"Được." Tiêu Thắng Hinh trả lời.
Cố An Kỳ cau mày, đi đến chỗ ở của Tiêu Thắng Hinh, dọc đường đi cô đều vẫn cố gắng nhớ lại quan hệ của mình và Tô Dật Phàm, nhưng một chút cũng không nhớ ra.
Vì sao anh từng là người yêu cô mà cô không có một chút trí nhớ nào?
Cố An Kỳ vẫn tiếp tục không tin, cô rất tự tin vào trí nhớ của mình, không thể có chuyện xảy ra chuyện lớn như vậy mà cô không nhớ gì.Theo như lời của Tiêu Thắng Hinh, chắc hẳn cô và Tô Dật Phàm vô cùng thân thiết với nhau, nhưng vì sao? Vì sao trong trí nhớ của cô không hề có chút kí ức nào về người kia? Thậm chí có thể nói là trống rỗng? Với cảnh tượng mà Tiêu Thắng Hinh miêu tả, cô có thể chỉ mặt điểm tên tất cả mọi người, nhưng chỉ có một mình Tô Dật Phàm là không nhớ chút gì.
Giống như vị trí của anh trong đầu cô đã bị người ta tẩy đi sạch sẽ, chỉ còn lại một khoảng trống rỗng.
"Thắng Hinh, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?" Cố An Kỳ vừa vào cửa đã hỏi, "Mình và anh ấy có chuyện gì? Sao lại chia tay?"
"Cụ thể chuyện này thì mình cũng không rõ lắm." Tiêu Thắng Hinh nói, "Sau khi ra mắt, vốn Tô Dật Phàm được sắp xếp để ra mắt với tư cách là một nhóm nhạc nam trong nước, nhưng sau đó không biết vì sao, bỗng nhiên Tô Dật Phàm phải ra nước ngoài phát triển."
"Ra nước ngoài phát triển?" Cố An Kỳ nhíu mày, "Chuyện đưa nghệ sĩ đã được huẩn luyện bài bản trong nước ra nước ngoài đúng là hiếm. Không phải lại phải học lại toàn bộ ngôn ngữ sao?"
Thường thì công ty sẽ gửi nghệ sĩ ra nước ngoài phát triển với vài nguyên nhân sau. Thứ nhất, nghệ sĩ này trong nước không quá nổi tiếng, cho dù tiếp tục phát triển cũng vẫn chỉ ở mức đó, muốn tìm kiếm đột phá mà được gửi ra nước ngoài. Thứ hai, tính cách, diện mạo của nghệ sĩ có lẽ sẽ được yêu thích ở thị trường nước ngoài, nhưng nếu công ty nhìn ra điểm này từ trước thì Tô Dật Phàm đã bị đưa ra nước ngoài ngay từ khi bắt đầu đào tạo rồi, sinh sống tại chính nơi đó thì sẽ học được ngôn ngữ và thói quen sinh hoạt nhanh hơn, nhưng vì sao lại kéo dài tới lúc sắp ra mắt, khi xác định hết thành viên cho nhóm nhạc rồi mới đưa anh đi?
Cố An Kỳ trăm tư không thể giải. (Trăm mối không lời giải: Nguyên văn 百思不得其解 - bách tư bất đắc kỳ giải: đại khái ý là tìm khắp trăm lối vẫn không có cách giải quyết.)
"Cái này thì mình cũng không rõ lắm, mình chỉ nhớ lúc ấy Tô Dật Phàm nói là muốn ở lại, nhưng phía công ty không đồng ý, hơn nữa dùng hợp đồng ép cậu ấy ra nước ngoài." Tiêu Thắng Hinh nói, "Khi đó chẳng khác gì như muốn lưu đày Tô Dật Phàm, trụ sở bên nước ngoài còn chưa được hoàn thiện, ngay cả công ty cũng còn đang loay hoay chưa ổn định, các mối quan hệ vẫn đang trong trạng thái lửng lơ, chưa nhờ cậy được gì. Tô Dật Phàm đi như vậy chẳng khác gì bị hủy hoại, sau đó không biết cậu ấy đã cố gắng như thế nào mà cho tới năm thứ ba đã có danh tiếng tại nước ngoài, được công ty khác mời đi."
