- Quá cao, ngươi ngồi xổm xuống.
Trầm Nhược Hư tự giác đuối lý, Giả Dung nói gì thì hắn làm cái đó. Nghe vậy liền làm ra động tác quỳ gối trầm xuống.
Du Chuẩn cùng Bách Linh nhìn hành động của hai người không ngừng lắc đầu.
Nhìn nam nhân ngồi xổm trước mặt mình, Giả Dung dùng hai tay nâng khuôn mặt của hắn, trong ánh mắt giật mình sững sờ của Trầm Nhược Hư cúi đầu hôn lên đôi môi hắn.
Vừa hôn, Giả Dung chỉ vào trán Trầm Nhược Hư hung hăng nói:
- Thiếu của ta, ngươi phải trả gấp bội. Ngươi hôn ta hai lần, phải trả lại ta bốn lần.
- Bởi vì vừa rồi ngươi không trả lời ta, cho nên không tính, chúng ta tính lại từ đầu.
Trong giọng nói của hắn tràn ngập vẻ đương nhiên, vừa dứt lời đôi môi lại tập kích môi Trầm Nhược Hư.
Hai quỷ che mặt, không đành lòng nhìn thẳng bộ dáng vô liêm sỉ của chủ nhân nhà mình.
Tới khi này Trầm Nhược Hư làm sao còn không rõ mình lại bị Giả Dung đùa giỡn.
Cái gì tức giận, cái gì phẫn nộ, toàn bộ là giả.
Tiểu tử lanh lợi này.. biểu huynh gọi hắn là phúc đen hoàn toàn không sai chút nào.
Trầm Nhược Hư ôm gáy Giả Dung, lập tức phản khách làm chủ.
Hơi thở hòa vào nhau, lưỡi quấn quýt.
Hai người ngươi tới ta đi, truy đuổi lẫn nhau, mang theo hương vị của nhau, giống như muốn tan ra thành một thể.
Liên tiếp bốn lần như vậy, hai người cùng thở hồng hộc, môi đỏ hồng, đôi mắt cũng đỏ lên. Nhất là thân thể, trải qua một hồi trêu chọc sớm mềm yếu động tình.
Cũng may, hai người ăn ý ngừng lại trước khi sự tình càng không thể cứu vãn.
Giả Dung vùi đầu vào cổ Trầm Nhược Hư thở dốc.
Mũi hắn nhẹ nhàng cọ vào cổ Trầm Nhược Hư, ngửi chân khí mát lạnh, một tay trạc lên lồng ngực của hắn nói:
- Vừa rồi mới tính sổ xong, ngươi còn chưa trả lại lợi tức.
- Từ nay về sau, mỗi trước khi sáng sớm ra cửa, giữa trưa sau khi trở về, buổi tối trước khi đi ngủ. Ba đoạn thời gian này ngươi đều nhất định đưa lợi tức cho ta, thẳng tới khi nào ta nói trả xong rồi mới dừng lại.
Trầm Nhược Hư bắt lấy ngón tay đang loạn trạc của hắn:
- Vì sao lợi tức còn cao hơn số nợ?
Giả Dung ngậm thịt mềm trên cổ hắn, khẽ cắn, lưu lại dấu răng đơn giản.
- Ngươi quản ta làm sao tính.
Ngữ khí của hắn hằn học nói:
- Ngươi chỉ cần nói rõ với chủ nợ của ngươi là tốt rồi.
Trầm Nhược Hư theo lời của hắn đáp:
- Hiểu được, đại chủ nợ.
Bên quốc tử giám hai người đã thương định xong vấn đề trả nợ, bên kia xe ngựa của Vinh quốc phủ cũng đã tới Vương gia.
Hai tay Vương thị bị trói, thần tình máu me, trên trán còn băng bó lung tung.
Người hầu gác cửa Vương gia nhận ra người mà Giả Liễn đẩy xuống xe ngựa là Vương thị, vội vàng chạy qua đỡ người cởi trói.
Vương thị truyền kỳ mới bán ra chưa được một ngày, người xem sách còn đang đắm chìm trong rung động cùng sợ hãi. Thân phận của Vương thị còn chưa bị nói toạc ra, trong phố xá tuy có người đàm luận « Vương thị » cùng « Vương Thiện Nhi », nhưng uy lực ít nhất cũng phải đợi tới ngày mai, khi mọi người tiêu hóa xong nội dung của Vương thị truyền kỳ, thì mới có thể nhanh chóng khuếch tán.
Bởi vậy đám người hầu Vương gia cũng không biết đủ loại hành động vĩ đại của Vương thị. Vừa thấy Giả Liễn bất kính đối đãi Vương gia cô nương, nhất thời nổi trận lôi đình.
Giả Liễn xem thường người hầu Vương gia đầy lửa giận, mặt không chút thay đổi nói Vương thị đã bị Giả Chính viết từ thư, sau đó liền lên xe ngựa nghênh ngang rời đi, bỏ lại người hầu Vương gia tức giận giơ chân.
Rất nhanh đám người hầu dìu dắt Vương thị đầy người tổn thương đưa vào trong Vương gia.
Vợ của Vương Tử Đằng nhận được tin chạy tới, chính mắt nhìn thấy bộ dáng thê thảm của Vương thị, cực kỳ hoảng sợ:
- Chuyện gì xảy ra, ngươi làm sao vậy? Nha hoàn đâu, người Giả gia đâu, vì sao không ai đi theo bên cạnh ngươi?
Vương thị nước mắt rơi như mưa, không ngừng lên án hành vi của đám người Giả Chính Giả Liễn.
Nghe nói thương thế của Vương thị đều bị nam nhân Giả gia làm ra tới, mà Giả Chính còn cài đặt tội danh bỏ vợ, vợ cùng con của Vương Tử Đằng lòng đầy căm phẫn, không ngừng chửi bới tổ tông Giả gia.
Trong tiếng chửi bới, Vương Tử Đằng cũng đã tới.
Vương thị nhìn hắn khóc ròng:
- Huynh trưởng, người Giả gia tổn thương ta, Giả Chính bỏ ta. Ngươi nhất định phải thay muội muội làm chủ a!
Cho dù Vương Tử Đằng cũng học theo các đại thần trong triều, phân phó người hầu đi thăm sinh ý của « hoàng thượng », mua về mấy chục quyển Vương thị truyền kỳ.
Nhưng không khéo chính là hôm qua hắn bị sốt, thân thể không quá thoải mái nên còn chưa xem qua, cho nên vẫn chưa biết được « uy danh » của muội muội mình.
Thấy rõ hình dạng của muội muội, tiếp tục nghe ả khóc lóc nói hành vi máu lạnh của Giả gia, Vương Tử Đằng nổi giận suýt nữa nhịn không được rút kiếm vọt tới Vinh quốc phủ giết người.