Xử lý xong chính sự, Giả Dung tản bộ quanh hoa viên một vòng, bẻ mấy cành hoa mang về trong phòng, cắm vào trong bình hoa nằm trên bàn học.
Cảm nhận được ánh mắt của Trầm Nhược Hư liên tục nhìn qua, Giả Dung dứt khoát khép sách lại, dời ánh mắt nhìn qua Trầm Nhược Hư.
Không biết có phải do hắn cảm nhận được mình có vấn đề về nhân cách, gần đây luôn thay đổi phương pháp đến dò xét mình.
Kỳ thật Giả Dung cũng không ngại Trầm Nhược Hư biết tình huống đặc thù của mình. Chẳng qua thấy Trầm Nhược Hư thật cẩn thận vươn móng vuốt thăm dò mình, Giả Dung cảm thấy thật thú vị, muốn xem nhiều hơn một chút, cho nên không muốn làm cho hắn nhanh như vậy tra được kết quả. Cho nên luôn thường thường tăng thêm chút chướng ngại nho nhỏ trên con đường thăm dò của Trầm Nhược Hư.
Trầm Nhược Hư lại thêm một lần ngẩng đầu quan sát Giả Dung, nhưng ai ngờ vừa ngẩng lên, hai người lại tiếp xúc ánh mắt.
Thấy Giả Dung nhìn mình chằm chằm, Trầm Nhược Hư theo bản năng hỏi:
- Nhìn ta làm chi?
Lúc bữa tối, ánh mắt Trầm Nhược Hư dừng trên người Giả Dung, không yên lòng, nhất thời ăn phải đồ cay làm miệng đỏ rực.
Hiện tại vết đỏ kia vẫn còn, Giả Dung liền nói:
- Nhìn miệng của ngươi, đỏ hồng, hơn nữa..
Trầm Nhược Hư sờ môi, nhíu mày:
- Hơn nữa cái gì? Bị cay sưng lên sao?
Mấy ngày nay hai người so đấu với nhau, đã thói quen há mồm liền trêu chọc hắn, nghe vậy liền nói:
- Hơn nữa nhìn vào đặc biệt ăn ngon, ta có thể nếm thử hương vị sao?
Trầm Nhược Hư né tránh ánh mắt của Giả Dung, ho khan một tiếng nói:
- Đừng hồ nháo!
Đột nhiên Giả Dung đến gần khuôn mặt của Trầm Nhược Hư, chỉ chỉ môi của mình cho hắn xem:
- Ta vừa ăn mật, môi ngọt ngào, ngươi cho ta nếm thử của ngươi, ta cũng cho ngươi nếm thử hương vị.
Hạ thấp giọng mang theo hương vị dụ dỗ.
Giả Dung đoan chắc Trầm Nhược Hư không dám làm, vì vậy nói chuyện cũng không kiêng nể gì.
Trêu chọc nhiều lần, da mặt Trầm Nhược Hư cũng dày hơn không ít.
Dưới tình huống bình thường, đối mặt chiêu số của Giả Dung, hắn ít nhất còn có thể lù lù bất động ở mặt ngoài.
Nhưng lần này hắn không nhịn được lỗ tai đều đỏ lên.
Trầm Nhược Hư chậm rãi cúi đầu, gặp tình hình này Giả Dung thầm nghĩ lần này hai người giao thủ, Trầm Nhược Hư lại trầm mặc giả chết kết thúc.
Ai ngờ trong lúc hắn lộ ra mỉm cười thắng lợi, Trầm Nhược Hư đột nhiên ngẩng đầu lên, động tác thần tốc hôn lên môi Giả Dung.
Bùn đất cũng có ba phần tính nết, Giả Dung không ngừng trêu chọc, Trầm Nhược Hư lại là một thanh niên huyết khí phương cương, nhịn hắn lâu như vạy, đến bây giờ mới bùng nổ lực nhẫn nại cũng đã đủ cường hãn.
Tim đập như trống, đầu óc say xe.
Thoáng do dự, Trầm Nhược Hư vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm môi Giả Dung.
Không biết có phải hắn bị lỗi giác hay không, hắn hình như thật sự nếm được vị ngọt như mật đường.
Giả Dung chớp mắt, lông mi đập trúng lông mi của Trầm Nhược Hư, tiếp theo liền cảm thấy vật thể mềm mại trên môi chậm rãi rời đi.
Hắn còn chưa kịp phản ứng, Trầm Nhược Hư đã hóa thành một ngọn gió bay ra ngoài cửa:
- Ta quên một quyển sách chỗ biểu huynh, ta đi thu hồi.
Nhìn ra cửa thật lâu, Giả Dung bỗng cúi đầu bật cười thành tiếng:
- Trầm sợ sợ..
Có lá gan hôn người, có bản lĩnh đừng chạy!
Chạy xa rồi Trầm Nhược Hư ôm ngực đập loạn, mấp máy môi, không tự chủ được nở nụ cười.
Tống Thanh đi tới vỗ lên vai hắn:
- Ngươi gặp được chuyện tốt gì, cười nhộn nhạo như vậy?
Trầm Nhược Hư nghiêm mặt hỏi:
- Sao huynh lại ở đây?
- Ngươi chạy tới trước phòng của ta cười, còn trách ta vì sao ở nơi này?
Tống Thanh hừ nói:
- Ngươi không nói ta cũng biết, khẳng định có quan hệ với họ Giả phúc đen kia.
Trầm Nhược Hư xoay người vào phòng:
- Lấy một quyển sách cho đệ.
Tống Thanh bĩu môi, dựa vào cửa chỉ lên bàn học nói:
- Đặt trên bàn, bên trái đều là của ta.
- Đệ ngồi đây một lát sẽ đi.
Trầm Nhược Hư cầm quyển sách đi tới chỗ bàn tròn ngồi xuống, hai mắt nhìn lên không trung bên ngoài.
- !
Tống Thanh không nói gì đi tới bên cạnh ngồi xuống, đánh giá:
- Từ xa đặc biệt chạy tới phòng ta ngồi ngẩn người, đầu óc đệ không xảy ra vấn đề gì đi?
Trầm Nhược Hư liếc mắt không đáp.
Tống Thanh thở dài, lắc lắc đầu. Người choáng váng, xem tình huống vấn đề còn không nhỏ.
Cửa phòng cách vách đột nhiên mở ra, một nam tử có diện mạo có chút giống Giả Dung vẻ mặt tươi cười tiễn Lý Nhược Quang đi ra sân.
- Ngươi trở về phòng đi, tiễn ta tới đây là đủ rồi.
Lý Nhược Quang dừng bước xua tay nói.