Thấy Hứa gia như vậy sự oán hận trong lòng cô cũng dần dần tiêu tan, thù nên trả cô cũng đã trả xong. Không phải họ thích tiền tài sao? Không phải họ yêu thế lực sao? Một khi đã như vậy, cô sẽ cướp đi tất cả, chém đứt đôi cánh của họ xem họ giãy dụa như thế nào. Có lẽ Tô Dật Phàm nói đúng, cô nên buông xuống, chuyện quá khứ cứ kệ nó qua đi, không cần cố chấp cứ vây mình trong một cái kén.
Thật ra nếu không phải hành động lần này của Hứa gia quá lớn, có lẽ đến bây giờ cô còn chưa biết gì.
Người kia chết là một sự đả kích không hề nhỏ đối với cả Hứa thị cùng với Cao gia vốn đã lung lay sắp đổ. Tuy nhiên Cao Á vốn là người thông minh, chẳng những tinh thần không hề sa sút vì chồng chết mà ngược lại, rất tích cực tìm cách cứu công ty. Bà ta lợi dụng địa vị của người kia ở giới kinh doanh để tung ra tin tức lễ tang. Cao Á đại diện cho Hứa gia tham gia buổi họp báo, chia sẻ rằng không muốn tiễn đưa chồng mình quá khoa trương. Từ đó hướng không ít sự tập trung về công ty của bà ta.
Vài năm không thấy, thủ đoạn của bà ta vẫn "cao siêu", "tàn nhẫn" như cũ... Cố An Kỳ híp mắt, thật không ngờ người kia cả kể đến lúc chết vẫn còn bị Cao Á lợi dụng. Thật là buồn cười đến cực điểm. Cái gì mà vợ chồng hòa thuận, không phải là chỉ vẽ ra cho mọi người xem hay sao?
"Hai người họ đồng sáng lập công ty ư" ? Nực cười, vậy mẹ của cô đâu? Mẹ cô thì sao? Khi sự nghiệp người kia rơi vào cảnh khó khăn nhất thì bà chính là người ở bên cạnh giúp ông ta từng chút một vực dậy công ty. Vào lúc đó, không biết Cao Á đang chết ở chỗ nào đâu.
Ha ha, nếu người kia nhận ra Cao Á là người chỉ ham lợi, nếu ông ta biết đường quay đầu nhận lỗi với mẹ, như vậy có phải bây giờ sự việc sẽ khác không? Cố An Kỳ nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm xúc trong đôi mắt nâu cảm xúc tựa hồ có chút phức tạp.
Cố An Kỳ không muốn nhúng tay vào khúc mắc giữa Cao gia, Hứa gia và Lâm gia nữa. Giống như cô đã nói, cô nên học cách buông tay. Tất cả cứ giao cho cậu đi làm là được, cho tới bây giờ cậu chưa từng làm cô thất vọng, lần này chắc chắn cũng thế.
Kịch bản phim của Thiệu Văn Đình đã được chuyển cho Cố An Kỳ cùng Tô Dật Phàm. Bởi vì phải sửa lại một vài chi tiết nên kịch bản hoàn thành muộn hơn so với dự kiến vài ngày. Trên tay hai người đang cầm một tập giấy vẫn còn nóng hầm hập.
"Đây là kịch bản đạo diễn Thiệu vừa gửi tới." Chu Á Kiệt kéo một cái ghế ra ngồi.
"Ừ." Cố An Kỳ không nói nhiều, cúi đầu đọc kịch bản.
"Quả nhiên là đề tài tiên hiệp, nội dung đặc biệt thế này thì bối cảnh quay chắc chắn sẽ rất rộng." Tô Dật Phàm vừa đọc vừa nói.
Chu Á Kiệt chú ý hành động của hai người, phát hiện từ tốc độ đến động tác lật xem kịch bản đều giống nhau như đúc. Anh co rút khóe miệng, không thèm nói nữa. Đại khái hơn mười phút sau, hai người đều đọc xong.
"Có suy nghĩ gì? Có hài lòng với vai diễn không?" Chu Á Kiệt hỏi.
"Ừ, như lần trước đạo diễn Thiệu đã hứa thì tôi vai diễn của tôi vẫn là thạch nữ. Không hiểu thất tình lục dục*, bị phong tỏa trí nhớ, chỉ biết mình có sứ mệnh trấn thủ ngọc phong. Nàng bị nhốt ở đó khoảng một ngàn năm, ngày nào cũng làm những việc giống nhau." Cố An Kỳ đóng kịch bản lại, khẽ xoa xoa huyệt thái dương thư giãn mắt.
