" Chạy đi đâu?" Nhiễm Thanh Vân bắt được ý định của Phó Kim Phong tóm lấy cổ tay Phó Kim Phong, kéo người vào trong lòng, cho dù toàn thân Nhiễm Thanh Vân có lạnh lẽo thì nhiệt độ ấm nóng thuộc về vật kia đặc chưng đến nỗi cực kì dễ nhận ra.
Bởi vì tư thế của hai người mà vật kia không ngừng chọc vào khe mông nhỏ của Phó Kim Phong.
Vốn say rượu mặt đã đỏ, hiện tại mặt của Phó Kim Phong lại càng đỏ hơn.
" Cái đó... cái đó... anh... em... " Phó Kim Phong lắp bắp nói, mặc dù trong đầu còn hơi rượu nhưng thời điểm nhìn thấy vật kia thật sự đã bị dọa đến tỉnh táo hơn không ít.
Y đáng lẽ không nên bốc đồng, không nên mượn rượu làm càn... nếu thật sự bị vật kia đâm, chắc chắn sẽ chết không toàn thây mất.
" Cởi đồ rồi còn muốn chạy? Hửm?" Nhiễm Thanh Vân hơi trầm giọng, tay vòng qua bụng Phó Kim Phong, dùng sức ấn một cái, đem khoảng cách của hai người càng thêm rút ngắn, bộ vị to lớn kia cũng vì vậy mà hoàn toàn bị hai mông nhỏ bao bọc.
" Ưm.." Phó Kim Phong không chịu được sức ép, môi nhỏ đột ngột bật ra tiêng rên rỉ.
" Anh.. anh.. em.. em sai rồi, anh tha cho em đi.. em không dám nữa." Phó Kim Phong khó khăn cầu xin. Nếu thật sự bị cái đó đâm vào, y chắc chắn sẽ bị phế mất, y chịu không nổi nhiệt đâu, là y sai rồi!
Lúc trước khi càn quét một hiệu thuốc. Nhiễm Thanh Vân có tiện tay ném cả bao cao su vào bên trong, vốn tưởng có bao cao su là có thể dùng được nhưng thời điểm bóc ra Nhiễm Thanh Vân lại phát hiện y căn bản là không vừa...
Đứng trước sự cầu xin khẩn thiết của lò sưởi và cái sự không vừa của bao cao su, Nhiễm Thanh Vân chỉ có thể thở dài một hơi.
" Hôm nay tha cho em đó... khép chân lại đi." Nhiễm Thanh Vân đỡ lấy Phó Kim Phong ở trong lòng, cần thận dùng đùi trong của y kẹp lấy bộ vị "nhỏ bé" của mình.
" Cái... cái đó." Phó Kim Phong bị sức nóng kia hun đến nóng đầu, khó khăn nuốt nước bọt.
" Hôm nay chúng ta cứ làm kiểu này trước đi." Nhiễm Thanh Vân đỡ lấy eo nhỏ của y, bắt đầu chậm rãi cửi động: "Hôm nay chỉ làm tới đây thôi, ngoan."
" Thanh Vân... Thanh Vân... thật sự không được nữa... không được nữa."
Phó Kim Phong hơi thở đứt quãng khó khăn trống tay lên bờ ngực rắn chắc nào đó, bởi vì mồ hôi ra nhiều, men rượu trong cơ thể cũng đã tan đi hết, Phó Kim Phong hiện tại mặc dù không còn bị men rượu chi phối nhưng tinh thần cũng không còn mấy phần tỉnh táo.
Y sắp mệt chết rồi.
" Một lần nữa." Nhiễm Thanh Vân khàn giọng, đặt Phó Kim Phong nằm ngửa trên giường, tự mình nắm lấy cổ chân y, để vật "nhỏ" kẹp giữa bắt chân và đầu gối non mềm.
" Không.. không được nữa đâu... rát... rát lắm... thật đó." Phó Kim Phong uất ức vươn tay đặt lên vai Nhiễm Thanh Vân, không ngừng đánh xuống.
" Ngoan, một lần nữa thôi." Nhiễm Thanh Vân bắt lấy cánh tay vướng víu kia, cẩn thận đặt xuống đó bằng nụ hôn. Đôi mắt đen đặc thường ngày, hoàn toàn bọ bao phủ bởi dục vọng:" Anh bôi trơn giúp em."
Nói rồi y cẩn thận dùng chất lỏng trắng đục đọng đầy giữa hai đùi non mềm của Phó Kim Phong, cẩn thận bôi lên toàn bộ cẳng chân Phó Kim Phong. Bởi vì **** **** trơn trượt, vật "nhỏ" kia cực kì dễ dàng ở giữa mà di chuyển.
Nhiễm Thanh Vân biết mình đang làm gì, cũng biết hành động của mình rất quá đáng, nhưng y thật sự không dừng lại được. Cảm giác không thể làm chủ được hành động thật sự rất kinh khủng.
" Ưm...a..." Phó Kim Phong khàn giọng cất tiếng rên chầm thấp, rõ ràng là cổ họng nhỏ kia đã làm việc quá sức rồi.
Y toàn thân vô lực nằm trên giường, đùi trong và bắp chân đều nóng rát da thịt bị cọ đến đỏ hồng, **** **** nhầy nhụa bao phủ khắp cơ thể, bộ dạng thảm không nỡ nhìn.
" Em không còn sức nữa... dừng lại đi." Phó Kim Phong dùng giọng nói khản đặc nhỏ bé của mình thều thào lên tiếng.
Lần này thật sự có thể kéo Nhiễm Thanh Vân khôi phục lại lý trí, cảnh tượng thê thảm của lò sưởi đập vào mắt thành không dọa Nhiễm Thanh Vân sợ hãi. Nhiễm Thanh Vân đau lòng ôm lấy người, cẩn thận giúp Phó Kim Phong lau đi dịch thể bên trên, những chỗ bị cọ đến đỏ rát còn cẩn thận dùng linh lực điều trị cho y.
Đều tại y!
Cơ thể được linh lực gột rửa đã thoải mái hơn, Phó Kim Phong ở trong lòng y đã không còn run rẩy, thế nhưng trong cơn mơ hồ, miệng vẫn không ngừng nhỏ giọng khẩn thiết cầu xin Nhiễm Thanh Vân dừng lại.
Nhiễm Thanh Vân đau lòng muốn chết, ôn nhu đỡ y nằm xuống giường, cẩn thận đắp chăn cho y.
" Xin lỗi, là ta không tốt."
Y vốn là người phải bảo vệ lò sưởi, vậy mà chính y lại làm lò sưởi bị thương.
- ---
" Nhiễm trưởng kho thật sự đi thu phục vua xác sống rồi sao?" Dị năng giả XX bất ngờ cảm thán.
" Vua xác sống rất lợi hại, bên cạnh còn có nhiều xác sống cấp cao như vậy... Nhiễm trưởng kho thật sự sẽ không sao chứ?" Bạch Dạ không tin tưởng lắm.
" Nhiễm Thanh Vân rất lợi hại, mấy người chưa được nhìn thấy đương nhiên không biết rồi." Liễu Bạch tham gia bát quái.
" Ngươi nhìn thấy rồi sao?"
" Một phần thôi, lúc đó thiếu tướng của chúng tôi còn chưa vừa mắt anh ta... chúng tôi còn tính kế anh ta nữa kìa..." Liễu Bạch phát huy trình độ bát quái tiền ẩn, một hơi có thể kể hết toàn bộ kế hoạch của bọn họ ra ngoài.