Đây là lần hợp tác thứ hai của Cố An Kỳ cùng Tô Dật Phàm, chẳng những được đầu tư lớn, đạo diễn danh tiếng chỉ đạo, hơn nữa còn có sự tham dự của đội hình diễn viên tên tuổi. Mọi người đều mong đợi biểu hiện của hai người trong bộ phim này, đều muốn biết hai người có thể đạt đến cảnh giới nào, có thể khiến phòng bán vé rung chuyển đến mức độ nào nữa.
"Các cậu đi xem bộ phim điện ảnh mới ra không?." Vài nữ sinh trung học vừa đi dạo trên phố vừa tán gẫu.
"Của Tô Dật Phàm và Cố An Kỳ á?" Nữ sinh mặc trang phục màu vàng bên cạnh hỏi, "Tớ muốn đi xem, nhưng mà không mua được vé, không nói đến buổi công chiếu đầu tiên, mà vé của cả tháng tới đều đã bị mua hết rồi, làm gì còn chỗ mà xem chứ. A, đúng rồi, tớ nhớ cha cậu có hợp tác làm ăn với chỗ rạp chiếu phim đó đúng không? Có thể nghĩ cách xin vài vé không?"
"Làm gì mà dễ dàng thế? Kể cả bây giờ cha tớ có đi hỏi thì vé cũng bán hết rồi, đến ông chủ ở đó còn chẳng có nữa là. Bộ phim này còn hết vé trước cả một tháng, thật đúng là khiến người ta rớt nổ kính mắt." Nữ sinh áo đỏ bĩu môi, "Tuy nhiên tớ tìm thấy trên mạng một rạp chiếu phim mới khai trương, không nổi tiếng lắm, nhưng mà bên đó cũng chiếu phim này, tớ mua năm vé rồi, mấy ngày nữa đi xem nhé?"
"A, Lạc Lạc, cậu thật giỏi." Cô gái áo lam nói.
"Ôi ôi ôi, các cậu nhìn kìa, ở kia có phải Cố An Kỳ và Tô Dật Phàm không?" Cô gái áo đỏ tên Lạc Lạc đột ngột kéo kéo bạn bên cạnh, chỉ về đằng trước kêu.
"Ai, đừng đùa, Cố An Kỳ và Tô Dật Phàm sao có thể ở đây chứ." Cô gái áo lam lắc lắc đầu.
"Tớ nói thật mà, cậu nhìn cặp đôi đang nắm tay nhau kìa, chiều cao còn có trang phục nữa." Lạc Lạc khẩn trương nói, "Chiều cao giống mà, hơn nữa trang phục cùng túi xách trên người cô gái kia đều là của Pamir, chàng trai cũng mặc đồ thủ công của họ. Tớ không nhận nhầm đâu, chúng ta đi lên hỏi xem, có khi còn xin được chữ kí."
"Lạc Lạc, thấy mỗi cái dáng đắng sau thì sao mà nhận ra được chứ. Đừng đùa nữa, những người như Cố An Kỳ và Tô Dật Phàm không thể đến đây mua đồ đâu, cho dù muốn mua, cũng sẽ có người mua hộ." Cô gái áo vàng nói.
"Không hỏi làm sao mà biết được, nếu bỏ lỡ cơ hội này nhất định tớ sẽ hối hận đến chết." Lạc Lạc không nói hai lời chạy thẳng về phía hau người kia.
"Hai anh chị có thể ký tên cho em không?" Lạc Lạc không cần nhìn mặt đã nói.
"A... Có thể..." Cố An Kỳ bị yêu cầu bất ngờ làm giật mình.
"Trời ơi giết tôi đi. Là Cố An Kỳ và Tô Dật Phàm thật sao?" Tiếng hét của cô gái dẫn tới sự chú ý của rất nhiều người, người trên phố đã không ít, giờ đây tất cả đều tập trung ánh mắt về đây. Họ chẳng những tiến tới gần mà còn lôi điện thoại ra muốn gọi bạn bè và người thân cùng đến.
Tình hình này... Cố An Kỳ cùng Tô Dật Phàm liếc nhìn nhau, khóe miệng run rẩy, dường như chạy cũng không còn kịp...
Trang phục thường ngày của Cố An Kỳ và Tô Dật Phàm đều tương tự như trên tivi, mặt mộc cũng đã được phơi bày trên mạng, Cố An Kỳ đã từng quay quảng cáo với mặt mộc 100%. Hôm nay họ cũng không trang điểm nên có người nhận ra cũng không kì quái. Ngày thường hai người thường đi dạo ở khu vực gần nhà, bởi vì đã thành thói quen nên người xung quanh cũng không có phản ứng gì lớn, còn nếu đi dạo trên đường cái cũng có rất ít người nhận ra để xin kí tên, cho nên hai người không hề sắp xếp biện pháp bảo vệ . Bây giờ bị bao vây thế này, quả thật không biết làm sao.
