- Ta nghe không hiểu huynh nói cái gì?
- Làm sao lại nghe không hiểu đây? Quyển Vương thị truyền kỳ thịnh hành toàn bộ kinh thành, đệ không có mua?
Tống Thanh nghĩ Trầm Nhược Hư chỉ là ra vẻ không biết.
- Ân, không có mua, ta không thích.
Trầm Nhược Hư thản nhiên đáp.
- Không thích?
Tống Thanh khó thể tin đánh giá thần thái của hắn, thấy thần sắc của hắn hoàn toàn không giống làm giả, nghĩ nghĩ, lại hỏi:
- Chẳng lẽ đệ càng ưa thích tranh liên hoàn sao? Là quyển nào?
Ngữ khí Trầm Nhược Hư không chút phập phồng:
- Không thích, đều không thích.
- Đều không thích? Vậy đệ thích gì? Chu Dịch? Xuân Thu? Lễ Ký?
Tống Thanh hỏi.
Trầm Nhược Hư nhìn thẳng ánh mắt Tống Thanh, nghiêm trang nói:
- Ta chỉ thích Giả Dung.
- !
Tống Thanh đột nhiên không lời nào để nói.
Trầm Nhược Hư lại trầm mặc, đi theo bổ sung:
- Hơn nữa, bạc của ta không phải dùng để mua mấy thứ này.
Tống Thanh ngữ khí khô cằn hỏi:
- Vậy đệ dùng làm gì?
- Nuôi Giả Dung.
Trầm Nhược Hư không chút nghĩ ngợi nói:
- Cho nên một ít đồ vật không cần thiết, thiếu mua tuyệt vời.
Tống Thanh che mặt, lần thứ hai lâm vào trầm mặc.
Chốc lát, hắn nghiến răng nói:
- Đủ rồi, ta không phải là Giả Dung của đệ. Đừng tiếp tục nói với ta, đệ đi nói với hắn đi.
Nói tới đây, Tống Thanh đột nhiên nghi hoặc nhíu mày.
- Kỳ quái, hai người các ngươi mỗi ngày dinh dính cháo, ngày hôm nay tại sao không ngồi cùng nhau?
Dừng một chút, hắn chợt nhớ ra gì đó, thần thái chuyển thành kinh ngạc:
- Di? Nghĩ kỹ lại, tựa hồ ngày hôm qua ta cũng không thấy các ngươi đi cùng một chỗ.
Sắc mặt Trầm Nhược Hư nhất thời tối sầm, đột nhiên không nói.
Tống Thanh quan sát vẻ mặt của hắn, tiếp tục nhìn qua Giả Dung ngồi ở bàn khác, bỗng nhiên hiểu ra.
- Đêm thất tịch hai ngươi không phải luôn nhơn nhớt méo mó sao? Mới chưa đầy hai ngày, tại sao lại đột nhiên giận dỗi? Ngươi chọc giận hắn sao?
Thật lâu sau Trầm Nhược Hư mới nhẹ nhàng ân một tiếng.
Tống Thanh nhìn hắn bất đắc dĩ lắc đầu, vỗ vai hắn xem như an ủi:
- Nói ra nghe một chút, biểu huynh thay đệ nghĩ biện pháp làm cho hắn nguôi giận.
Trầm Nhược Hư suy nghĩ một chút, nhỏ giọng nói:
- Đêm thất tịch ta quấn quýt hắn tới đêm khuya, sáng sớm hôm say mới vội vàng đi quốc tử giám, làm hại hắn suýt nữa muộn bị giáo huấn.
- Hắn hạ lệnh cho ta, trước khi hắn nguôi giận không được đi tìm hắn, không được cùng hắn nói chuyện. Nếu không sau này sẽ không tiếp tục cho ta đụng vào hắn.
- !
Tống Thanh yên lặng ôm kín mặt mình, vẻ mặt đau lòng nói:
- Đệ còn là biểu đệ đơn thuần của ta sao?
Nên! Xứng đáng!
Trầm Nhược Hư nhận chân nói:
- Đã không phải là.
Tống Thanh:
- !
Hai người nói chuyện rất nhỏ giọng, người ngồi xung quanh đều không nghe được.
Nhưng không giấu diếm được lỗ tai hai quỷ đi bên người Giả Dung.
Những lời vừa rồi hai người nói với nhau, đều bị Bách Linh thuật lại nguyên vẹn với Giả Dung.
Khóe môi Giả Dung không nhịn được nhếch lên, trên mặt lộ ý cười.
Người ngồi bên cạnh tò mò hỏi:
- Giả huynh cười cái gì vậy?
Giả Dung cười càng rạng rỡ:
- Trong lòng cao hứng.
Không để ý ánh mắt nghi hoặc của mọi người, hắn chỉ qua bàn của Trầm Nhược Hư, nói:
- Các ngươi tiếp tục trò chuyện đi, ta đi bên Trầm huynh ngồi một chút.
Dứt lời hắn gật đầu, xoay người bước ra hai bước ngồi xuống bên cạnh Trầm Nhược Hư, cầm lấy bàn tay hắn.
Trong lòng Trầm Nhược Hư tràn đầy vui mừng nhìn chăm chú vào Giả Dung, siết chặt lấy tay hắn.
Tống Thanh cúi đầu: Đừng tưởng rằng dùng tay áo ngăn chặn, ta không biết các ngươi đang chơi mờ ám!
- Đệ.. không tức giận sao?
Trầm Nhược Hư nhẹ giọng mở miệng, cẩn thận lại khẩn trương hỏi.
Giả Dung mỉm cười khẳng định:
- Đúng vậy, luyến tiếc huynh tiếp tục cô đơn.
Trầm Nhược Hư tươi cười sáng lạn, đôi mắt càng thêm sáng ngời hơn cả ánh sao trên bầu trời.