Một con búp bê bị cắm đầy cây kim nguyền rủa che kín hết khuôn mặt khiến Cố An Kỳ cảm thấy rất ghê tởm, trong lòng cũng rất khó chịu.
Rốt cuộc thì cô đã làm gì khiến thiên hạ phải căm ghét? Khiến người đó phải hận như vậy? Một kim lại một kim đâm vào cơ thể con búp bê?
Tô Dật Phàm nhìn con búp bê nguyền rủa kia, lông mày nhăn lại thật sâu, loại fan này ngày trước anh cũng đã từng gặp, phần lớn đều thuộc loại không chết không ngừng. Xem ra khoảng thời gian này Cố An Kỳ ngày càng phải chú ý đến việc ra ngoài, nếu không hậu quả sẽ không tưởng tượng nổi.
"Dạo này chúng ta có nhiều lịch trình trùng nhau nên để tôi đưa đón em đi." Tô Dật Phàm suy nghĩ rồi nói.
"Thôi, làm phiền anh lắm, Chu tiên sinh sẽ đi với em, cùng lắm thì em lại đe dọa Âu Dương tiên sinh, để anh ta thuê vệ sĩ cho em là được." Nửa câu sau Cố An Kỳ nói mang theo vài phần đùa cợt, nhưng trên mặt lại không hề có ý cười.
Lúc này cô phải thuê vài vệ sĩ thật, cho dù bị nói là mắc bệnh ngôi sao cũng không sao cả. Nếu cô không có biện pháp bảo vệ, tương lai có thể sẽ xảy ra chuyện gì đó hối hận cũng không kịp.
Tô Dật Phàm trầm mặc trong chốc lát, không nói gì, khóe mắt liếc về phía đống giấy gói và con búp bê, không ngờ lại thấy phía dưới đống giấy gói là một tờ giấy nhỏ với nội dung "Đi chết đi.", nếu nhìn xa thì chỉ như một ô hoa văn bình thường.
Fan có tâm lý biến thái nghiêm trọng như vậy đúng là không thể không đề phòng. Mặc dù Cố An Kỳ nói sẽ thuê vệ sĩ, nhưng anh vẫn chưa thể yên tâm, ngoài miệng tuy không nói ra, nhưng anh đã định sẽ có mặt ở trường quay nhiều hơn để bảo vệ, chăm sóc Cố An Kỳ.
Chu Á Kiệt đã báo cảnh sát, cũng đã đưa con búp bê nguyền rủa và đống giấy gói giao cho họ, Cố An Kỳ cũng thuật lại ngắn gọn đầu đuôi câu chuyện cho họ hiểu.
Nhìn đám người tản đi, Chu Á Kiệt mới nói: "Về sau nhớ cẩn thận hơn, quà của fan cũng đừng tự mở ra nữa mà hãy để nhân viên mở hộ."
Đạo lý này Cố An Kỳ sao có thể không rõ, chẳng qua cô đã lâu chưa được tự tay mở quà của mình nên cô muốn hưởng thụ cảm giác đó mà thôi. Ai... Xem ra vẫn nên cẩn thận thì hơn, nếu không sau này lại xảy ra chuyện hối cũng không kịp.
"Tôi biết rồi." Cố An Kỳ mệt mỏi nói.
"Đôi khi fan sẽ ghét một nghệ sĩ mà chẳng cần lí do, cô cũng đừng để trong lòng." Chu Á Kiệt mất tự nhiên nói, cảm giác như đang an ủi Cố An Kỳ, nhưng cách nói chuyện lại rất cứng nhắc.
"Ừ, tôi biết rồi, chẳng qua vẫn hi vọng sớm tìm ra đáp án cho chuyện này, sống mà cứ nơm nớp lo sợ thì rất khó chịu." Cố An Kỳ nói.
Sau khi tiêm phòng uốn ván, Cố An Kỳ không nghỉ ngơi nhiều mà lập tức cùng Tô Dật Phàm tới nơi có hoạt động tiếp theo, xong việc mới về nhà nghỉ ngơi.