"Anh gọi Dương tiên sinh đến cứu chúng ta đi." Cố An Kỳ nhìn biển người phía trước, mí mắt bắt đầu nảy lên, mặc dù nhân viên bảo vệ của các trung tâm thương mại bên cạnh đã qua giúp đỡ nhưng không thể ngăn được tầng tầng lớp lớp fan.
Mấy tiếng sau, hai người cuối cùng cũng thoát khỏi vòng vây, sau đó bị Dương Văn Lâm nhắc nhở một trận. Thực ra hai người chỉ muốn tranh thủ lúc nghỉ ngơi đi dạo phố mua đồ, chỉ là không nghĩ sẽ xảy ra cục diễn khó khống chế như vậy.
"Hai người đó, có biết sức ảnh hưởng của bộ phim mới đến mức nào không? Cảnh tượng mua vé điên cuồng đến mức nào không? Bây giờ ngoài fan của hai người thì còn có fan của nhân vật trong phim nữa. Hai người phải gọi vệ sĩ đi theo chứ, lần này nếu không có bảo vệ của trung tâm thương mại, hai người đã bị đè bẹp như cái bánh bao nát rồi." Dương Văn Lâm day day huyệt thái dương, không biết nói gì hơn.
Hai người này ngày thường đều khôn khéo, vậy mà lại phạm phải một sai lầm nhỏ như thế này.
"Bộ phim của hai người mới chuẩn bị công chiếu nhưng cosplay, mấy đồ ăn theo phim đã bắt đầu xuất hiện, khắp nơi báo chí đều lấy hai người làm chủ đề mà viết. Nếu chú ý có thể thấy, ở trên website chính thức cũng đặt hình ảnh vai diễn của hai người làm hình nền liên tục." Dương Văn Lâm nói.
"Doanh thu phòng bán vé đã vượt qua con số hàng triệu, và đó vẫn chưa phải con số cuối cùng, hai người không thể cẩn thận một chút khi ra ngoài sao?" Dương Văn Lâm lắc lắc đầu, "An Kỳ, chiều nay cô có buổi phỏng vấn ở đài truyền hình, tự cô tính xem còn bao nhiêu thời gian."
"Khụ khụ..." Cố An Kỳ ho khan hai tiếng. Cô chột dạ.
"Doanh số album của An Kỳ rất tốt, nên đừng truy cứu nữa." Âu Dương Thừa từ đâu nhảy ra, "Lát nữa khi quảng bá ở đài truyền hình nhớ phải cố gắng."
"Tôi biết." Cố An Kỳ trả lời.
Album của Cố An Kỳ mặc dù chưa chính thức phát hành nhưng đã nhận được vô số đơn đặt hàng, chưa kể đến các đơn đặt hàng bị lỗi thì số đơn gửi đến đã hơn một ngàn. Bài hát mới của cô sau khi được phát thử ở buổi phát sóng của đài truyền hình thì được ủng hộ rất nhiều, không ít người đều muốn mua. Có lẽ sẽ tiêu thụ được hơn mười vạn bản, còn có đễn con số trăm vạn hay không, còn phụ thuộc vào cách quảng bá.
Tóm lại, trước mắt gần như cô đã toàn diện, diễn xuất, ca hát, quảng cáo đều được phát triển cân bằng, ngoại trừ khiêu vũ vẫn cần công sức tập luyện, mấy phương diện khác không còn gì để soi mói.
Có hai át chủ bài Cố An Kỳ và Tô Dật Phàm,"Đông phong" đã đạp đổ "Thời đại tinh thượng", trở thành công ty giải trí hàng đầu, tiền đồ vô hạn, nghệ sĩ dưới tay ngoài hạng một thì chỉ có hạng hai, chất lượng ngày càng vươn lên.
Tất cả đã đi vào quỹ đạo. Cố An Kỳ và Tô Dật Phàm hết tháng này có thể chính thức chuẩn bị chuyện kết hôn, tháng sau tổ chức hôn lễ, như vậy còn khoảng nửa năm để hai người tận hưởng khoảng tuần trăng mật ngọt ngào.
