“Vậy số 6 và số 7 thì sao ạ?” Khương Nghị nghĩ tới hai người chịu trách nhiệm bảo vệ an toàn của Mộc Lạp Lạp còn đang ở bên ngoài biệt thự Mộc gia.
Hai người kia lần này coi như là mất chức, thậm chí ngay cả Mộc Lạp Lạp rời khỏi Mộc gia khi nào cũng không biết, không biết cuối cùng ông chủ sẽ xử lý bọn họ như thế nào.
Vẻ mặt Phó Cảnh Phi lãnh đạm nhìn ngoài cửa sổ: “Kêu bọn họ tiếp tục canh chừng.”
“Vâng.”
Không biết Phó Cảnh Phi suy nghĩ gì đó, lại nói: “Phái thêm mấy người đi theo Mộc Diệp, cẩn thận một chút, đừng để bị phát hiện.”
Khương Nghị lĩnh mệnh: “Phân phó liền lập tức.”
Trở về biệt thự không đến bao lâu, Hứa An Chi liền mang theo một thân mùi rượu tới.
Phó Cảnh Phi ngửi mùi rượu từ trên người Hứa An Chi một cái, rất ghét bỏ: “Cậu đi mượn rượu giải sầu à?”
Mắt như hoa đào của Hứa An Chi cong lên: “Mượn rượu giải sầu? Sao có thể? Tôi rõ ràng là đang vui mừng uống rượu hưởng lạc.”
Phó Cảnh Phi không chút khách sáo vạch trần anh ta: “Cậu đừng có lắm mồm với tôi, tôi còn không biết cậu sao?”
Hứa An Chi không đứng đắn nằm dài trên ghế sa lon: “Trễ như vầy tìm tôi có chuyện gì? Mộc Lạp Lạp đâu?”
Ánh mắt Phó Cảnh Phi lập tức sắc bén lên: “Không thấy cô ấy.”
“Hả?” Hứa An Chi lập tức tỉnh rượu, anh ta trợn to mắt nhìn chằm chằm Phó Cảnh Phi. “Không thấy là có ý gì, không phải cô ấy quay về Mộc gia ư, sao lại biến mất?”
“Lúc tôi đi đón cô ấy thì đã biến mất rồi, không có ở Mộc gia.”
“Không phải cậu phái người bảo vệ cô ấy ư, sao có thể biến mất, có tin tức không?”
Phó Cảnh Phi liền kể cho Hứa An Chi nghe chuyện đã xảy ra hôm nay.
Hứa An Chi nghe xong, vẻ mặt vô cùng đặc sắc: “Không phải chứ? Ý cậu là Mộc Lạp Lạp đều là lừa gạt cậu, cô ấy đều vì mê muội cậu, khiến cậu lơ là, sau đó có thể nhân cơ hội rời khỏi cậu?”
Phó Cảnh Phi không vui nhìn anh ta: “Đó không phải là ý của tôi, là Mộc Diệp và cha của Lạp Lạp nói.”
“Hả… Vậy cậu tin à?”
Phó Cảnh Phi nhìn vẻ mặt của Hứa An Chi, rất là khinh bỉ: “Cậu nghĩ tôi sẽ tin?”
“Sao tôi cảm thấy là cậu tin…” Hứa An Chi không sợ chết nói.
Vẻ mặt Phó Cảnh Phi chợt ngưng đọng, có vẻ từ chối cho ý kiến.
Thật ra cũng không phải là chưa từng hoài nghi, nhưng đã rất nhanh chóng mạnh mẽ ép xuống suy nghĩ như vậy.
Mặc kệ xảy ra cái gì, đến cuối cùng Phó Cảnh Phi đều chọn tin tưởng Mộc Lạp Lạp, đây chắc chắn là quyết định không thay đổi.
“Bọn họ còn nói muốn từ hôn.” Phó Cảnh Phi bưng ly nước lên, uống một hơn cạn sạch nước lọc bên trong.
“Chuyện này thấy rất kỳ lạ… Mộc Chính Thịnh không giống như người muốn vứt bỏ vinh hoa phú quý. Tuy rằng lợi tức làm ăn của Mộc gia không tệ, nhưng ông ta không có khả năng buông tha cơ hội quan hệ thông gia cùng Phó gia, lợi ích ở bên trong làm sao tiền lời hàng năm của nhà họ Mộc ông ta có thể so sánh được? Làm sao ông ta sẽ buông tha cho?”