"Mình vì anh ấy muốn ra nước ngoài mà chia tay sao? Trong quá trình đó có xảy ra chuyện gì bất thường hay không?" Cố An Kỳ nhíu mày hỏi.
Mặc dù cô không nhớ rõ cảm giác hay quyết định lúc ấy là gì, nhưng cô dám khẳng định, con mồi cô đã nhìn trúng cô sẽ không buông tha. Cho dù lúc ấy Tô Dật Phàm có thật sự bị đuổi ra nước ngoài thì chắc chắn cô sẽ kiên nhẫn chờ đợi. Chỉ cần là cô thật lòng thích một thứ, chắc chắn cô sẽ không dễ dàng buông tay.
Yêu xa tuy rằng không cho cô cảm giác an toàn, nhưng cô tin nếu trong lòng Tô Dật Phàm có cô chắc chắn sẽ thường xuyên cập nhật tình hình. Vì sao? Rốt cuộc là vì sao cô và Tô Dật Phàm lại chia tay?
"Không phải, " Tiêu Thắng Hinh lắc lắc đầu, "Tô Dật Phàm đã cãi nhau với công ty, nhưng công ty vẫn giữ nguyên quyết định ban đầu bắt cậu ấy xuất ngoại, hơn nữa sắp xếp thời gian rất gấp. Cụ thể bao lâu thì mình không nhớ, chỉ nhớ Tô Dật Phàm nói gì cũng không chịu đi, khi đó cậu vẫn theo sát cậu ấy như bình thường."
"Chuyện khác thường... chuyện khác thường thì mình không nhớ... nhưng mạo hiểm thì có một chuyện." Tiêu Thắng Hinh suy nghĩ rồi nói, "Cũng không biết cậu còn có nhớ hay không, khi Tô Dật Phàm đang đi ở trên đường thì suýt nữa bị xe đụng, may mà cậu ấy phản ứng nhanh né được, nhưng vẫn bị xước da."
"À, đúng rồi, ngày đó sắc mặt cậu rất khó chịu, cũng không biết vì sao mà không đến bệnh viện với Tô Dật Phàm. Hôm đó cũng không biết cậu đã đi đâu, sau khi trở về thì lại khuyên Tô Dật Phàm nên xuất ngoại, sau đó cãi nhau một trận ầm ỹ với cậu ấy." Tiêu Thắng Hinh nhớ lại, "Lúc ấy mọi người đều hỏi cậu bị làm sao nhưng cậu không chịu nói. Chỉ nói Tô Dật Phàm nhất định phải đi, khi chưa tạo dựng được con đường riêng của mình thì không được trở về."
"Mình đã nói như vậy ư?" Cố An Kỳ kinh ngạc nói. Cô không phải người muốn dựa vào người khác để leo lên, cũng không quan tâm đến thân phận địa vị của bạn trai mình, sao cô có thể nói như vậy được?
"Ừ, cậu đã nói như vậy. Sau ngày Tô Dật Phàm đi, mặc dù cậu vẫn tươi cười nhưng trông rất có lệ." Tiêu Thắng Hinh nói.
"..." Cố An Kỳ im lặng một lúc không nói gì, "Từ khi nào thì mình bắt đầu không nhắc đến Tô Dật Phàm nữa?"
"Ừm, sau khi Tô Dật Phàm đi, thật ra mọi người không ai dám nhắc đến cậu ấy trước mặt cậu vì trông sắc mặt cậu vẫn không được tốt." Tiêu Thắng Hinh nói, "Sau đó vì tinh thần không tốt nên khi biểu diễn trên sân khấu xảy ra một chuyện ngoài ý muốn, cậu bị ngã từ trên sân khấu xuống. May mà sân khấu cũng không quá cao nên cậu cũng không có vấn đề gì, chẳng qua chân bị gãy xương. Rất lâu sau đó, khi có người ngẫu nhiên đề cập tới thành tích của Tô Dật Phàm ở nước ngoài cậu không hề có chút phản ứng nào, vì thế mọi người đều nghĩ là cậu không muốn nghe chuyện của cậu ấy nên đều tự bỏ đi."
