Giường nhỏ có chút loạn, hai đại nam nhân xếp chồng lên nhau, hơi thở nóng rực hòa vào nhau.
Phó Kim Phong gối đầu trên ngực Nhiễm Thanh Vân, để Nhiễm Thanh Vân tùy ý luồn tay vuốt ve mái tóc mềm mượt, mặc dù ướt đẫm mồ hôi, mái tóc xanh dương vẫn giữ nguyên được mùi hương thanh lạnh đặc trưng của biển cả.
" Eo đau." Phó Kim Phong cất giọng khản đặc, uất ức tố cáo Nhiễm Thanh Vân.
Nhiễm Thanh Vân chỉ có thể cười trừ, luồn tay vào trong chăn, dịu dàng vuốt dọc sống lưng Phó Kim Phong:" Như vậy thoải mái hơn chưa?"
" Ừm." Phó Kim Phong thoải mái hừ nhẹ, hữu khí vô lực ở trên người Nhiễm Thanh Vân khép mi mắt.
" Muốn ngủ rồi sao?"
" Ừm." Phó Kim Phong khẽ cử động đầu.
" Trước khi đi ngủ, có phải nên giải thích cho ta nghe trước không?"
" Hửm?" Phó Kim Phong hơi mơ màng.
" Này! Phó Kim Phong."
" Chỉ là một cơn ác mộng, không có gì đáng nói." Giọng của Phó Kim Phong rất nhẹ, bộ dạng này so với cái người điên cuồng vừa rồi, rõ ràng là cách biệt một trời một vực.
" Sao lại không đáng nói." Dù sao cũng không thể để ta chịu đựng một hồi mà lại không biết nguyên nhân khiến mình phải chịu đựng là gì chứ!.
" Muốn nghe kể thật sao?" Phó Kim Phong mặc dù hơi ngập ngừng nhưng giọng nói không còn chứa đựng sợ hãi.
" Muốn nghe!" Nhiễm Thanh Vân kiên định.
Tìm hiểu thật kĩ những nhân tố có thể tác động đến lò sưởi, sau này mà có gặp phải tình huống tương tự thì mới có thể dễ dàng dỗ người ta. Nhiễm Thanh Vân cũng đã xác định được rạng thái hiện tại của lò sưởi, chắc chắn có thể kể chuyện mà không xảy ra vấn đề.
" Hôm qua, sau khi giúp ngươi hạ sốt, ta đã nhất thời ngủ quên mất."
Mở mắt ra liền phát hiện mình trở thành một người xa lạ, tóc đen mắt đen, toàn thân vô lực. Ngay cả di chuyển bình thường cũng có thể khiến y phải thở dốc. Thời điểm đó, y đang ngồi ngốc ở trong một căn phòng nhỏ, ngoài bốn bức tường lạnh lẽo thì chỉ có một cái tủ gỗ, một bàn gỗ đặt giữa phòng cũng một chiếc giường y đang ngồi bên trên.
Phó Kim Phong vừa mở mắt, đã nhận ra cơ thể này không bình thường. Y vốn muốn dùng pháp lực chữa trị, lại không hề điều khiển được cơ thể. Tứ chi, không hề nghe sai khiến của y.
Đột nhiên cơ thể y bắt đầu điên cuồng run rẩy, y cảm nhận được thống khổ từ cơ thể truyền đến đại não, cũng cảm nhận được cơ thể này đang cố gắng với lấy thứ gì đó từ trong hốc giường.
* Rầm*
Cửa phòng bị đạp mở, ba nam một nữ xuất hiện trước cửa, bọn họ bắt đầu bằng việc mạnh mẽ lôi cơ thể này từ trên giường xuống mặt đất, đem toàn bộ y phục treo trên người y xé rách, trói buộc tứ chi, sở trò đồi bại. Phó Kim Phong muốn phản kháng, nhưng xuân dược trong cơ thể khiến thần trí y trở nên mơ hồ, cơ thể ngay cả một tia khí lực để phán kháng cũng không có.
