Cuộc đời của Vương Bội cùng Phó Kim Phong giống như hai đường thẳng cắt nhau, mà giao điểm chính là khi Phó Kim Phong tạo ra Vương Bội, quãng thời gian còn lại, chính là càng chảy càng xa.
Tận đến khi, Phó Kim Phong tạo ra quá nhiều thế giới, và những thế giới đó lần lượt xảy ra vấn đề, Phó Kim Phong cực kì đau đầu, trong một lần tới thế giới của Vương Bội sửa chữa Phó Kim Phong vô tình phát hiện tài năng của Vương Bội.
Ngay lập tức, Vương Bội bị Phó Kim Phong lôi về, đảm nhiệm hệ thống quản lý toàn bộ thế giới của Vương Bội.
Vương Bội là một đầu não hiểu chuyện, ngoan ngoãn nghe lời, giúp Phó Kim Phong giảm được rất nhiều khối lượng công việc!
Vấn đề chính là, thiên đạo!
Thiên đạo là tên nhóc không có chút tình cảm nào hết, mỗi ngày đều tựa một cái mắt, một tay cầm công thức, một tay soi lỗi, chỉ cần trong thế giới có thứ gì đó phát triển lệch khỏi phạm vi có thể chấp nhận, tên nhóc thiên đạo liền không nói một lời, trực tiếp dùng thiên lôi đánh người ta.
Vương Bội mặc dù là AI, lại cực kì giàu tình cảm, phía sau chất giọng điện tử lạnh băng chính là một tâm hồn thiếu nữ thích lo chuyện bao đồng, thích hố người khác, cũng thích cứu người khác.
Sau khi đảm nhận vị trí quản lý các thế giới cho Phó Kim Phong, số lần Vương Bội cùng đàm đạo với thiên đạo nhiều lên không ít, chủ yếu là nói về vấn đề thiên đạo ra tay quá độc ác, người kia không đáng để bị đánh chết, hay đại loại thứ gì đó tương tự.
Mỗi lần bị Vương Bội lảm nhảm bên tai, thiên đạo đều mặt lạnh đạp người ra khỏi cửa, ba ba dùng thiên lôi đánh Vương Bội mấy phát.
Nhân danh một đầu não có lập trường, Vương Bội không dễ gì từ bỏ.
Kết quả, lần nào Vương Bội cũng bị thiên đạo đánh cháy đen.
" Nhóc đáng ghét, ngươi có giỏi thì mở cửa, chúng ta nói chuyện đàng hoàng!" Vương Bội dạng người bị đánh cháy đen, tức giận đạp của nhà thiên đạo.
Thiên đạo mặt vô biểu tình hừ lạnh một tiếng, đánh người ta thêm một phát hại Vương Bội đen xì trở về.
Cũng chỉ là một con chó mà thôi!
Chính xác! Lần này, Vương Bội bởi vì thiên đạo đánh chết một con chó mà chạy tới làm loạn!
"Đùa gì chứ! chó cũng là một sinh mạng, chó cũng biết đau có được không hả? Huống hồ, con chó kia đáng yêu như thế! Ngươi sao có thể đánh chết nó!" Vương Bội tức muốn chết.
Thiên đạo chính là có thể! Y dùng ánh mắt nhìn thiểu năng, cương quyết dùng thêm một đạo thiên lôi nữa.
Thiên đạo cùng Đấng sáng tạo vốn là hai cá thể độc lập hỗ trợ lẫn nhau giúp thế giới được vận hành theo đúng cách của nó, so ra mà nói, khối lượng công việc của thiên đạo còn nhiều hơn Đấng sáng tạo rất nhiều,
Thiên đạo nổi tiếng vô tình, thế nhưng, y không ngờ, Vương Bội lại khiến mình thay đổi.
Đó là vào một ngày, Vương Bội xách mông chạy tới cầu tình, kêu y giúp mình dùng thiên lôi đánh chết một người tu tiên. Nhóc con xuốt ngày chạy tới cầu tình đột nhiên muốn đánh chết người khiến thiên đạo không nhịn được tò mò về đối tượng nó muốn đánh chết, càng không ngờ tên đó sau này lại biến thành chủ nhân tiếp theo của Vương Bội.