(*Thất tình: Bảy thứ tình cảm mà mỗi chúng ta đều có như: Vui mừng, giận dữ, buồn bã, vui vẻ, yêu thương, ghét và ham muốn hay nói cách khác là hỉ, nộ, ai, lạc, ái, ố và dục vậy.
Lục dục: là 6 điều ham muốn đã trở thành thói quen khó sửa đổi:
-Sắc dục: Thấy các sắc xanh, vàng, đỏ, trắng và hình sắc nam nữ rồi tham đắm vào đó.
-Hình mạo dục: Thấy hình dung đoan chánh, tướng mạo tốt đẹp mà sanh lòng tham đắm.
-Uy nghi tư thái dục: Thấy tướng đi, đứng, nằm ngồi, nói cười mà sanh lòng ái nhiễm.
-Ngữ ngôn âm thanh dục: Nghe tiếng nói trau chuốt êm ái thích ý vừa lòng, giọng ca lảnh lót, tiếng nói dịu dàng mà sanh lòng yêu mến.
-Tế hoạt dục: Thấy da thịt của nam nữ mịn màng, trơn láng mà sanh lòng yêu mến.
-Nhân tượng dục: Thấy hình nam nữ dễ thương mà sanh lòng đắm trước.)
"Còn tôi là một người tu tiên thuộc tổ Túc Tâm, bởi vì thực lực không cao nên không có tiếng nói trong các môn phái. Lúc nào cũng phải làm những công việc thấp kém nguy hiểm nhất. Mà vai của tôi chính là vật hi sinh trong cuộc chiến giữa các phe phái. Vốn thực lực của hắn có thể được xếp trong nhóm cao thủ, nhưng vì đối phương không muốn người của tổ Túc Tâm xoay người nên đã sử dụng thủ đoạn, trong lúc tỷ thí làm tổn thương gân cốt chân trái của tôi, mặc dù có tĩnh dưỡng nhưng không bao giờ được linh hoạt như lúc ban đầu. Sau đó có lời đồn đãi trên núi phía đông có yêu quái hoành hành, cho nên sư tổ muốn chúng tôi đi tra xét. Nói thẳng ra là muốn đi tìm cái chết. Môn phái không muốn nuôi dưỡng 'phế nhân' cùng 'người không nghe lời', vì vậy những người bị phái đi phần lớn là người của tổ Túc Tâm, hơn nữa không ít người đã đắc tội với bề trên. Để bảo đảm chúng tôi tới đó tra xét chứ không làm qua loa cho xong, họ còn phái người đến chỉ huy, thực ra là giám thị chúng tôi." Tô Dật Phàm nói.
"Nói cách khác là được thì thôi, nếu không thì chết vài người cũng chẳng ảnh hưởng gì đến môn phái của họ." Cố An Kỳ thản nhiên nói.
Nội dung sau đó là những người bị phái đi tra xét vô ý làm yêu quái nổi giận, tuy nhiên may mắn trốn thoát, trong lúc đó vài người bị chết, quá trình có thể nói là thập tử nhất sinh. Cuối cùng sau sự đuổi giết của yêu quái, chỉ còn nam chính đang bị thương nặng là còn sống, tuy nhiên những đồng môn khác vẫn lấy hắn làm lá chắn để bảo vệ "tên giám thị" kia. Mấy người một đường chạy trối chết, vào lầm ngọc phong, gặp gỡ thạch nữ.
Nhiều thử thách được đưa ra, thiên đình hạ mật lệnh, xung đột nội bộ trong môn phái đều là những tình tiết hấp dẫn. Từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc không hề có một tình tiết vô duyên nào, tất cả đều vô cùng thú vị khiến người ta phải chờ mong.
"Vô cùng thú vị, tôi rất thích." Cố An Kỳ cười cười, "Lòng ghen tị của con người, ham muốn của con người đối với đồ ăn đều được miêu tả rất sống động, bộ phim này chắc chắn sẽ rất hay."
"Không sai, ngoài tình cảm thì những chi tiết về đấu đá nội bộ, dây dưa, ân ân oán oán kéo dài vạn năm từ kiếp trước đến kiếp này đều đặc sắc. Diễn biến câu chuyện cũng rất chặt chẽ." Tô Dật Phàm đồng ý. Anh thật sự thích bộ phim này, đã rất lâu rồi anh chưa được đọc một kịch bản rung động tâm can đến vậy. Nếu được tham gia, đừng nói là cắt giảm tiền thù lao của anh, cho dù phim này không trả tiền anh cũng đồng ý.
