"Đừng có làm vẻ mặt đó nữa, tôi đâu có nợ tiền anh." Cố An Kỳ đầu cũng không quay lại, vừa cười gật đầu với người khác, vừa khẽ nhắc nhở Chu Á Kiệt.
"Đi đường thì nhìn về đằng trước, đừng chú ý phía sau làm gì. Đi trước trang điểm đi." Chu Á Kiệt hạ mắt xuống, vẫn lạnh lùng như cũ, "Hôm nay chắc sẽ quay xong sớm, sau khi kết thúc, cô, Trịnh Văn Quân, Diệp Y Dung và Lâm đạo diễn sẽ tham gia 《 Ngôi sao thi tài》. Chương trình này raiting khá cao, cô chuẩn bị một chút đi, nên nhớ lúc nào có thể nói được thì nhớ chen vào, nếu không sẽ không được lên hình đâu."
Cố An Kỳ nghe anh nói, chỉ cười khẽ không nói gì, giẫm giày cao gót lên mặt đất, đi nhanh về phía trước.
Chu Á Kiệt không nghe thấy Cố An Kỳ trả lời, nhíu mày thật sâu, từ phía sau đuổi kịp cô. Cố An Kỳ không giống với những ngôi sao mà anh quản lí trước đây, anh nói gì nghe nấy, nói cái gì là làm cái đó.
Đáng nói là, cô cũng là người biết chừng mực, sẽ không phá vỡ sự chuyên nghiệp của bản thân. Anh không cần nói quá nhiều, cô chỉ cần hiểu biết đại khái trong lòng là đủ rồi.
"Bốp bốp bốp!" Lâm Hạc Quần vỗ tay vài cái, thét to: "Nâng cao tinh thần, nâng cao tinh thần! Quay càng sớm thì kết thúc càng nhanh!"
"Nâng cao tinh thần, tinh thần nâng cao nào." Gíam sát Vương cũng theo Lâm Hạc Quần ủng hộ sĩ khí.
"Chuẩn bị quay!" Lâm Hạc Quần thét to.
Cố An Kỳ ngồi dựa vào trên chiếc ghế nằm, ngẩng lên một chút, nhẹ nhàng đưa đẩy chiếc ghế. Cô nhắm mắt lại, vẻ mặt bình thản, nhưng Lâm Hạc Quần biết, Cố An Kỳ đã chuẩn bị tốt.
"Action!" Bảng Clapperboard dập xuống.
"Cót két... Cót két..." Chiếc ghế mây kiểu cũ trong sân nhẹ nhàng lắc lư, nghe âm thanh phát ra cũng biết nó đã được dùng lâu năm.
"Bội Quân tiểu thư, Bội Quân tiểu thư..."
Ôn Bội Quân chậm rãi mở mắt. Con ngươi màu nâu như được phủ một màu vàng nhàn nhạt, hai mắt trống rỗng như ánh mắt của búp bê, thông suốt mà lại cất giấu vài phần yếu ớt, làm cho người ta không thể dời mắt, nhưng cảm giác kia chỉ lướt qua trong giây lát, cô nhắm mắt lại, dùng lông mi thật dài che đi đôi mắt ấy.
Khi mở ra, trong mắt của cô dường như có cái gì đó thay đổi, sóng mắt lưu chuyển dường như có vài phần xa cách, lạnh lùng mà lại cao ngạo. Cô không hề mở miệng nói chuyện, chỉ liếc mắt nhìn người bên cạnh một cái, đối phương lập tức nơm nớp lo sợ lui ra sau vài bước.
"Tôi xin lỗi, Bội Quân tiểu thư..." Người tới ngập ngừng nói, không tự giác cúi đầu, dường như không dám nhìn thẳng vào Ôn Bội Quân.
Cô ấy, là sợ hãi thật sự, sự sợ hãi này... Chu Á Kiệt có thể cảm nhận được.
"Có chuyện gì cứ việc nói thẳng." Ôn Bội Quân không kiên nhẫn nhướn mi.
"Lưu Chân Chân, cô ấy gần đây rất hay qua lại cùng Nhiếp tiên sinh, nghe nói hôm nay còn hẹn nhau ăn cơm." Đối phương cẩn thận nói, dường như đang cố nói giảm nói tránh.
"À... Thế ư?" Đôi mắt màu nâu của Ôn Bội Quân sâu không thấy đáy, dường như có thể nhìn thấu mọi chuyện, "Vậy bà tới đây làm gì ?"
"Nhiếp tiên sinh là vị hôn phu của Bội Quân tiểu thư, cho nên tôi..."
"Không thể nào ngờ được mấy người lại để ý tới chuyện nhà tôi như vậy." Ôn Bội Quân trào phúng nhếch môi, "Bọn họ muốn làm gì cũng không liên quan đến tôi, bà cũng không cần phải báo cáo."
