- Chẳng những thơm còn ngọt, huynh gật đầu một cái, ta cho huynh cơ hội tinh tế nhấm nháp.
Nói xong còn cố ý cọ tới cọ lui trên người Trầm Nhược Hư:
- Đáp ứng không? Rốt cục có đáp ứng hay không nha? Thỏa mãn chút tâm nguyện nho nhỏ của ta đi, được không?
Trầm Nhược Hư thở sâu tiếp tục thở sâu, nhịn xuống hấp dẫn, kiên trì đáp án của mình:
- Không được.
- Vì sao không được? Chẳng lẽ ta khó coi sao?
Giả Dung vẫn không chịu bỏ qua.
Trầm Nhược Hư không hề nghĩ ngợi liền đáp:
- Cũng bởi vì rất xinh đẹp, cho nên mới không muốn bị người khác thấy.
Nghe xong những lời này, khóe môi Giả Dung không nhịn được nhếch lên.
Trong lòng hắn rõ ràng giờ phút này Trầm Nhược Hư đã là nỏ mạnh hết đà, không chịu nổi trêu chọc, vì thế không ngừng cố gắng hành động.
- Đến hừng đông, đến hừng đông cho huynh ăn được no nê, huynh thật sự không đáp ứng ta sao? Bỏ lỡ cơ hội lần này, sẽ rất khó có thêm lần nữa.
Trầm Nhược Hư ho khan một tiếng, hỏi một câu:
- Hiện tại còn mấy canh giờ đến hừng đông?
- Ba, ước chừng ba canh giờ.
Giả Dung vươn ba ngón tay quơ quơ trước mặt hắn.
Trầm Nhược Hư hôn nhẹ lên cổ hắn, thanh âm khàn khàn nói:
- Vậy đệ phải đáp ứng ta, ngày mai ra cửa phải đội nón che mặt.
Biểu tình Giả Dung nháy mắt nở hoa, giống như đánh thắng trận. Hắn liên tục gật đầu, đáp:
- Không thành vấn đề! Không thành vấn đề!
Lời còn chưa dứt, Trầm Nhược Hư đã ôm lấy hắn đi tới bên giường.
Ghé lên người Giả Dung, Trầm Nhược Hư chợt nhíu mày hỏi:
- Ngực của đệ.. nhét cái gì vậy..
Giả Dung lấy ra ngực giả, trên mặt lộ ý cười bỡn cợt:
- Ngực giả, có phải đặc biệt giống thật sự hay không.
Thần sắc Trầm Nhược Hư không nói gì:
- Ta chưa thấy qua, ta làm sao biết có giống hay không.
- Di? Nghe xong những lời này đột nhiên có chút vui vẻ đâu.
Giả Dung che miệng cười khanh khách, giống như con chuột nhỏ ăn vụng thành công.
Sau đó con chuột nhỏ liền bị người nào đó lột sạch, làm thịt.
Giả tiểu Dung mình làm mình chịu, ngày hôm sau hoàn toàn không dậy nổi.
Cũng may trong không gian còn có trái cây mà Vân Đóa tặng cho.
Ăn xong một quả, Giả Dung nháy mắt sảng khoái tinh thần, thắt lưng không chua chân cũng không mềm nhũn.
Sau khi tỉnh lại, Trầm Nhược Hư nhìn thấy người nào đó nhảy tới nhảy lui trong phòng, kinh ngạc nhíu mày.
Giả Dung thức sớm hơn hắn, cũng đã hóa trang xong, lúc này không ngừng kéo Trầm Nhược Hư đi rửa mặt chải đầu:
- Đã đến giữa trưa, huynh nhanh đem mình thu thập thỏa đáng, chúng ta có thể ra cửa.
Không qua một khắc Trầm Nhược Hư đã xử lý xong bản thân. Giả Dung đội nón, lôi kéo tay hắn từ cửa sau đi ra đường phố.
Hai người sóng vai nhau, hài hòa đẹp mắt. Rơi vào trong mắt người đi đường, là một đôi thiếu niên vợ chồng đi dạo.
Trầm Nhược Hư bị Giả Dung kéo chạy tán loạn khắp nơi, Giả Dung vừa kéo hắn đi vào cửa hàng bán son phấn, liền hấp dẫn không ít ánh mắt mọi người.
Các nàng nhìn chằm chằm bộ quần áo xinh đẹp trên người hắn, trên mặt tràn ngập khát vọng, trong mắt vô cùng thèm muốn có được, thật lâu cũng không thể dời mắt.
Bị vô số người nhìn chằm chằm, Giả Dung chẳng những không cảm thấy có gì không được tự nhiên, ngược lại còn có chút đắc ý. Nhìn thấy bộ dáng của hắn, trong lòng Trầm Nhược Hư lập tức toát ra hai chữ - đáng yêu!
Được rồi, hắn thừa nhận, bởi vì yêu thích Giả Dung, toàn bộ những gì thuộc về hắn ở trong mắt mình đều cảm thấy được đáng yêu.
Giả Dung mang theo Trầm Nhược Hư bất giác đi tới trước cửa hàng sách của mình ở phố Trường Nhạc.
Hắn cũng không nghĩ nhiều liền cất bước đi vào.
Người đến mua sách có nam có nữ. Rất nhiều người chỉ đi một mình, nhưng cũng có trượng phu mang theo thê tử, hoặc là phụ nhân dẫn nha hoàn đến mua sách.
Một đám quỷ nhìn thấy Bách Linh cùng Du Chuẩn đi theo phía sau Giả Dung, ánh mắt nghi hoặc, tựa hồ đang kỳ quái vì sao hai người không đi theo Giả Dung mà tới nơi này làm chi.
Du Chuẩn bay qua giải thích rõ tình huống, lúc này Giả Dung cùng Trầm Nhược Hư đã đi lên lầu hai.
Trầm Nhược Hư nhỏ giọng hỏi:
- Đệ muốn mua sách?
Giả Dung nửa thật nửa giả nói:
- Trong này mát mẻ, ta xem huynh nóng đổ mồ hôi, riêng mang huynh vào hóng mát.