Ngoài vai diễn của Cố An Kỳ cùng Tô Dật Phàm, nhân vật của Kiều Trí Viễn cùng Hứa Toa Toa rất độc đáo. Kiều Trí Viễn chính là yêu tinh vạn năm, vì muốn tăng sức mạnh mà đã nhân lúc thạch nữ không để ý, trộm lọ ngọc sương hàng ngàn năm của nàng, ẩn trong hang động tu luyện, sau đóvì không khắc chế được tâm ma mà bị tẩu hỏa nhập ma.
Thạch nữ vì bị trộm mất lọ ngọc sương mà hấp hối, may được một vị tiên nhân đi ngang qua cứu giúp nàng mới có mệnh tiếp tục tu luyện. Nàng cố gắng từng ngày, vượt qua cả thiên kiếp, nhưng vẫn không được nhập tiên môn bởi vì ngọc sương không còn, ngọc thạch không được hoàn chỉnh. Mặt khác người trên thiên giới đoán không ra nguồn gốc thân thế của nàng là loại ngọc thạch nào, phải dùng đến kính bát quái xem kiếp trước kiếp này của nàng, cuối cùng vẫn không thể nhìn ra căn nguyên. Không ít tiên nhân hiểu biết đều nói không phải do kính bát quái, mà là do lai lịch của thạch nữ quá lớn, ngay cả kính bát quái cũng không dám công khai.
Để đảm bảo cho sự an toàn của thiên giới, cũng là vì lợi ích chung, mọi người phong ấn trí nhớ thạch nữ rồi đưa nàng xuống núi Ngọc Thạch để nàng trấn thủ ngọc phong. Đồng thời, không để nàng lên Thiên đình, chấm dứt những phiền toái không cần thiết, mặt khác, xung quanh núi Ngọc Thạch tiểu yêu, tiểu quái không ít, để nàng ở đây cũng coi như làm lá chắn cho thiên giới.
Vai diễn của Hứa Toa Toa là tiểu sư muội của Tô Dật Phàm. Tiểu sư muội thích sư huynh là chuyện bình thường ở huyện, nhưng nàng tiểu sư muội này lại cực kì đặc biệt, sau một lần gặp mặt Kiều Trí Viễn đã đem lòng yêu thương tên máu lạnh vô tình đó, thậm chí chấp nhận phản bội sư môn, phản bội tất cả những gì nàng có chỉ để cùng người yêu bên nhau.
Tên yêu quái lợi dụng tiểu sư muội mang lại của cải và sức mạnh cho hắn ta, giúp hắn ta càng ngày càng mạnh. Đến lúc cuối, mặc dù hắn cũng có chút tình cảm với tiểu sư muội, nhưng vì quyền lợi, vì ích lợi, hắn vẫn từ bỏ.
Toàn bộ nội dung có thể chia ra làm nhiều phần, quan trọng là Cố An Kỳ ngạc nhiên khi kịch bản của Thiệu Văn Đình có vài sự tương đồng với thực tế. Quá khứ của Cố An Kỳ khi còn là Lâm Huyên Di đã từng hẹn hò với Kiều Trí Viễn, mà sau đó Kiều Trí Viễn và Hứa Toa Toa lại yêu nhau. Như trên kịch bản thì là Kiều Trí Viễn cùng Hứa Toa Toa bên nhau cũng chỉ vì lợi dụng. Kiều Trí Viễn đến nay kỳ thật vẫn dựa vào thế lực của Hứa Toa Toa, nhờ đó mà công ty mới coi anh ta như nhân vật quan trọng.
Hiện nay Cố An Kỳ nhận ra, xung đột giữa Kiều Trí Viễn và Hứa Toa Toa càng ngày càng rõ ràng. Trong chương trình gần đây, Kiều Trí Viễn bằng cách nào đó đã thể hiện không còn tin tưởng Hứa Toa Toa. Kiều Trí Viễn có lẽ có tình cảm với Hứa Toa Toa, nhưng tuyệt đối không nhiều. Hứa Toa Toa cũng đáng thương, biết rõ kết quả nhưng vẫn làm, cho rằng chỉ cần cô ta chấp nhận trả giá thì một ngày nào đó Kiều Trí Viễn sẽ hồi tâm chuyển ý.
