Mộc Lạp Lạp thu lại điện thoại di động, cũng không giấu diếm: “Đúng vậy.”
“Xem ra tình cảm của hai người các bạn rất tốt?”
Tình cảm rất tốt sao?
Mộc Lạp Lạp suy nghĩ một chút, ít ra bọn họ ở chung vẫn tốt vô cùng đi, sau khi cô sống lại cũng không cãi nhau với Phó Cảnh Phi nữa.
Quan hệ của cô và Phó Cảnh Phi đã phát triển theo chiều hướng tốt đẹp, không giống như kiếp trước thường xuyên ở sát ranh giới suýt hỏng mất.
Hơn nữa bây giờ Mộc Lạp Lạp có thể cảm nhận được Phó Cảnh Phi “dụng tâm lương khổ” trên rất nhiều chuyện đối với cô, cũng càng thêm cảm động.
“Phải không.” Mộc Lạp Lạp có chút thẹn thùng không rõ.
“Á, Lạp Lạp bạn đây là đỏ mặt sao? Trước kia chưa bao giờ thấy được bạn lộ ra vẻ mặt như thế này đấy.” Từ Lâm kinh ngạc giống như phát hiện đại lục mới.
Mộc Lạp Lạp trong quá khứ là như thế nào ư, không biết trời cao đất rộng, đối mặt với chuyện gì đều rất to gan. Có nam sinh thổ lộ với cô, cô đều sẽ rất bình tĩnh lắng nghe, đợi đến khi đối phương nói xong thì mới lười biếng tiếp nối một câu: “Nói xong chưa bạn học? Nói xong rồi thì tôi đi trước nhé.”
Cô tuỳ tính ở một số việc nhưng thật không có yêu sớm, lúc rất nhiều bạn học xung quanh bắt đầu nếm thử mùi vị yêu đương lần đầu thì cô lại không thèm nhìn đến nam sinh theo đuổi mình.
Dần dà, mọi người nói ánh mắt của Mộc Lạp Lạp rất cao, người bình thường đều chướng mắt, mới không ai dám theo đuổi cô nữa.
Thời điểm đó có bao giờ Mộc Lạp Lạp sẽ xuất hiện vẻ mặt mang theo thẹn thùng như thế này? Cô ngược lại là người luôn không đỏ mặt khi đối diện với người theo đuổi.
Cho nên Từ Lâm mới rất tò mò, ai có thể nắm giữ được Mộc Lạp Lạp?
“Anh mắt kính, cậu đoán xem, vị hôn phu của Lạp Lạp là tuýp đàn ông như thế nào?”
Hướng Dương suy nghĩ một chút, cuối cùng chỉ lắc đầu: “Không nghĩ ra được.”
Chí ít ở trong mắt anh ta, người đàn ông có thể khiến cho Mộc Lạp Lạp thích nhất định rất cường đại.
Trong ánh mắt của Hướng Dương nhìn Mộc Lạp Lạp có vẻ thất vọng không dễ bị phát hiện.
Tất cả bạn học đều không biết, lớp trưởng Hướng trầm mặc năm đó trên thực tế luôn len lén thầm mến Mộc Lạp Lạp.
Rất nhiều người hay nói giỡn gọi Mộc Lạp Lạp là nữ thần, nhưng trong mắt Hướng Dương, Mộc Lạp Lạp thật là nữ thần của anh ta.
Trong những năm tháng vùi đầu khổ học đó, nụ cười của Mộc Lạp Lạp đối với Hướng Dương mà nói chính là ký ức đẹp đẽ đáng cất kỹ nhất. Tuy rằng bọn họ không nói chuyện nhiều, nhưng mỗi lần nói chuyện với nhau, nụ cười của Mộc Lạp Lạp đều giống như ánh mặt trời rọi sáng tim của anh ta.
Hướng Dương là lớp trưởng, nhưng bởi vì tính cách của anh hướng nội, nên trong rất nhiều chuyện không thể thực hiện tốt được, may là khi đó có Mộc Lạp Lạp, luôn luôn nhiệt tình giúp đỡ anh giải quyết một số phiền toái.
Tuy những chuyện đó đối với Mộc Lạp Lạp mà nói đều là một cái nhấc tay, thậm chí quay đầu đã quên.
Nhưng ở nơi Hướng Dương lại đủ cho anh khắc ghi trong lòng nhiều năm.
Lần họp bạn này, cho dù Mộc Lạp Lạp nhiều năm không có tham gia, anh vẫn không quên nguyên nhân liên lạc với Mộc Lạp Lạp.
Sau khi thi lên đại học, anh cũng chưa từng quên Mộc Lạp Lạp, thế nhưng chênh lệch giữa hai người thật sự quá lớn, anh chưa từng có ước mong xa vời muốn tiếp cận Mộc Lạp Lạp.
Nhưng anh cũng một mực yên lặng nỗ lực, mong muốn sẽ có một ngày có thể đuổi kịp cô.