"Cái này mình có ấn tượng, có một thời gian liên tục có người ở bên cạnh mình lảm nhảm Tô Dật Phàm ở nước ngoài nổi tiếng như thế nào, vĩ đại ra sao." Lông mày Cố An Kỳ nhíu lại, chớp chớp mắt, "Nhưng lúc đó trong trí nhớ của mình không hề tồn tại người tên Tô Dật Phàm này nên cũng không biết anh là ai."
"Điều này thì mình cũng không biết." Tiêu Thắng Hinh nói, "Sau đó cuộc sống của cậu quay trở lại quỹ đạo ban đầu, mình cũng không nhắc lại mấy chuyện này nữa. Nếu không phải năm nay Tô Dật Phàm đột nhiên trở về, có lẽ mình cũng quên mất cậu ấy."
Tiêu Thắng Hinh thật không ngờ không phải Cố An Kỳ cố tỏ ra lạnh lùng để tránh đề tài về Tô Dật Phàm, mà là cô ấy thật sự không nhớ rõ. Khoảng thời gian Tô Dật Phàm và Cố An Kỳ yêu nhau đã bị cô ấy quên không sót lại chút gì.
"Mình chỉ biết thế thôi, còn lại thì không rõ." Tiêu Thắng Hinh nói, "An Kỳ, không biết mấy thông tin đó có giúp gì được cho cậu hay không."
"Có, cám ơn cậu, để mình sắp xếp lại một chút." Cố An Kỳ nói.
Cô cần sắp xếp lại từng chuyện một cho rõ ràng để tìm hiểu rốt cuộc là chuyện này là như thế nào, cô và Tô Dật Phàm rốt cuộc có quan hệ gì, ngày trước lúc Tô Dật Phàm gặp chuyện không may, vì sao cô lại mất hồn mất vía, từng chuyện từng chuyện một cô phải điều tra cho rõ.
"An Kỳ, thật ra có câu này, mình không biết có nên nói hay không..." Tiêu Thắng Hinh do dự.
"Cậu cứ nói thẳng đi." Cố An Kỳ nói.
"Cho đến bây giờ Tô Dật Phàm vẫn chưa quên được cậu, cậu ấy thật sự rất yêu cậu..." Tiêu Thắng Hinh nói, "Những kỉ vật của cậu bị công ty bán đấu giá, cậu ấy đều mua lại hết. Nghe nói nhà cậu ấy còn có một phòng dùng để chứa những vật cậu đã từng sử dụng."
"Mình không nhớ rõ anh ấy, cũng không nhớ rõ những chuyện đã xảy ra lúc trước. Anh ấy có yêu mình hay không mình không biết, cũng không thể đoán." Cố An Kỳ lắc lắc đầu, bây giờ suy nghĩ của cô đang rất hỗn loạn, không thể nói rõ cảm giác lúc này là gì.
"An Kỳ, " Tiêu Thắng Hinh nói với Cố An Kỳ đang cố gắng nhớ lại, "Mình rót cho cậu cốc nước nhé."
"Ừ, cám ơn cậu." Cô thản nhiên nói, mệt mỏi day day huyệt thái dương.
Những lời Tiêu Thắng Hinh nói đối với cô mà nói quá mức kỳ quái, về hành động của cô, mối quan hệ với Tô Dật Phàm, còn có rất nhiều rất nhiều chuyện khác nữa. Vì sao cô phải làm như vậy? Rốt cuộc thì lúc ấy cô muốn gì mà lại làm như vậy?
Cô không phải chưa từng hoài nghi Tiêu Thắng Hinh nói dối, nhưng sau khi kiểm tra nét mặt, hành động của cô ấy lại phát hiện từng hành động cử chỉ đều không mang một phần giả dối nào, cách nói chuyện cũng rất tự nhiên, cũng không có hành động nào kỳ lạ.
Cô quen biết Tiêu Thắng Hinh đã lâu, những động tác nhỏ Tiêu Thắng Hinh làm khi nói dối cô đều nắm rõ như lòng bàn tay, nhưng lúc này đúng là cô ấy không nói dối.