Thiệu Văn Đình viết nên kịch bản này là căn cứ vào sự thật hay chỉ là trùng hợp? Cố An Kỳ đột nhiên không thể hiểu được. Kiều Trí Viễn, Hứa Toa Toa, cô cùng Tô Dật Phàm, những mối liên quan giữa họ đều được tái hiện trong bộ phim này. Nếu không phải kịch bản đã hoàn thành, có lẽ Cố An Kỳ sẽ nghi ngờ Thiệu Văn Đình làm sao viết ra được nó.
Sau khi chuyển kịch bản, Thiệu Văn Đình không hề nhắc tới bao giờ sẽ khởi quay, cũng không mở cuộc họp mặt cho các diễn viên làm quen, chia sẻ cảm nghĩ. Mấy ngày sau khi gửi kịch bản ông vẫn không có sắp xếp gì cho diễn viên.
Cố An Kỳ cùng Tô Dật Phàm cũng không lãng phí thời gian, hai người đều nắm chặt cơ hội nhanh chóng tự phân tích nhân vật, sau đó lại tập với nhau vài cảnh, hai bên chỉ cho nhau những điểm chưa ổn hay góc độ chưa tốt của đối phương. Bộ phim này rất quan trọng với hai người. Họ vô cùng thích kịch bản này, cho nên vô luận thế nào, họ đều không muốn lúc quay phim không bộc lộ được hết bản thân mà cảm giác khi diễn không mong muốn.
Họ cũng không muốn vì vài sai sót nhỏ của mình mà bị NG, ảnh hưởng đến thời gian quay của đoàn làm phim.
"Ngừng, chỗ này cảm giác không đúng lắm." Cố An Kỳ nhíu mày, nhìn Tô Dật Phàm tay đang cầm "kiếm", "Anh nắm ngược lại xem, em cảm thấy nắm ngược lại lúc quay lên trông đẹp hơn. Còn nắm thẳng thì để khi nào giơ kiếm, để cho oai hùng."
"Nhưng như vậy không phải hành động của nhân vật sẽ bị chậm lại sao? Nếu vẫn nắm thẳng, khi gặp kẻ địch có thể chém luôn, lúc nào cũng có thể so đấu với người ta đúng không?" Tô Dật Phàm lật tay nắm ngược kiếm lại, sau đó đâm thẳng ra, "Một kiểu thì hoa mỹ, một kiểu thì dễ giết kẻ địch."
"Em biết, nhưng anh xem, lúc này mới là mở đầu của phim thôi, anh chưa hề giao thủ với kẻ địch mạnh nào, lấy đâu ra công phu tốt như thế? Sao đã luyện ra được chiêu thức tinh vi như vậy được?" Cố An Kỳ chỉ chỉ kịch bản, "Cao thủ trong tổ Tùng Đình anh chưa từng giao thủ, anh mới chỉ đấu với tên tép riu võ công mèo cào mà thôi. Còn bí tịch, anh bị đề phòng nên không được học. Chiêu thức mà anh biết, đối với người trong nghề mà nói chỉ có thể dùng hai chữ 'thô thiển' để hình dung. Bây giờ tốc độ phản ứng cộng thêm lực đạo của anh đã tốt như vậy thì sau này sẽ thể hiện cái gì chứ? Tinh, khí, thần tất nhiên quan trọng, nhưng sự thay đổi của những chi tiết nhỏ cũng không thể bỏ qua."
"Chuyển biến theo thời gian ư?" Tô Dật Phàm nhíu mày, đọc lại kịch bản suy nghĩ một lần nữa, sau đó cầm kiếm lên. Cố An Kỳ nhìn tay anh nắm vào bên trong, tuy nhiên đã hơi hướng ra ngoài thì gật đầu, tiếp tục quan sát anh diễn.
Mấy ngày nay, tình huống như vậy đã xảy ra vô số lần, có lúc là Cố An Kỳ sửa cho Tô Dật Phàm, có lúc ngược lại, hai người thay phiên chỉ ra sai sót của đối phương, nhờ vậy phát hiện ra không ít khuyết điểm. Đôi khi mình không cảm thấy gì nhưng người kia có thể nhận ra, đôi khi mình cảm thấy không đúng, nhưng lại trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường không tìm thấy vấn đề nằm ở đâu, hai người sẽ thảo luận một lúc, sau khi rút ra kết luận thì lại tiếp tục.
"Nghỉ ngơi một lát đi, anh cũng mệt rồi." Cố An Kỳ đưa cho Tô Dật Phàm một cái khăn lạnh, "Phần này anh đã luyện thành thạo, chắc thế là được rồi đúng không?"
