- Bách Linh.
Chờ hòa thượng nói xong, Giả Dung nghiêng đầu nhìn Bách Linh.
Nàng hiểu được ý tứ của hắn, gật đầu nói:
- Phát hiện thuật nói dối không có phản ứng, đại biểu lời nói của bọn hắn không giả.
Đạo nhân cùng hòa thượng lại tuôn mồ hôi lạnh. Không ngờ còn có loại đạo thuật này? May mắn bọn hắn không có nói sai, nếu không chỉ sợ bị thiên lôi đánh xuống tro bụi cũng không còn thừa.
Đợi hồi lâu cũng không nghe được Giả Dung đặt câu hỏi kế tiếp, hai người rất nhanh trao đổi ánh mắt, hòa thượng lo sợ bất an hỏi:
- Xin hỏi các hạ còn có nghi hoặc gì cần hai người chúng tôi giải đáp hay không?
Giả Dung cũng không ngẩng đầu nói:
- Không có.
Đạo nhân thật cẩn thận hỏi:
- Như thế hai chúng tôi có thể rời đi hay không?
- Đương nhiên không được.
Giả Dung thản nhiên đáp, dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc nhìn bọn họ, nói:
- Ta còn không quên chuyện khi nãy các ngươi muốn giết ta đâu. Cứ như vậy cho các ngươi rời đi, chẳng phải là mặc kệ các ngươi trở về đem đám tiên cô gì đó tới lấy mạng của ta sao?
- Chúng tôi cam đoan không dám sinh ra lòng bất kính! Vả lại đạo pháp của các vị khôn cùng, cho dù mời được Cảnh Huyễn tiên cô, nàng cũng không phải đối thủ của ngài, chúng tôi sao có thể làm chuyện ngu xuẩn như vậy đây? Ngài nói có phải là đạo lý này hay không?
Hai người cùng kêu lên cam đoan, lấy lòng nhìn Giả Dung cười.
Giả Dung nâng cằm, nhận chân suy nghĩ một lát, gật đầu đồng ý nói:
- Lời này nói quả thật có đạo lý.
Nghe lời này của hắn, cảm giác khẩn trương trong lòng hai người biến mất không ít.
Bọn hắn lại tiếp tục nói:
- Chúng tôi đã biết sai rồi, hơn nữa ngài cũng đã triệu thiên lôi trừng phạt qua chúng tôi. Các hạ đại nhân có đại lượng, tạm tha cho hai chúng tôi một mạng, thả chúng tôi rời đi thôi.
- Vài đạo lôi kia chỉ là thủ đoạn bức các ngươi cung khai, không phải trừng phạt các ngươi.
Giả Dung thản nhiên nói:
- Xử trí các ngươi như thế nào, ta tự có an bài, không cần các ngươi thay ta nghĩ kế.
Lời này vừa nói ra, trong lòng hai người liền nhấc lên, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
- Chủ nhân muốn xử trí hai người bọn họ như thế nào?
Bách Linh hỏi.
Thật lâu sau Giả Dung thay đổi tư thế ngồi, nói:
- Phạt bọn hắn lưu đày quỷ giới lao động cải tạo cả đời đi!
- Quỷ giới? Lưu đày?
Bắt được điểm tựa trong lời nói của Giả Dung, trong mắt hai người toát ra ánh sáng hi vọng.
Hiện giờ địa phủ vắng vẻ không có gì, chỉ còn lại một tòa thượng cổ trận pháp cỡ lớn, dùng bảo đảm cho tử hồn đầu thai bình thường. Bị vây trong địa phủ, khả năng bọn hắn chạy thoát cũng thật lớn. Nếu không thể dựa vào lực lượng bản thân trở về nhân gian, bọn hắn cũng có thể liên lạc với Cảnh Huyễn tiên cô, mời nàng ra tay giúp đỡ.
Đến lúc đó bọn hắn sẽ có cơ hội tìm Giả Dung báo mối thù hôm nay.
Nhưng bọn hắn lại không biết quỷ giới này cũng không phải quỷ giới ở nơi đây. Mà là vị diện quỷ giới của Bách Linh bọn họ. Một khi bọn hắn bị đưa qua bên kia, chỉ cần Giả Dung không muốn, đợi tới ngày bọn hắn bị hồn phi phách tán cũng đừng mong có thể quay trở về.
Bách Linh nhắc nhở:
- Hai người bọn hắn là người sống, hệ thống không thể đưa đi qua.
Hệ thống vây xem cuộc vui đột nhiên lên tiếng.
- Đinh! Tuy rằng không thể thông qua con đường giao dịch đưa bọn hắn đi quỷ giới, nhưng không có nghĩa bổn hệ bảo không có phương pháp nào khác. Nếu chủ nhân nguyện ý tiêu hao 50 vạn năng lượng điểm, hệ bảo lập tức phá vỡ hàng rào vị diện ném bọn hắn đi qua nha!
Giả Dung đỗi một câu:
- Tôi cực khổ tích lũy điểm năng lượng lên được sáu con số, tôi đầu óc có bệnh mới làm như vậy!
Một tăng một đạo nảy sinh nghi vấn.
Hệ thống là cái gì?
Ai nói người sống không thể đi địa phủ?
Hai người đột nhiên cực kỳ bất an.
- Việc này còn không đơn giản? Lúc bọn hắn mới đến, không phải đã nói cho chúng ta nghe phương pháp rồi sao?
Đêm đã khuya, Giả Dung có chút mệt nhọc, nhịn không được ngáp dài.
Giả Dung thản nhiên nói:
- Rút hồn đi!
- Cái gì?
Hai người phút chốc biến sắc, trong mắt trộn lẫn khiếp sợ.
Không đợi hai người há mồm cầu xin, Du Chuẩn liền dùng thuật rút hồn đem linh hồn bọn hắn rút ra khỏi thân thể.
Sau đó Bách Linh bắn ra hai luồng tử hỏa, ngọn lửa lập tức đốt sạch thân thể hai người, không còn lại chút tro tàn.