Bởi vì thân thể không thể động đậy, hai người chỉ có thể tận lực dùng cảm giác đi cảm thụ phía dưới. Ẩm ướt lành lạnh, nhưng quả thật không có đau đớn, cũng không có thiếu vật gì.
Nhất thời tăng đạo hai người như được đại xá. Trải qua ảo cảnh bị tàn nhẫn mất đi, giờ phút này bọn hắn cảm nhận được cảm giác bảo bối mất rồi lại được, có chút cao hứng, thậm chí còn có chút muốn khóc.
Nếu chỉ bị một đao cắt xuống thì cũng thôi, nhưng đối phương bởi vì tra tấn bọn hắn, đem một đao khuếch trương tới ngàn đao, một chút một chút mài.
Loại tra tấn khiến kẻ khác cả đời khó quên, một đời thể nghiệm một lần là đủ rồi, bọn hắn không muốn cảm thụ thêm lần thứ hai, nhất là lần này có thể làm thật sự.
Tinh thần tăng đạo cơ hồ hỏng mất, cũng không còn vẻ kiên cường như lúc trước, hai người vội vàng đầu hàng:
- Không cần lại đây! Chúng tôi nói, chuyện gì cũng nói cho ngươi biết!
Bách Linh biến ảo mấy cái ghế đi ra, Giả Dung lôi kéo Trầm Nhược Hư ngồi xuống, thong dong nhìn hai người.
Đạo nhân thành thật công đạo nói:
- Khả Khanh tiên cô chính là Tần Khả Khanh mà các ngươi nhận thức, nguyên là muội muội của người đứng đầu Thái Hư ảo cảnh Cảnh Huyễn tiên cô, bởi vì hạ phàm lịch kiếp, dấn thân vào phàm giới thành Tần Khả Khanh.
Hòa thượng nói tiếp:
- Dựa theo vận mệnh mà Cảnh Huyễn tiên cô định ra, Tần Khả Khanh đến chết đều là Dung thái thái được người của Trữ Vinh hai phủ yêu thích, nên mấy năm sau mới vì bệnh mà chết. Nhưng trước mắt nàng lại sớm bỏ mình, hơn nữa còn mang theo tội danh cha chồng con dâu thông gian, mất hết danh dự, ôm nỗi hận mà chết.
Nói tới đây hai người trộm liếc mắt nhìn Giả Dung, hi vọng thân phận của Cảnh Huyễn tiên cô cùng Tần Khả Khanh có thể chấn nhiếp được hắn. Nhưng vẻ mặt Giả Dung không có tia dị sắc, đôi mắt như mực không chút bận tâm.
Hòa thượng thất vọng nói tiếp:
- Vì thế làm cho Khả Khanh tiên cô lịch kiếp thất bại. Tiên cô thật buồn bực, tiên hồn trở về Ly Hận thiên liền dùng bí pháp triệu chúng ta còn ở thế gian, lệnh chúng ta điều tra tội nhân hại nàng lịch kiếp thất bại giết chết báo thù.
Đạo nhân tiếp tục bổ sung:
- Chúng tôi điều tra mỗi người trong tứ đại gia tộc, cuối cùng tra được trên người ngài. Động thủ với ngài chỉ là phụng lệnh làm việc mà thôi, xin các hạ tha thứ chúng tôi đã lỗ mãng.
Giả Dung truy hỏi:
- Còn gì nữa không, "đại sự" của Cảnh Huyễn tiên cô là gì? Vận mệnh tứ đại gia tộc là chuyện gì xảy ra? Ta không tin Tần Khả Khanh lịch kiếp không còn tin tức nào khác liên quan.
Sự tình liên quan bí mật của Cảnh Huyễn tiên cô, hai người lo lắng mình nói ra xong sẽ bị nàng truy cứu, mặt lộ vẻ khó xử, đột nhiên trầm mặc.
Giả Dung nhìn qua chủy thủ trong tay Bách Linh.
Tăng đạo chợt rét run.
Hòa thượng đành nói:
- Vấn đề này ngươi đừng nên biết, thứ cho ta nói thẳng, Cảnh Huyễn tiên cô chính là tiên giới đệ nhất nhân, bổn sự của ngươi dù có lớn chung quy vẫn chỉ là một phàm nhân. Một khi đối diện với nàng, chỉ có kết quả tan thành mây khói.