Phó Cảnh Phi ngồi trong ghế sa lon rộng lớn, hai chân bắt tréo, tư thế tao nhã mang theo vài phần cao quý: “Tôi cũng cảm thấy lạ.”
“Cho nên…”
“Cho nên tôi nghĩ Lạp Lạp biến mất có liên quan với Mộc Diệp.” Phó Cảnh Phi nói. “Tôi kêu người nhìn chằm chằm Mộc Diệp, từ chỗ cô ta mới có thể thu được một ít tin tức.”
“Sau đó cậu còn định làm thế nào?”
Phó Cảnh Phi cười với vẻ hung ác: “Đương nhiên là tìm cho ra người.”
Mặc kệ có hiểu lầm gì hay không, anh đều muốn gặp được Mộc Lạp Lạp mới nói.
Về phần lý do thoái thác kia của Mộc Diệp, cái gì mà Mộc Lạp Lạp không muốn gặp anh, anh tuyệt đối không tin.
Cho dù Mộc Lạp Lạp thay đổi quá mức bất ngờ, nhưng gần đây tất cả biểu hiện của cô lại không giống như là làm bộ, nhất là ánh mắt thỉnh thoảng biểu lộ ra xấu hổ cùng ái mộ của cô.
Phó Cảnh Phi nhịp ngón tay, chắc chắn trong chuyện này có kỳ quái.
Vì vậy, bắt đầu từ đêm nay toàn bộ thành phố Long đều rối loạn.
Phó Cảnh Phi điều động tất cả lực lượng có thể tham gia, thủ hạ của anh bắt đầu điều tra từ xung quanh Mộc gia, thiết bị giám sát dọc đường đều bị lấy ra, kiểm tra từng chiếc xe một, nỗ lực tìm kiếm. Người không biết tình hình thậm chí tưởng là đang tầm nã phạm nhân phạm án lớn gì.
Về phần bên phía Mộc Diệp, ả vẫn luôn ở Mộc gia, không có động tĩnh, nhưng bên ngoài Mộc gia đều bắt đầu bố trí kiểm soát nghiêm mật, thậm chí không chỉ hành tung của Mộc Diệp mà những người nhà họ Mộc đều đều bị theo dõi.
Những hành động này của Phó Cảnh Phi đã biểu đạt thái độ rất rõ ràng, đó là muốn tìm ra Mộc Lạp Lạp, cho dù lật lên toàn bộ thành phố Long cũng không hề gì.
Mà hành động tìm người quy mô lớn như vậy tất nhiên cũng sẽ dẫn tới một ít rối loạn trong xã hội.
Thế nhưng đến cuối cùng lại có người của phía chính phủ ra tuyên bố đây là lần hoạt động diễn tập bí mật của thành phố Long, lập tức không ai nói cái gì nữa.
Động tĩnh nơi Phó Cảnh Phi quá lớn, cuối cùng trực tiếp kinh động tới ông cụ Phó.
Ông cụ đặc biệt phái Phó Ngộ tới hỏi tình huống, Phó Cảnh Phi bảo Phó Ngộ đi trả lời ông cụ là anh đang tìm cháu dâu của ông.
Ông cụ Phó liền lập tức nổi giận, thậm chí xuất sơn một cách hiếm có, đến biệt thự của Phó Cảnh Phi.
Đã rất nhiều năm ông chưa có tới nơi này, nhưng bởi vì lần trước sau khi Mộc Lạp Lạp cùng trở về với Phó Cảnh Phi, quan hệ của ông cụ và Phó Cảnh Phi hơi dịu đi một chút, khiến ông cụ quyết định lần này đến thăm anh một cái.
“Lạp Lạp làm sao vậy?” Ông cụ ngồi trên sa lon, gương mặt uy nghi nghiêm nghị.
“Không thấy.” Phó Cảnh Phi thành thật trả lời.
“Ai có bản lĩnh lớn như vậy, dám đem giấu cháu dâu của ta?” Ông cụ vừa nghe đã cảm thấy tình hình chuyện không đúng. Mộc Lạp Lạp là cháu dâu của ông ta, động tới Mộc Lạp Lạp tương đương với không nể mặt ông ta.
“Không biết.” Phó Cảnh Phi nói. “Cho tới trước mắt là Lạp Lạp tự mình rời khỏi cháu, không muốn cháu tìm được cô ấy.”
“Cháu cãi nhau với nó?”
“Không có.”
“Vậy tại sao?”
Trong mắt Phó Cảnh Phi lộ ra ánh dữ tợn: “Nếu có người muốn tạo dấu hiệu giả như vậy, cháu sẽ để cho bọn họ đắc ý một chút là được.”
“Như vậy có thể giải quyết được hay không? Nếu như không giải quyết được, ông cho người của ông đi tìm.”
“Ông nội yên tâm đi, chút chuyện này cháu còn có thể đối phó.”
Ông cụ Phó nói: “Vậy cháu còn đánh mất người! Ngộ nhỡ có chút gì ngoài ý muốn thì làm sao bây giờ!”
Vẻ mặt Phó Cảnh Phi thản nhiên: “Bất kể là ai, đều sẽ trả giá thật lớn.”
“Xử lý cho tốt đi, đừng có làm mất mặt ông.”
“Cháu biết.”
Vì vậy, hai ông cháu làm ra hiệp định từ đấy.
Tóm lại, chờ đến khi Phó Cảnh Phi tra ra chân tướng của chuyện thì tuyệt đối sẽ không tha cho đối phương.
“Có điều là… Mộc gia nói muốn từ hôn.” Cảnh Phi nói cho ông cụ Phó.
Ông cụ Phó lập tức thổi râu mép đứng bật dậy: “Từ hôn? Mộc gia này muốn tạo phản đây!”
Phó Cảnh Phi cười một cái: “Có lẽ sắp tới bác trai Mộc sẽ đặc biệt đến biểu đạt áy náy từ hôn.”
Ông cụ Phó năm xưa là ai? Đó là một cấp tướng tuyệt đối nói một không hai trên chiến trường, ai dám vi phạm mệnh lệnh của ông kết cục đều sẽ rất thê thảm.
Ông ta suốt đời chinh chiến, đã quen với trên cao ra lệnh xuống, không chịu đựng được nhất là có người chống lại mệnh lệnh của ông.
Mà bây giờ hôn ước của Phó Cảnh Phi và Mộc Lạp Lạp ông ta đã tán thành, liền đại biểu mối hôn ước này có ông ta ủng hộ.
Nếu ai từ hôn thì có nghĩa là coi thường ông ta.
Ông cụ Phó mạnh mẽ cả đời, đến già cũng sẽ không cho phép chuyện ngỗ nghịch như vậy xảy ra.
Cho nên lúc này ông cụ nói: “Là ai muốn từ hôn? Mộc Chính Thịnh à?”
“Dạ.” Phó Cảnh Phi mặt không biểu cảm, trên thực tế vẻ cười trong mắt rất giống như con hồ ly xảo quyệt.
“Ông đích thân đi tìm ông ta! Ông ta thật có lòng can đảm, ông xem ông ta còn dám từ hôn ở trước mặt ông hay không?” Ông cụ nói đi là đi, ngay lập tức muốn đi đến Mộc gia trước.
“Ông chờ một chút, chờ sau khi cháu tìm được Lạp Lạp về hãy đi.”
Ông cụ Phó lập tức hiểu ý của Phó Cảnh Phi. Anh cũng phải cần nhân cơ hội này hoàn toàn xác định quan hệ của hai người.
Có lẽ nên trực tiếp kết hôn, cột Mộc Lạp Lạp vào trên bản hộ khẩu của nhà họ Phó anh.
Ông cụ rất hài lòng, không hổ là cháu nội của ông, có sự quyết đoán năm xưa của ông…
Mà trong khi đó, thủ hạ của Phó Cảnh Phi vẫn còn tiếp tục tìm kiếm Mộc Lạp Lạp.
Hứa An Chi bớt thời giờ đến gặp Phó Cảnh Phi một lần: “Tôi thật lấy làm lạ, người của cậu một mực coi chừng ở bên ngoài, vậy làm sao Mộc Lạp Lạp biến mất từ Mộc gia được?”
Phó Cảnh Phi ngồi trong thư phòng, trên bàn bày bức ảnh của Mộc Lạp Lạp. Cô trong ảnh còn cột tóc đuôi ngựa, mặc đồng phục học sinh rộng rãi, nhưng cười đến sáng rỡ, đối diện với ống kính bày ra “V” thật to. Rõ ràng là tư thế rất ngốc, nhưng cô làm lại rất đẹp, trong mặt mày đều là vẻ thanh xuân.
Bộ dáng Mộc Lạp Lạp từ nhỏ đã xinh đẹp, tuy rằng ngũ quan đẹp đến rực rỡ nhưng không thể phủ nhận lần đầu tiên nhìn thấy cô sẽ vô cùng kinh diễm*.
(*kinh diễm: bị choáng váng bởi cái đẹp)
Anh liếc nhìn bức ảnh một cái, khoé miệng bất giác nở nụ cười nhưng nháy mắt đã biến mất.
“Tôi đã nghĩ đến vấn đề này.” Phó Cảnh Phi nói. “Cô ấy mất tích đêm qua, nhưng vẫn luôn có người canh chừng ở bên ngoài, cô ấy không có khả năng rời đi mà không bị phát giác.”
“Trên điện thoại di động của cô ấy không phải có định vị sao, có tin tức không?”
“Điện thoại di động ở Mộc gia, không có ở trên người cô ấy.” Phó Cảnh Phi gật gù, vẻ mặt suy nghĩ sâu xa.
“Vậy sắp biến thành án không phá được?” Hứa An Chi vẫn là bộ dáng rất thả lỏng.
Một ngày này gần như toàn bộ thành phố Long đều là thủ hạ của Phó Cảnh Phi đang hành động, phân bố khắp ngõ ngách của thành phố, còn thiếu chút nữa là kiểm tra từng nhà.
Trên cơ bản mỗi một địa điểm bị hoài nghi đều đã kiểm tra qua một lần, có điều là vẫn không tìm được Mộc Lạp Lạp.
Chủ yếu cũng vì thành phố Long thật sự quá lớn, không phải dễ dàng tìm ra một người như vậy.
Thậm chí khó như là mò kim đáy biển.
“Bên phía Mộc Diệp vẫn theo chứ, không có tin tức gì sao?”
“Cô ta rất khác thường, một mực ở Mộc gia.” Phó Cảnh Phi nói. “Cô ta phạm tội.”
“Người phụ nữ này vậy mà rất lợi hại…” Hứa An Chi tấm tắc vài tiếng. “Mộc Lạp Lạp gặp phải cô ta coi như là gặp đối thủ mạnh mẽ.”
Phó Cảnh Phi không có phản ứng gì, vẫn còn suy nghĩ gì đó.
Hứa An Chi nhìn vẻ mặt của anh, chỉ biết nhất định là anh đã nghĩ tới điều gì.
“Có manh mối à?”
Phó Cảnh Phi nghe Hứa An Chi hỏi, ánh mắt xa xăm hướng về phía ngoài cửa sổ.
Anh nhìn lá cây bắt đầu tàn ở bên ngoài cửa số, gió thổi qua liền rụng trên mặt đất.
“Hứa An Chi, cậu nói xem, tôi nên xử trí kẻ phản bội như thế nào?”
Hứa An Chi thuận miệng nói: “Phản bội? Kẻ như thế đương nhiên là phải giết gà doạ khỉ thật tốt…”
Cho dù anh ta là một luật sư nhưng cũng chưa bao giờ trốn tránh một số chuyện đen tối.
Anh ta cũng chưa bao giờ phủ nhận mình không phải là hoàn toàn sạch sẽ.
Suy nghĩ của Hứa An Chi trên chuyện này giống như với Phó Cảnh Phi, cùng lắm chỉ là một ít ràng buộc đạo đức. Đạo đức vốn cũng chỉ là một loại công cụ của giai cấp thống trị mà thôi, thứ này từ trước đến nay đều tuỳ theo mỗi người.
Chỉ cần mình không tổn thương đến người vô tội, làm chút chuyện có vẻ như máu tanh thì sao chứ?
Ví dụ như xử trí kẻ phản bội.
Trong rất nhiều gia tộc lớn, loại chuyện này đã từ lâu là chuyện xảy ra hàng ngày. Nếu như tha thứ đối với mỗi một người dám phản bội, sẽ chỉ khiến ngày càng nhiều người to gan lớn mật, quên ai mới là người làm chủ tuyệt đối.
Đây giống như là đạo lý hiển nhiên thiếu nợ thì trả tiền…
Hứa An Chi lập tức hiểu, anh ta nhướn mày, kinh ngạc nói: “Ý của cậu là?”
Phó Cảnh Phi gật đầu, tỏ ý công nhận.
Hứa An Chi hít vào một ngụm khí lạnh, trách không được chuyện này diễn biến thành như vậy chứ…