"Gần thế, nhưng động tác cúi người xuống đâm anh vẫn muốn luyện vài lần nữa, tốc độ anh cúi chưa đủ nhanh, có cảm giác hơi chậm." Tô Dật Phàm cầm khăn mặt lau mồ hôi, cười nói. Anh luôn như vậy, giống như Cố An Kỳ, vô cùng soi mói, cuồng sự hoàn hảo.
Cố An Kỳ mỉm cười, yên lặng ngồi bên cạnh anh.
"Lễ tang của ông ta em có định đi không?" Tô Dật Phàm suy nghĩ một lúc rồi cất tiếng hỏi Cố An Kỳ. Anh không nói rõ đó là ai, cũng không nói có hi vọng Cố An Kỳ hay không, chỉ đơn thuần là hỏi.
"Không đi, dù sao em và ông ta chẳng có quan hệ gì." Cố An Kỳ thản nhiên nói, ngữ khí rất lạnh nhạt.
Ngày xưa thì đúng là còn chút quan hệ huyết thống, nhưng hiện tại, hai người chỉ là người xa lạ. Thù hận của cô đã được cậu trả, cô không nên tiếp tục để mấy việc này cản trở con đường tiến bộ của cô.
Tô Dật Phàm không nói gì, chỉ ngồi bên cạnh Cố An Kỳ nắm tay cô. Anh không khuyên bảo Cố An Kỳ tham dự lễ tang của người kia, tiễn ông ta đoạn đường cuối cùng. Anh lựa chọn tôn trọng lựa chọn của cô.
Chuyện của Cố An Kỳ và cha cô lúc trước anh cũng đã nghe nói. Nay Cố An Kỳ lựa chọn không tham dự lễ tang cũng không thể nói cô bạc tình bạc nghĩa, chỉ là vì cô không muốn có bất kì sự tiếp xúc nào với người nhà đó, vậy thôi.
Tuổi thơ của cô là những ngày tháng khổ đau, từ khi bắt đầu có hiểu biết trong nhà cô đã xảy ra rất nhiều chuyện, bản thân cô thì bị ném vào trại mồ côi, trong suốt mười mất năm chỉ nhận được thái độ hờ hững không quan tâm.
Người bạc tình bạc nghĩa nhất phải là người kia mới đúng, chẳng qua người chết thì chuyện cũng hết, bây giờ nói gì cũng vô dụng, chuyện quá khứ cứ để nó trôi vào dĩ vãng đi.
"Đừng nhìn em bằng ánh mắt lo lắng đó." Cố An Kỳ thoải mái mỉm cười, "Em và nhà kia chẳng còn liên quan gì đến nhau, từ giờ trở đi, chỉ có Cố An Kỳ, không có Lâm Huyên Di. Em có cuộc sống riêng của em, còn họ, chỗ nào mát mẻ thì vứt họ đến đấy thôi. Ha ha."
"Ừ, chỗ nào mát mẻ thì vứt họ đến đấy đi." Tô Dật Phàm nói hùa theo cô.
Trên thế giới này không có gì quan trọng hơn người bên cạnh anh, không có gì so được với sự vui vẻ của cô.
"Dạo này bận diễn tập nên lâu rồi chúng ta chưa ăn cơm với nhau, hôm nay cùng nhau ăn cơm đi." Tô Dật Phàm nói.
"Được, nhưng đến nhà hàng nào?" Cố An Kỳ nhíu mày, rất phối hợp ném quả bóng trở lại.
"Ở lại đi, buổi tối anh nấu cơm." Tô Dật Phàm nói.
"Sao em cảm thấy anh chẳng khác gì một con sói cả?" Cố An Kỳ trêu ghẹo, thật ra cô biết Tô Dật Phàm giữ cô lại không chỉ vì nguyên nhân này.
"Ngao, sói đến đây." Tô Dật Phàm đột kích, giả vờ nằm lên người Cố An Kỳ, hai người cười đùa một hồi.
"Đừng cù đừng cù nữa, anh đó, em không chơi không chơi nữa."
"Này , anh nặng lắm, dậy đi." Hơi thở Cố An Kỳ hỗn loạn, sắc mặt hơi ửng hồng. Cô đẩy đẩy Tô Dật Phàm đang nằm úp sấp trên người, tức giận nói.
"Không đứng dậy, cứ không đứng dậy đấy." Tô Dật Phàm hiếm khi nghịch ngợm, vô lại ôm lấy Cố An Kỳ rồi không nhúc nhích.
