Anh hiểu ý câu nói cuối cùng của Cố An Kỳ, chẳng những nhằm vào "cách chữa chứng sợ độ cao", mà còn nhằm vào quan hệ trước mắt của họ.
Cố An Kỳ rất mạnh mẽ, cũng do những chuyện trong quá khứ mà rất khó tin tưởng người khác. Mặc dù cô đã thử mở lòng, thử tin tưởng người khác, nhưng vẫn cần phải có thời gian để từ từ chữa lành trái tim đã bị tổn thương của cô.
Tô Dật Phàm nguyện ý chờ, cũng sẽ kiên nhẫn chờ, anh không muốn bức bách Cố An Kỳ quá mức. Anh có thời gian cả đời để làm bạn với cô.
Đến khi việc huấn luyện của Cố An Kỳ xem như đã vào quỹ đạo, Chu Á Kiệt mới công bố chuyện Cố An Kỳ sẽ tham gia bộ phim mới của Thiệu Văn Đình ra ngoài, mặt khác Thiệu Văn Đình cũng công khai tuyển chọn nam diễn viên. Thiệu Văn Đình rút khỏi giới mười năm, nay đột nhiên lại ném ra phim mới nên tin tức này giống không khác gì một quả bom. Không ít người đều ngạc nhiên trước việc Cố An Kỳ lại được một đạo diễn lớn ưu ái giao cho đảm nhận diễn viên chính, vô hình chung, tiêu điểm dồn hết về phim của Thiệu Văn Đình, đồng thời sự chú ý đặt lên người Cố An Kỳ cũng tăng lên đáng kể.
"Tống Khánh Phong, chuyện này là sao? Không phải anh đã nói anh đến chỗ của đạo diễn Thiệu nói về chuyện của tôi sao? Vì sao cuối cùng nữ diễn viên chính lại biến thành Cố An Kỳ ? Bây giờ anh tính như thế nào?" Hứa Toa Toa đọc tờ báo buổi sáng, tức giận suýt nữa thì ném cả cái cốc đi, may đây là phòng nghỉ riêng của cô ta nên không có người ngoài, nếu không hôm sau mọi người lại vỡ mộng với "nữ thần giả tạo".
"Ừm... Lúc tôi đến, đạo diễn Thiệu đã quyết định Cố An Kỳ là nữ nhân vật chính rồi , tôi thật sự bất lực mà..." Tống Khánh Phong bối rối nói.
"Ý anh là Thiệu Văn Đình thà dùng một tân binh như Cố An Kỳ còn hơn là tôi sao? Anh đang đùa tôi đấy à?" Hứa Toa Toa cười mỉa mai, "Cố An Kỳ là cái quái gì chứ? Ra mắt mới bao lâu? Đừng nói nữ chính, thậm chí cả nữ phụ cũng chưa có cửa, sao dám cướp của tôi? Là do anh không được việc nên bắt đầu bịa đặt đúng không?"
Cướp? Hình như Thiệu Văn Đình cho tới bây giờ chưa từng nói muốn dùng Hứa Toa Toa mà? Nhưng những lời này Tống Khánh Phong chỉ dám nói trong bụng, ngoài miệng lại trấn an Hứa Toa Toa: "Không có, tôi sao dám lừa cô chứ. Đạo diễn Thiệu nói như vậy thật mà, cô đừng tức giận. Ai... Dù sao còn có phim của đại đạo diễn Jim mà, đừng cố chấp phim của Thiệu Văn Đình làm gì."
"Anh thì biết cái gì?" Hứa Toa Toa căm hận nói, "Anh thì biết cái gì? Anh có biết Thiệu Văn Đình có lực ảnh hưởng thế nào đối với giới giải trí hay không? Lúc trước Lâm Huyên Di ngóng trông được diễn phim của Thiệu Văn Đình mà đã đến lượt đâu. Lúc trước bao nhiêu nghệ sĩ vì để được diễn phim của ông ấy mà tranh nhau sứt đầu mẻ trán anh có hiểu không? Mà thôi, có nói anh cũng chẳng hiểu, anh lập tức chuẩn bị cho tôi, tôi bằng bất cứ giá nào tôi cũng phải lấy được vai nữ chính về tay."
