Mục lục
Vị Diện Thương Nhân Giả Dung
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trầm Nhược Hư nghe được tiếng nói quen thuộc của địch nhân, quay đầu vừa nhìn quả nhiên là bọn hắn, lúc này liền bật người đứng dậy. Sau đó không chút nghĩ ngợi gì một chân quét qua, đánh trúng chân bị dọa mềm nhũn của Dương Bái cùng Lý Nhược Quang, khiến cho bọn hắn lập tức ngã gục.

Lý Nhược Quang bị thương mũi, vừa chua xót vừa đau, nước mắt nước mũi không thể khống chế tràn ra ngoài.

Dương Bái thảm hại hơn, hắn ngã xuống mặt đập trúng mấy hòn đá nhỏ, cho nên hai bên mặt bị đâm phá, môi trên bị rách, miệng chảy đầy máu.

Dương Bái che miệng ô ô kêu, nói không ra lời, chỉ có thể dùng ánh mắt oán độc khoét lên Trầm Nhược Hư.

Lý Nhược Quang ghét bỏ lau vết bẩn trên mặt, chỉ vào Trầm Nhược Hư sắc mặt tối đen nói:

- Trầm Nhược Hư! Ngươi ngang nhiên động thủ đánh người trong quốc tử giám, ta muốn tìm giám thừa tố giác hành vi độc ác của ngươi, đem ngươi đuổi ra quốc tử giám!

Trầm Nhược Hư nhếch môi cười lạnh, trên cao nhìn xuống hai người, không nhanh không chậm nói:

- Các ngươi nói ta đánh các ngươi, ta lại nói các ngươi vội vàng chạy trốn bị ngã, sau đó bị dòng người giẫm tổn thương, các ngươi nói hai vị giám thừa sẽ tin lời ai nói.

Quốc tử giám quy củ nghiêm khắc, Trầm Nhược Hư mỗi lần giáo huấn hai người đều lặng lẽ mà làm. Dương Bái cùng Lý Nhược Quang nếm thiệt thòi, tìm hai vị giám thừa cáo trạng, nhưng lấy không ra chứng cớ. Số lần càng nhiều hai vị giám thừa liền nhận định bọn hắn hãm hại vu tội Trầm Nhược Hư, mặc cho bọn hắn nói toạc miệng cũng không còn muốn tin tưởng bọn hắn thêm một lần.

Ở trước mặt hai vị giám thừa, hai người Dương Bái hoàn toàn không có chút uy tín tin cậy, mà Trầm Nhược Hư thì hoàn toàn trái ngược. Bọn họ sẽ tin ai, không cần nói cũng biết.

- Hừ, lần này khác với trước kia. Chung quanh nơi nơi đều là người, tùy tiện kéo một người đi ra đều có thể làm chứng cho chúng ta, chứng minh là ngươi động thủ đánh người.

Lý Nhược Quang ngửa đầu cười đắc ý.

Trầm Nhược Hư xuy cười một tiếng, hoàn toàn thất vọng:

- Vậy ngươi tìm một người đi ra ta nhìn xem.

Hai mắt Dương Bái nhìn xung quanh, chỉ thấy xung quanh đều có người hoảng hốt lo lắng, có người phát run, có dọa khóc, có vô lực té ngã dưới đất, có hỏng mất thét chói tai.. sợ hãi mãnh liệt tràn ngập trong trái tim mọi người, nơi nơi lộn xộn, người bên ngoài làm gì còn tâm tư chú ý tình hình nơi này?

Nhân chứng? Không tồn tại!

Dương Bái thấy rõ tình thế xung quanh, vừa quay đầu liền phát hiện trong mắt Trầm Nhược Hư thoáng hiện vẻ tàn nhẫn. Ngay tiếp theo thân ảnh hắn chợt lóe, nắm tay đánh trúng bụng của Lý Nhược Quang, một cước giẫm lên hạ bộ của Lý Nhược Quang.

Con mắt Lý Nhược Quang gồ lên như mắt cá chết, thân thể cuộn tròn, miệng há hốc, đau đến mức không thốt nên lời.

Da đầu Dương Bái run lên, mồ hôi lạnh ròng ròng.

