"Haha, lần này đội chiến thắng là đội của Trịnh Văn Quân và Diệp Y Dung! Chúng ta cùng vỗ tay chúc mừng họ đã tránh được nước trái cây đặc biệt kia nào !" Lưu Mật Mật nheo mắt, cười như mèo trộm được cá, "Hắc hắc, có người thắng tất nhiên cũng có kẻ thua. Sau đây chúng ta sẽ dành thời gian cho Cố An Kỳ và đạo diễn Lâm Hạc Quần từ từ thưởng thức nước trái cây này."
"Uống một ngụm lớn đi, chậc chậc, hương vị tuyệt đối khó quên..." Triệu Húc Đồng mang cốc nước trái cây to đùng ra, "Đạo diễn Lâm, thân là đàn ông, hay là anh chịu thiệt uống hết để cứu em gái An Kỳ nhà chúng ta vậy?"
Trong lòng Lâm Hạc Quần đã đối với Triệu Húc Đồng mà chửi Tam Tự Kinh, bố nó, không thấy anh toát hết mồ hôi lạnh vì cái chất lỏng màu xanh ghê tởm kia sao? Không cho anh từ chối đã đành, lại còn bắt anh uống hết trong một hơi.
"Tôi trước đi, thử xem nước trái cây này rốt cuộc thì có vị gì."
Cố An Kỳ cười cười, cầm cốc nước trái cây lên, uống một ngụm lớn.
Mọi người cẩn thận quan sát vẻ mặt của cô, chờ cô buồn nôn.
Uống hết một ngụm, lông mày Cố An Kỳ cũng không nhăn chút nào, ngược lại vẻ mặt còn rất tốt. Cô kinh ngạc bịt miệng, dường như khó hiểu mà thở dài: "Ôi chao?"
"Sao? Sao? Rốt cuộc thế nào?"
"Vị không được ngon cho lắm, tuy nhiên cũng không tồi. Có cảm giác rất độc đáo." Cố An Kỳ trở về vị trí cũ rồi trả lời.
"Hả? Ha, Mật Mật, hay là cô gian lận hả? Ai nha, tôi biết cô hâm mộ 'Ôn Bội Quân' Ôn nữ vương, nhưng cũng không thể gian lận ngay trong chương trình chứ!" Triệu Húc Đồng thở dài nói, dường như rất thất vọng với Lưu Mật Mật.
Gian lận? Nhất định không thể nào! Lưu Mật Mật điên cuồng gào thét trong lòng. Phải biết rằng nước trái cây này là tự tay cô chế ra, để đảm bảo cô còn thử một ngụm, hương vị kia nhất định sẽ khiến người ta không nhịn được muốn ói, nhìn dáng vẻ Cố An Kỳ vừa nếm thử, trong lòng cô cũng giật mình, chẳng lẽ là bị tráo?
" Không khó uống thật sao?" Lưu Mật Mật hồ nghi hỏi, nhìn Cố An Kỳ trịnh trọng gật đầu, cô mới nhận lấy cốc nước trái cây kia, ngửi thử mùi vị. Mùi vừa tanh vừa chua, đúng là mùi mà cô chế ra mà.
"Mật Mật, cô không nếm thử sao?" Triệu Húc Đồng giảo hoạt nhìn đồng nghiệp, thúc giục Mật Mật uống.
Khóe miệng Lưu Mật Mật co rút, lại liếc nhìn Cố An Kỳ, chỉ thấy đôi mắt nâu mở to chân thành nhìn cô, không hề giả dối, niềm tin của cô bắt đầu dao động.
Cô nhấp một ngụm nhỏ, kết quả dường như đủ loại mùi vị quay cuồng trong miệng cô, chất lỏng dính đặc ngập đầy trong họng, cô không hề nghĩ ngợi lập tức nhổ ra. Phụt, đây không phải vị mà cô đã chế ra sao? !
"Phụt, khụ khụ, khụ khụ!" Lưu Mật Mật bị sặc, trừng mắt nhìn cốc nước trái cây một lúc không nói nên lời. Cái gì gọi là tự làm tự chịu? Cô chính là người tự gánh lấy hậu quả!
Tự làm ra rồi lại phải tự ăn. Ặc, vị của nước trái cây này thật ghê tởm.