Thứ Phó Kim Phong có thể cảm nhận rõ rệt nhất vào lúc này, có lẽ chính là xúc cảm truyền tới từ bên dưới, những âm thanh xấu xí mờ ám văng vẳng bên tai cùng với cảm giác nhục nhã thống khổ xuyên vào tận tâm can.
Phó Kim Phong cảm nhận rõ rệt bất lực cùng thống khổ của cơ thể. Y muốn phản kháng lại không thể điều khiển cơ thể, cơ thể này muốn phản kháng, lại không hề có một chút sức lực.
Y chỉ có thể yên lặng cảm nhận từng cú thúc từ phía sau cùng với hương vị ghê tởm của vật xấu xí đang không ngừng ra vào trong miệng.
Không biết trả qua bao lâu, bị bọn họ làm bao nhiêu lần, thời điểm Phó Kim Phong từ trong mơ hồ tỉnh lại một lần nữa, chính là vào thời khác hoàng hôn.
Ánh mặt trời đỏ thẫm luồn vào cánh cửa phòng mở toang, nhuộm đỏ cơ thể lưu đầy giấu vết xấu hổ, Phó Kim Phong không khác gì một con búp bê bị xé rách, lặng lẽ nằm trên nền đất.
Lại không biết trôi qua thêm bao lâu, ánh sáng đỏ thẫm của mặt trời bị sự thanh lạnh của mặt trăng thay thế. Cơ thể Phó Kim Phong mới từ từ cử động, tay chống ở vách tường, gắng gượng đứng dậy. Thần trí của Phó Kim Phong, rất nhanh bị thống hận cùng hắc ám của cơ thể này nuốt chọn.
Phó Kim Phong trở thành linh hồn trú ngụ trong cơ thể này, có thể nghe thấy những gì thân thể này nghe thấy, có thể cảm nhận những gì thân thể này cảm nhận, cũng có thể bị phẫn uất của cơ thể này nhấn chìm.
Cả một đoạn thời gian dài, Phó Kim Phong ở trong cơ thể này, chứng kiến y từng bước từng bước, đem toàn bộ thù hận trả lại toàn bộ. Bốn kẻ tham gia trực tiếp ngày hôm đó, bị Phó Kim Phong âm thầm hạ độc thủ, sống không bằng chết, chết không toàn thây. Cẩu hoàng đế đem y vào hoàng cung gián tiếp khiến y phải chịu đau khổ cùng thù hận cũng phải trả giá, tính mạng do y đánh đổi sức khỏe cả đời để cứu về, ở ngay trước mặt y, tiêu tan hơi thở.
Hoàng cung lạnh lẽo, thi thể chất đầy, máu chảy thành sông, cuối cùng, cũng chỉ còn lại một mình Phó Kim Phong còn lại hơi thở. Hạ độc mãn tính vào trong nguồn nước, nếu không có thuốc giải từ chỗ Phó Kim Phong, kết cục chỉ có cái chết.
Cơ thể Phó Kim Phong lung lay, bước qua đống xác chết, tiến ra khỏi thiên điện rộng lớn. Phóng tầm mắt xuống sân rồng, nơi có thể nhìn thấy vô số xác chết của động vật... hoàng hôn dẫn tắt nắng, chính là cảnh tượng cuối cùng mà Phó Kim Phong nhìn thấy trước khi bị kéo tỉnh.
Hận thù, kết thúc rồi!
Nhưng thanh bạch đã mất, khí lực không còn... cơ thể trong giấc mơ chân thật kia, còn có thể làm gì nữa đây? Thứ duy nhất để y duy trì sinh mệnh là thù hận, vậy nếu thù hận đã trả, phẫn uất đã báo... sinh mệnh ấy, liệu có còn không?
Thời điểm Phó Kim Phong vừa tỉnh lại, tinh thần của y nhanh chóng bị thống khổ cùng thù hận của cơ thể trong giấc mơ ảnh hưởng, khiến y rơi vào trạng thái điên cuồng không thể làm chủ.
Hiện tại bình tĩnh lại rồi, có thời gian để nghiêm túc suy nghĩa, đến cuối cũng, toàn bộ những thứ xảy ra trong giấc mơ kia, cũng chỉ là ở trong giấc mơ mà thôi.
