Phó Kim Phong bị ôm đến chặt cứng, mấy canh giờ trôi qua, cơ thể đã tê dại đến không còn cảm giác, ngoài nguyền rủa trong lòng ra, cũng không còn cách nào phản kháng.
Từ lúc cha sinh mẹ đẻ đến giờ, đây là lần đầu tiên Phó Kim Phong phải chịu ủy khuất nhiều như thế.
Tên thiên tôn này, rốt cuộc là não úng nước hay bị chập mạch ở chỗ nào rồi, bình thường không phải đều luôn tỏ ra cao lãnh không màng thế tục, không chấp người ngoài hay sao?
Trước đây Phó Kim Phong hắn có bày trò trọc phá nghịch ngợm thế nào, tên thiên tôn này cũng không thèm liếc mắt lấy một cái. Hiện tại thì hay rồi, hờ hờ hờ, trực tiếp ôm người đi ngủ có nằm mơ y cũng không tưởng tượng ra nổi cảnh này
Phó Kim Phong như bị nhét vào trong một tủ băng, trật trội lạnh lẽo đến khó thở, lại không thể vận linh lực chống lại cái lạnh, từng khối da thịt trên người, tựa như bị đóng băng, máu huyết cũng đông cứng.
Chẳng khác nào chịu cực hình.
Phó Kim Phong ở trong lòng Nhiễm Thanh Vân sống không bằng chết, đừng có nói là ngủ, y hiện tại sưởi ấm cơ thể lạnh băng này đã khó rồi.
Linh lực bị phong ấn không thể sử dụng, hàn khí tỏa ra từ người Nhiễm Thanh Vân lại quá mạnh…
Nhiễm Thanh Vân sau khi ôm được lò sưởi rồi liền không thèm quan tâm đến cảm nhận của người ta, lần đầu tiên sau rất nhiều năm không bị hàn khí quấy phá, có thể thoải mái chìm vào giấc ngủ, nhưng cho dù như vậy, y cũng ngủ không được sâu. Thời điểm Phó Kim Phong tự khôi phục linh lực, bắt đầu tự nhìn vận linh lực chống lại cái rét từ Nhiễm Thanh Vân, y liền tỉnh lại.
"Thiên tôn, ngài cuối cùng cũng tỉnh lại rồi." Phó Kim Phong nhìn thẳng vào đôi mắt hổ phách tinh anh kia, vui vẻ.
Không còn cách nào, y trước tiên phải nhẫn nhịn, lấy lòng tên này đã, đợi sau khi thoát khỏi tay tên này rồi tính kế trả thù cũng không muộn.
Nhiễm Thanh Vân nhìn biểu tình của Phó Kim Phong, mặc dù nhìn ra tia giảo hoạt trong mắt y nhưng cũng không trực tiếp phát giác nhướn mày ừm một tiếng.
Thật muốn xem xem tên lò sưởi này định làm gì!
Phó Kim Phong động đậy:" Thiên tôn, ngài tỉnh rồi, cũng nên thả tôi ra chứ?"
Nhiễm Thanh Vân lạnh nhạt:" Tại sao?"
Lò sưởi của mình, hệ thống nói nên nói nhiều với y một chút.
" Tôi ở ngoài kia còn có việc, không thể ở bên cạnh ngài mãi được."
Vừa nghe liền biết lò sưởi muốn viện cớ, nhưng không thể tùy tiện chọc giận lò sưởi.
" Có việc."
" Đúng a!" Lão tử còn phải đi hóng xem đám người bên kia chuẩn bị đánh đấm đến đâu rồi, hắn còn phải chọc phá. Hơn nữa, y còn có hẹn với người khác a!
" Ừm, buổi tối nhớ trở lại." Nhiễm Thanh Vân gật đầu, thả người ra.
Lò sưởi dù sao cũng là một nhân vật được thiết lập trong ảo cảnh, hắn còn có tuyến hoạt động của mình, Nhiễm Thanh Vân chỉ là một linh hồn ngoại lai, đột nhập vào nơi này đã khó khăn, y không thể để thiên đạo của nơi này phát hiện ra mình được. Hơn nữa cũng không nên ép buộc lò sưởi quá…
Chỉ cần trước nửa đêm, lò sưởi trở lại đây ngủ là được.
Phó Kim Phong cuối cùng cũng được Nhiễm Thanh Vân thả ra, cả người lạnh đến cứng đờ, bước chân xuống giường cũng phải mất chút thời gian.
Thoát khỏi trói buộc của Nhiễm Thanh Vân, Phó Kim Phong quay đầu liền trực tiếp ngự kiếm chạy mất. Có ngu mới tiếp tục ở lại nơi chết tiệt đó, cùng cái tên thiên tôn đó!
Hắn phải đi xem xem mấy kẻ bên kia làm việc đến đâu rồi.
Nhiễm Thanh Vân ngồi trên giường trúc nhìn theo bóng lưng Phó Kim Phong, đáy lòng phức tạp.
Vốn tưởng cho dù có tìm được lò sưởi, y cũng phải cẩn trọng đề phòng, cho dù chiếm đoạt hơi ấm từ lò sưởi thì y vẫn phải luôn trong trạng thái minh mẫn nhất… thật không ngờ, y lại có thể mơ màng ngủ trong khi người lạ vẫn ở bên cạnh!