"Vì sao mình chỉ quên mỗi Tô Dật Phàm? Vì sao chỉ quên một mình anh?" Cô day day huyệt thái dương, thật sự không thể lí giải.
"An Kỳ, nước này." Tiêu Thắng Hinh đưa một cốc nước cho Cố An Kỳ.
Cố An Kỳ nói cảm ơn, giơ hai tay nhận lấy rồi từ từ uống.
Dòng nước mát lạnh trôi qua cổ họng mang lai cảm giác sảng khoái, Cố An Kỳ cuối cùng cũng bình tĩnh lại một ít.
Tiêu Thắng Hinh còn nói thêm vài chuyện khác mà cô không quá chắc chắn. Cô ấy kể lại rất nhiều cảnh tượng, đối với cô dường như đã từng quen biết, mà lại mang theo một cảm giác xa lạ. Từng lời nói của Tiêu Thắng Hinh cô đều nghe cẩn thận, trong đó có một chuyện khiến cô khá hoang mang, đồng thời nâng cao cảnh giác.
Ngày trước từng có người lái xe suýt nữa đâm vào Tô Dật Phàm, mà vào lúc đó phản ứng của cô lại là chạy đi tìm người khác, hay là trong chuyện này có điều gì đó cô chưa biết? Có lẽ nào... người lái chiếc xe kia liên quan đến lần cô bị rơi xuống vách núi hay không?
Cố An Kỳ nhăn mày, nghĩ lại tin tức vừa nghe được, im lặng không nói.
Nếu đúng là có liên quan, vậy thì mọi chuyện càng thêm khó giải quyết...
Đêm đó Cố An Kỳ không về nhà mà ngủ lại tại căn phòng cũ của mình. Lăn qua lộn lại cả đêm cũng không thể nghĩ ra cách giải quyết vấn đề.
Với chuyện của Tô Dật Phàm, trong lòng cô đã có đối tượng nghi ngờ, chẳng qua cẩn thận ngẫm lại mốc thời gian thì có lẽ người đó không liên quan đến chuyện này. Người đó không hề liên lạc với cô trong khoảng thời gian trước khi cô ra mắt, vì vậy chắc có thể loại anh ta ra khỏi vòng nghi vấn.
Cô xoay người, từ từ nhắm mắt lại.
Khi đó cô không quen biết với nhiều người, người có tiền cũng chỉ có một -- người mà cô hận đến tận xương tủy, vĩnh viễn cũng không quên.
Người đó cướp của hồi môn của vợ, sau đó lại bức chết người vợ tình nghĩa lúc còn nghèo khổ*, vứt bỏ đứa con gái mới năm tuổi, đoạn tuyệt quan hệ cha con, những việc này Cố An Kỳ cả đời cũng không thể tha thứ.
(*Tào khang chi thê(糟糠之妻): Tao khang hay Tào khang nghĩa đen là bã rượu và cám, đó là hai thức ăn dùng để nuôi heo, nhưng đối với người quá nghèo khổ thì họ dùng hai thức nầy ăn để sống. Do đó hai chữ Tào khang là để chỉ lúc nghèo khổ.
Tao khang chi thê hay Tào khang chi thê là người vợ lúc còn nghèo khổ, tức là người vợ tình nghĩa thuở ban đầu còn sống nghèo khổ với nhau.
Câu nói của ông Tống Hoằng "Tào khang chi thê bất khả hạ đường" nghĩa là: Người vợ lúc còn nghèo khổ không thể để ở nhà sau, ý nói không thể bỏ người vợ tình nghĩa thuở ban đầu nghèo khổ để cưới người vợ mới trẻ đẹp lúc giàu sang.)
Ngày trước, khi quan hệ giữa mẹ cô và người đó vẫn chưa chuyển biến xấu, sức khỏe của mẹ cô đã không tốt, cần tĩnh dưỡng cẩn thận, khi ấy người đó vẫn còn đích thân xuống bếp rót nước, giúp bà uống thuốc. Mối quan hệ giữa hai vợ chồng khá hòa thuận.