Đột nhiên phát hiện ánh mắt Trầm Nhược Hư như lang sói tập trung chính mình, mí mắt Dương Bái nhảy dựng, xoay người muốn chạy trốn, chân còn chưa nâng lên trên đầu truyền tới đau nhức, choáng váng, tầm mắt tối sầm, ngay sau đó không biết gì nữa.

Trong quốc tử giám cấm đánh nhau, một khi phát hiện bất luận người đó có thân phận thế nào, đều phải bị phạt nặng.

Nhưng hôm nay tình huống đặc thù, tình thế hỗn loạn, Trầm Nhược Hư biết rõ sẽ không ai chú ý, vì vậy mới động thủ. Nếu là thường ngày ở trong quốc tử giám hắn nhất định sẽ không trắng trợn sửa chữa hai người, chỉ lặng lẽ âm thầm giáo huấn.

Vừa rồi bị ngã không cẩn thận loáng eo, Giả Dung vừa động liền đau, thật vất vả chống tay ngồi dậy, liền không muốn cử động nữa.

Hắn ngồi dưới đất, tay trái xoa nhẹ thắt lưng, vài sợi tóc buông xõa xuống khuôn mặt của hắn. Lông mày hơi nhíu lại, giống như vì chuyện gì mà ưu sầu.

Trầm Nhược Hư vừa quay đầu lại, chứng kiến cảnh tượng như vẽ trước mắt.

Trong mắt hắn thoáng hiện lưu quang.

Bởi vì ngày ấy thần xui quỷ khiến, còn có trùng hợp đụng chạm vừa rồi, hắn không biết nên dùng loại vẻ mặt nào đối diện với Giả Dung, cho nên mặt không chút thay đổi.

Cảm thấy được tầm mắt của Trầm Nhược Hư, Giả Dung nhẹ nhàng nhìn lên, thấy hắn nhìn mình chằm chằm không chuyển mắt, cũng đối diện một lát, liền giơ tay lên đương nhiên nói:

- Ta lóe thắt lưng không đứng dậy nổi, một ngày vợ chồng trăm đêm ân, ngươi xác định không đỡ ta một phen sao?

Vợ, vợ chồng?

Trầm Nhược Hư nghe vậy thân thể nháy mắt xơ cứng, bộ mặt nhanh chóng nứt nẻ.

Dại ra chốc lát, trong ánh mắt thúc giục của Giả Dung, hắn dùng cả tay lẫn chân đi qua, ngừng thở ngồi xổm xuống. Hai tay mới đánh hai người Dương Bái chết đi sống lại, một tay thật cẩn thận đỡ cánh tay Giả Dung, một tay nhẹ nhàng vòng quanh phần lưng của hắn kéo hắn đứng dậy.

Hốt hoảng làm xong một loạt động tác này, Trầm Nhược Hư sụp mắt nhìn xuống bàn tay trắng nõn của Giả Dung.

Thật lâu, Trầm Nhược Hư xấu hổ lên tiếng:

- Ngươi.. đêm đó.. ta..

Giả Dung dùng một loại ngữ khí thật bình thản, nói ra những lời làm người khác đỏ mặt:

- Đêm đó a? Cảm giác cũng không tệ lắm. Nhưng động tác của ngươi có chút thô bạo, cắn nát nhiều chỗ trên người ta. Đến nay hai nơi ở bả vai cùng sau lưng ta, vết cắn còn chưa hoàn toàn tiêu trừ.

Trầm Nhược Hư còn đang không biết làm sao mở miệng xin lỗi, nghe được lời nói không chút uyển chuyển của hắn, cắn nát miệng của mình.

Hắn ngạc nhiên ngẩng đầu, ánh mắt khó thể tin nhìn chằm chằm Giả Dung, cả người đều nhanh bốc hơi.

Giả Dung không nhìn phản ứng của Trầm Nhược Hư, cúi đầu phủi tro bụi trên tay áo, thoáng dừng một chút, lại nói:

- Còn có chính là, sáng sớm hôm sau khi ta tỉnh lại, ngươi còn giả ngủ. Giằng co ta một đêm, thân thể đều nhanh nát, cũng không biết giúp đỡ mặc quần áo, đối với việc này ta rất là không vui.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK