Một nhà chục người họ Phó bám vào hành động của Phó Kim Phong, ầm ầm thăng quan tiến chức, ai nấy đều nở nụ cười vui mừng, không một ai trong bọn họ nhớ ra, những năm tháng trước y bị đối xử ra sao, càng không nhớ nổi trận đòn oan uổng mà Phó Kim Phong phải chịu trước khi nhập cung.
Phó Kim Phong cả người đau đớn ngồi ngây ngốc trong một tiểu viện nhỏ tại Lãnh Tâm cung rộng lớn, y đến bây giờ vẫn chưa thích ứng được tại sao mình lại rơi vào hoàn cảnh này.
Phó Kim Phong vốn không ngờ cái người được y vô tình vớt được dưới giếng trời lại là tiểu thái tử đương triều a.
Y có công cứu giá, vậy thì chỉ cần ban cho y một chút tiền, y có tiền rồi, có thể ra ngoài tự lập, không cần dựa vào bất kì ai, cũng không sợ người khinh bạc.
Cớ sao lại muốn lập một nam nhân như y làm thiếp, thái tử đây là muốn làm gì?
Phó Kim Phong muốn gặp thái tử nói cho ra lẽ, lại không một lần được phép gặp mặt. Có lẽ chỉ là một ân công nho nhỏ không đáng được để ý, nhiệt tình ban cho cái chức tiểu thiếp, thái tử đã cảm thấy quá đủ rồi nên cũng không hề để tâm tới nữa. Phó Kim Phong không thể làm gì khác ngoài việc chậm rãi thích ứng cuộc sống mới.
Thế nhưng cuộc sống ở tiểu viện lại không khiến Phó Kim Phong cảm thấy quá sức như tưởng tượng, ngược lại, còn thấy khá hài lòng. Mặc dù không phải một cuộc sống kẻ hầu người hạ lựa là nhung gấm nhưng Phó Kim Phong cũng không cần phải hầu hạ người khác, mỗi ngày đều có người mang cơm tới cho y, cho dù thịt cá đạm bạc cũng no bụng hơn cơm nguội ở nhà.
Một mình một tiểu viện, không sợ bị đánh, không sợ bị mắng, không sợ ánh nhìn trong thiên hạ, Phó Kim Phong cứ như vậy thỏa mãn. Chỉ cần có thể yên yên ổn ổn sống hết một đời như vậy, y thật sự vui lòng.
Cuộc sống nhàn nhã vui vẻ, kết thúc vào năm y 15 tuổi.
Tiên đế băng hà, thái tử lên nắm quyền chiều chính, toàn bộ tiểu thiếp trong Lãnh Tâm cung đều được thăng lên phi tần, ban cho cung điện riêng, ban cho nô tỳ riêng.
Nếu không có lần phong chức này, tân hoàng có lẽ quên mất tiểu viện của mình còn có một ân nhân cứu mạng là nam thiếp của hắn.
Phó Kim Phong lớn lên đẹp mắt, ngày phong phi thu hút bao nhiêu ánh nhìn của triều thần cùng các tiểu phi tần khác, thế nhưng tân hoàng vốn đắm chìm nữ sắc, không mê nam sắc, Phó Kim Phong nhan sắc có đẹp hơn nữa thì cũng chỉ là một nam tần bị ghẻ lạnh, đến liếc mắt cũng không thèm liếc đến một cái.
Tân hoàng tùy tiện ban cho Phó Kim Phong một hành cung và hai tiểu nô tỳ, cứ như vậy mà kết thúc ban thưởng.
Đây mới chỉ là lần thứ 2 Phó Kim Phong nhìn thấy mặt người mà mình đánh đổi sức khỏe mà vô tình cứu được. Không có bao nhiêu ấn tượng, Phó Kim Phong lại không để tâm, cho dù là một lời bọn họ cũng không hề nói với nhau, Phó Kim Phong cũng không cảm thấy buồn khổ, ngược lại càng thêm thỏa mãn.
Chỉ cần không có sủng ái, y sẽ không vương phải cung đấu phức tạm gì đó, có thể yên ổn tiếp tục sống.
Phó Kim Phong cực kì ưa thích yên bình, lần phong phi này đối với y cũng chỉ là thay một chỗ ở mới to hơn mà thôi.
Phó Kim Phong khi đó còn đơn thuần không biết mình đã bị bao nhiêu ánh mắt thèm muốn để ý, càng không lường trước nội cung thâm đấu là như thế nào. Cho dù y không muốn động thủ, vẫn có những người ác độc tìm đến y gây rối.
Nếu y biết trước sau này mình bởi vì chuyện này mà hối hận ra sao, có lẽ ngay từ đầu Phó Kim Phong đã không lựa chọn nhảy xuống giếng trời cứu người.
Lần đầu tiên trong cuộc đời của thiếu niên 18 tuổi, hối hận việc thiện mình đã làm.
3 năm sống trong nội cung hiểm ác, Phó Kim Phong cuối cùng cũng nếm được mùi vị của hai chữ "hối hận".
Nội cung thâm đấu, chỉ là bốn từ đơn giản sao có thể khái quát được toàn bộ cái độc trong hậu cung. Phó Kim Phong từ một thiếu niên bình dị như nước trở thành người ôm thù hận.
Y hận chính mình tại sao bất lực, một chút sức để phản kháng cũng không có.
Y hận tân hoàng, vì sao không để ý mình lại có thể nhẫn tâm đem y vào hoàng cung thâm độc. Truyện chính ở { ТгumTru уen.оrg }
Phó Kim Phong cả người khô nóng tựa vào giường đơn bạc, hơi thở nặng nề chậm rãi thoát ra khỏi cơ thể, đôi mắt chứa đầy dục vọng gắt gao nhắm chặt, khiến nốt ruồi lệ nơi đuôi mắt càng thêm nổi bật.
Phó Kim Phong không khác gì mèo nhỏ trốn sâu trong chăn mỏng, mỗi bước chân từ bên ngoài vọng vào đều khiến cơ thể y run rẩy kịch liệt.
Cửa phòng đơn sơ dễ dàng bị đẩy mở, ba nam một nữa xuất hiện trước cửa phòng, bóng đổ hắt lên thân hình nhỏ bé vẫn còn điên cuồng run rẩy.
" Kéo hắn ra." Giọng nữ ác độc không chút kiên nhẫn lạnh lẽo vang lên khiến cơ thể nóng rực trong chăn càng run rẩy điên cuồng.
" Vâng thưa nương nương." Ba cận vệ động tác nhanh mạnh, không chút thương tiếc kéo Phó Kim Phong vẫn còn lẫn trong ổ chăn ra ngoài.
Vốn là một nam nhân, khí lực hiện tại còn không cả bằng một nữ nhân, lại bị ba đại nam nhân đè ép trên mặt đất, Phó Kim Phong chật vật cắn môi, cố gắng nhìn cho rõ nữ tử ác độc trước mặt.
Dựa vào sắc độ của ánh sáng, có lẽ tại thời điểm này, ở bên ngoài đang là hoàng hôn.
" Vả mặt cho ta, dám dùng ánh mắt bẩn thỉu kia để nhìn ta sao?" Nữ tử đanh giọng ra lệnh.
Âm vang thanh thúy khiến người vừa nghe đã có thể cảm thấy đau rát, một bên mặt trắng trẻo vù vù sưng đỏ, in đậm năm dấu tay, khóe miệng còn vương lại huyết khí.
Thần trí vốn bị xuân dược làm mụ mị, cái tát này ngoại lệ giúp Phó Kim Phong thanh tỉnh hơn không ít.