Tình cảm của thiên đạo cùng Vương Bội đi qua nút thắt khi có lần Nhiễm Thanh Vân đang đi sửa thế giới, Vương Bội ở bên kia bị hỏng nhưng không có ai sửa chữa, cả một tuần không tới tìm thiên đạo. Thiên đạo lấy làm lạ, lần đầu tiên rời khỏi vị trí của mình, đi tới chỗ của Nhiễm Thanh Vân.
Vương Bội vốn có nhân thể, chỉ là khi liên lạc với Nhiễm Thanh Vân hoặc Phó Kim Phong, nó đều dùng truyền âm mà thôi.
Vương Bội bị hỏng rồi! Nhưng không có người sửa, nó không còn các nào, chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi ở nhà, chờ Nhiễm Thanh Vân sửa chữa thế giới xong sẽ quay lại sửa cho nó. Nhưng nó không ngờ, nó không đợi được Nhiễm Thanh Vân lại đợi được tên mặt lạnh thiên đạo kia.
Thiên đạo tìm thấy Vương Bội đang ngồi trong phòng lưu trữ thế giới. Vương Bội ngồi một góc không có động tĩnh, ngay cả khi thiên đạo đến gần, Vương Bội cũng không bày ra bộ dạng hoạt bát thường ngày, cùng với thiên đạo lôi lôi kéo kéo.
Đáy lòng thiên đạo có biến hóa, nhưng biểu cảm cứng đờ ngàn năm lại không hề thay đổi. Thiên đạo tiến về phía trước, đỡ lấy cơ thể của Vương Bội.
Vi xử lý bên trong gặp trục trặc, Vương Bội có thể cảm nhận được có người bế bổng mình lên, nhưng lại không thể mở mắt ra xác định người tới là ai. Nhiễm Thanh Vân đã đi sửa chữa thế giới rồi, người duy nhất Vương Bội có thể đoán được ra, chính là Phó Kim Phong.
"Chủ, chủ nhân?" Vương Bội hai mắt vẫn còn nhắm chặt, nằm trong lòng thiên đạo, bám lấy bộ y phục rườm rà của y, nhỏ giọng gọi.
Thiên đạo:"..."
Ta quả nhiên não hỏng rồi mới không quản mọi thứ chạy qua đây mà!
Thiên đạo tỏa ra hàn khí, âm trầm ném Vương Bội lên ghế dài, ôm theo cục tức, phất tay, xoay lưng muốn rời đi.
Ống tay áo dài chạm đến đất, bị một lực nhỏ kéo về phía sau.
Thiên đạo trầm mặc, nhìn cái hệ thống nhỏ nhỏ nằm trên ghế, hai mắt nhắm chặt nhưng vẫn bám lấy ông tay của mình không buông.
Thiên đạo không biết sửa đầu não của Vương Bội, mất cả một ngày chỉ để nghiên cứu cách sửa đầu não, khó khăn lắm mới sửa xong cho Vương Bội, lại nhân lúc Vương Bội chưa tỉnh, xoay lưng rời đi, tốc độ không khác gì bị ma đuổi.
Vương Bội tỉnh lại thấy căn phòng chỉ còn lại một mình, cứ tưởng Phó Kim Phong sửa cho mình xong liền rời đi, nó liền vui vẻ gửi cho Phó Kim Phong một lời cảm ơn.
Phó Kim Phong lúc này đang lên kế hoạch hạ độc Nhiễm Thanh Vân:"..."
"Ta không có sửa cho ngươi." Phó Kim Phong phản bác.
"Sao, sao có thể? Không phải chủ nhân sửa cho tôi? Vậy thì là ai?" Vương Bội mờ mịt.
"Làm sao ta biết? Nói chung không phải ra sửa, ngươi biến đi." Phó Kim Phong không kiên nhẫn đuổi người, đơn phương chấm dứt liên lạc.
Vương Bội:"..."
Vương Bội đem toàn bộ vi xử lý vừa được sửa chữa ra để suy nghĩ, cuối cùng đưa ra được một kết luận hết sức dọa người. Người biết nó không nhiều, ngoài chủ nhân thứ nhất- Phó Kim Phong, và chủ nhân thứ hai- Nhiễm Thanh Vân ra, thì chỉ còn một người duy nhất biết nó.
Vương Bội bị chính suy nghĩ của mình dọa sợ.
Sao có thể được chứ! Tên thiên đạo cứng nhắc đó, chắc chắn không thể là tên thiên đạo cứng nhắc đó!
- --
Còn tiếp!