Có lẽ một phần là do hệ thống đã giúp y chọn ra một kẻ ít khả năng hình thành sát ý với y nhất!
Phó Kim Phong đã rời đi, đương nhiên không có ý định tự tìm đường chết mà quay lại, hắn ngự kiếm một đường đến khu rừng phía sau núi, thành thục rình rình mò mò đám đệ tử đang làm việc nơi đó.
Phó Kim Phong trong cuộc dạo chơi lần này, ngoài ý muốn phát hiện ra một sự kiện động trời. Có nằm mơ hắn cũng không ngờ đến!
Liễu Thừa Loan-phong chủ một phong cùng với vài nữ đệ tử khác ở hang động nhỏ phía sau núi tổ chức diễn tập theo nhóm a!! Thời điểm lần theo dấu vết phát hiện ra, Phó Kim Phong cũng không thể ngờ được. Chân khí bởi vì bị khí lạnh của Nhiễm Thanh Vân tác động vốn đã rối loạn hiện tại cộng thêm sự kiện bất ngờ lần này khiến Phó Kim Phong nhất thời không giữ nổi thăng bằng, từ trên thân kiếm ngã xuống đất.
Động tĩnh khá lớn khiến người bên trong rõ ràng nghe được!
" Ai?" Liều Thừa Loan giật mình, dùng tay lớn đẩy nữ nhân trong ngực ra, y phục toán loạn cũng được gã nhanh chóng kéo lên.
Phó Kim Phong chỉ có thể âm thầm chửi Nhiễm Thanh Vân 7749 lần ở trong lòng, động tác nhanh nhẹn trốn vào trong góc.
Lão tử không thể để bị tên ma đầu này phát hiện được.
Liễu Thừa Loan ánh mắt chứa đầy nghi hiểm, trên tay ngưng tụ ra một tầng ma khí.
Còn tu ma... Liễu Thừa Loan a Liễu Thừa Loan, ngươi rốt cuộc đang nghĩ cái gì vậy? Dọa chết lão tử rồi.
Phó Kim Phong cảm thán trong lòng, thầm suy tính đối sách, làm thế nào để thoát khỏi nơi này, trở về nói với mọi người đây.
Phó Kim Phong mặc dù hiện tại đang là người có tu vi cao nhất môn phái, thế nhưng Liễu Thừa Loan là tu ma a, kẻ tu ma, tu vi luôn khôn lường, chân khí của Phó Kim Phong còn đang bị thương tổn, hắn không thể đánh liều mà trực diện giao đấu với gã ta được.
Liễu Thừa Loan rời khỏi giường đá, tiến gần tới nơi phát ra tiếng động.
Phó Kim Phong đáy lòng nhẩm tính, điên cuồng đưa ra những tình huống có thể xảy ra với hắn rồi nghĩ luôn biện pháp giải quyết. Trường hợp xấu nhất là bị tên kia phát hiện ra chỗ ẩn nấp.
" Phó phong chủ. ngài làm gì ở đây?" Liễu Thừa Loan sắc mặt không mấy tốt đẹp, nhìn chằm chằm Phó Kim Phong.
Được rồi, trường hợp xấu nhất đã xảy ra… phương án B lên đi!
" Lão tử rảnh rỗi chạy ra đây chơi không được sao?" Phó Kim Phong đè nén run sợ trong lòng, trưng ra bộ mặt bất cần nhìn Liễu Thừa Loan, giả ngu:" Liễu phong chủ cũng rảnh rỗi sang đây chơi sao?"
" Ta tới đây làm gì, ngài không phải biết rồi sao?" Liễu Thừa Loan hung hiểm nheo mắt nhìn y.
" Ta làm sao mà biết được chứ, haha." Phó Kim Phong nở nụ cười thân thiện.
Trước tiên lão tử cứ giả ngốc cái đã, giả được đến đâu thì giả, không được hoảng.
" Phó phong chủ, tuổi đời còn trẻ, thật đáng tiếc."
" Đáng tiếc gì chứ, không đáng tiếc, không đáng tiếc." Nụ cười của Phó Kim Phong ngày càng cứng.
Chết rồi! Hắn muốn giết người diệt khẩu…Làm sao đây? Giả ngốc không nổi nữa rồi… lão tử phải chạy thôi.
Liễu Thừa Loan nhướn mày, sát khí trong mắt càng thêm đậm, ma khí trên tay ngưng tụ thành luồng khói đen đặc, hướng Phó Kim Phong ném tới.
Phó Kim Phong nghiêng người, khó khăn né khỏi công kích của Liễu Thừa Loan.
Nếu không phải chân khí của lão tử nhiễu loạn, lão tử đã có thể dễ dàng chạy thoát rồi, đều là do tên khốn thiên tôn kia. Có thành quỷ lão tử cũng sẽ trở về băm chết hắn ta.
Phó Kim Phong dùng hết khả năng để quay đầu bỏ chạy.
Hôm nay ra ngoài, chắc chắn là không xem hoàng lịch, không những gặp phải tên khốn thiên tôn, còn dính đến ma tu…