"Nhưng cô còn phải quay phim của đạo diễn Jim nữa mà, thời gian quay có thể sẽ xung đột. Mà bay tới bay lui cũng không tiện cho công việc của cô. Toa Toa, cơ hội này cô nhường cho Cố An Kỳ đi, dù sao cô còn một bộ phim bom tấn Hollywood đấy thôi. Cô mà quay tốt là coi như đã đặt một chân vào thị trường diễn xuất quốc tế rồi."
"Nhường ư? Vì sao tôi phải nhường?" Hứa Toa Toa tức giận bất bình, "Cô ta chỉ là một tân binh non nớt dựa vào cái gì đòi thắng tôi, muốn tôi nhường cho cô ta?"
"Cạch..." Cửa đúng lúc bị mở ra, Kiều Trí Viễn đi vào.
Anh ta thấy Hứa Toa Toa tức giận ngút trời, còn Tống Khánh Phong vẻ mặt bất đắc dĩ thì không khỏi tò mò hỏi: "Sao thế? Xảy ra chuyện gì sao?"
"Ai..." Tống Khánh Phong thở dài, kể lại câu chuyện cho Kiều Trí Viễn.
"Cố An Kỳ?" Kiều Trí Viễn nhớ lại cô gái hơi yếu ớt, trên mặt dường như luôn nở nụ cười xấu hổ, "Cô ấy được đạo diễn Thiệu nhận ư?"
Kiều Trí Viễn cũng không quá ngạc nhiên, anh ta đã từng diễn cùng Cố An Kỳ nên biết bản lĩnh của cô. Mặc dù sau đó vì vài nguyên nhân mà anh ta phải rời khỏi đoàn làm phim, nhưng khi diễn cùng nhau, anh ta có thể cảm nhận được thực lực của cô. Cố An Kỳ luôn cho anh một loại ảo giác, Lâm Huyên Di chính là cô.
Khi cô diễn, mỗi vẻ mặt, mỗi động tác anh ta đều rất quen thuộc. Mỗi cái nhăn mặt, nụ cười đều xuất phát từ nội tâm chứ không phải cố tình diễn bên ngoài.
Trong lúc diễn, đôi khi anh ta cũng không thể không bị cô ảnh hưởng mà diễn theo cô. Bản lĩnh như vậy anh ta mới chứng kiến ở Lâm Huyên Di, ngay cả khi hợp tác với Hứa Toa Toa anh ta cũng không có cảm giác như vậy. Không phải anh ta nói Hứa Toa Toa diễn không tốt, ngược lại, Hứa Toa Toa diễn cũng rất có hồn. Chẳng qua nếu so với Lâm Huyên Di thì lại có cảm giác rất khác nhau.
Cảnh buồn của Hứa Toa Toa hoa lê đẫm mưa* mang lại cảm giác cô ta rất đáng thương, rất cần được an ủi, nhưng Lâm Huyên Di lại khác, cô luôn lạnh lùng nhìn về phía xa, không cần cô phải khóc cũng sẽ có người rơi nước mắt vì cô.
(* Lê hoa đái vũ [梨花带雨] : Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái)
Cố An Kỳ cũng mang lại cảm giác cực kì giống, cực kì tương tự Lâm Huyên Di. Nếu không phải anh ta tin Lâm Huyên Di đã chết, anh ta chắc chắn sẽ cho rằng cô chính là Lâm Huyên Di cải trang.
"Anh cũng thấy khó tin đúng không? Cái cô tân binh kia mới ra mắt chưa bao lâu, chỉ dựa vào scandal để leo lên mà đã dám đắc ý vênh váo rồi " Hứa Toa Toa không nhìn vẻ mặt Kiều Trí Viễn, chỉ tức giận nói liên tục.
