Mục lục
HỆ THỐNG KHỞI ĐỘNG, TRUY TÌM LÒ SƯỞI!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

" Bảo Bảo, xuống đây." Cậu bé từ trên tầng nhanh nhẹn chạy xuống, ở trước cửa nhà đổi giày.

Cùng với tiếng gọi, từ trên cầu thang xuất hiện một bóng đen nhỏ, lông dài xù xù chậm rãi bước xuống cầu thang.

" Nhanh lên, sắp muộn học rồi." Cậu bé hướng con mèo thúc giục.

Nhiễm Thanh Vân từ bỏ việc bước xuống cầu thang, từ trên cao nhảy thẳng xuống dưới đất, đi đến bên cạnh cậu bé.

" Đi thôi." Cậu bé xoa xoa đầu mèo, bước ra khỏi nhà:" Bố, con đi học đây."

" Trở về nhớ mua rượu về cho tao, biết chưa thằng khốn!"

Cậu bé không mấy để ý đến tiếng chửi mắng ở đằng sau, một người một mèo chạy nhanh trên đường.

Nhiễm Thanh Vân đã ở cùng lò sưởi của mình vài ngày, trải qua quan sát, Nhiễm Thanh Vân phát hiện ông bố kia cũng không hẳn là tệ hại.

Chỉ có những lúc say rượu, ông ta mới đối với cậu bé đánh đập chửi rủa, những lúc tỉnh táo sẽ ân cần dịu dàng đưa tiền cho cậu bé, chỉ có điều, số lần tình táo của ông ta không nhiều.

Có lẽ, đây cũng là lý do dù có bị đánh đập đến đâu, cậu bé cũng vẫn đối với ông có phần kính trọng.

Cậu nghĩ, người đánh cậu không phải bố, mà chính là rượu, đối với cậu, rượu mới là kẻ thù.

Nhiễm Thanh Vân cực kì buồn cười trước tư tưởng của cậu bé!

Tình hình tài chính của một nhà hai người bọn họ không mấy dư giả, mỗi lần được bố đưa tiền, cậu bé đều giấu ở một góc để tích kiệm đóng tiền học, thỉnh thoảng sẽ dùng để mua đồ ăn. Bây giờ có thêm Nhiễm Thanh Vân, lại không có tiền mua thức ăn cho mèo, cậu bé chỉ có thể chia sẻ phần cơm của mình cho.

Mấy ngày này, Nhiễm Thanh Vân đều theo sát lò sưởi, luôn đặt lò sưởi trong tầm mắt.

Đùa gì chứ! Lơ là một chút rồi nó treo mất thì sao? Y chưa muốn đổi lò sưởi mới đâu.

Trường học không cho mang vật nuôi đến trường, đừng nói là mang vào trong lớp học. Cậu bé chỉ có thể âm thầm giấu Nhiễm Thanh Vân vào trong ngăn bàn.

Nhiễm Thanh Vân ở trong ngăn bàn luôn rất ngoan, cách một khoảng không nhỏ, cảm nhận nhiệt lượng của lò sưởi nhà mình.

" Kim Phong, con mèo nhà mày bị câm à?" Học sinh A nói trong giờ giải lao.

Phó Kim Phong chỉ chăm chú ôm con mèo, không đáp lại trêu trọc của cậu ta.

" Hạo Minh, cậu nói gì thế, mèo nhà Kim Phong đáng yêu muốn chết, còn rất ngoan nữa." Học sinh B là con gái, trái tim thiếu nữ cực kì thích những thứ dễ thương, lần đầu tiên nhìn thấy Nhiễm Thanh Vân đã đem lòng yêu quý, luôn muốn được sờ sờ ôm ôm Nhiễm Thanh vân, có điều, đều bị Nhiễm Thanh Vân cự tuyệt.

Xung quanh gây lộn đến ồn ào, Phó Kim Phong lại chỉ để một mình Nhiễm Thanh Vân trong mắt, cẩn thận vuốt vuốt đầu Nhiễm Thanh Vân:" Bảo Bảo ngoan thật đấy, ngoài lần trước đi tắm ra, lúc nào cũng rất yên tĩnh."

Quả thật, nếu không phải vì lần trước tắm cho Nhiễm Thanh Vân, Nhiễm Thanh Vân bị thiên tính tri phối thì Phó Kim Phong cũng tưởng là cậu nhặt được một con mèo bị câm về rồi.

Nhớ về tình cảnh ngày hôm đó, Nhiễm Thanh vân chỉ muốn một giây xóa đi vết nhơ trong cuộc đời mình.

" Mèo con, đi tắm nhé!"

"...."

" Nếu không tắm cho mày, tao sẽ không ôm mày đi ngủ được."

"...."

Nhiễm Thanh Vân nhìn chậu nước lớn trước mặt, bắt đầu cân nhắc giữa việc ôm lò sưởi ngủ và đi tắm.

Cuối cùng, ôm lò sưởi chiến thắng, nhấc chân liền nhảy khỏi vòng tay Phó Kim Phong, rời vào chậu nước.

*tủm*

" Méo..." Chìm chết ta rồi!

Nhiễm Thanh Vân chưa xác định rõ chiều cao của mình, nhảy vào chậu nước liền muốn chìm, bốn chân cua loạn trong không khí.

" Mèo con, em làm gì vậy?" Phó Kim Phong gấp gáp tóm lấy Nhiễm Thanh Vân nhấc anh lên mặt nước.

Nhiễm Thanh Vân cả người ướt nhẹp, bốn chân quấn chặt lấy cổ tay Phó Kim Phong. Phó Kim Phong bị bộ dạng của Nhiễm Thanh Vân làm cho trái tim mềm nhũn. ngôn tình sủng

Một người một mèo, phát mất hơn một tiếng đồng hồ mới có thể tắm xong.

Thân thể của Phó Kim Phong nhỏ hơn tuổi, thực tế năm nay y đã học cấp 2 rồi, hai năm nữa sẽ học lên cấp 3.

Nhiễm Thanh Vân ở cùng Phó Kim Phong gần một tháng, phát hiện chất lượng sống của y quá tồi, mặc dù đã không còn bị bố đánh nữa, ra trường thỉnh thảng vẫn bị bạn bè bắt nạt chỉ vì đồng phục rách nát của y.

Lò sưởi của ta không thể bị khinh thường.

Cho dù là ở trong cơ thể loài mèo hành động hơi bất tiện, Nhiễm Thanh Vân cũng lục đục nghĩ cách kiếm tiền.

Lần Nhiễm Thanh Vân mang tiền về đầu tiên, dọa Phó Kim Phong sợ muốn chết.

" Bảo Bảo, em nhặt được thứ này ở đâu vậy?" Phó Kim Phong tóm lấy Nhiễm Thanh Vân hỏi.

Nhiễm Thanh Vân:"..." Ta tự kiếm được, nhặt sao ra số tiền này chứ! Vất vả lắm đấy, mau tiêu cho cẩn thận.

Kết quả, Phó Kim Phong ôm theo Nhiễm Thanh Vân và cục tiền đến đồn cảnh sát.

" Cháu nói là con mèo nhà cháu tha về?"

" Vâng ạ, cháu không biết của ai, cho nên mang đến đây."

" Được rồi, cháu mau điền thông tin vào cái tên này, nếu có người đến nhận, bọn ta sẽ báo cho cháu biết."

" Vâng ạ."

Nhiễm Thanh Vân to mắt nhìn cục tiền khó khăn lắm mới kiếm được bị mang đi:"..."

Tên lò sưởi ngu ngốc này!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK