Nhiễm Thanh Vân sao có thể không nghe ra ý tứ của Tạ Tuy chứ! Muốn gả cái đứa lúc nhỏ suýt chút nữa hại chết anh cho anh? Còn muốn lò sưởi làm chứng? Mơ tưởng.
Nhiễm Thanh Vân đứng bật dậy:" Tạ bá bá, việc này không cần bàn đâu, con sẽ không..."
" Chỗ người lớn nói chuyện, con đừng chen vào." Tạ phu nhân nhíu mày dạy dỗ.
" Đây là chuyện của con." Nhiễm Thanh Vân cứng rắn.
" Chuyện gì vậy?" Phó Kim Phong khó hiểu, không khí đang vui vẻ, đột nhiên lại trở nên căng thẳng.
"Không..."
" Phó thiếu hiệp, chuyện là tôi muốn nhờ cậu làm chứng, gả Phù nhi cho Vân nhi."
Phó Kim Phong:"..."
Y mặc dù chưa từng xuống núi, có nhiều thứ bên dưới này y không biết, nhưng nghĩa của từ " Gả." y vẫn hiểu được.
Muốn y làm chứng cho Thanh Vân cưới nữ nhân khác?
Không được!
Mặc dù không thể tự lý giải vì sao y không thích chuyện này, nhưng không thích là không thích, không được là không được.
" Không được." Phó Kim Phong kiên quyết nói.
" Tại sao?" Tạ Tuy cảm thấy Phó Kim Phong phản ứng quá mạnh, cũng có chút giật mình.
" Không được, Thanh Vân nói sẽ ở bên cạnh ta suốt đời, sao có thể lấy người khác?"
" Ở bên cạnh..." Tạ Tuy có chút ngốc.
" Vân nhi, Phó thiếu hiệp là sư phụ của con sao?" Tạ phu nhân ở bên cạnh, đột nhiên lên tiếng.
" Đúng vậy."
" Võ công của con là do cậu ấy dạy?"
" Đúng!"
" Hai đứa đã làm lễ bái sư?"
" Đúng!" Mặc dù chỉ là thắp vài nén nhang.
Dường như đã nhận được câu trả lời như ý, Tạ phu nhân thở phào một hơi:" Được rồi, Phù nhi còn nhỏ, chuyện kết hôn cứ tính sau đi."
" Không cần, Tôi đã nói rồi, Thanh Vân sẽ không cưới con của hai vị đâu." Phó Kim Phong nhấn mạnh.
" Cậu..."
" Tạ bá bá, Tạ bá mẫu, thứ cho Vân nhi không thể đáp ứng hai người chuyện này."
Tình thế đột nhiên tiến vào bế tắc, không khí buổi tiệc cũng chìm xuống.
" Ta... ta thèm vào gả cho ngươi." Tạ Phù ở phía sau đột nhiên hét lên, phá vỡ tĩnh lặng quỷ dị, gạt ra một đường người, chạy đi.
" Phù nhi..."
" Phù nhi..."
" Thật thảm..."
" Hai sư đồ bọn họ, không phải có gian tình đấy chứ?"
" Hồi sáng ta đã nghi ngờ rồi."
" Hai đại nam nhân đối với nhau ôm ôm ấp ấp, còn không phải là loại quan hệ kia sao?"
" Thật buồn nôn."
" Tạ minh chủ cũng thật thảm quá!"
" Các người xem, một tên đồi bại như Nhiễm Thanh Vân, bọn ta làm sao giám thu nhận? Hắn ta cùng với phụ thân hắn, chính là cùng một loại, đê tiện như nhau, gỗ mục không thể đẽo." Tử Đông Kha nhân cơ hội, đột ngột lên tiếng:" Mấy người không biết, lúc còn ở trên núi, hai người này, mỗi ngày đều ôm ôm ấp ấp, cực kì buồn nôn."
Nhiễm Thanh Vân:"..."
Phó Kim Phong:"..."
Đột ngột trở thành tâm điểm chỉ trích, Phó Kim Phong có chút không thoải mái, tay nắm lấy Nhiễm Thanh Vân cũng siết chặt.
" Đừng sợ." Nhiễm Thanh Vân nhỏ giọng an ủi:" Đề ta đưa người đi."
" Ừm." Phó Kim Phong gật đầu đáp ứng.
Nơi này, y không muốn ở lại nữa.
" Mọi người, đừng phá vỡ không khí, hôm nay là ngày vui mà." Tạ phu nhân cứng rắn lên tiếng, đem những người có mặt trong bữa tiệc trấn an:" Phó thiếu hiệp có vẻ mệt, Vân nhi, con mang cậu ấy về phòng trước đi."
" Được." Được Tạ phu nhân mở cho một lối, Nhiễm Thanh Vân nhanh chóng mang theo Phó Kim Phong rời khỏi bữa tiệc.
Trở về phòng rồi, Phó Kim Phong mới không nhịn được, hỏi Nhiễm Thanh Vân. Nhiễm Thanh Vân cẩn thận giải thích cho Phó Kim Phong một lượt, còn không ít lần nhấn mạnh sẽ không cưới người khác, cả đời ở bên cạnh Phó Kim Phong.
Đây vốn là lời thật lòng, ở bên cạnh lò sưởi cả đời, cũng chính là ý muốn hiện tại của anh.
" Ta cũng muốn bên cạnh đệ cả đời." Phó Kim Phong kiên định nói.
" Được, cả đời không xa." Nhiễm Thanh Vân mỉm cười, dịu dàng:" Phong ca ca tối này người còn chưa được ăn gì, có đói không? Ta đi khiến đồ ăn cho người nhé."
" Ò."
" Người chờ ta." Nhiễm Thanh Vân ra ngoài, còn cẩn thận đóng cửa lại.
Nhiễm Thanh Vân chính là không ngờ tới, có người chỉ đợi anh rời đi mà tiến vào trong phòng, cùng Phó Kim Phong hảo hảo nói chuyện.
" Phó công tử, là tôi, Mẫn Ly." Tạ phu nhân không mạnh không nhẹ gõ cửa.
Phó Kim Phong đang nằm trên giường vui vẻ chờ đứa nhỏ một tay nuôi dạy kiếm đồ ăn về cho mình, đột nhiên bị làm phiền, có chút không được vui:" Là Bá mẫu của Thanh Vân sao?"
" Đúng, là tôi, Phó công tử, có thể mở cửa cho tôi không? Tôi có chút chuyện muốn nói với cậu."
Không muốn!
Phó Kim Phong trong lòng cực kì không muốn, nhưng dù sao nàng cũng là trưởng bối của Nhiễm Thanh Vân, y không thể hành xử tùy tiện được.
Cuối cùng, vẫn là xuống giường mở cửa cho nàng.
" Tạ bá mẫu, mời ngồi."
Trong phòng có một bàn trà nhỏ, Phó Kim Phong để nàng ngồi trên ghế, chính mình ngồi bên cạnh.
" Tạ bá mẫu, đêm rồi, tìm tôi có chuyện gì không?"
Mẫn Ly ngồi xuống, chậm rãi rót một chén trà, trà đặc nguội lạnh, vừa nhìn đã không muốn uống, Mẫn Ly chỉ có thể rời mắt, nhìn đến Phó Kim Phong.
" Phó công tử, không muốn làm mất nhiều thời gian của cậu, tôi... nói thẳng luôn nhé!"
- ---
mình đây, các bạn còn đó ko