Kiều Trí Viễn nhíu mày, "Cô ấy cũng không phải người không có thực lực đâu, Toa Toa. Đối thủ mạnh nhất của em hiện tại không phải là Tiêu Thắng Hinh đang dần lấy lại độ nổi tiếng mà có lẽ là Cố An Kỳ."
"Ý anh là gì?" Hứa Toa Toa nhíu mày thật chặt, "Anh muốn nói em không bằng cô ta sao?"
"Ý anh không phải thế." Kiều Trí Viễn nói, "Anh đã diễn với cô ấy, diễn xuất của cô ấy cũng không thua kém Lâm Huyên Di. Nay lại có Tô Dật Phàm chỉ điểm, nếu hai người họ cùng giúp đỡ nhau thì diễn xuất chắc chắn sẽ nâng cao một bậc."
"Anh nói diễn xuất của cô tân binh kia và Lâm Huyên Di không khác nhau lắm sao?" Hứa Toa Toa đánh giá Kiều Trí Viễn từ trên xuống dưới, "Không phải anh đã bị Cố An Kỳ mê hoặc đấy chứ?"
"Toa Toa" Kiều Trí Viễn bất lực hét lên, "Tính đa nghi của em đừng có nghiêm trọng đến mức đó được không?"
Hứa Toa Toa cắn môi, quay đầu không nói gì thêm.
Kiều Trí Viễn thấy Hứa Toa Toa như vậy thì nhượng bộ, anh ta thở dài: "Toa Toa, em nên biết, hiện tại anh chỉ có em, em hiểu chứ? Anh nói như vậy, cũng chỉ vì muốn tốt cho em, để em có sự chuẩn bị trước. Không phải anh đang đe dọa em, mà là anh chân thành khuyên em-- Cố An Kỳ không phải là một đối thủ dễ chơi."
"Cố An Kỳ cũng phải trải qua casting mới được nhận vai này, mà casting tận bốn năm tiếng nên có lẽ bị thử thách rất nhiều mặt." Tống Khánh Phong thấy có vẻ lửa giận của Hứa Toa Toa đã được Kiều Trí Viễn làm dịu bớt mới mở miệng, "Tôi có nghe lén một ít, mặc dù không rõ lắm vì cách cánh cửa, nhưng hình như thực đạo diễn Thiệu vừa lòng Cố An Kỳ về rất nhiều mặt, nên chắc sẽ không thay đổi diễn viên."
"Nhưng Trí Viễn, anh lại khác, anh vẫn có cơ hội. Nam diễn viên chính vẫn chưa được quyết định, theo tin tức thì chắc vài ngày nữa sẽ tổ chức buổi tuyển chọn, nếu anh được chọn thì vai nam chính chắc chắc sẽ là của anh. Nam chính phim của đạo diễn Thiệu cũng không phải nhân vật nhỏ, nhất định sẽ nâng địa vị của anh lên nhanh chóng." Tống Khánh Phong nói, "Tuy nhiên anh cũng có chướng ngại không nhỏ đâu, vì Tô Dật Phàm hình như cũng muốn tham gia."
"Tô Dật Phàm và Cố An Kỳ lại muốn diễn cùng một phim sao? Họ muốn biến phim điện ảnh thành chương trình cho vợ chồng đấy à?" Hứa Toa Toa mỉa mai.
"Bởi vì họ là một đôi nên rất ăn ý, vì vậy nếu tuyển chọn thật sự, nói không chừng Trí Viễn, khả năng thắng của anh không được cao cho lắm, khoảng thời gian này anh đi tập huấn đi, phải rèn luyện thật tốt các kĩ năng, tuyệt đối không thể thua, rõ chưa?" Tống Khánh Phong nói, "Toa Toa, cô cũng phải chuẩn bị cho tốt, chỉ cần cô đi Hollywood, đoạt được giải thưởng quốc tế thì sớm hay muộn cô sẽ trở thành nữ nghệ sĩ được mọi người ngưỡng mộ, sao cứ phải chăm chăm vào việc mang lại lợi ích nhỏ như thế làm gì? Cố An Kỳ gì chứ, chờ cô trở lại, muốn xử lý như thế nào còn không phải dễ dàng sao? Đến lúc đó để cô ta diễn mấy vai tép riu trong phim của cô tuyệt không phải vấn đề."
