Nước mắt của người cá sẽ kết thành ngọc trai?
Nhiễm Thanh Vân không tin vào thoại bản, nhưng việc đã xảy ra trước mắt, nhìn cái đống ngọc trai dưới đất này, Nhiễm Thanh Vân có thể mường tượng được lò sưởi đã khóc nhiều như thế nào. Trái tim tựa như bị ai đó hung hăng cào cấu, vừa đau vừa nhức.
Nhiễm Thanh Vân xót xa ôm lấy Phó Kim Phong, dùng ống tay áo cẩn thận lau đi dấu tích đã khô của nước mắt trên má mềm mại.
Dù trong giấc ngủ, mi tâm của Phó Kim Phong vẫn nhíu chặt. Nhiễm Thanh Vân không đành lòng, cẩn thận chạm vào mi tâm, nhẹ day hai cái.
Có lẽ là được xoa thoải mái, mi tâm của Phó Kim Phong cuối cùng cũng giãn ra.
Thời gian điều trị càng lúc càng được rút ngắn, thời điểm Nhiễm Thanh Vân tỉnh dạy, ngoài trời mới là ban đêm, trên bàn nhỏ trong phòng vẫn còn một bát canh ngao đã nguội lạnh. Đoán chừng là canh nhà Lương đại nương nấu từ trưa, vẫn còn nguyên như thế, có lẽ là lò sưởi vẫn còn chưa ăn gì.
Phó Kim Phong là người cá, tu luyện không đến nơi đến chốn, vẫn phải ăn uống để tồn tại.
Nhiễm Thanh Vân nhân lúc Phó Kim Phong còn đang ngủ, bê theo bát canh ngao vào trong bếp, tự mình nhóm lò hâm lại bát canh. Vốn định đợi hâm xong rồi sẽ gọi Phó Kim Phong dậy ăn.
Ai mà ngờ, Nhiễm Thanh Vân vừa bê bát canh ngao ra khỏi căn nhà nhỏ phía bên trong đã bắt đầu vang lên tiếng động nhỏ, sau đó là tiếng va đập lớn hơn.
Nhiễm Thanh Vân nghi ngờ lò sưởi đã dậy rồi, bèn đặt canh ngao lên bàn bếp trước sau đó nhanh nhẹn chạy quay lại nhà nhỏ.
" Phó Kim Phong!" Nhiễm Thanh Vân nguy hiểm gằn giọng.
Phó Kim Phong nửa quỳ dưới nền nhà, mặt cắt không còn một giọt máu, mái tóc xanh dương toán loạn rơi trên đất, tùy tiện cuốn theo vài hòn ngọc trai. Tiếng nói của Nhiễm Thanh Vân thành công lôi kéo chú ý của Phó Kim Phong, cơ thể nhỏ gầy khẽ run, Phó Kim Phong dùng mắt ngọc còn phủ một tầng sương nhìn về phía Nhiễm Thanh Vân.
" Làm sao thế này?" Nhiễm Thanh Vân lo lắng chạy như bay vào bên trong, ôm lấy cơ thể nhỏ bé đang run rẩy dưới mặt đất.
Cảm nhận được khí tức quen thuộc, cùng nhịp tim vững vàng, cơ thể nhỏ bé của Phó Kim Phong lúc này mới ngừng run rẩy. Phó Kim Phong tựa như kẻ chết đuối bám vào cành cỏ cứu mạng, hai tay nhỏ gầy bám chặt lấy cổ của Nhiễm Thanh Vân, còn dùng sức rất lớn, dường như là đem toàn bộ sức lực toàn thân dồn vào hai tay.
Cảm nhận được lò sưởi đang run rẩy kịch liệt trong lòng, Nhiễm Thanh Vân lại không biết phải làm sao để có thể an ủi người ta. Chân tay luống cuống không biết nên đặt ở nơi nào cho phải.
" Phó Kim Phong."
" Phó Kim Phong, em có nghe thấy ta gọi không?"