Chuyện Cố An Kỳ bị thương nhanh chóng bị truyền ra, có lẽ paparazzi vẫn theo đuôi Cố An Kỳ và Tô Dật Phàm nghĩ đến hai người đến bệnh viện là vì mấy chuyện như "Chưa kết hôn đã có con" hay "bác sĩ bảo cưới" linh tinh, nhưng không ngờ "Chưa kết hôn có con" chẳng thấy đâu mà lại thu được tin tức "Fan tặng búp bê nguyền rủa", trở thành nơi có tin tức độc quyền.
Sau chương trình hôm qua, fan của Cố An Kỳ đều mong đợi phản ứng của Cố An Kỳ sau khi nhận được quà tặng của họ, vẫn đợi Cố An Kỳ đăng weibo. Cố An Kỳ vẫn đều đặn mỗi ngày đăng một hai tin, nhưng hôm nay lại bất thường một tin cũng không có, điều này khiến mọi người cảm thấy rất kỳ lạ, lên trang web chính thức xem thì mới thấy Chu Á Kiệt tuyên bố đã có người tặng Cố An Kỳ "búp bê nguyền rủa".
Chu Á Kiệt còn nói được gặp mặt trực tiếp với fan làm cô rất vui vẻ hạnh phúc, nhưng xảy ra chuyện này khiến người ta không thể an tâm, hiện tại ngón tay của Cố An Kỳ đã bị thương, khả năng sắp tới sẽ không thể đăng tin tức gì lên weibo. Nếu vẫn chưa bắt được tội phạm thì để bảo vệ cho sự an toàn của Cố An Kỳ, có lẽ chúng tôi sẽ phải hủy bỏ vài hoạt động gặp mặt hội fan mê điện ảnh, mong mọi người thông cảm, về sau nếu còn có cơ hội, chúng tôi sẽ sắp xếp để Cố An Kỳ gặp mọi người.
Hôm qua những người đi đều là "những người hâm mộ kỳ cựu" của Cố An Kỳ, vô cùng trung thành và đáng tin. Chuyện này xảy ra khiến mọi người vô cùng hoảng sợ. Sao lại có người tặng món quà đó cho Cố An Kỳ? Sao lại có người làm ra hành động tồi tệ như vậy được?
Cũng không biết ai mở miệng trước nói là do fan của Tô Dật Phàm làm, mọi người dường như đều nhớ lại chuyện xảy ra lúc phát quạt cổ vũ nên rất bất mãn với fan của Tô Dật Phàm, vài người không nuốt trôi cục tức này, không chịu nổi chuyện thần tượng nhà mình bị bắt nạt, đã chạy sang trang web chính thức của Tô Dật Phàm gửi một bài post dài ngoằng với giọng điệu không tốt, giống như đã chắc chắn trăm phần trăm do fan của Tô Dật Phàm làm.
Fan của Tô Dật Phàm tất nhiên cũng không vừa, lập tức sang trang web của Cố An Kỳ viết vài bài post mắng chửi, do số lượng fan nhiều nên chỉ chốc lát sau bài post chửi mắng giống như spam đã chiếm hết mặt báo đầu tiên. Dù sao là do họ quá đáng trước, vài fan lâu năm cũng đã thay mặt mấy fan non trẻ mới vào xin lỗi bên kia, nhưng ai biết đối phương lại không thèm nhận, thấy fan của Cố An Kỳ hạ mình xin lỗi thì lại càng kiêu căng. Vốn vài fan lâu năm còn khuyên bảo vài fan non trẻ làm việc quá đáng, giờ lúc này cũng giận đến điên người.
Người ta đã đánh đến cửa nhà rồi mà còn phải khách sáo sao? Khách sáo là cái con khỉ gì? Khách sáo là cái củ cải gì? Nhóm fan hoa hồng trắng luôn mở miệng không lưu tình lập tức mắng té tát* đối phương. Hai bên cãi nhau ầm ĩ đến tận trời, cãi nhau từ trang web nội bộ đến các trang web lớn như "Thiên nhai" vân vân, chỉ trong một buổi tối ngắn ngủi ngọn lửa chiến đấu đã cháy cao hừng hực. Ban đầu chỉ ghét bỏ fan của đối phương đã bắt đầu từng bước thăng cấp, trở thành ghét luôn cả thần tượng của đối phương.
(ẩu huyết lâm đầu (狗血淋头)/ Cẩu huyết phún đầu(狗血喷头): mắng chửi xối xả/mắng té tát)
Sáng sớm Cố An Kỳ đã bị điện thoại của Chu Á Kiệt giục giã: "An Kỳ, lên mạng mau, xoa dịu đám fan của cô. Mau mau mau."
"Sao thế?" Cố An Kỳ đang nửa tỉnh nửa mơ, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Cô lên trang web thì biết, cãi nhau, cãi nhau to rồi, chỉ có cô mới áp chế được thôi, mau lên mạng đi." Chu Á Kiệt nói vô cùng vội vàng, Cố An Kỳ dường như cũng đã hiểu được độ nghiêm trọng của sự việc nên nhanh chóng lên trang web, vừa nhìn vài bài post cô đã hiểu toàn bộ mọi chuyện.
"An Kỳ? Em cũng bị gọi lên sao?" Tô Dật Phàm nhìn avatar của Cố An Kỳ sáng lên thì gửi một tin nhắn qua.
"Ừ, tốt nhất nên xử lý chuyện này nhanh đi, chuyện càng lớn thì càng không tốt." Cố An Kỳ cau mày nói.
"Ừ, không nói nữa, chúng ta đều tự đi giải quyết đi."
Sự tình nguy cấp, Cố An Kỳ mở chat voice trên nhóm trò chuyện.
"Mọi người, xin hãy bình tĩnh một chút." Giọng của Cố An Kỳ vang lên giữa một đám fan hoa hồng trắng đang tức giận tranh cãi muốn chỉnh chết fan của Tô Dật Phàm.
"An Kỳ, sao chị lại lên đây? Bây giờ mới là sáng sớm thôi mà." Fan nói.
"An Kỳ, tay chị đã đỡ chút nào chưa, có nặng lắm không?"
"An Kỳ, chị đừng lo, cái đám fan gì đó của Tô Dật Phàm chúng em sẽ giúp chị giải quyết, không ai có thể làm tổn thương chị."
Cố An Kỳ vừa lên mọi người đã tranh nhau nói.
"Mọi người hãy yên tâm, hiện tại tôi rất khỏe, chẳng qua tay bị đâm nên không thể dùng sức quá nhiều thôi, cũng không có gì đáng lo. Sau khi bị con búp bê đâm vào, anh Dật Phàm đã đưa tôi đến bệnh viện, tiêm phòng uốn ván rồi nên không sao hết." Cố An Kỳ dừng một chút, cố ý nhắc tới Tô Dật Phàm, điều này làm cho một ít fan bình tĩnh hơn một chút. Cho dù có cãi nhau thì không thể phủ nhận từ trước đến nay Tô Dật Phàm vẫn luôn giúp đỡ Cố An Kỳ, họ giận cá chém thớt hình như... hơi quá đáng?
"Chuyện này bây giờ vẫn đang điều tra, bây giờ tôi chỉ hy vọng cảnh sát có thể nhanh chóng bắt được người tặng con búp bê đó, nếu có thể, tôi rất muốn hỏi sao lại ghét tôi như vậy." Cách nói chuyện của Cố An Kỳ rất bình thường, nhưng fan lại đau lòng.
"An Kỳ, đây không phải lỗi của chị."
"Là do tâm lý của tên kia biến thái, An Kỳ đừng để ý."