Tống Khánh Phong khoa trương nói làm cho sắc mặt Hứa Toa Toa tốt lên rất nhiều: "Mặc dù tôi không lấy được vai này, nhưng tôi cũng không muốn cho Cố An Kỳ được sống an ổn, nên làm như thế nào, anh hiểu. Dù sao cô ta có quay phim tiếp được không vẫn còn là dấu hỏi lớn, anh thêm vào một ít 'chất xúc tác' làm to chuyện lên, cũng chẳng ai phát hiện được. Còn Tô Dật Phàm, cố gắng phát tán vài scandal bất lợi với anh ta. Hai người họ không phải muốn diễn 'phim vợ chồng' sao, tôi cứ muốn không cho họ diễn cùng nhau đấy."
Hứa Toa Toa ngoài miệng nói ghét Kiều Trí Viễn có liên quan đến nữ nghệ sĩ khác, nhưng trong lòng vẫn hướng về Kiều Trí Viễn. Nếu lần này có thể tham gia vào bộ phim tiên hiệp của Thiệu Văn Đình, đối với Kiều Trí Viễn mà nói, tuyệt đối là một cơ hội cực tốt, làm sao cô ta có thể dễ dàng từ bỏ? Tô Dật Phàm, đúng, diễn xuất của anh cô ta chưa từng được lĩnh giáo, cũng không biết anh nông sâu thế nào, nhưng chỉ cần ở trong giới giải trí này, cô ta cũng không tin dư luận không ép chết được nghệ sĩ.
"Tôi sẽ bắt tay vào làm ngay." Tống Khánh Phong gật đầu nói.
"Đã lấy kịch bản từ chỗ Jim Victoria chưa? Nếu được fax đến rồi thì đưa cho tôi." Hứa Toa Toa nói.
"Họ nói buổi chiều sẽ fax đến, lúc đó tôi sẽ đưa cho cô." Tống Khánh Phong khẽ thở ra, xem dáng vẻ của Hứa Toa Toa, chắc đã từ bỏ phim của Thiệu Văn Đình.
Hứa Toa Toa vẫn có tính đại tiểu thư, từ trước tới nay đều quen được nuông chiều, được yêu thương. Tống Khánh Phong vẫn biết điểm này, cho nên luôn làm theo lời cô ta, cho dù có phản đối thì cũng không quên tâng bốc cô ta lên. Hứa Toa Toa mặc dù tính tình không được tốt, nhưng ở trường hợp xuất hiện trước công chúng lại có thể sắm vai thanh cao, xuất chúng. Tuy cô ta dễ tức giận, nhưng đầu óc cũng không ngu ngốc, vì vậy hình tượng trong lòng công chúng vẫn được duy trì tốt đẹp.
Đối với một nghệ sĩ mà nói, chỉ cần vậy là đủ, dù sao quản lý và nghệ sĩ cũng ngồi chung một con thuyền, anh ta không thể để lộ tin tức bất lợi về Hứa Toa Toa được.
Hứa Toa Toa mặc dù đôi khi rất thô lỗ, không phân rõ phải trái, nhưng khi gặp Kiều Trí Viễn, lửa giận của cô ta dù có lớn đến mức nào thì đều bị dập tắt, có thể bình tĩnh trở lại. Kiều Trí Viễn có thể nói là uy hiếp lớn nhất của Hứa Toa Toa. Chỉ cần anh ta ở đây, Hứa Toa Toa nhất định có thể bị áp chế.
Ai... Có lẽ đây chính là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
"Tôi sẽ chờ đến chiều, nhớ mang qua sớm." Hứa Toa Toa cao ngạo ngẩng đầu, giẫm lên giày cao gót đứng lên, chờ cho tới khi mở cửa phòng nghỉ ra, vẻ mặt đã được cô ta điều chỉnh đến trạng thái hoàn hảo nhất.
Đúng lúc gặp phải vài tân binh của "Thời đại tinh thượng", Hứa Toa Toa ôn hòa mỉm cười chào hỏi đối phương, không hề nhìn ra sát khí vừa rồi trong phòng chờ.
"Kẹt kẹt kẹt..." Hứa Toa Toa mới ra ngoài không bao lâu thì tiếng máy fax vang lên.
Tống Khánh Phong lập tức chạy đến cầm kịch bản, nghiêm túc đọc một lượt, nhất thời xanh cả mặt, Kiều Trí Viễn ngồi bên cạnh tò mò hỏi: "Sao thế? Tống tiên sinh, xảy ra chuyện gì sao?"
"Hỏng rồi, Toa Toa phải đi giành vai diễn kia của Cố An Kỳ thật rồi." Tống Khánh Phong lẩm bẩm.
"Sao lại thế? Vì sao nói như vậy?" Kiều Trí Viễn cảm thấy nguyên nhân Tống Khánh Phong luống cuống như thế có lẽ là do tờ kịch bản.
"Trong phim này Toa Toa chẳng những chỉ được làm vai phụ chỉ được xuất hiện mấy lần, hơn nữa..." Tống Khánh Phong khô họng, nói không ra lời, "Hơn nữa còn là nhân vật phản diện, biên kịch còn cố ý ghi rõ quốc tịch của cô ấy. Nói cách khác nếu Toa Toa thật sự diễn bộ phim này, nhất định sẽ bị không ít người tức giận phỉ nhổ, việc này không có lợi cho hình tượng."
"Tại sao lại như vậy?" Kiều Trí Viễn có sững sờ, "Không phải vai diễn của cô ấy không ít cảnh, hơn nữa còn là nhân vật chính diện quan trọng sao?"
"Lần đầu tiên họ cho chúng tôi đọc kịch bản thì đúng là như vậy. Chẳng những là nhân vật chính diện, mà còn là nhân vật chính thu hút ống kính giữa một dàn nhân vật phụ." Tống Khánh Phong nói, "Cũng không biết vì sao sau đó tổ biên kịch tổ lại thay đổi hoặc động chân động tay sửa lại kịch bản, thay đổi vai diễn của Toa Toa nữa."
"Ừm... Vậy phải làm sao bây giờ?" Tống Khánh Phong cau mày, "Bộ phim này chắc chắn phải bỏ rồi, nhưng nếu bỏ, Toa Toa sẽ chẳng còn cơ hội nào tốt hơn. Việc này..."
"Mặc kệ như thế nào chúng ta cứ thử liên hệ với họ trước xem sao, nói không chừng có lẽ họ sẽ sửa lại kịch bản." Kiều Trí Viễn nói lời này, thật ra ngay bản thân anh ta cũng thấy chẳng đáng tin. Một nhân vật phụ, hơn nữa lại còn là một nhân vật phụ chẳng có mấy phân cảnh, sao họ có thể vì một nhân vật gần như tép riu như vậy mà sửa lại kịch bản chứ? Nhưng là nhìn Tống Khánh Phong khó xử, cộng thêm việc này liên quan đến sự nghiệp sau này của Hứa Toa Toa, anh ta không thể không mở miệng.
"Điện thoại cũng gọi rồi, nhưng phía kịch bản chắc họ sẽ không chịu sửa đâu, bây giờ phải suy tính xem làm sao dưới điều kiện khó khăn mà đạt được lợi ích lớn nhất thôi." Tống Khánh Phong cau mày nói, việc đã tới nước này, cho dù muốn hủy bỏ hợp đồng cũng không phải chuyện dễ. Tất cả vẫn cần bàn bạc kĩ hơn.