Nhưng mọi chuyện bắt đầu thay đổi từ khi nào? Cố An Kỳ không nhớ rõ, chỉ nhớ người đó bắt đầu đi sớm về khuya, không thấy mặt mũi đâu, gần như có thể nói là chỉ về nhà thay quần áo rồi lại đến công ty.
Khi đó cô còn nhỏ, nhưng suy nghĩ đã trưởng thành rất sớm, loáng thoáng nhận thấy có gì đó bất thường. Mẹ cô hình như cũng vậy, thời gian phát bệnh càng ngày càng thường xuyên, không thể không tăng liều lượng thuốc. Bác sĩ nói sức khỏe của mẹ cô không chịu được kích động, phải chăm sóc cẩn thận, vì thế cô vẫn làm bạn bên cạnh bà, nhìn bà uống thuốc viên, nhìn bà uống thuốc nước, nhưng lại chẳng thể làm được gì, chỉ có thể nhìn bà càng ngày càng suy yếu.
Có một lần, người đó về nhà từ sớm, cô mở cửa, nhìn người đó liếc mẹ cô một cái rồi lại quay ra. Sau đó, người đó xoa đầu cô, giống như vẫn còn là người cha bên cạnh cô và mẹ như ngày trước, đáp ứng mọi yêu cầu của cô rồi bảo cô về phòng trước, nói là ông ta muốn gặp mẹ cô.
Lúc đó cô quả thật rất ngốc, cũng rất ngây thơ, nghĩ mọi chuyện đã trở lại như trước, nghĩ tất cả rồi sẽ tốt lên. Cô thật sự nghĩ cha cô chân thành muốn gặp mẹ cô, nhưng cô không thể ngờ, ngày đó ông ta về sớm chỉ là do muốn đưa đơn ly hôn cho mẹ cô để bà ký tên.
Sức khỏe mẹ cô đã vốn yếu nay hoàn toàn suy sụp, bác sĩ chẩn đoán nói là không còn sống được bao lâu nữa. Cố An Kỳ cứ như vậy nhìn sinh mệnh mẹ mình dần dần bị bòn rút.
Vào lúc mẹ cô bệnh tình nguy kịch, người đó vẫn ở bên ngoài, chưa một lần về gặp mẹ cô hay gặp cô.
Thời gian sống của mẹ cô chẳng còn lại bao nhiêu, nhưng bằng bất cứ giá nào bà cũng không chịu đi bệnh viện. Dưới ánh mắt chưa hiểu chuyện của Cố An Kỳ lúc nhỏ, bà luôn nhìn lên mái vòm trên cao như hoài niệm, lại như lưu luyến. Mãi sau này Cố An Kỳ mới biết được, người đó đã khắc một đoạn văn lên mái vòm. Vào đêm tân hôn của họ, ông ta đã hứa sẽ chăm sóc mẹ cô một đời một kiếp, mãi mãi sẽ sống hạnh phúc bên nhau.
Lời hứa thật ra rất mỏng manh, chỉ cần một chút cám dỗ bên ngoài đã có thể phá hủy nó. Mẹ cô không chịu ký vào đơn ly hôn, trong lòng Cố An Kỳ hiểu cho dù có chết, mẹ cô vẫn phải giữ lấy danh nghĩa vợ của cha cô. Cô không hiểu vì sao mẹ cô lại cố chấp như thế, cũng không hiểu vì sao người kia máu lạnh đến mức đó mà bà vẫn yêu, cô chỉ biết ngồi bên giường bà, lặng lẽ nghe bà kể chuyện xưa.
Mẹ cô chống đỡ được hai tháng, sức khỏe càng ngày càng kém. Cha cô không hề bước chân về nhà, chỉ phái người tới giục lấy đơn ly hôn, khiến trong nhà không được an ổn chút nào. Mẹ cô bị họ đàn áp, bộc phát bệnh hen suyễn, cuối cùng không chịu được mà qua đời. Người đó, người mà mẹ cô dùng cả đời để yêu, thậm chí ngay cả đám tang của vợ mình cũng không đi. Tro cốt mẹ cô chưa nguội lạnh, chưa hạ táng được bao nhiêu ngày, người đó đã dẫn "mẹ" mới về.
Sự căm hận của cô, sự oán giận của cô không ai biết. Người đó bảo cô gọi người đàn bà kia là "mẹ", nhưng cô chỉ lạnh lùng, lạnh lùng nhìn ông ta, lạnh lùng nhìn người gọi là "mẹ mới" kia. Nhìn họ chuyển vào căn phòng cũ của mẹ cô và người đó, trong lòng cô nở nụ cười mỉa mai.
Rốt cuộc thì da mặt họ đã dày đến mức nào rồi mà khi làm những chuyện đó "không thấy hổ thẹn". Mẹ của cô, bị hai người đó bức đến chết, họ lại không cảm thấy áy náy chút nào. Một chút, dù chỉ một chút cũng không.
"Mẹ" mới rất ghét cô, đặc biệt ghét ánh mắt của cô. Bề ngoài vẫn nói nói cười cười với cô, nhưng sau lưng lại bịa đặt, còn luôn châm ngòi thổi gió bên tai người kia, muốn ông ta đuổi cô ra ngoài. Người đàn bà kia mang thai, nói là cô sẽ hại con của bà ta, luôn khiến bà ta có cảm giác không an toàn.
Người đó rất sợ người đàn bà này, cũng rất nghe lời bà ta. Không lâu sau, cô bị đưa tới nhà bà ngoại, bà ngoại cũng qua đời không lâu sau đó, vào ngày sinh nhật năm tuổi cô bị đưa đến cô nhi viện, bắt đầu kiếp sống tại cô nhi viện.
Cô, rõ ràng là người có cha đàng hoàng, nhưng lại bị đưa vào cô nhi viện, trở thành "trẻ mồ côi" .
Buồn cười làm sao? Mỉa mai làm sao?
Cố An Kỳ nằm trên giường suốt một buổi tối, lăn qua lộn lại không thể ngủ được. Trong đầu không ngừng nhớ lại những hình ảnh hồi nhỏ mà cô căm ghét nhất.
Cô vốn là cô công chúa nhỏ của một tập đoàn lớn, thông minh lanh lợi được vạn người cưng chiều, có cha mẹ yêu thương. Nhưng chỉ trong nháy mắt, tất cả đều tan thành bọt biển, cái gì cũng không có, cái gì cũng không thấy.
Khi ở trong cô nhi viện, "người cha"có quan hệ máu mủ nhưng chưa bao giờ làm tròn trách nhiệm của một người cha chưa từng đến thăm cô dù chỉ một lần, chưa từng.
Cô giống như những cô nhi khác, bị cho là đứa bé không cha không mẹ, dần dần lớn lên trong cô nhi viện.
Cô chưa từng gặp lại người đó, nhưng sau khi cô dần dần có địa vị trong giới giải trí, dù thế nào cô cũng không thể ngờ, người đó lại một lần nữa xuất hiện trước mặt cô, phía sau dẫn theo một cô gái nhỏ hơn cô mấy tuổi. Người kia đó nắm tay cô gái kia, rất tự nhiên đứng trước mặt cô, không hề cảm thấy hổ thẹn hoặc áy náy.
Giây phút đó, thật sự cô rất muốn cười... rất muốn, rất muốn...
Cô nhớ rõ câu đầu tiên cô mở miệng chính là: "Hứa tiên sinh, ngài và quý thiên kim đến đây có việc gì sao?"
Nhìn người đó xấu hổ và tức giận, cô nở nụ cười nhàn nhạt.
Người đó bảo cô gái bên cạnh ra ngoài chờ ông ta, tự mình đối mặt với Cố An Kỳ, mở miệng tuyên bố ý định của mình.
Người đó từ bỏ cô đã nhiều năm như vậy, nay tìm tới cửa cũng không phải để cha và con nhận lại, mà là nói chuyện với giọng điệu rất đương nhiên, muốn cô nâng đỡ con gái của ông ta, đứa con do ông ta và người đàn bà kia sinh ra.
Vào lúc đó, cô không nén được sự buồn cười trong lòng nữa mà cười phá lên.
Cố An Kỳ ơi Cố An Kỳ, sao mày lại mong đợi một tên cầm thú nói ra tiếng người chứ?
Cô không thể nào quên những lời mình đã nói lúc đó. Cô rất bình tĩnh, rất lý trí nói cho người đó cô chỉ là một tân binh, không làm được chuyện khó khăn như vậy. Người đó dù sao tiền cũng nhiều đến nỗi có thể dùng đi ném thia lia*, vậy không bằng đem về nhà mà đóng gói "con gái của mình".
(*ném thia lia: trò chơi dùng một viên sỏi ném xuống mặt nước sao cho viên sỏi đó sẽ tiếp tục nảy lên nhiều lần)
Phản ứng của người đó như thế nào nhỉ? Để cô nghĩ lại đã, à, là cho cô một cái tát, sau đó lại áy náy nói xin lỗi.
Cô không cần, nói thật, cô chẳng quan tâm đến cái tát của ông ta. So với những cơn ác mộng cô vẫn gặp phải mấy năm gần đây, cái tát này chẳng tính là gì. Chẳng qua chỉ hơi đỏ và sưng mà thôi, thoa thêm tí phấn lên là được.
Dù sao chuyện như che vết thương cũng không phải lần đầu tiên cô làm.
Người đó vẫn không từ bỏ hi vọng, luôn miệng nói ông ta sai rồi, lúc trước là ông ta có lỗi với mẹ cô, muốn cô tha thứ cho ông ta. Còn nói cho dù như thế nào, cô gái ngoài cửa là em gái của cô, là em gái có quan hệ huyết thống với cô. Cô không nên "tàn nhẫn ", không nên "không biết đền ơn đáp nghĩa" như vậy. "Ân tình" theo lời ông ta nói chính là cái "uh" mà ông ta đã sinh cô ra.
Lúc đó cô chỉ cảm thấy ghê tởm. Chẳng những ông ta, mà còn ghê tởm cả chính dòng máu của ông ta đang chảy trong người cô.
Người đó còn nói rất nhiều thứ. Cố An Kỳ nhớ cuối cùng cô cũng đồng ý giúp con gái ông ta tiến vào giới giải trí, nhưng từ đó cũng kết thúc nợ nần giữa bọn họ, ân tình vài năm nuôi dưỡng của ông ta cô cũng xem như xóa bỏ.
Người đó khó tin nhìn cô, giống như cô chỉ là một quái vật không có tình cảm. Cô thu hết vẻ mặt của ông ta vào trong mắt, ghi tạc trong lòng.
Nghĩ cô là quái vật cũng được, cô cũng chẳng quan tâm. Dù sao quái vật già đời nhất cũng đã đến đây, cô có gì mà phải sợ?
Cô là người nói được thì làm được, không lâu sau, cô đã mang người kia vào giới giải trí, sau đó cô mặc xác cô ta, không thèm để ý tới, mà người đó vung tiền chiều con như thế nào, cô cũng chỉ cho là nhìn không thấy, không đáng để ý.
Cô đã trả hết nợ, nhưng người đó lại bắt đầu thường xuyên tới gặp cô, thường xuyên tới mức khiến cô ghê tởm. Người đó đến đây chẳng làm gì, chỉ đi dạo đông tây, cô không chịu được có con ruồi cứ bay vo ve trước mặt nên để ông ta nói rõ ràng, sau đó cô mới biết, người đó nhớ tới cô gái hờ này còn có giá trị lợi dụng, có thể dùng cho cuộc hôn nhân thương mại trong tương lai.
Ha ha, ông ta biến cô thành công cụ sao?
Lúc muốn lợi dụng thì nói vài ba câu ngọt xớt, lúc cô vô dụng thì lại vứt bỏ như chiếc giày cũ. Cố An Kỳ vô cùng nghi ngờ tư duy của người này rốt cuộc thì được thiết lập như thế nào.
Lúc ấy công ty muốn cô và Kiều Trí Viễn tạo scandal. Cô thấy người đó cứ làm phiền nên cũng đồng ý. Sau đó hai người hợp nhau, lúc này mới bàn đến chuyện tình cảm chính thức