ thuộc vào cậu." Cố An Kỳ uống một ngụm trà, nhẹ nhàng xoay cái cốc trong tay, "Thắng Hinh, mình chỉ có thể làm đến đó, tiếp theo phải làm gì thì phải dựa vào cậu. Mình không thể dọn đường giúp cậu được nữa, hiện tại mình ốc còn không mang nổi mình ốc."
"Mình sẽ cố gắng đi thu, Huyên... Không, An Kỳ, cám ơn cậu." Tiêu Thắng Hinh cảm kích từ tận đáy lòng, cô thật sự không ngờ Lâm Huyên Di, à không, Cố An Kỳ sẽ tha thứ cho cô. Cô cũng thật không ngờ Lâm Huyên Di sau khi di chuyển linh hồn vẫn nhớ tới việc giúp mình.
Nói thật ra , hiện tại Cố An Kỳ cũng cần cơ hội để ra album, nếu những ca khúc cô ấy viết gửi cho Hà Viễn Hàng với mục đích để cô ấy hát, Hà Viễn Hàng chắc chắn sẽ cho Cố An Kỳ một cơ hội đi thu, nhưng Cố An Kỳ lại nhường cơ hội này cho cô, ý nghĩa của việc đó, sao Tiêu Thắng Hinh có thể không rõ.
"Được rồi, mình làm những việc đó cũng không phải để cậu cảm ơn mình." Vẻ mặt Cố An Kỳ đã dịu đi, thật ra cô cũng hiểu bây giờ mình đối xử mất tự nhiên với Tiêu Thắng Hinh cũng là do hơi giận chó đánh mèo. Thật ra Tiêu Thắng Hinh không hề sai, cái sai là cô quá tin tưởng người xung quanh mình.
"Chuyện trên báo gần đây là như thế nào, cậu và Đường Hải Lâm rốt cuộc là làm sao vậy?" Cố An Kỳ hỏi, đây mới là nguyên nhân chủ yếu cô tới đây.
Sắc mặt Tiêu Thắng Hinh cứng đờ, miễn cưỡng kéo kéo khóe miệng: "An Kỳ, ngày trước cậu nói đúng, Đường Hải Lâm thật sự không hợp với mình. Anh ta là kẻ lừa đảo, lừa đảo từ đầu đến cuối."
"Có chuyện gì cậu cứ từ từ nói." Lông mày Cố An Kỳ nhíu lại, cô an ủi.
Tiêu Thắng Hinh vừa lau nước mắt vừa nói: "Gần đây mình không gặp anh ta nhưng thật ra trong lòng cũng hiểu, anh ta muốn chia tay với mình. Mình không muốn cứ chờ đợi, cũng không muốn tiếp tục ôm ảo tượng vô vọng, vì vậy mình đến công ty tìm anh ta, kết quả thấy anh ta đang cùng một người mẫu nữ **( ** là nguyên văn bản gốc). Lúc ấy mình bình tĩnh nói chia tay với anh ta, sau đó rời khỏi."
Cố An Kỳ gật gật đầu, theo tình huống như vậy, hai bên hẳn là đã chấm dứt với nhau, vì sao sau đó Đường Hải Lâm vẫn muốn hại Tiêu Thắng Hinh?
"Hai ngày sau, mình nhận được điện thoại của quản lý của Đường Hải Lâm, nói là muốn công khai với truyền thông chuyện bọn mình muốn chia tay, có vài chi tiết cần thảo luận nên muốn hẹn mình ra quán cà phê nói chuyện."
"Cậu không đi cùng quản lý sao?" Cố An Kỳ chen vào.
"Mình sao dám mời tôn đại phật chứ? Trong mắt anh ta mình chẳng là cái gì cả, cùng lắm chỉ là công cụ kiếm tiềm, là một người máy không có tình cảm mà thôi." Khi Tiêu Thắng Hinh nói đến người này, nụ cười càng khó coi, khóe miệng cũng cong lên một cách miễn cưỡng, "Cừu tiên sinh nói buổi chiều anh ta có hẹn nên đi trước, vì vậy không thể đi với mình."
"Sau khi đến nơi, bọn mình chỉ đơn thuần nói chuyện. Nói một cách đơn giản là phím trước với nhau, để đến khi báo chí có hỏi thì bọn mình có đáp án thống nhất." Tiêu Thắng Hinh dừng một chút rồi nói tiếp "Mình vốn nghĩ dễ hợp dễ tan, lúc đó nói phai nhạt tình cảm là được, đồng thời giữ mặt mũi cho cả hai, không đến mức quá khó nhìn. Mình cũng chẳng có hứng thú đi rêu rao với người ta chuyện bạn trai mình ở bên ngoài hát hoa ngắt cỏ, mình còn chưa muốn vứt đi mặt mũi. Mình vẫn nghĩ buổi nói chuyện sẽ thuận lợi, nhưng mình không thể ngờ Đường Hải Lâm lại vô sỉ đến mức đó, rõ ràng là anh ta làm chuyện ghê tởm, chẳng những không thừa nhận mà còn hắt nước bẩn lên người mình. Nói cái gì mà gần đây anh ta vừa được nhận làm gương mặt đại diện, phải duy trì hình tượng tốt đẹp, muốn mình thành toàn cho anh ta. Lúc đó mình điên tiết, thiếu chút nữa hắt cà phê vào anh ta. Kết quả sau đó không biết tại sao mình lại cảm thấy choáng váng rồi ngất đi. Chờ đến lúc mình tỉnh lại, ha ha, chờ đến lúc mình tỉnh lại..."
Tiêu Thắng Hinh nức nở không nói thêm gì đi nữa, hai tay che kín mặt, những giọt nước mắt từ từ lăn dài, cả người run rẩy, dường như đang thấy chuyện gì đó đáng sợ.
Cố An Kỳ ngồi xuống bên cạnh cô, ôm lấy vai cô: "Đừng nói nữa, mình hiểu rồi. Đừng nói nữa."
"Huyên Di, mình thật sư không ngờ anh ta lại bán đứng mình, còn chụp những bức ảnh như vậy..." Tiêu Thắng Hinh nhào vào vai Cố An Kỳ, nước mắt không ngừng chảy xuống làm ướt quần áo Cố An Kỳ, "Lúc ấy rất nhiều lần mình đã nghĩ đến cái chết, chết rồi thì mọi chuyện cũng xong, nhưng mình thật sự không cam lòng, thật sự không cam lòng tên khốn đó vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. "
Tiêu Thắng Hinh suy sụp tựa vào Cố An Kỳ, giải phóng áp lực đau khổ kìm nén trong nhiều ngày. Cô khóc không thành tiếng, đứt quãng nói rất nhiều, Cố An Kỳ không nói gì, chỉ im lặng nghe, hoặc vỗ lưng cô ấy.
Bây giờ Tiêu Thắng Hinh không cần một người an ủi, cô chỉ cần một nơi để phát tiết, giải phóng toán bộ áp lực trong thời gian này mà thôi.