Phó Kim Phong không còn cảm nhận được thống khổ tựa như muốn nhấn chìm cả thế giới của cơ thể kia nữa. Bình tĩnh lại rồi, Phó Kim Phong cũng chỉ tự coi mình không khác gì một khán giả được chứng kiến những thước phim 3D thuộc về người khác.
Nhiễm Thanh Vân lại không nghĩ vậy. Sau khi y được nghe Phó Kim Phong kể về những chuyện xảy ra trong giấc mơ, trong lòng y liền nảy sinh vô số tính toán không thể để người khác biết.
Bình tĩnh cùng nhau trải qua một buổi tối, sáng hôm sau, nghe tiếng gọi của mọi người trong làng chài, Nhiễm Thanh Vân và Phó Kim Phong cùng nhau nắm tay bước ra ngoài bãi biển, chứng kiến từng hành động quen thuộc của người dân làng chài, hòa vào cảm xúc bình dị của họ... tâm tình của Phó Kim Phong lúc này mới chính thức được ổn định.
Nhiễm Thanh Vân biết điều này, nên sáng sớm mới bất chấp Phó Kim Phong đau nhức càu nhàu mà lôi bằng được Phó Kim Phong ra ngoài này.
Cuộc sống bình dị của bọn họ trở lại rồi.
Đúng như dự đoán, Nhiễm Thanh Vân mất một năm rưỡi để hoàn thành nhiệm vụ bắt cá, thời điểm trở về từ chuyến đánh bắt cuối cùng, Nhiễm Thanh Vân liền kêu Phó Kim Phong nói lời từ biệt cùng người dân trong làng chài.
Y không chán ghét cuộc sống này, nhưng đám người này quá nhiệt tình, nhiệt tình đến phiền phức, trong khi sinh sống ở làng chài, Nhiễm Thanh Vân đã rất nhiều lần bị đám người này làm phiền, lò sưởi lại là người dễ ngại ngùng... bao nhiêu lần Nhiễm Thanh Vân muốn cùng lò sưởi thân mật đều bị người dân trong làng phá đám.
Nhiễm Thanh Vân không muốn sống ở nơi này nữa.
Nói cái gì mà muốn cùng Phó Kim Phong ngao du tứ bể, muốn đưa Phó Kim Phong dạo chơi khắp nơi.
Phó Kim Phong một bên không muốn rời khỏi làng chài, một bên lại bị hấp dẫn bởi thú vui bên ngoài. Sau khi bị Nhiễm Thanh Vân thuyết phục, nói cái gì mà thỉnh thoảng có thể trở về thăm mọi người, Phó Kim Phong mới đồng ý cùng người dân trong làng nói lời tạm biệt.
Đích đến đầu tiên của bọn họ sau khi rời khỏi làng chài, chính là thiên đình.
Đúng vậy! Là thiên đình.
Nhiễm Thanh Vân đã tìm hiểu qua nguyên lý hoạt động của thế giới này. Về sự tồn tại của thiên đình, có lẽ cũng chỉ giống như một xã hội ở trên mây mà thôi. Cưỡi Bất Vong vượt qua vài tầng mây, là có thể đến được thiên đình rồi.
Nhiễm Thanh Vân tính toán rất đúng hướng, nhưng sai kết quả.
Sau khi khó khăn lắm mới thuyết phục được Phó Kim Phong cùng mình lên thiên đình hủy hôn ước... vì Phó Kim Phong sợ Nhiễm Thanh Vân chỉ là phàm nhân, y lại chỉ là tiểu hoàng tử của long vương, dám lên thiên đình đề xuất hủy hôn ước... kết cục có lẽ rất khó coi.
Phó Kim Phong vốn chỉ muốn cùng Nhiễm Thanh Vân trốn ở nơi nào đó, phiêu phiêu bạt bạt đến cuối đời, như vậy... đã là rất tốt rồi.
Nhiễm Thanh Vân cực kì tự tin với khả năng của mình, sao có thể giống như một tên đào phạm trốn trốn tránh tránh chứ. Kiên quyết lôi Phó Kim Phong theo mình ngự kiếm lên thiên đình hủy hôn ước.