Album của Cố An Kỳ vào đầu tháng đã có mặt trên kệ, lượng tiêu thụ tăng nhanh chóng mặt, liên tục chiếm đóng vị trí số một của các bảng âm nhạc lớn. Nhân đà này Âu Dương Thừa còn muốn Cố An Kỳ phát hành thêm một single mới, nhưng vì chuyện kết hôn của Tô Dật Phàm và Cố An Kỳ mà đành trì hoãn.
Qúa trình chuẩn bị cho hôn lễ đã hoàn tất, gần như Cố An Kỳ và Tô Dật Phàm không phải làm gì, phần lớn đều do công ty tổ chức hôn lễ chuẩn bị, họ chỉ cần kiểm tra thành quả. Thời điểm ngày cưới gần kề cũng là lúc Cố An Kỳ kết thúc công việc, vì vậy tranh thủ hai ngày ở nhà chăm sóc da và nghỉ ngơi.
Mặc dù không phải bình thường không chăm sóc, nhưng với một ngày quan tọng như ngày cưới thì vẫn phải đặc biệt chú trọng. Cả đời chỉ có một ngày kết hôn, tất nhiên phải chuẩn bị hoàn hảo từ đầu đến cuối.
"An Kỳ, số cậu thật tốt, nghe nói Tô Dật Phàm đặt hẳn chuyên gia nước ngoài cho cậu một chiếc nhẫn ngọc bích lớn ơi là lớn chỉ vì thầy bói nói là nó hợp với số mệnh của cậu. Ôi, anh ấy bí mật đưa cho cậu xem chưa?" Mấy chị em tốt ngồi tán gẫu với nhau.
"Chưa." Cố An Kỳ không nói nhiều, thật ra, Tô Dật Phàm tặng cô vật gì, quý giá đến mức nào cô cũng không quá để ý. Cho dù Tô Dật Phàm chỉ là một tên nghèo khó, chỉ cần anh là anh, cô vẫn sẵn sàng ở bên anh.
"Đợi ngày mai anh ấy đến đây em sẽ lừa anh ấy một vố ra trò. An Kỳ, chị không được giúp đỡ đâu đấy, mà cũng đừng đau lòng." Tạ Vũ Phỉ giảo hoạt nháy mắt nói.
Đây là một tập tục kết hôn. Khi chú rể tới đón cô dâu ở nhà mẹ đẻ, bạn bè người thân của cô dâu sẽ nghĩ ra các trở ngại để khảo nghiệm chú rể cùng nhóm phù rể. Thông qua có thể cưới cô dâu, không thông qua vậy thì không được cưới. Trò này cũng để hâm nóng không khí thêm phần náo nhiệt, cho nên bình thường cuối cùng sẽ cho chú rể gian lận một ít để thông qua.
Cố An Kỳ không có nhà mẹ đẻ, cho nên lấy tạm nhà của Tiêu Thắng Hinh.
"Mời, còn lâu chị mới đau lòng." Cố An Kỳ tức giận nói, "Anh ấy qua được thì qua."
"A, cô dâu của chúng ta thẹn thùng ." Tạ Vũ Phỉ lao đến bóp bóp mặt Cố An Kỳ, tiếng cười đùa vang vọng khắp nơi.
Đêm trước ngày kết hôn, Cố An Kỳ mất ngủ, không ngờ cô cũng mắc chứng u buồn tiền kết hôn. Nằm trên giường, cô suy nghĩ lại những chuyện đã xảy ra, vì sao cô và Tô Dật Phàm ở bên nhau, vì sao "mơ mơ màng màng " lên nhầm "thuyền giặc" .
Ha ha, Cố An Kỳ đột nhiên bật cười, quả thực, ban đầu khi tỏ tình Tô Dật Phàm có sử dụng chút thủ đoạn, giống kiểu như thuốc mê để " lừa gạt" tóm cô về. Tuy nhiên, nếu không phải lúc đó cô đã thích anh, "mưu kế" của anh cũng khó mà thực hiện được. Nếu cô thật sự muốn thoát khỏi Tô Dật Phàm, có cả một đống biện pháp, tuy nhiên, cô lại để bản thân luân hãm.
Càng tiếp xúc với Tô Dật Phàm, cô càng cảm thấy anh vô cùng hiểu cô, yêu cô. Anh chính là bạn trai hoàn hảo mà ông trời làm riêng theo yêu cầu của cô, bất cứ lúc nào và bất cứ nơi đâu, chỉ cần cô cần anh, anh sẽ luôn có mặt. Anh mang lại cho cô cảm giác an tâm và thoải mái.
Mấy hôm trước hai người đã đi đăng ký kết hôn, giờ chỉ cần tổ chức hôn lễ nữa là xong. Ngày mai sẽ là hôn lễ của họ, là ngày chính thức tuyên bố với mọi người họ là vợ chồng. Có rất nhiều thứ cần chuẩn bị, cả hai mặc dù khẩn trương nhưng cũng hưng phấn không kém.
