Phạm giám thừa tức giận đến sôi máu phá cửa mà vào, đôi mắt hừng hực liệt hỏa nhất thời hiện lên thân hình thiếu niên lơ lửng giữa không trung.
Hắn giật mình sửng sốt, trong nháy mắt lửa giận chuyển thành bối rối.
Vu giám thừa cực kỳ hoảng sợ, dùng tốc độ nhanh nhất trong đời chạy tới nâng dậy ghế dựa, đứng lên trên cố gắng ôm thân thể Giả Dung muốn đỡ xuống.
Phạm giám thừa thấy thế, thần tốc hoàn hồn, cuống quýt nhào lên hỗ trợ.
Lúc này các học sinh đều đang dùng cơm trong nhà ăn, hai người hô hồi lâu không thấy người, cuối cùng dựa vào lực lượng của chính mình cứu Giả Dung "thắt cổ tự sát".
Vì cứu Giả Dung, bọn họ mất thật nhiều sức lực, thắt lưng suýt nữa cũng bị chặt đứt. Khi đem thân thể Giả Dung nằm dài trên mặt đất, hai người cũng ngồi bệch dưới sàn, vỗ eo, thở hồng hộc hổn hển.
Không bao lâu, Giả Dung vốn đã "chết" chợt ho khan kịch liệt. Hai vị giám thừa dừng động tác, vội vàng vây quanh bên người Giả Dung.
Dưới ánh mắt bao hàm mong chờ của Phạm giám thừa, mí mắt Giả Dung rốt cục khó khăn mở ra. Ngay một khắc gặp lại ánh sáng, nước mắt của hắn hạ xuống như mưa, đôi mắt đen một mảnh ảm đạm tĩnh mịch. Rành rành là một khuôn mặt diễn cảm không còn muốn sống sót.
- Đứa nhỏ này, có sự tình gì luẩn quẩn trong lòng lại muốn tự sát?
Vẻ mặt Vu giám thừa đau lòng nói, ánh mắt không quên nhìn qua Phạm giám thừa, trong mắt chỉ biểu đạt một ý tứ: Ta đã nói chuyện chậm trễ của Giả Dung là có nguyên nhân a! Nhìn xem, đều làm lên muốn tìm cái chết, có thể thấy được chuyện này không nhỏ!
Sắc mặt Phạm giám thừa xấu hổ dời ánh mắt. Tuy hắn nghiêm khắc, nhưng không chịu được thấy người khóc, nhất là thấy Giả Dung hiểm hiểm suýt mất tính mạng, lập tức liền mềm lòng.
Hắn lo lắng kích thích lên Giả Dung, săn sóc dịu đi sắc mặt, phóng thấp thanh âm hỏi:
- Nói cho tiên sinh, đã xảy ra chuyện gì?
Giả Dung ôm cổ một bên ho khan một bên khóc, khóc đến thở không ra hơi, rất đáng thương.
- Ô ô.. tiên sinh.. học sinh.. trong lòng học sinh thật khổ..
Vu giám thừa nói:
- Có ủy khuất gì cứ việc nói ra đi, tiên sinh làm chủ cho ngươi!
Giả Dung thút thít nhìn hai người, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn lựa chọn lắc đầu, khàn giọng khóc ròng nói:
- Không làm chủ được, các tiên sinh không làm chủ được.
Phạm giám thừa sầm mặt nói:
- Ngươi nói, ta không làm chủ được, vẫn có thể tìm ra được người có thể làm chủ, lấy lại công đạo cho ngươi.
Giả Dung hai tay che mặt, tiếng khóc càng thêm thê lương:
- Đa tạ ý tốt của hai vị tiên sinh, nhưng sự tình có liên quan tới thể diện của gia tộc, học sinh.. học sinh thật sự không thể mở miệng.
Hai vị giám thừa liếc nhau, ý thức được sự tình đại điều. Nhưng bởi vì lo lắng Giả Dung sẽ tiếp tục nghĩ biện pháp tự tìm cái chết, bởi vậy quyết định chủ ý phải xen vào quan tâm.
Phạm giám thừa nói:
- Ngươi không nói, chúng ta sẽ đi tra, biết chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
Nghe vậy thân thể Giả Dung đột nhiên cứng đờ, ngập ngừng hồi lâu, vẫn không phát ra chút thanh âm.
Vu giám thừa thêm một phen củi lửa, nói:
- Chúng ta đi tra, hoặc là tự ngươi chính mồm nói ra, ngươi tuyển đi.
Trầm mặc tự hỏi trong chốc lát, trộm nhìn biểu tình kiên định của hai vị giám thừa, Giả Dung cắn môi, bộ dáng đập nồi dìm thuyền nói:
- Không dối gạt hai vị tiên sinh, năm ngày trước học sinh thật tưởng niệm vợ yêu trong nhà, giả bộ bệnh lén lút đi về nhà, muốn cùng nàng gặp mặt một lần, lấy an ủi tình cảm tương tư trong lòng.
Nói tới đây, Giả Dung dừng lại một chút, tựa hồ bởi vì chính mình giả bệnh trốn học cảm thấy nhục nhã.
Thấy sắc mặt hai vị giám thừa cũng không biến hóa, hắn tiếp tục nói:
- Bởi vì vụng trộm hồi phủ, học sinh không muốn để cho người hầu trong nhà gặp được, cho nên leo tường mà vào, chọn đường nhỏ ít người yên lặng về chỗ ở của mình. Nhưng không ngờ.. nhưng không ngờ gặp được phụ thân cùng vợ.. u.. đang lén lút trộm tình.
Nói tới cuối cùng, thanh âm Giả Dung không thể khống chế run rẩy lên, nước mắt lại ướt khuôn mặt.
Hai người Phạm giám thừa đờ người ra, quả thực không thể tin được lỗ tai của mình.
Mấy nam nhân họ Giả của Trữ quốc phủ cùng Vinh quốc phủ làm ra những chuyện đồ khốn, tuy hai người từng có nghe thấy, nhưng cũng không ngờ được Giả Trân lại phát rồ tới mức cùng con dâu mình lén lút tằng tịu với nhau.
Đúng là không phải người!
Xem ra bọn họ vẫn quá mức xem trọng hạn cuối của Giả Trân.
Mặt khác thê tử của Giả Dung cũng không ra gì! Lại dám không biết xấu hổ, thủy tính dương hoa, nên trói lại dìm lồng heo!