Tống Khánh Phong nhìn kịch bản mới đến, lại càng căm tức tổ biên kịch. Đồng thời, anh ta cũng liên tưởng đến Thiệu Văn Đình. Lúc trước lý do Thiệu Văn Đình từ chối anh ta là do nếu Hứa Toa Toa đồng thời diễn hai bộ phim sẽ không thể phát huy hết khả năng. Như vậy nếu bây giờ để Hứa Toa Toa đi gặp Thiệu Văn Đình lần nữa... Có lẽ...
Nếu Thiệu Văn Đình thật sự gặp được Hứa Toa Toa, nói không chừng, vị trí diễn viên chính của Cố An Kỳ cũng sẽ bị lung lay. Dù sao Hứa Toa Toa là diễn viên hàng đầu hiện nay, Cố An Kỳ mặc dù diễn xuất tốt, phản hồi nhận được cũng tích cực, nhưng nếu so sánh với lai lịch của Hứa Toa Toa thì chẳng là gì. Có lẽ đạo diễn Thiệu Văn Đình rất thích Cố An Kỳ diễn nhân vật kia, nhưng diễn xuất của Hứa Toa Toa cũng chẳng phải nói chơi, nói không chừng còn diễn hay hơn. Nếu Hứa Toa Toa được nhận vai trong phim Thiệu Văn Đình, cơn tức vì mất vai trong phim Hollywood chắc cũng sẽ tiêu tán không ít.
Quyết định xong, Tống Khánh Phong thu dọn cặp tài liệu rồi đi ra cửa...
"An Kỳ?" Tô Dật Phàm đứng dưới đài nhảy cầu hét lên.
"Hả?" Cô hoàn hồn, nhưng hai mắt vẫn trống rỗng.
"Sao vậy? Em ổn chứ?" Tô Dật Phàm hỏi.
"Em vẫn ổn." Cố An Kỳ hít sâu một hơi, không biết vì sao, cô cảm thấy mí mắt nhảy liên tục, cũng không biết là phúc hay họa.
"Bùm" một tiếng, cô nhảy xuống khỏi đài nhảy cầu.
"Đến giờ rồi, em đi tắm đi rồi xuất phát." Tô Dật Phàm cầm một chiếc khăn lớn giúp Cố An Kỳ lau tóc, "Lát nữa em còn phải chụp ảnh tạp chí đó."
"Ừ..." Cố An Kỳ lên tiếng, cầm khăn vào phòng tắm bên cạnh.
Làn da trên lưng cô đã trở lại như cũ, dưới sự giúp đỡ của phẫu thuật thẩm mỹ và các loại tinh dầu, gần như không còn nhìn thấy sẹo. Đi chụp ảnh trang bìa lần này, có một nguyên nhân rất lớn là để cho mọi người biết, lưng của cô không hề bị ảnh hưởng chút nào từ sau chuyện kia.
Mặc dù tạp chí này bề ngoài không có liên quan gì tới "Pamir", nhưng Cố An Kỳ lại biết tòa soạn này và "Pamir" có mối quan hệ rất thân thiết. Cụ thể quan hệ của hai bên như thế nào, Cố An Kỳ cũng không rõ lắm, cô chỉ biết tổng biên tập tạp chí và tổng giám đốc của "Pamir" là vợ chồng.
Vì vậy Cố An Kỳ chụp ảnh trang bìa cho tòa soạn này nguyên nhân chủ yếu là để trấn an "Pamir". Chỉ có như vậy, đối phương mới tiếp tục ký hợp đồng với cô.
Mặc dù nhìn qua "Pamir" có vẻ rất thực dụng, nhưng Cố An Kỳ có thể hiểu. Dù sao "Pamir" cũng chỉ là một công ty thương mại, việc gì cũng phải lấy lợi nhuận làm đầu.
Cố An Kỳ day day huyệt thái dương, dạo này cô hơi mệt mỏi. Mặc dù áp lực tinh thần rất lớn, nhưng không thể không nói tập luyện nhảy cầu thường xuyên giúp cô cải thiện "Chứng sợ độ cao" rất nhiều, trước mắt, nhảy cầu từ độ cao mười lăm mét hay trong vòng hai mười tầng nhà cô cũng không sợ. Chẳng qua cô đã lén thử nhảy nhảy Bungee một lần, khi biện pháp an toàn được gắn lên người cô, cô vẫn vô cùng lo lắng, rất sợ người đó vì gắn không tốt mà sẽ khiến cô tan xương nát thịt.
"Mệt à? Ngủ một lát đi, đến nơi anh sẽ gọi em." Tô Dật Phàm nói với Cố An Kỳ bên cạnh.
"Không sao, em không mệt." Cố An Kỳ khẽ cười, "Nhưng anh đó, dạo này cứ đưa đưa đón đón em, lại còn phải quay phim, làm đủ thứ nữa nên chắc chắn không được ngủ đủ giấc. Về sau đi đâu em tự đi là được. Nếu không thì còn có Chu tiên sinh mà."
"Yên tâm, anh không sao." Tô Dật Phàm ôn hòa nói, anh không nhìn Cố An Kỳ mà chỉ nhìn thẳng về phía trước, " 'Chứng sợ độ cao' của em coi như đã giải quyết xong , vấn đề bây giờ là, phải làm sao để em đặt lòng tin vào các dụng cụ. Em có thể thử nhảy trên đất trước, mới đầu thì đừng chơi nhảy Bungee vội, nó quá kích thích. Nhảy trên đất ít xảy ra nguy hiểm hơn."
"Ừ." Cố An Kỳ chột dạ, sợ Tô Dật Phàm phát hiện chính cô lén đi nhảy Bungee nên giọng nói cũng nhẹ đi vài phần.
Khóe miệng Tô Dật Phàm hơi cong lên, nhưng không nói gì thêm, chỉ đưa Cố An Kỳ đến nơi chụp ảnh.
Tại đó, Cố An Kỳ gặp một người cô rất không muốn nhìn thấy -- Hứa Toa Toa. Hứa Toa Toa là gương mặt trang bìa tiếp theo, vì cô ta phải đi Hollywood quay phim nên phải đẩy một số lịch trình lên trước, vì vậy mới chạm mặt Cố An Kỳ.
Mặc dù trong lòng Cố An Kỳ không muốn nhìn thấy cô ta, nhưng trên mặt vẫn duy trì lễ nghi cơ bản, thân là 'Hậu bối' cô lập tức chào hỏi tiền bối: "Chào chị Toa Toa."
"A, An Kỳ, sao em cũng ở đây? Chụp ảnh cho phần nội dung sao?" Hứa Toa Toa xoay người, giống như mới nhìn thấy Cố An Kỳ, thân thiết chào hỏi, trên mặt không để lộ ra chút sơ hở nào, nhưng lời nói lại không lưu tình, vẫn nhìn ra được sự bát mãn của cô ta đối với Cố An Kỳ.
Cô ta đến chụp ảnh trang bìa, còn Cố An Kỳ lại đến chụp cho phần nội dung, vậy chẳng phải chứng minh cô ta cao hơn Cố An Kỳ một bậc sao?
"Không phải, em đến để chụp ảnh trang bìa." Cố An Kỳ khiêm tốn nói, ngay cả lông mày cũng không nhăn lại một chút.
"À? Thế à?" Hứa Toa Toa ý vị thâm trường đánh giá cô một chút, nhân tiện nhìn về phía lưng bị cô che kín mít, "Vết thương của em sao rồi?"
Câu hỏi của Hứa Toa Toa giống như tiền bối quan tâm hậu bối, nét mặt, động tác có thể nói là không có chỗ để chê.
Cố An Kỳ nheo mắt lại, nở nụ cười ôn hòa, khác với Hứa Toa Toa cao ngạo, nụ cười của Cố An Kỳ cho người ta cảm giác ấm áp như gió xuân: "Nhờ có sự quan tâm của tiền bối, em không sao."
"À, thế thì tốt." Hứa Toa Toa thấy hỏi cũng không được gì, ngồi xuống không nói nữa.