Hội chị em tốt của Cố An Kỳ đêm đó đều ngủ ở nhà Tiêu Thắng Hinh cho nên sáng sớm hôm sau cô đã bị họ lôi dậy nhét vào váy cưới. Bộ váy cưới thứ nhất của Cố An Kỳ là kiểu váy thiên nga dài, bồng bềnh nhưng không quá cầu kỳ. Cố An Kỳ trời sinh có khí chất kiêu ngạo, bộ váy thiên nga không tạo cho cô hình tượng công chúa mà giống một nữ vương cao cao tại thượng hơn.
"Hôm nay cậu đi lấy chồng, tương lai nhất định phải hạnh phúc. Nếu Tô Dật Phàm xấu xa dám bắt nạt cậu cậu cứ nói cho tớ, chắc chắn tớ sẽ cho người đến đập cậu ta một trận đến mức cậu không nhận ra thì thôi." Tiêu Thắng Hinh giơ nắm đấm đe dọa.
"Ha ha, anh Dật Phàm sao dám bắt nạt An Kỳ chứ, người ta không nỡ đó." Liêu Nhã Hân cười nói.
"Đúng, anh Dật Phàm nổi tiếng là yêu vợ mà, chưa kết hôn đã thương chị An Kỳ tận xương tủy rồi, đợi kết hôn rồi có khi cưng chiều như nữ hoàng luôn." Tạ Vũ Phỉ nén cười.
"Mấy đứa chỉ biết trêu chị," Cố An Kỳ lắc đầu cười nói nói, "Chị sẽ chờ xem sau này mấy đứa kết hôn thì sẽ như thế nào."
"Leng keng... Leng keng..." Chuông cửa vang lên.
"Họ đến rồi, họ đến rồi, các chị em, chuẩn bị xong chưa?" Tạ Vũ Phỉ hưng phấn kêu, có khí thế hận không thể khiến thiên hạ đại loạn.
"Mấy chị gái mở cửa đi, chú rể của chúng tôi không chờ được nữa, muốn đón cô gái xinh đẹp về nhà." Người đầu tiên lên sàn là phù rể của Tô Dật Phàm MC Tống Nghệ Nam, tuổi tuy nhỏ nhưng miệng như ngậm một nắm đường, vô cùng ngọt ngào.
"Không thể được, muốn chúng tôi mở cửa mà không có gì đút lót sao?" Liêu Nhã Hân cười khúc khích, nói lời mọi người đã bàn bạc từ trước.
"Chúng tôi ở đây có Trịnh Văn Quân và Thiệu Chính Minh, các cô muốn gì chúng tôi cũng không sợ." Phía sau có người ồn ào.
Trịnh Văn Quân cùng Thiệu Chính Minh chính là bạn trai của Liêu Nhã Hân và Tạ Vũ Phỉ, mọi người đoán nhà gái sẽ không nương tay nên đã mời hai người đến. Quả nhiên, mấy tròTạ Vũ Phỉ cùng Liêu Nhã Hân thiết kế đều không làm khó dễ họ mà cho qua nhanh chóng. Mặc dù chơi chưa đã vui nhưng lại không nỡ hành bạn trai, đành phải gian lận, đòi chút tiền rồi cho họ vào cửa.
"An Kỳ..." Tô Dật Phàm thấy Cố An Kỳ mặc váy cười thì chỉ cười ngây ngô, sự khôn khéo trong quá khứ đã bị anh cho thành mây bay mây bay.
"Trời ạ, ngẩn người làm gì? Mau bế cô dâu lên xe đi." Phía sau có người nhắc nhở.
Tô Dật Phàm đỏ mặt, vẫn ngốc nghếch cười với Cố An Kỳ. Cố An Kỳ buồn cười, đặt tay lên cổ anh, Tô Dật Phàm lập tức ôm cô lên theo kiểu công chúa.
Xe kết hôn của hai người không phải là Mercedes như dự tính mà là một chiếc BMV. Cố An Kỳ nhìn mà đứng hình ba giây.
"Cái gì đây?" Cố An Kỳ "khẽ" hỏi bên tai Tô Dật Phàm.
"Ha ha, khó có cơ hội để rêu rao cho mọi người biết anh đã cưới được cô gái tốt nhất về làm vợ mà." Tô Dật Phàm giảo hoạt nói.