"Trước khi tìm được hung thủ, hy vọng mọi người sẽ không cùng bất kì ai tranh chấp vì chuyện này. Mọi chuyện bao giờ cũng có chân tướng của nó." Cố An Kỳ nói chậm lại, mang theo sự an ủi.
"Nhưng mà An Kỳ, đám fan của Tô Dật Phàm nói chuyện rất quá đáng."
"Đúng đó đúng đó, họ nói chuyện như bị mất não ấy."
"Ha ha, " Cố An Kỳ mỉm cười, cảm giác có người bảo vệ quả thật rất tốt, "Nói đơn giản thì, nếu chúng ta không bất hòa với họ thì tất nhiên họ cũng sẽ không tự nhiên đốt lửa. Họ thích cãi nhau thì cho họ cãi, chúng ta chỉ cần cấm cửa những IP đến cãi nhau là được."
"Nhưng mà..."
"An Kỳ nói đúng, chúng ta không nên cãi nhau với họ, vụ này càng lớn thì bên ngoài lại càng có cái nhìn không tốt về An Kỳ." Một fan kỳ cựu cuối cùng lên tiếng, "Bây giờ không ai được ra ngoài gây chuyện nữa, nếu để tôi phát hiện ra thì tôi sẽ là người đầu tiên đuổi ra khỏi nhóm fan hoa hồng trắng."
"Fan chính là mặt mũi của ngôi sao, chúng ta làm như vậy đúng là không tốt. Vừa rồi quả thật hơi quá khích, nhưng nếu để chúng em nhìn mấy người bên kia nhảy nhót thì trong lòng rất khó chịu."
"Điều này không cần lo lắng, anh Dật Phàm cũng đã ra mặt nói chuyện với fan của anh ấy rồi." Cố An Kỳ cười nói.
Mặc dù còn có người bất mãn than thở, nhưng mọi người đều thích Cố An Kỳ thật lòng, cũng hiểu nếu họ làm như vậy thì đối với Cố An Kỳ mà nói thật sự sẽ không tốt. Tuy rằng trong lòng mọi người vẫn còn tức giận, nhưng nể mặt Cố An Kỳ họ vẫn tình nguyện gác lại chuyện này.
Fan của Cố An Kỳ mặc dù rất mạnh mẽ, nhưng nguyên nhân họ mạnh mẽ cũng rất đơn giản, chỉ để bảo vệ Cố An Kỳ mà thôi. Chuyện làm hại đến Cố An Kỳ, họ đều không muốn mà cũng chẳng vui vẻ gì để làm. Lần này cãi nhau với fan của Tô Dật Phàm hoàn toàn cũng không phải vì nguyên nhân đặc biệt nào, chỉ vì bên đó cứ chèn ép Cố An Kỳ, luôn nói "Cố An Kỳ bị đâm là đáng đời", "Cố An Kỳ nhân phẩm kém, không có nhân duyên, ngu ngốc nên mới bị đâm" vân vân, toàn những lời nói cay nghiệt.
Cố An Kỳ tức thời ra mặt giải thích, làm cho không ít "fan kỳ cựu" xúc động. Fan làm sai nhưng lại liên lụy tới minh tinh phải ra mặt xin lỗi, đây là chuyện khiến thần tượng nhà mình mất mặt làm sao. Không ít người nghe xong lời nói của Cố An Kỳ thì đều cảm thấy áy náy trong lòng, rút quân khỏi đấu trường chiến đấu. Một ít fan non trẻ không chịu về, cũng không nghe lời Cố An Kỳ, cuối cùng bị một đám "fan kỳ cựu" kéo về, tiến hành khuyên bảo một chọi một.
Cố An Kỳ kiểm soát nhóm fan hoa hồng trắng rất tốt, điểm yếu lớn nhất của họ chính là Cố An Kỳ. Họ không bao giờ chiến đấu một mình, muốn giết thì một đám xông lên cũng giết, cho dù số lượng người của bên kia bao nhiêu thì người thua cũng chưa bao giờ là họ. Mấy lần trước kia Cố An Kỳ dính phải scandal, họ cũng đều nắm chắc lửa đạn, nhắm tới người nào ăn nói bất lịch sự là điên cuồng bắn phá. Rất ít người có thể dưới"công kích" của họ mà sống sót hay không bị tức giận, fan của Tô Dật Phàm cũng phải thay nhau tác chiến, vài lần còn bị bí từ.
Nếu không phải Cố An Kỳ ra mặt, cục diện chắc chắn sẽ càng thêm thê thảm, hôm sau chắc chắn sẽ có fan xuất hiện ở dưới tòa nhà"Đông phong" làm ầm ĩ.
"An Kỳ, xin lỗi, chúng em không nên xúc động như vậy làm liên lụy đến chị." Nhóm fan áy náy nói.
"Không sao, anh Dật Phàm cũng không phải người nhỏ nhen, chắc anh ấy sẽ không để ý đâu." Cố An Kỳ mỉm cười, khẽ an ủi. Giọng nói của cô có tác dụng trấn an đặc biệt, làm cho người ta nghe xong dường như có thể bình tĩnh lại, không ít fan nghe xong cuộc trò chuyện của Cố An Kỳ cảm thấy yên tâm hơn.
"An Kỳ, về sau chúng em chắc chắn sẽ cẩn thận hơn, sẽ không gây rắc rối cho chị nữa" Nhóm fan cam đoan.
"Ừ, tôi tin các bạn." Cố An Kỳ nói.
Bên Cố An Kỳ nhanh chóng đã giải quyết xong, sau khi tán gẫu với fan một lúc thì đã hoàn toàn áp chế được chuyện này.
"An Kỳ, bên em thế nào rồi?" Tô Dật Phàm hỏi.
"Bên em đã giải quyết xong rồi, còn anh?"
"Tôi vừa khuyên bảo xong, một bộ phận đã về rồi, phần còn lại sẽ để các fan kỳ cựu kéo về." Tô Dật Phàm thở dài, "Tôi đã viết một bài ghim lên đầu trang rồi, nếu họ thấy thì chắc sẽ không tiếp tục làm ầm ĩ nữa."
"Ừ, em bây giờ cũng phải viết một bài để người ở trang web biết được tình hình trước mắt." Cố An Kỳ day day huyệt thái dương, cảm thấy hơi đau đầu.
Trời tờ mờ sáng họ đã phải dậy viết thông báo, khuyên bảo fan, đợi khuyên bảo xong thì cũng đã đến chín giờ, là thời gian đi làm việc.
"Dù gì cũng sắp phải đến công ty, vừa khéo tôi tiện đường, để tôi chở em đi." Tô Dật Phàm nói, thật ra trong lòng anh vẫn hơi lo lắng việc Cố An Kỳ một mình đến công ty.
"Có thể cho em 30 phút không?" Cố An Kỳ nói, ăn cơm rửa mặt đều cần chút thời gian.
"Không cần vội, em cứ từ từ cũng được." Tô Dật Phàm biết Cố An Kỳ là người có chừng mực, rất đúng giờ nên cũng không vội vàng giục cô.
"Lát nữa gặp." Cố An Kỳ nói, sau đó cúp máy.
Cố An Kỳ tựa vào giường, nhắm mắt lại, nằm nghỉ ngơi trong 5 phút, fan nhà cô rất bao che khuyết điểm, điểm này cô đã biết từ lâu. Ngày trước cho dù có cãi nhau thế nào thì ít nhiều họ vẫn có chừng mực, các fan kỳ cựu cũng biết khống chế mức độ, ở thời điểm mấu chốt nhất sẽ kéo vài fan manh động về, nhưng vì sao... Vì sao lại đúng vào lúc này cãi nhau to như thế? Ngay cả các fan kỳ cựu cũng nhảy vào oanh tạc theo?
