Anh chuyển máy bay ở Hồng Kông, bởi vì có một người bạn làm ăn đúng lúc ở Hồng Kông nên hai người có thể gặp mặt đàm phán một mối làm ăn lợi ích khả quan. Bởi vậy thời gian đến nơi chậm hơn nhiều so với bình thường.
Trên máy bay Phó Cảnh Phi vẫn luôn làm việc, mãi đến sau khi xuống máy bay mới định ở trên xe nghỉ ngơi một hồi, sau đó sẽ lập tức cùng gặp mặt với đại diện của công ty thương nghiệp nào đó.
Chuyến đi Châu Âu lần này của anh đã được vạch ra vẹn toàn, bởi vì phải trong vòng một tuần nói xong chuyện của một vài quốc gia.
Về phần vì sao anh gấp gáp như vậy, đương nhiên là có liên quan cùng Mộc Lạp Lạp.
Anh chỉ muốn nhanh nói xong chuyện làm ăn rồi trở về, sau đó nhìn thấy cô.
Gần đây Mộc Lạp Lạp thay đổi rất nhiều. Loại thay đổi này đối với anh mà nói rất đáng mừng, nhưng cùng lúc cũng mang tới rất nhiều sự không chắc chắn.
Do đó kế hoạch chuyến xuất ngoại này Phó Cảnh Phi nhất định buộc thư ký giảm bớt đủ mọi thời gian, cuối cùng mới có thể cố gắng trong vòng một tuần giải quyết xong tất cả các vấn đề.
Tuy nhiên, sau khi anh xuống máy bay chắc chắn là không cách nào nghỉ ngơi, bởi vì khoảnh khắc anh khởi động máy liền nhận được điện thoại.
Tốc độ như thế này cũng đã có thể tưởng tượng được người gọi điện thoại gấp gáp như thế nào, phỏng chừng mỗi giây mỗi phút đều không ngừng gọi, không ngừng nghỉ một khắc nào.
Đương nhiên, người vệ sĩ gọi điện thoại nhất định sẽ nói không gấp mới là lạ. Trước khi thiếu gia rời khỏi đã ra lệnh, ngoại trừ giám sát chặt chẽ Mộc tiểu thư, không để cho cô ấy có cơ hội chạy trốn, còn phải bảo vệ an toàn của cô ấy.
Nếu Mộc tiểu thư xảy ra bất cứ chuyện gì, nói nghiêm trọng chút chính là nếu bị thiếu gia phát hiện thiếu đi cọng tóc thì đám vệ sĩ bọn họ sẽ kết cục bi thảm.
Hơn nữa bọn họ cầm tiền lương cao như vậy, nhất định phải làm tốt chức trách của mình mới đúng.
Khoảnh khắc Phó Cảnh Phi nhận điện thoại thì có dự cảm không tốt, nhưng ý nghĩ đầu tiên trong đầu là liên quan tới Mộc Lạp Lạp lợi dụng cơ hội chạy trốn, sau đó mới là cái khác.
Nhưng sau khi anh nghe được đầu bên kia điện thoại báo cáo thì cơn thịnh nộ sinh ra tuyệt đối còn muốn lớn hơn so với biết Mộc Lạp Lạp chạy trốn.
Vệ sĩ ở đầu kia điện thoại nói: “Thiếu gia, Mộc tiểu thư đã xảy ra chuyện.”
Khi đó Phó Cảnh Phi còn chưa ra khỏi máy bay. Hành khách khoang hạng nhất đi trước, tiếp viên hàng không đứng hai bên trái phải dùng tiếng Anh nói hoan nghênh lần sau tiếp tục ngồi hãng máy bay này. Anh xách theo cặp công văn, một chân vừa muốn bước ra liền nghe được câu nói kia của vệ sĩ.
Tiếp đó đầu chân mày của Phó Cảnh Phi chậm rãi nhíu lại, bộ dáng khẽ mím môi khiến nữ tiếp viên hàng không luôn nhìn lén anh trong toàn bộ hành trình tim đập nhanh không ngớt.
Dáng vẻ tức giận không vui của Phó Cảnh Phi giống như một bộ tranh thuỷ mặc đẹp mắt nhất, nhưng quanh thân anh lại tản ra khí thế mạnh mẽ ngăn chặn bất cứ kẻ nào tới gần.
Trong khoang máy bay dường như tràn ngập không khí hung tợn trên người anh.
Thật may là bước chân anh chỉ dừng một chút rồi nhanh chóng đi ra ngoài.
“Chuyện gì xảy ra.” Giọng của anh dường như nghe rất bình tĩnh, không có bất kỳ cảm xúc gì, giống như ruyền tới từ trong tinh không xa xăm.
Nhưng người thư ký bên cạnh không nhịn được tâm thần chấn động.
Lâu lắm rồi không có nghe được ông chủ dùng giọng như vậy nói chuyện… Lần trước là bởi vì ông chủ đang họp nhận được điện thoại nói Mộc tiểu thư ầm ĩ tuyệt thực… Lần này có vẻ nghiêm trọng hơn đây…
Vệ sĩ đã sắp xếp tốt câu chữ, cho nên nói rất nhanh và rõ ràng: “Trưa hôm nay Mộc tiểu thư đột nhiên đưa di động của cô ấy cho tôi rồi cầm di động của tôi. Thế nhưng di động của tôi bốn giờ chiều bị tắt máy, người cũng đột nhiên mất tích, không tìm được dấu vết.”
Lời này nghe rất giống như là Mộc Lạp Lạp lập kế hoạch chạy trốn, nhưng rất rõ ràng không chỉ là như vậy mà thôi.
Vệ sĩ lại nói: “Trong di động Mộc tiểu thư đưa cho tôi có vài thứ, có thể liên quan đến sự mất tích của cô ấy. Sau đó chúng tôi phái người đến trong công ty điều tra. Buổi chiều, bộ điều tra của tập đoàn Thẩm thị giải Mộc tiểu thư đi, nghe nói là bởi vì Mộc tiểu thư là kẻ khả nghi tiết lộ bí mật một hợp đồng của Thẩm thị. Với phán đoán của chúng tôi, Mộc tiểu thư chắc còn ở bên trong công ty, đang tiếp thụ điều tra của bọn họ.”
Vệ sĩ tiếp tục báo cáo với Phó Cảnh Phi: “Một giờ trước chúng tôi thấy xe của Tổng giám đốc Thẩm thị trở về, hiện giờ anh ta cũng ở trên lầu.”
Lời của vệ sĩ khiến Phó Cảnh Phi nhanh chóng hiểu rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Đơn giản mà nói, bây giờ Mộc Lạp Lạp bị vu tội tiết lộ bí mật của Thẩm thị, đang bị nhân viên nội bộ Thẩm thị xét hỏi.
Đối với cách thức thường dùng của nội bộ tập đoàn Thẩm thị, Phó Cảnh Phi có một chút hiểu rõ. Tiếp đó anh không thể tránh khỏi nghĩ tới bộ dáng lúc Mộc Lạp Lạp bị hỏi, một thân một mình ngậm đắng nuốt cay.
Anh không bao giờ sẽ bởi vì lời của người khác mà đi nghi ngờ Mộc Lạp Lạp, một phút một giây hoài nghi cũng sẽ không có.
“Hiện giờ anh đang ở chỗ đó?” Giọng của Phó Cảnh Phi vẫn bình tĩnh như trước, bình tĩnh giống như là giông tố đang cuồn cuộn nổi lên, một khi bùng nổ sẽ có khả năng phá huỷ tất cả.
Vệ sĩ trả lời: “Chúng tôi ở chỗ này coi chừng, người cũng chưa có đi ra.”
Phó Cảnh Phi vểnh vểnh khoé môi, trong nháy mắt nụ cười như bỉ ngạn Mạn Đà La, vừa tà ác lại quyến rũ.
Thư ký ở bên cạnh hai chân mềm nhũn, suýt chút nữa là quỵ trên mặt đất.
Nụ cười này thật sự quá đáng sợ! Ông chủ đây là muốn giết người á! Ai tới cứu tôi!