Nhiễm Thanh Vân nhận ra Phó Kim Phong dường như đang rơi vào ảo trận nào đó nên y cũng không dám làm ra động tác quá lớn, sợ sẽ làm tổn hại đến thân thể lò sưởi, Nhiễm Thanh Vân chỉ có thể nhẹ nhàng cẩn trọng từ từ vuốt dọc sống lưng Phó Kim Phong lại sợ lò sưởi không để ý tới mình. Luôn miệng gọi lớn tên y nhưng cũng không thể khiến Phó Kim Phong thoát khỏi ảo trận.
Nhiễm Thanh Vân một lần nữa đứng trước lò sưởi rơi vào bế tắc.
Vai trái đột nhiên ẩm ướt một mảng, không biết từ lúc nào Phó Kim Phong gục ở trên vai y đã lặng lẽ chảy nước mắt. Đám ngọc lạnh lẽo phát sáng dưới nền nhà lại âm thầm được bổ sung số lượng.
Nhiễm Thanh Vân lo lắng không thôi, mặc dù đã vận dụng 7749 kinh nghiệm dỗ lò sưởi tích lũy trong vô vàn thế giới, vẫn không thể khiến Phó Kim Phong ngưng khóc.
Nhiễm Thanh Vân bất lực, nhẹ nhàng đỡ lấy Phó Kim Phong, để y đối diện với mình.
Đôi mắt phượng kiên định đối diện với mắt ngọc mờ mịt, muốn dùng chính ánh mắt ấy chọc phá màn sương mờ đục phủ ở phía trước. Nhìn Phó Kim Phong vẫn duy trì bộ dạng ngây ngốc, Nhiễm Thanh Vân tưởng chừng như bùng nổ, hai tay nắm chặt thành quyền.
Y nắm chặt hai vai mảnh khảnh, dùng sức lắc mạnh, đồng thời gằn giọng:" Phó Kim Phong, em tỉnh lại cho ta."
Còn tưởng Phó Kim Phong vẫn sẽ tiếp tục ngần ngơ, ai ngờ nhân lúc Nhiễm Thanh Vân vẫn chưa biết phải làm thế nào tiếp theo, Phó Kim Phong đã có động tác, còn là loại động tác cực kì lớn.
Phó Kim Phong dùng tay nhỏ túm chặt lấy hai tay đang đặt trên vai mình, cơ thể vốn đã hòa hoãn liền không ngừng run rẩy, đầu cũng lắc lư điên cuồng. Tư thế này, rõ ràng là kháng nghị với câu nói của Nhiễm Thanh Vân.
Em ấy không muốn tỉnh lại sao?
Nhiễm Thanh Vân cố gắng cố định đầu Phó Kim Phong lại, để y đối diện với mình, cường giọng.
" Phó Kim Phong, Phó Kim Phong, nghe ta, nghe ta, được không?"
Nhiễm Thanh Vân lộ ra dáng vẻ cường thế nhưng lại không thật sự muốn cưỡng ép, Nhiễm Thanh Vân dường như đã dùng toàn bộ nhẫn nại cả đời của mình đặt ở trên người Phó Kim Phong, một chút cũng không dám mạnh tay với người ta, chỉ có thể nhẫn nại an ủi người ta.
Giằng co thêm một nén hương, Phó Kim Phong mới dần ổn định lại, tiêu cự cuối cùng cũng xuất hiện, vừa vặn đặt ở trên người Nhiễm Thanh Vân.
" Tỉnh rồi?" Nhiễm Thanh Vân lo được lo mất, khó khăn lên tiếng, động tác vô cùng nhẹ nhàng, giúp Phó Kim Phong lau vệt nước đọng bên mặt.
" Thanh Vân!"
" Là ta!"
" Ngươi còn sống?"
Nhiễm Thanh Vân:"..."
Lò sưởi học nguyền rủa từ ai vậy? Đang yên đang lành, ta đi tìm chết làm cái gì?
" Ngươi đừng qua đây." Phó Kim Phong đột ngột phát cuồng, không biết lấy từ đâu ra sức lực, mạnh mẽ đẩy ngã Nhiễm Thanh Vân về phía sau, rồi tự mình lùi lại mấy bước trốn vào trong góc tránh khỏi vòng tay của Nhiễm Thanh Vân.
