Xét thấy trên sách in ấn thật nhiều đồ vật kỳ quái, nhưng lại nhìn không ra là vật gì, dùng làm dấu hiệu là chính bản. Người nhìn thấy chỉ cho là cửa hàng đề phòng người làm sách giả, đưa mắt nhìn lướt qua cũng không đặt trong lòng.
Kỳ thật một đám tranh châm biếm này là do Giang Kiền Khôn trực tiếp mua trên mạng, không phải in ấn độc quyền như Vương thị truyền kỳ, cho dù hắn đã lựa chọn bìa sách đơn giản ngắn gọn, nhưng mã vạch ở sau sách thì không cách nào tránh khỏi.
Nhưng cũng may không có ai nhìn chằm chằm thứ này mà rối rắm, có hay không cũng không ảnh hưởng toàn cục.
Chỗ ngồi trong cửa hàng có hạn, chỉ chốc lát sau đã ngồi đầy người. Người vào sau đều là giao tiền bạc hoặc đứng hoặc ngồi luôn xuống đất chuyên chú nhìn chằm chằm trang sách.
Một ít người mua sách trong cửa hàng cọ khí lạnh đọc sách, lại phát hiện không còn chỗ trống trong lòng có chút mất mát. Nhìn từng khuôn mặt mê muội xem sách bên khu nghỉ chân, bọn họ đi nhanh ra ngoài cũng khẩn cấp lật sách nhìn lại.
Vừa đi vừa xem, có người sợ hãi than hình ảnh, có người trầm mê trong nội dung sách.
Ba ngày trước khi Giả Dung trưng bày tranh mỹ nhân cùng pho tượng thì hoàng đế cũng nhận được tin tức. Ngày thứ hai còn lặng lẽ chạy ra ngoài xem qua.
Nhìn thấy "pho tượng" thật sống động, nghĩ tới hôm mình đi vào cửa hàng băng thực lại chứng kiến có thần tiên nói chuyện, hoàng đế nghĩ "pho tượng" mỹ nhân cũng giống như hoa sen trong cửa hàng, đều là do cửu công chúa dùng thần vật thiên giới tự tay luyện chế mà thành.
Hoàng đế nhận định rằng thần vật sẽ tạo chỗ tốt cho thân thể người, vốn ban đầu hắn nghe nói hoa sen trong cửa hàng là tiên hà của Dao Trì, thậm chí còn có ý nghĩ hủy cái bàn đem hoa sen mang đi.
Chẳng qua hắn lo lắng đắc tội thần tiên nên không dám động thủ.
Hiện giờ nghe nói cửa hàng sách có hoạt động rút thưởng, còn dùng tiên thạch luyện chế ra "pho tượng" làm phần thưởng, hoàng đế thấy mình có cơ hội bắt được thần vật, không chút do dự móc ra tiền bạc trong tư khố mua hơn một ngàn quyển Vương thị truyền kỳ.
Hắn cầm đi phần giấy điểm số rút thưởng, chỉ lưu lại một quyển Vương thị truyền kỳ, ngoài ra cho người đưa đi cho các phi tần, còn lại thì phân phát cho hoàng thân quốc thích ngoài cung.
Loại hành vi này càng làm cho quan chức trong triều tin chắc của cải của Giả Dung chính là của hoàng đế.
Trong Vinh quốc phủ, cha con Giả Xá Giả Liễn, hậu phi của hoàng đế trong cung, phủ đệ quốc cữu, văn võ bá quan trong triều đình, thư sinh văn nhân ngoài phố.. mang theo tâm tình chờ mong lật xem Vương thị truyền kỳ.
Trang thứ nhất là tranh minh họa.
Nữ tử trong tranh xinh đẹp động lòng người, trong tay đang cầm một bó hoa, cười thật khờ dại rực rỡ, thoạt nhìn hồn nhiên lại ấm áp.
Chỗ trống trên bức tranh viết ba chữ « Vương Thiện Nhi », chỉ ra tính danh của nữ tử trong tranh.
Ai cũng nghĩ đây là một vị cô nương xinh đẹp thiện lương.
Khúc dạo đầu giảng thuật Vương gia lão gia mới dâng lên di nương là một con trăn yêu, sinh ra một khuê nữ đặt tên Vương Thiện Nhi thì nguyên khí đại thương. Ba năm sau di nương cảm thấy sinh mạng mình sắp tuyệt, liền dùng yêu pháp mê hoặc chính thất phu nhân lệnh cho nàng đem Vương Thiện Nhi đưa vào gia phả nhận làm con của mình, xem thành nữ nhi ruột thịt mà bồi dưỡng.
Đến tận đây, Vương Thiện Nhi mới ba tuổi đã trở thành đích nữ chính quy của Vương gia.
Hai năm sau, những người hầu biết rõ thân thế của Vương Thiện Nhi cũng ly kỳ tử vong.
Lại thêm một năm, chính thất phu nhân sinh ra một nữ nhi. Lúc này người hầu trong phủ cũng thay mới, ngoài Vương gia lão gia cùng phu nhân, không còn ai biết Vương Thiện Nhi là thứ nữ do di nương sinh ra.
Dần dần hai nữ nhi Vương gia trưởng thành, tới tuổi nên lấy chồng.
Lão thái thái Tây quốc công phủ nhìn trúng tiểu nữ nhi của Vương gia, có tâm muốn tiểu nhi tử của mình cưới nàng làm vợ.
Mà Vương Thiện Nhi cũng nhìn trúng nhị công tử của Tây quốc công phủ, biết lão thái thái nhìn trúng muội muội làm con dâu, thiết kế cho muội muội cùng con trai của nhà hoàng thương cấu kết.
Cuối cùng Vương Thiện Nhi như nguyện gả vào Tây quốc công phủ, mà muội muội phải thấp gả vào nhà hoàng thương.