"HolaOh,MiAmiga,hacemuchotiempoqueteveo.Estabien? 【 Hey, bạn của tôi, đã lâu không gặp, dạo này thế nào? " [T R U Y E N F U L L . V N] Một người đàn ông cao lớn từ trong studio đi ra, thấy Cố An Kỳ thì thơm cô hai cái chào hỏi.
"EstoyBien. 【 Em rất tốt 】" Cố An Kỳ cười nói.
Cố An Kỳ kéo người đàn ông Tây Ban Nha giới thiệu với Tô Dật Phàm: "Fernando, YiFan, Dật Phàm, Fernando."
(*Yifan và Dật Phàm đều chỉ một người nhưng An Kỳ dùng khác nhau, chắc một cái là tên quốc tế )
"Em nói được tiếng Tây Ban Nha? Sao anh không biết?" Tô Dật Phàm không thể không nói lúc này anh đang ăn giấm chua, mặc dù anh hiểu Tây Ban Nha có phong tục thơm lên mặt nhau khi chào hỏi, nhưng trong lòng anh vẫn khó chịu.
"Chuyện anh không biết còn nhiều lắm." Cố An Kỳ buồn cười trả lời, "Lần trước ở một buổi trình diễn thời trang anh ấy bị lạc đường, lại không tìm thấy chính người phiên dịch của mình nên em đã giúp đỡ. Tính cách anh ấy rất tốt, rất dễ ở chung, anh tiếp xúc sẽ biết."
"Ừ." Tô Dật Phàm buồn buồn trả lời.
Cố An Kỳ bị dáng vẻ buồn bực của Tô Dật Phàm chọc cười, khoác tay anh, sau đó lại nói mấy câu với người đàn ông Tây Ban Nha kia, bô lô ba la Tô Dật Phàm chẳng hiểu gì.
Không biết vì sao, người đó đột nhiên kéo tay Tô Dật Phàm, thần sắc kích động nói một đoạn dài dằng dặc, Tô Dật Phàm không biết làm sao, không ngừng nhìn Cố An Kỳ. Cố An Kỳ nghe thấy lời người đó nói thì cười như tiểu hồ li, vui vẻ đến mức chỉ thiếu nước lăn lộn dưới đất.
"Anh ta nói gì thế?" Tô Dật Phàm hỏi.
"Anh ấy nói anh phải chăm sóc em cho tốt, nếu không với tư cách làm anh trai, anh ấy tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh, sẽ đập anh tơi bời thành thịt băm rồi đem cho cún ăn." Cố An Kỳ cười như điên.
Tô Dật Phàm lau mồ hôi: "Anh ta nhận làm anh trai em?"
"Đúng vậy, nếu không anh nghĩ là gì?" Cố An Kỳ nhíu mày, bất đắc dĩ lắc đầu, "Fernando đồng tính luyến ái, không phải dị tính, hiểu chưa?"
"Ồ, thì ra là thế." Tô Dật Phàm xấu hổ.
"Anh ấy nghĩ anh là người theo đuổi em ư?" Fernando có bập bẹ nói bằng tiếng Trung, "Chàng trai, tôi đâu có hứng thú ăn cọp mẹ này chứ."
"Hey." Cố An Kỳ bất mãn còn nói vài câu bằng tiếng Tây Ban Nha, chọc Fernando cười toe toét. Fernando đúng là nói được tiếng Trung, từ sau lần bị lạc đường đó anh đã học được rất nhiều từ tiếng Trung đơn giản, nhưng vẫn không được thành thạo cho lắm.
Vừa rồi kéo tay Tô Dật Phàm nói một đoạn bằng tiếng Tây Ban Nha cũng không phải anh cố ý, chỉ là vì anh quá mức kích động, quá vui vẻ vì em gái nhà mình cuối cùng cũng tìm được hạnh phúc mà thôi.
"Fernando tiên sinh..." Đột nhiên có người chen vào, quấy rầy không khí hài hòa giữa ba người.
Ba người ngẩng đầu nhìn Hứa Toa Toa, không biết cô ta muốn nói gì.