Cố An Kỳ không hiểu, cũng không biết lúc ấy đã xảy ra chuyện gì, chẳng qua nếu mọi chuyện đã qua thì cũng chẳng cần phải tìm hiểu sâu làm gì. Đứng lên, cô ngáp một cái, đi rửa mặt rồi mua đồ ăn sáng.
Cố An Kỳ không giống các nữ minh tinh khác tốn rất nhiều thời gian để trang điểm, hay không trang điểm thì không ra khỏi nhà. Bình thường cô thích để mặt mộc hơn, sau khi nhanh chóng ăn xong bữa sáng, chuẩn bị xong xuôi thì đợi điện thoại của Tô Dật Phàm.
"Tôi đến rồi, đang ở dưới nhà em." Tô Dật Phàm gọi điện thoại tới, Cố An Kỳ cầm hộp cơm đi xuống.
"Sao đột nhiên lại mang cơm?" Tô Dật Phàm thấy Cố An Kỳ cầm theo hộp cơm thì tò mò hỏi.
"Anh chưa ăn sáng đúng không, em làm cho anh đó, nếu không anh nghĩ là gì?" Cố An Kỳ chưa bao giờ nợ ai nhân tình, cho dù Tô Dật Phàm có chở cô đến công ty, cô cũng không thể nhận một cách đương nhiên như vậy được, "Chẳng lẽ anh sợ người ta hạ độc vào đồ ăn nên tự mang cơm hay sao " Cô nửa đùa nửa thật nói.
"Em đó..." Tô Dật Phàm buồn cười lắc lắc đầu, không biết nên nói gì thêm.
Hai người cứ im lặng như vậy cho tới lúc đến bãi đỗ xe của công ty.
"Em chờ tôi một lát rồi cùng lên." Tô Dật Phàm nói.
"Ừ." Cố An Kỳ gật gật đầu, không nói gì thêm. Cô đứng một bên, chờ Tô Dật Phàm đỗ xe rồi khóa cửa.
"Sao? Còn không nỡ đưa hộp cơm cho tôi à?" Tô Dật Phàm vươn tay, mỉm cười nhìn Cố An Kỳ.
"Em còn tưởng anh không muốn chứ." Cố An Kỳ mỉm cười, đưa cái hộp cho anh, "Không biết có hợp sở thích của anh không, thời gian không nhiều lắm nên chỉ tùy tiện làm vài món."
"Không sao, tôi đang rất đói, ăn cái gì cũng được."
Câu này ý nói đồ cô nấu không thể ăn sao? Cố An Kỳ bĩu môi, không thèm để ý tới Tô Dật Phàm nữa.
"Tách tách" không biết từ góc nào đó vang lên tiếng chụp ảnh, sau đó một đám phóng viên ào đến.
"Anh Tô Dật Phàm, anh đang hẹn hò cùng Cố An Kỳ tiểu thư sao? Quan hệ của hai người là gì? Hộp cơm kia là Cố An Kỳ tiểu thư tặng cho anh sao? Là cô ấy tự làm sao? Tình cảm của hai người phát triển đến đâu rồi?"
"Tô thiên vương, tôi có thể nghe ý kiến của anh về chuyện hôm qua không? Có thể mời anh nói xem chuyện hôm qua rốt cuộc là thế nào không? Nghe nói là anh đưa Cố An Kỳ tiểu thư đến bệnh viện, tình hình lúc đó như thế nào?"
"Tô thiên vương, xin hỏi anh có biết chuyện đêm qua fan của Cố An Kỳ tiểu thư và fan của anh tranh cãi túi bụi hay không? Đối với chuyện này anh có ý kiến gì?"
"Thiên vương, mời anh trả lời..."
"Tô thiên vương..."
Được rồi, rõ ràng là cô bị thương, cô xảy ra chuyện, nhưng phần lớn mọi người trên danh nghĩa hỏi Cố An Kỳ nhưng lại cứ xoáy vào Tô Dật Phàm, Cố An Kỳ bị đẩy ra phía sau, mắt khi cả người sắp bị đám phóng viên nhấn chìm, Tô Dật Phàm một tay giữ cô lại, kéo cô ra phía sau.