Sao Cố An Kỳ lại chịu đựng được chứ? Trừ Lưu Mật Mật và Cố An Kỳ biết mùi vị thật sự của nước trái cây, không ai biết nó như thế nào, ngay cả Triệu Húc Đồng cũng nghĩ Lưu Mật Mật làm quá lên. Nhìn phản ứng trái ngược của hai người, lòng hiếu kỳ của mọi người nổi lên. Trừ Lâm Hạc Quần và Trịnh Văn Quân hiểu rõ tính cách tà ác của Cố An Kỳ, tất cả đều đi thử một ngụm, cuối cùng tất nhiên là mọi người đều nghẹn nói không nên lời.
"An Kỳ, sao cô có thể lừa chúng tôi như vậy, cái này đúng là... Khụ khụ..."
"Ọc ọc" Cố An Kỳ không nói một lời, mặt không đổi uống nốt chỗ nước trái cây còn lại, "Tôi đã từng uống thứ còn ghê hơn, thế này đã là gì?"
Cuối cùng người bị chỉnh không phải Cố An Kỳ và Lâm Hạc Quần mà ngược lại là Lưu Mật Mật cùng Triệu Húc Đồng. Nhìn Cố An Kỳ uống một hơi hết nước trái cây, bọn họ cũng chẳng thể phản bác được. Họ cứ tranh cãi ầm ĩ như vậy, thời gian cho một tập cũng đã đủ , Triệu Húc Đồng cùng Lưu Mật Mật lập tức nói lời chào tạm biệt.
Ghi hình xong mọi người đều tản ra, Lưu Mật Mật gọi Cố An Kỳ lại: "Hi, An Kỳ, đã lâu không gặp."
"Đúng vậy, đã lâu không gặp ." Cố An Kỳ trả lời, cũng không biết nên nói gì với Lưu Mật Mật. Dù sao người quen với Lưu Mật Mật là chủ nhân thân thể này chứ không phải cô. Cô cũng không biết quan hệ hai người nông sâu ra sao, nếu nói sai thì sẽ phiền toái.
"Em càng ngày càng lợi hại , như thay đổi thành người khác vậy..."
Lưu Mật Mật cười vỗ vỗ lưng cô, "Nhưng sự thay đổi này tốt đó, cố lên nhé."
"Ừ..." Cố An Kỳ cười cười trả lời, "Chị cũng thế, MC cố lên."
"A, đúng rồi, vừa nãy em cố ý đúng không?" Lưu Mật Mật đột nhiên hỏi.
"Cố ý gì?" Cố An Kỳ vẫn mang dáng vẻ vô tội như cũ, chiêu này của Lưu Mật Mật như đánh vào bông, không thu được kết quả gì.
Xem ra Cố An Kỳ sớm đoán được cô sẽ hỏi như vậy cho nên đã chuẩn bị nên phản ứng thế nào.
Lưu Mật Mật buồn bực, nhưng không quá ba giây lại trở về như cũ, "Được rồi được rồi, dù gì thì chương trình hiệu quả, người xem thấy vui là được. Không nói chuyện với em nữa, lát nữa chị còn phải làm MC cho chương trình ngoài trời, chị đi trước đây."
"Ừ, hẹn gặp lại." Cố An Kỳ nhìn Lưu Mật Mật rời đi, sau đó nhíu mày. Hiện tại trong lòng cô tràn đầy nghi vấn.
Nhật kí của chủ nhân thân thể này ngay cả những việc nhỏ nhặt như hôm nay làm gì, ăn gì đều ghi lại, tại sao lại thiếu thông tin về Lưu Mật Mật cùng người đưa hoa hồng trắng?
Nhìn quan hệ thân thiết giữa chủ nhân thân thể này và Lưu Mật Mật, chắc là bạn tốt của nhau. Người đưa hoa hồng trắng chắc chắn có nhiều điều mờ ám với cô ấy. Nhưng... Vì sao? Vì sao trong nhật kí không hề đề cập đến hai người này?
Khác thường, thật sự quá khác thường.
Rốt cuộc thì Cố An Kỳ còn cất giấu bao nhiêu chuyện mà cô không biết?
Cố An Kỳ xoa xoa huyệt thái dương, chậm rãi mát xa. Cô vốn nghĩ rằng đã nắm được phần lớn thông tin về chủ nhân thân thể này, nhưng cô chưa bao giờ đoán được, thực ra cô không biết gì hết.