"Không đứng dậy thật không?" Cố An Kỳ nhíu mày "dịu dàng" hỏi, không biết vì sao mồ hôi lạnh trên lưng Tô Dật Phàm đổ ra như tắm, có dự cảm không tốt lắm.
"Không đứng dậy." Tô Dật Phàm con vịt chết mạnh miệng, ỷ vào Cố An Kỳ đau lòng sẽ không đối phó anh nên cứng đầu nói.
"Tô Dật Phàm, anh có biết em khi muốn thư giãn thì vận động như thế nào không?" Cố An Kỳ cười nói, "Anh không biết em đã từng học một khóa bắt sói à?"
"Ba" một tiếng vang lên, Cố An Kỳ cùng Tô Dật Phàm đã đổi vị trí, Tô Dật Phàm bị Cố An Kỳ đặt ở dưới, không thể động đậy. Tất cả chỉ xảy ra trong một giây, Tô Dật Phàm căn bản còn chưa kịp phản ứng lại đã bị nằm ở dưới.
"Làm sói cũng phải có nghệ thuật biết chưa? Đừng rảnh rỗi đòi thợ săn chơi trò sói ăn thỏ nhé." Cố An Kỳ híp mắt cười, cắn một cái lên cổ Tô Dật Phàm, cô đùa dai, còn để lại dấu răng.
"Mấy ngày nữa không ra ngoài được rồi." Tô Dật Phàm vừa bất đắc dĩ vừa cưng chiều nói, "Em phải bồi thường cho anh."
Tô Dật Phàm nửa phần trách cứ cũng không có, chỉ có đáng thương.
"Đừng đùa nữa , mau đứng lên đi, còn đi mua đồ ăn nữa." Nữ hoàng Cố không để ý đến chú chó to đang vẫy đuôi, trực tiếp ra lệnh.
"À, ra ngoài nhớ mặc áo cao cổ." Cố An Kỳ tìm từ túi này sang túi khác lấy ra một chiếc áo thun trắng cổ cao, làm như không có việc gì xoay người, "Thay đi."
Tô Dật Phàm nhìn này Cố An Kỳ nới một đằng làm một nẻo, nở nụ cười cưng chiều. Thì ra là đã mua quần áo cho anh từ trước.
"Cười cái gì, nhanh lên, chậm là em đi ra ngoài ăn một mình đấy." Mặt Cố An Kỳ hơi đỏ, giận dỗi nói.
"Nhanh thôi, nhanh thôi." Tô Dật Phàm cười chịu đựng, thay quần áo Cố An Kỳ mua cho.
"Ừ, rất hợp, xem ra ánh mắt của em quá tốt." Cố An Kỳ vừa lòng gật gật đầu.
Hai người đều mặc y phục hàng ngày, không trang điểm, ngay cả kính râm cũng không mang, cứ như vậy thoải mái ra cửa. Thật ra nếu hai người đi một mình thì chưa chắc đã sao, nhưng nếu hai người đi dạo trên đường mà không bị nhận ra là chuyện không thể nào. Vì vậy so với việc ăn mặc như người ngoài hành tinh, chẳng bằng cứ trang phục thoải mái ung dung nắm tay nhau đi trên đường dạo.
"A kia không phải Tô Dật Phàm sao? Đứng bên cạnh anh ấy là Cố An Kỳ đúng không? Là người thật đó chắc chắn là người thật đó." Vừa mới xuống xe, đã gặp phải vài nữ sinh trung học tại bãi đậu xe.
"À ừm, anh chị có thể ký tên cho bọn em không?" Cô bé đưa một cuốn sổ lên hỏi.
Tô Dật Phàm cùng Cố An Kỳ nhìn thoáng qua, sau đó gật gật đầu: "Được."
Hai người ký tên, sau đó đưa lại cho cô bé.
Cô bé đó mặc dù chưa hết hưng phấn, nhưng vẫn nhanh chóng đi ra ngoài: "Hai anh chị tiếp tục hẹn hò đi, bọn em không quấy rầy nữa."
Cố An Kỳ dở khóc dở cười nhìn mấy nữ sinh rồi lắc lắc đầu. Mấy đứa trẻ này thật có tinh thần...
Sau đó dọc theo đường đi không ít người nhận ra họ, nhưng phần lớn đều để cho Cố An Kỳ cùng Tô Dật Phàm không gian riêng, biết hai người đang hẹn hò nên cũng không quấy rầy, chỉ gật đầu rồi mỉm cười mà thôi.