Đạo nhân vội vàng nói:
- Không sai, cho nên ngươi tốt nhất thả chúng ta. Nếu không để Cảnh Huyễn tiên cô tìm được, ngày chết của các ngươi sẽ không xa.
- Tiên giới đệ nhất nhân là vật gì?
Giả Dung còn chưa mở miệng, Bách Linh không nhịn được đỗi ra tiếng:
- Chủ nhân nhà ta còn là một thần đâu, chỉ cần há mồm, cẩu tiên cô rắm thí của ngươi chết thành bã vụn!
Thế giới này sớm không còn thần minh, ngay cả tiên nhân địa vị cao cũng không tồn tại, đạo hạnh cao nhất là Cảnh Huyễn tiên cô. Hiểu biết tình huống này, tăng đạo hai người chỉ cho là Bách Linh nói ẩu nói tả.
Bách Linh chống nạnh bất mãn nói:
- Nhìn diễn cảm của các ngươi, tựa hồ là không tin lời nói của ta rồi?
Nàng hừ lạnh, xoay người nhìn Giả Dung, thỉnh cầu nói:
- Hai người này dám mạo phạm chủ nhân, hiện giờ còn coi thường ngài, quả thật là đại bất kính. Thuộc hạ khẩn cầu chủ nhân gọi về thần lôi trừng phạt bọn hắn, nhân tiện làm cho bọn hắn biết thần thông của ngài.
- Đích xác nên phạt!
Giả Dung cùng Bách Linh phối hợp chặt chẽ, ngẩng đầu nhìn trời, mở miệng nhẹ nhàng phun ra hai chữ:
- Lôi!
Du Chuẩn còn đang trong trạng thái ẩn thân, lập tức làm phép triệu tới hai đạo thiên lôi âm thuộc tính.
Nhất thời hai đạo tử lôi lớn như thùng nước từ trên trời giáng xuống, bổ trúng đỉnh đầu một tăng một đạo, theo sau hai thanh âm ầm vang rung trời mới vang lên.
Trầm Nhược Hư cùng Nham Âu lẳng lặng vây xem hiện trường trang bức cỡ lớn, trợn mắt thấy tăng đạo hai người bị phách da tróc thịt bong, trong khoảnh khắc thương tích đầy mình, biến thành một huyết nhân.
Ánh mắt Giả Dung thản nhiên đảo qua, lại nhìn lên trời mở miệng nói:
- Hai đạo quá ít, đến mười đạo!
Lời vừa dứt, mười đạo lôi xà màu tím từ không trung rơi xuống.
Mặt đất lắc lư một trận kịch liệt, hai huyết nhân toàn thân cháy đen như than, quanh thân còn bốc lên khói đặc. Bị phách tan thuật định thân, thân thể quỳ rạp dưới đất còn thường thường co giật vài cái.
- Không ngờ còn chưa chết?
Giả Dung di một tiếng, kinh ngạc nói:
- Sinh mệnh lực rất không sai nha.
Bách Linh đề nghị nói:
- Chủ nhân, chi bằng trực tiếp đưa tới trăm đạo thần lôi, đem bọn hắn phách thành khói bụi là được. Nếu ngài tò mò "đại sự" của Cảnh Huyễn tiên cô, thuộc hạ có thể đi trước điều tra. Không qua ba ngày, tất nhiên sẽ mang về một kết quả cho ngài.
Giả Dung trầm ngâm nói:
- Như vậy cũng tốt.
Hiện tại tăng đạo hai người sợ muốn chết cái mồm của Giả Dung. Ý thức mơ hồ, nghe được tiếng hai người nói chuyện, vội vàng lên tiếng nói trước:
- Đừng, đừng triệu nữa, ta, chúng ta nói..
Vì ngăn cản hai lần thần lôi giáng xuống, bọn hắn đã dùng hết toàn bộ linh khí trong thân thể. Đừng nói là lại đến một trăm đạo lôi, chỉ cần thêm hai đạo là bọn hắn sẽ bị phách thành tro tàn.
Giả Dung nhếch môi, cùng Bách Linh nhìn nhau cười.