"A, vâng! Tôi xin lỗi, Bội Quân tiểu thư." Người tới kích động cúi đầu xin lỗi, sau khi thấy Ôn Bội Quân vẫy tay thì lập tức rút lui.
"Nhiếp Chí Bằng và Lưu Chân Chân ư? Hừ..." Ôn Bội Quân cười lạnh, mặt không chút thay đổi ngắm nhìn phương xa."Ok! Cut!"
Cố An Kỳ cười cười, cả người ngả ra sau. Chu Á Kiệt tuy đã nhìn thấy cô diễn rất nhiều lần, nhưng đến bây giờ vẫn ngạc nhiên với tốc độ nhập vai của cô.
"Sao? Xem đến choáng váng rồi à?" Cố An Kỳ nhíu mày, ngửa đầu nhìn
Chu Á Kiệt.
Chu Á Kiệt cau mày, không trả lời. Cố An Kỳ dường như đã dự liệu được phản ứng của anh, cũng không nói tiếp, tự đi đến phòng trang điểm thay quần áo. Quay phim xong sẽ đi đến chương trình của đài truyền hình.Giống như lời Chu Á Kiệt, bọn họ hôm nay nhất định sẽ sớm kết thúc công việc.
Lâm Hạc Quần còn có vài chuyện cần xử lí cho nên một lúc nữa mới xong việc. Cố An Kỳ cùng Chu Á Kiệt đi trước, không lâu sau bọn họ đã tới đài truyền hình.
"Diệp Y Dung và Trịnh Văn Quân là nam nữ nhân vật chính, cho nên để tạo scandal sẽ chia họ cùng một đội. Còn lại cô và Lâm đao diễn sẽ ở đội còn lại." Chu Á Kiệt xem xét vẻ mặt Cố An Kỳ, lại phát hiện vẻ mặt cô chẳng thay đổi gì, chỉ lẳng lặng nhìn anh, chờ anh nói hết.
"Cô cũng biết bản thân cần phải được đưa lên một vài tin tức, đừng nói với tôi là cô không biết làm thế nào."
"Chu tiên sinh, tôi nghĩ tôi đã nói rõ ràng với anh rồi, tôi không muốn dựa vào scandal để nổi tiếng. Nếu anh đã biết điều này thì xin không cần nhắc lại." Cố An Kỳ hít một hơi thật sâu nói. Tuy rằng vẻ mặt của cô vẫn bình thản như trước, nhưng giọng điệu lại không thể nghi ngờ.
"Một nghệ sĩ không hay có tin tức mới sẽ bị người ta quên lãng rất nhanh ..."
"Chu tiên sinh, tôi có nguyên tắc của tôi, hy vọng anh có thể tôn trọng lựa chọn đó." Cố An Kỳ không muón nhiều lời cùng anh, thản nhiên đáp.
Chu Á Kiệt không lập tức đáp lời, nhìn vẻ mặt Cố An Kỳ nghiêm túc, cuối cùng đáp: "Tôi hiểu."
Cố An Kỳ biết Chu Á Kiệt vẫn chưa từ bỏ được ý định này, chỉ mới tạm thời đem kế hoạch trì hoãn một thời gian mà thôi, nhưng cô cũng sẽ không từ bỏ. Nếu hai bên đều không thuyết phục được đối phương, vậy thì cứ giả vờ ngu ngốc nghe không hiểu anh ta nói gì đi.
"An Kỳ? Sao đến sớm vậy?" Trịnh Văn Quân vừa đuổi tới, nhìn chằm chằm Cố An Kỳ hỏi.
"Quay phim xong sớm nên đến đây luôn." Cố An Kỳ thản nhiên đáp.
"Quay thế nào ?"
"..."
Trịnh Văn Quân cùng Cố An Kỳ cứ trò chuyện như vậy, một lúc sau,
Diệp Y Dung cũng đến. Khác với ngày trước là, cô ta lại còn cười chào hỏi
Cố An Kỳ, điều này làm cho Cố An Kỳ nổi hết cả da gà.
Không lâu sau, cô ta thành công đứng chen vào giữa cô cùng Trịnh Văn Quân, trò chuyện với bọn họ như thân thiết lắm.
Cố An Kỳ cảm thấy Diệp Y Dung hôm nay hình như có gì đó khác thường, nói chuyện cũng dịu dàng nhỏ nhẹ hơn, thái độ thù địch mãnh liệt đối với cô cũng ẩn giấu đi, còn đột nhiên thân thiện với Trịnh Văn Quân.
Hay là Tống Vũ Trạch uốn nắn tính cách cho cô ta rồi? Cố An Kỳ nhíu mày, có cảm giác quái dị không thể nói rõ... Báo lỗi chương Bình luận