"Mong mọi người nhường đường, bây giờ chúng tôi không tiện nói gì cả, sau này sẽ giải thích với mọi người." Tô Dật Phàm trả lời, sắc mặt nghiêm túc hiếm thấy. Vẻ mặt của anh lúc này khiến không ít phóng viên hoảng hốt, phải biết rằng trong giới giải trí từ trước đến nay Tô Dật Phàm vẫn được ca ngợi là người đàn ông tốt, chưa bao giờ tức giận.
Có lẽ e ngại khí thế của Tô Dật Phàm nên không ít người đều lui ra phía sau vài bước, mở đường cho anh và Cố An Kỳ.
Sau khi rời khỏi tầm mắt mọi người, Cố An Kỳ đột nhiên "Xì" một tiếng bật cười.
"Cười gì thế?" Tô Dật Phàm cau mày hỏi.
"Người đàn ông tốt đã tức giận, đúng là cảnh tượng hiếm gặp." Khóe miệng Cố An Kỳ cong lên, cười rất vô tư. Ha, cuối cùng cũng được nhìn thấy mặt nạ của Tô Dật Phàm bị kéo rách, sự vất vả trong ngày hôm nay đã không uổng phí.
"Em, em đó..." Tô Dật Phàm đánh nhẹ một cái lên ót Cố An Kỳ, "Sắp bị đẩy ra đằng sau đến mức ngã xuống rồi mà không nói cảm ơn tôi được một câu sao? Ngốc nghếch để người ta đẩy qua đẩy lại thì vui lắm sao?"
"Anh sẽ để em bị đẩy sao?" Cố An Kỳ nhướn mi, xoay người nhìn Tô Dật Phàm.
"Không." Tô Dật Phàm thành thật trả lời.
"Vậy em còn cần phải nói gì nữa?" Cố An Kỳ nở nụ cười nhàn nhạt, xoay người đi nhanh về phía trước. Tô Dật Phàm nhìn theo bóng lưng Cố An Kỳ, đột nhiên không biết nên trả lời như thế nào, lời nói bị nghẹn lại.
Anh không biết mình nên nói gì, đối với Cố An Kỳ là cảm giác gì. Từ trước tới nay anh chưa từng đối xử với Cố An Kỳ như người khác mà theo cách rất đặc biệt. Ngay từ lần gặp mặt đầu tiên, cảm thấy cô gái nhỏ này có tài năng diễn xuất, sau đó lại dần dần phát hiện thực chất cô là người không chịu thua, dù có gãy chân thì vẫn cố đi tiếp về phía trước, rồi lại phát hiện cô mang theo mặt nạ giả dối đối mặt mọi người. Sự chú ý của anh dành cho cô dường như đã cao ngoài dự liệu của anh.
Hiện tại anh cũng không thể nói rõ vì sao mà luôn bảo vệ cô ở phía sau. Quan hệ tiền bối hậu bối ư? Không phải, anh biết mặc dù mình cũng bảo vệ các hậu bối khác, nhưng vẫn không đến mức này. Bạn bè? Hình như cũng không hoàn toàn là như thế, đối với bạn bè xung quanh, Tô Dật Phàm ít nhiều vẫn đeo mặt nạ chứ không cởi bỏ hoàn toàn, nhưng đối với Cố An Kỳ, anh lại có thể vô cùng tự nhiên lộ ra vẻ mặt tức giận hay bất đắc dĩ của anh. Vì sao? Anh cũng không rõ, chỉ mơ hồ cảm nhận được điều gì đó.
Không nhạy bén như anh mà cũng phát hiện ra được điều bất thường, chẳng qua trong lòng anh còn có Lâm Huyên Di, anh không bỏ được Lâm Huyên Di...