Trên thực tế anh xác thực thay đổi rất nhiều, bất kể là ở đại học hay đang trong công việc đều rõ ràng khác với quá khứ, cũng coi như là thành phần tinh anh của xã hội.
Cho tới hôm nay, lúc nhìn thấy Mộc Lạp Lạp, Hướng Dương vẫn còn ôm chờ mong như vậy, cũng cảm thấy đã nhiều năm rồi, cảm giác Mộc Lạp Lạp mang đến cho anh vẫn giống như năm ấy.
Thoạt nhìn khó tiếp xúc, trên thực tế rất hiền lành, chỉ cần người khác đối tốt với cô ấy, cô ấy sẽ đối tốt với người ta vô điều kiện.
Nhưng mà… Khi Mộc Lạp Lạp nói ra mình đã có vị hôn phu, Hướng Dương mới phát hiện, Mộc Lạp Lạp mãi mãi cũng chỉ có thể là ánh trăng trong lòng mà anh không cách nào chạm vào được.
Cái loại thất vọng này thoáng chốc đầy trong tim, khiến anh rất mất mát.
Không có ai phát hiện cảm xúc biến hoá của Hướng Dương, Từ Lâm vẫn còn hứng thú với vị hôn phu thần bí kia của Mộc Lạp Lạp.
“Nếu có thể thấy đối phương một lần thì tốt rồi, thật muốn biết rốt cuộc là ai có bản lãnh lớn như vậy mới có thể theo đuổi được Lạp Lạp của chúng ta?”
Mộc Lạp Lạp bĩu môi. Bản lãnh của Phó Cảnh Phi cũng không phải là rất lớn nhé, trước đây trực tiếp đem cô về giam lỏng ở Phó gia đó, được không…
Hơn nữa với thủ đoạn của Phó Cảnh Phi, cô cho dù muốn chạy trốn cũng không có cách nào, ngược lại bây giờ cô nhận thức rất rõ ràng, chỉ bằng bản lãnh của cô thì hoàn toàn trốn không thoát lòng bàn tay của Phó Cảnh Phi.
Sau khi mọi người đều cơm nước no nê, họp bạn hôm nay coi như đi tới hồi cuối.
Loại tụ họp này thông thường đều là chia đều, hôm nay chi phí ở Đế Cảnh chia đều trên đầu mỗi người cũng sẽ không ít, Mộc Lạp Lạp còn đang suy nghĩ đưa tiền cho ai.
Tiếp đó Y San liền nói.
“Họp bạn ngày hôm nay, ông xã tôi nói coi như là tôi chiêu đãi mọi người trước, đến lúc hôn lễ của tôi thì mọi người nhất định phải đến nhé.”
Ánh mắt của cô ta vô cùng đắc ý, vô cùng hưởng thụ nhận lấy chúc phúc cùng tán dương của mọi người.
Mộc Lạp Lạp híp mắt một cái, xem ra chồng của Y San mạnh tay không ít, ngày hôm nay mấy chục người thế này chi tiêu ở đây cũng trên sáu con số, đối phương cứ vậy mà ra hầu bao.
“Tôi không như một số người, dám bịa ra một vị hôn phu.” Y San còn không quên giễu cợt Mộc Lạp Lạp một tiếng.
Nhưng Mộc Lạp Lạp vẫn không có đáp lại cô ta.
Mọi người cùng nhau rời đi, đi qua hành lang sang trọng đến phòng khách của Đế Cảnh, sau đó mọi người đều nghe được một câu nũng nịu của Y San.
“Ông xã, anh đến rồi?”
Khiến Mộc Lạp Lạp cùng đám người đều nhìn về phía người Y San gọi.
Ế… Cô làm sao cũng không nghĩ rằng bộ dáng không phải là rất tuấn tú nha… Cùng lắm coi là người bình thường?
Hơn nữa đối phương phỏng chừng còn không cao bằng Y San mang giày cao gót.
Nhưng dù sao hôm nay cũng là vị tiên sinh này của Y San hào phóng mời khách, cũng sẽ không ai nói cái gì.
Y San kéo cánh tay của đối phương, còn cố ý đi tới lắc lư trước mặt Mộc Lạp Lạp một vòng: “Ông xã, em giới thiệu cho anh, người này là bạn thời trung học của em, nhưng tiếc là bây giờ còn độc thân. Không thì anh giới thiệu một ít bạn bè của anh cho cô ấy? Không nhất định phải là người có tiền, chỉ cần không khó khăn lắm là được, Lạp Lạp yêu cầu không cao, nha?”
Trong lòng Mộc Lạp Lạp nói: “Ha ha.”
Y San còn chưa khoe đủ, đột nhiên thấy quản lý của Đế Cảnh cùng một đoàn đàn ông trang phục tinh anh vọt ra, như gió gào thét quét qua, toàn bộ bọn họ đứng ở cửa của Đế Cảnh, nơi đó một chiếc xe con chậm rãi ngừng lại.