Nhiễm Thanh Vân:"..."
Tên nhóc này bị hỏng đầu à? Người bị sốt dù sao cũng là ta, có bị hỏng đầu cũng là ta mới phải. Sao lò sưởi lại thành ra thế nào?
Phù! Lò sưởi của ta, ta không an ủi thì ai an ủi.
Nhiễm Thanh Vân tạm bỏ qua lời nguyền rủa cùng cái đẩy mạnh mẽ của Phó Kim Phong, đại nhân đại lượng, ôn nhu một lần nữa tiến về phía Phó Kim Phong.
Phó Kim Phong thu mình thành một cục nhỏ trong góc, bộ dạng suy yếu đến cực điểm, nhưng khi hướng về phía Nhiễm Thanh Vân lại lộ ra gai nhọn:" Không được tới đây... bây giờ..."
Dáng vẻ thảm hại này của y.
Không thể để người này nhìn thấy được.
Mau đi đi.
" Hả? Em nói ngốc cái gì thế?" Nhiễm Thanh Vân cau mày, không hề để tâm đến gai nhọn trên người Phó Kim Phong, mạnh mẽ ôm lấy cậu.
Phó Kim Phong điên cuồng cắn chặt môi, dùng ánh mắt phủ đầy thống khổ nhìn chằm chằm Nhiễm Thanh Vân.
Tiếng nói ấy vang lên, làm y cảm thấy như có một luồng hơi nóng chạy dọc sông lưng truyền thẳng lên đại não khiến y nhất thời không nghĩ được gì cả.
" Cũng chỉ là một con người hèn mọn, sau có thể có cảm tình gì khác ngoại trừ sự thương hại chứ!" Biết là như vậy, vẫn không nhịn được mà muốn dựa vào người ta.
Phó Kim Phong nhắm chặt mắt, giấu đi thống khổ cùng đau đớn, tựa như một con diều đứt dây, ngã vào lòng Nhiễm Thanh Vân.
Nhiễm Thanh Vân không biết phải làm sao, chỉ có thể vụng về đỡ lấy y, cẩn thận đặt tay lên trán:" Em sao vậy? Khó chịu chỗ nào... trán hơi nóng, hình như phát sốt rồi. Nơi này không có thuốc dành cho người cá, để ta đỡ em lên giường trước nhé."
Dịu dàng quá!
Từng cử chỉ của Nhiễm Thanh Vân ôn hòa tựa suối nhỏ, chạm vào chỗ nào cũng khiến Phó Kim Phong cảm thấy thoải mái. Phó Kim Phong hé mở hai mắt mơ hồ, dễ dàng có thể nhìn ra biểu tình lo lắng của Nhiễm Thanh Vân dành cho cậu.
Dáng vẻ lo lắng của người ấy!
Chỉ dành cho y.
Phó Kim Phong híp mắt, đem bàn tay to lớn của Nhiễm Thanh Vân áp lên má mình, nhẹ giọng:" Thoải mái quá!"
Nhiễm Thanh Vân nghĩ nhiệt độ cơ thể của mình có thể có khả năng làm giảm sốt cho lò sưởi, thấy lò sưởi lộ ra biểu cảm thư gian liền không nghĩ nhiều áp cả hai tay lên má Phó Kim Phong:" Như này sẽ thấy dễ chịu hơn sao?"
Phó Kim Phong một lần nữa hé mắt, lần này thu vào trong con ngươi gương mặt phóng đại của Nhiễm Thanh Vân.
Cả thế giới, dường như chỉ còn lại âm thanh này.
" Xin lỗi, hiện tại chỉ có thể làm như vậy, linh lực của ta không đủ dùng." Mặc dù có linh đan hỗ trợ, nhưng phàm nhân sống dưới đáy biển vốn không phải dễ dàng, lại ở dưới đáy biển đánh một trận với chiến thần nào đó linh lực y tích góp bao nhiêu năm đều dùng hết ở dưới biển rồi. Hiện tại muốn dùng linh lực chữa trị cho Phó Kim Phong cũng không thể.