"Anh nói câu này xong không tự thấy xấu hổ à." Cố An Kỳ liếc trắng mắt, không thèm nói nữa mà xoay mặt sang một bên, Tô Dật Phàm nhận ra tai Cố An Kỳ từ từ nhuộm một màu đỏ.
Hành trình đầu tiên của ngày hôm nay là đến bãi cỏ bên ngoài tiến hành nghi lễ kết hôn và trao đổi nhẫn. Hai người không chọn tổ chức ở nhà thờ lớn bởi cả hai đều không phải người theo đạo. Hôn lễ chỉ cần một ngày nhưng họ bao luôn khách sạn ba ngày, hai ngày sau để mọi người từ từ vui chơi. Dù sao phong cảnh ở Salamanca cũng rất lý tưởng, chẳng những gần biển mà bên trong còn có rất nhiều trò chơi giải trí, đủ để mọi người thư giãn thỏa thích một đêm.
Nghi thức hôn lễ lần này Salamanca tổ chức tương đối đặc biệt, mọi người có thể tùy ý vui chơi thoải mái.
Khi hai người đến nơi, bàn ăn và sân khấu đều đã được chuẩn bị. Cây cầu màu xanh lục uốn lượn thành hình bán nguyệt, phía trên được trang trí bởi những dải bóng nhỏ làm bằng đường chứ không phải hoa lá cành, thuận tiện cho những người đói bụng có thể ngắt xuống ăn tạm. Kẹo trang trí đều là loại đã qua xử lý nên không dễ bị chảy, tượng trưng cho cuộc sống sau này của Cố An Kỳ và Tô Dật Phàm sẽ ngọt ngào ân ái, hạnh phúc mỹ mãn.
Cố An Kỳ và Tô Dật Phàm băng qua cây cầu hình vòm, đi lên sân khấu nơi MC đã đứng chờ họ.
"Tô Dật Phàm, anh có đồng ý lấy Cố An Kỳ làm vợ, cho dù khỏe mạnh hay ốm yếu thì mãi mãi vẫn luôn vĩnh viễn trân trọng, che chở cho cô ấy không?"
"Tôi đồng ý." Tô Dật Phàm kiên định trả lời, sau đó quay đầu ngắm Cố An Kỳ. Đôi mắt đen như đá obsidian tràn ngập tình ý dạt dào.
"Cố An Kỳ, cô có đồng ý gả cho Tô Dật Phàm, cho dù nghèo hèn hay sang giàu thì mãi mãi luôn ở bên cạnh anh ấy không?"
"Tôi đồng ý." Cố An Kỳ mỉm cười, khóe miệng không che giấu được sự hạnh phúc."Đôi bên trao nhẫn cho nhau."Tô Dật Phàm lấy ra hai chiếc hộp nhỏ, giữ lấy một hộp còn hộp còn lại đưa cho Cố An Kỳ, anh kéo tay Cố An Kỳ đeo nhẫn lên cho cô, mà Cố An Kỳ cũng vậy."Kiss Kiss! Hôn đê hôn đê" Đám bạn bè phía dưới bắt đầu bày trò.Cố An Kỳ nhìn Tô Dật Phàm, đột nhiên híp mắt. Thừa dịp Tô Dật Phàm không chú ý, hai tay cô ôm lấy cổ anh, kéo anh xuống, tặng anh một nụ hôn chuồn chuồn lướt nước. Khi Tô Dật Phàm kịp hoàn hồn lại thì Cố An Kỳ đã buông tay ra, ung dung nhíu mày nhìn Tô Dật Phàm."Ôi" Đám sói ở dưới bắt đầu hò hét, Cố An Kỳ chủ động là điều không ai ngờ tới. Nữ hoàng chủ động thân mật đó, cảnh tượng này hiếm thấy cỡ nào chứ.Tô Dật Phàm ôm eo Cố An Kỳ, cho cô một cái hôn sâu, phóng viên cầm máy ảnh tác nghiệp lia lịa như đang được xem phim tình cảm miễn phí, bấm đến sắp hỏng cả nút chụp."An Kỳ, em là của anh." Tô Dật Phàm ôm Cố An Kỳ, có cảm giác thỏa mãn nói không nên lời."Anh mới là của em." Cố An Kỳ nghiêm túc sửa lời Tô Dật Phàm, sau đó tự nói tự cười.Tô Dật Phàm ôm Cố An Kỳ chặt hơn, nở nụ cười thỏa mãn, từ hôm nay, bức tranh cuộc sống của anh đã đủ các mảnh ghép. Đợi mười năm, yêu mười năm, cuộc chạy đua tình yêu Marathon này cuối cùng đã về tới đích. Những người yêu nhau cuối cùng cũng về với nhau.