" Em đang ở thành phố Z cơ."
" Sao?"
" Anh không nhớ em à? Chúng ta dù sao cũng cùng nhau đóng chung một bộ phim, cùng trải qua quãng thời gian tươi đẹp bên nhau..."
" Này, em đang muốn nói cái gì?"
" Ý em là, bao giờ anh đến thành phố Z?"
" Hả? Chuyện này, để anh hỏi quản lý đã."
"Được a!" Nhiễm Thanh Vân kiên nhẫn chờ đợi.
" Ngày 27 tháng này."
" Ngày 27... hôm đó em lại phải đến thành phố A rồi." Nhiễm Thanh Vân tiếc nuối nói.
" Sao thế?"
" Em muốn gặp anh..."
" Nhiễm Thanh Vân, em lại bắt đầu rồi đúng không?" Rảnh rỗi liền trêu trọc anh ta.
" Em nghiêm túc..."
" Hả?"
" Em muốn gặp anh, nghiêm túc đó!" Rất nghiêm túc muốn ôm lò sưởi của mình!
Giờ bay qua đó để ôm lò sưởi, sẽ không kịp trở về chạy lịch trình tiếp theo.
Làm cái nghề này phiền phức muốn chết.
Muốn nghỉ việc!!!
Phó Kim Phong bị câu nói của Nhiễm Thanh Vân dọa sợ, đột nhiên tắt máy.
" Có chuyện gì thế?" Quản lý thấy Phó Kim Phong phản ứng hơi lớn, khẽ cau mày.
" Không có gì..." Phó Kim Phong lắc đầu cười trừ.
Nhiễm Thanh Vân đột ngột bị cúp máy, liền gọi lại.
" Alo."
" Anh bị làm sao thế? Sao lại tắt máy của em."
" Ấn trượt tay."
" Anh không muốn nói chuyện với em chứ gì?"
" Không có! Anh còn có việc, trở về sẽ gọi cho em sau." Phó Kim Phong dường như muốn chạy trốn, trực tiếp tắt máy.
Y cần có thời gian sắp xếp lại tuyến tình cảm của mình, y sợ thứ tình cảm sai trái hiện tại chỉ là do tự y ảo tưởng, là do y chưa thoát vai tạo ra mà thôi. Y không dám chắc, y cần xác định lại cho thật rõ ràng.
" Này...." Nhiễm Thanh Vân còn chưa nói xong, phía đầu dây đã vang lên những âm thanh tút tút đầy tuyệt vọng.
Nhiễm Thanh Vân:"..."
Lò sưởi chết tiệt.
Ta mới chiều ngươi một chút, ngươi liền muốn trèo lên đầu ta ngồi đúng không?
Nhiễm Thanh Vân hừ lạnh, tắt điện thoại.
Không gặp thì thôi, không có ngươi, ta vẫn có thể sống tốt.
Cậu sống tốt, nhưng tôi sống không tốt có được không hả? Thần tượng đại nhân, cậu có tùy hứng thì cũng đừng nhằm lúc đang quay tùy hứng. Cậu không vui thì cũng đừng có chút giận lên đầu tôi.
Tôi là quản lý, tôi cũng là con người.
Là con người với nhau, cậu cần đối xử bình đẳng.
Tôi muốn một phần lợi tức của Phó minh tinh...!!
Mạc Thu bị Nhiễm Thanh Vân giày vò đến kêu cha gọi mẹ, nếu không phải còn bị hợp đồng lao động trói buộc, y đã cương quyết nghỉ làm cho rồi!
Tìm một tiểu minh tinh tính tình khả ái hòa nhã còn hơn!
Nói cắt đứng, liền trực tiếp cắt đứt liên lạc hơn 2 tháng.
Lần gặp mặt tiếp theo, chính là khi hai người đồng thời tham gia một buổi tiệc.
Thời điểm Phó Kim Phong vào trong sảnh tiệc, liếc mắt đã có thể nhìn ra Nhiễm Thanh Vân trong đám đông.
Lâu rồi không nhìn thấy người, thế nhưng nỗi nhớ trong lòng vẫn không hề nguôi, thời điểm nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ấy, bao nhiêu do dự trong lòng Phó Kim Phong đều được gỡ xuống, những câu hỏi y tự đặt ra cho mình, cũng đã tìm được câu trả lời.
" Nhiễm Thanh Vân." Phó Kim Phong vui vẻ, dùng toàn bộ sức lực mà gọi tên của anh.
Nhiễm Thanh Vân một tay cầm ly rượu đỏ au, xung quanh tràn ra khí áp thấp khiến người không dám đến gần, nghe thấy giọng nói quen thuộc đang gọi mình, chậm chạm chuyển hướng ánh mắt.
Phó Kim Phong đang đi đến bên cạnh y.
Nhiễm Thanh Vân:"..."
Đừng tưởng ta có thể dễ dàng tha thứ cho ngươi.
Nhiễm Thanh Vân hừ lạnh không đáp, xoay người rời đi.
Phó Kim Phong:"..."
" Này, Thanh Vân, sao em lại chạy ra đây rồi?" Mạc Thu đang ngồi một bên, phát hiện Nhiễm Thanh Vân khó khăn lắm mới đẩy được vào trong sảnh tiệc đã tự ý chạy ra ngoài.
" Phó Kim Phong ở trong đó!"
" Thì sao? Em không phải là do Phó Kim Phong tham gia nên mới đồng ý tham gia mấy bữa tiệc kiểu này à?" Mạc Thu tỏ vẻ: Anh đây biết hết rồi, em không cần giải thích.
Nhiễm Thanh Vân:"..." dễ nhìn ra vậy sao? Nhất quyết không thể nhận.
" Tôi mới không có!"
" Được rồi được rồi, cậu không có, nhưng cũng không được tùy tiện rời khỏi sảnh tiệc, cậu mau trở vào đi." Mạc Thu vẫn còn có việc, sau khi nói với Nhiễm Thanh Vân hết câu, liền bị một cuộc gọi kéo đi mất.
Nhiễm Thanh Vân:"..."
Ta quay trở lại, không phải là do lò sưởi ở trong đó đâu.
Khoan đã...
Kia không phải lò sưởi sao?
Ta vừa mới đi không bao lâu, đã cùng người khác lôi lôi kéo kéo là sao chứ hả?!!
Nhiễm Thanh Vân đầu đầy dấu chấm than, bám theo đám người Phó Kim Phong.
Phó Kim Phong cũng không tình nguyện. Sau khi Nhiễm Thanh Vân rời đi, y còn chưa kịp thất vọng đã đột nhiên có người đến chào hỏi, sau đó liền kéo y ra đây.
Y đương nhiên muốn phản kháng, nhưng nơi này nhiều người, nếu làm ra động tĩnh quá lớn sẽ không tốt cho sự nghiệp sau này, không cẩn thận còn ảnh hưởng đến người khác.
Phó Kim Phong chỉ có thể đồng ý đi theo bọn họ trước, sau đó mới từ từ nghĩ cách.
Y bị đưa đến một căn phòng khá lớn, nằm ở tầng 18 của khách sạn.
" Mấy anh đưa tôi lên đây làm gì?" Phó Kim Phong khắp người đều đề phòng.
" Giám đốc chúng tôi cho mời..."
" Giám đốc của mấy người là ai?"
" Anh vào thì sẽ biết thôi." Mấy người kia động tác dứt khoát, đẩy Phó Kim Phong vào bên trong.
Phó Kim Phong:"..."
Cứ tưởng tham gia tiệc rượu kiểu này, chỉ cần cẩn thận một chút sẽ không dính vào bẫy, kết quả liền bị cưỡng ép lôi đi.
Phó Kim Phong đáy lòng sợ hãi, đứng lỳ ở cửa không dám bước vào.
Nếu bên trong đang diễn ra quy tắc ngầm thì y phải làm thế nào? Đột nhiên muốn có em ấy ở bên cạnh.
" Đã mang người đến rồi?" Bên trong phòng tắm vọng ra câu nói.
Phó Kim Phong cố gắng tự trấn an bản thân.
" Đến rồi thì vào đi." Giọng nói kia không còn kiên nhẫn nữa.
Phó Kim Phong không còn lựa chọn, chỉ có thể chậm rãi đi vào.
" Xin chào giám đốc, tôi là Phó Kim Phong, ngài gọi tôi có việc gì không ạ?"