Thế nhưng hôm nay Hứa An Chi phát hiện mình gặp phải một đương sự không dễ chọc.
Hứa An Chi lái là chiếc Audi, không có gì nổi bật, giá của nó cũng không cao lắm.
Tuy là luật sư nổi tiếng nhất thành phố Long, tiền kiếm được hàng năm của Hứa An Chi cũng đủ cho anh hoang phí vào xe, nhưng anh luôn cho rằng biết đâu ngày nào đó gặp phải trả thù, mua một chiếc bền chắc là được rồi.
Có điều chiếc này của anh thật ra đã được tu sửa rất nhiều chỗ, chẳng qua người bình thường sẽ không nhìn ra.
… Ví dụ như kiếng chống đạn chẳng hạn.
Cũng không phải Hứa An Chi cẩn thận quá mức, thỉnh thoảng anh nhận vụ kiện cáo rất nhạy cảm, không tránh khỏi đắc tội với một số người.
Thông thường sau khi biết bối cảnh dòng dõi của anh, rất nhiều người liền bỏ đi ý niệm trả thù ở trong đầu, nhưng giả như ngày nào đó gặp phải một kẻ không có mắt thì sao?
Hứa An Chi cho rằng mình là một người rất tiếc mạng, cho nên phải sớm chuẩn bị vẹn toàn.
Khi Hứa An Chi từ trên xe mình xuống tới, chuyện đầu tiên là chụp ảnh làm chứng trước. Bình thường trong tình huống khi anh lái xe bị tông vào đít, tài xế phía sau đương nhiên chịu trách nhiệm hoàn toàn, tuy nhiên xe cộ tổn hại không tính là quá nghiêm trọng, Hứa An Chi đánh giá một chút, hẳn là trong phạm vi bảo hiểm bồi thường của đối phương mua.
Loại chuyện này thông thường đều rất dễ giải quyết.
Sau khi Hứa An Chi chụp hình thì mới quan sát chiếc xe tông vào đuôi xe mình một chút, lại tấm tắc vài tiếng, đúng là chiếc xe tốt.
Ferrari, loại xe ngày ở thành phố Long không ít, nhưng chiếc xe này nhìn bề ngoài cũng biết là một chiếc số lượng có hạn, đoán là lật toàn bộ thành phố Long cũng không tìm ra được mấy chiếc.
Khoảnh khắc khi nhìn đến chiếc xe này, trong lòng Hứa An Chi ngược lại sinh ra một ý nghĩ khác. Anh cảm thấy tai nạn tông vào đuôi xe ngày hôm nay này sẽ không dễ giải quyết như vậy.
Quả nhiên, sau khi Hứa An Chi chụp hình xong thì chủ xe mới chậm rãi thong thả từ trên xe bước xuống. Chủ xe vừa xuống xe, mùi rượu trên người ngay cả Hứa An Chi cách hắn ta rất xa cũng ngửi thấy được.
Thật đúng là khéo, gặp phải một tên say rượu lái xe.
Đôi mắt hoa đào của Hứa An Chi loé sáng lên, nghĩ quả nhiên dự cảm linh nghiệm, chuyện này thật đúng là không dễ xử lý.
Chủ xe là một người đàn ông trẻ tuổi, mặc một áo jacket phi công*, mái tóc chải lên, nhìn ngũ quan sắc bén kia cũng biết là một người tính tình không tốt.
(*link tham khảo hình: http://www.wanhuajing.com/pic/1512/2212/3419575/2_600_648.jpg )
Nhưng lúc này hắn ta mùi rượu đầy người, cặp mắt cũng rất mơ hồ.
“Tiên sinh, anh xem chuyện này nên trực tiếp báo cho công ty bảo hiểm hay là?” Hứa An Chi tựa vào bên cạnh xe của mình, lạnh nhạt hỏi.
Người nọ trừng ánh mắt mơ hồ nhìn Hứa An Chi, nhìn cả nửa buổi cũng không làm ra phản ứng gì.
Trong khoảnh khắc Hứa An Chi nghĩ… vì lý do an toàn, có lẽ mình nên báo cảnh sát.
Anh thấy người chủ xe kia vẫn trong trạng thái say rượu, vừa lấy điện thoại ra báo cảnh sát vừa bất đắc dĩ nghĩ, may là hôm nay hắn ta chỉ đụng đít xe mình, nếu đụng vào người khác, chuyện đã có thể ầm ĩ lớn.
Loại lái xe sang lại say rượu này chắc chắn sẽ dẫn tới một trận sóng to gió lớn.
Có điều điện thoại của Hứa An Chi còn chưa gọi thông, một luồng sức mạnh khổng lồ đánh tới, điện thoại di động của anh đã bị văng ra ngoài.
Hứa An Chi nhìn điện thoại di động tan tác nằm trên đất, lập tức không nhịn được nghĩ, vẫn là điện thoại đời Nokia tốt biết bao nhiêu…
“Báo cảnh sát cái gì?” Người nọ có lẽ là từ trong trạng thái chếch choáng kịp phản ứng, xông lại lấy điện thoại di động của Hứa An Chi ném xuống đất.
Hứa An Chi bất động thanh sắc nhìn hắn ta, chậm rãi thẳng người lên, ánh mắt sắc bén vài phần.
Người đàn ông kia vóc người cao, nhưng ở trước mặt Hứa An Chi vẫn kém một chút. Hứa An Chi liếc hắn ta, lắc đầu: “Xem ra chuyện hôm nay xử lý tốt nhỉ.”
Anh vốn không muốn xem vào chuyện của người khác, say rượu lái xe chẳng hạn, đó cũng là trách nhiệm của cảnh sát. Nếu người này dứt khoát báo cho công ty bảo hiểm thì chuyện đã giải quyết rồi, anh cũng sẽ không báo cảnh sát.
Nhưng tình hình phải trái hôm nay không thể không báo cảnh sát.
Tiếc là điện thoại di động của Hứa An Chi đã tan tác, nhặt lên có lẽ cũng không dùng được.
Trên đường này có mấy cái mắt điện tử, có lẽ không bao lâu nữa sẽ có cảnh sát giao thông trên đường tuần tra đến, Hứa An Chi liền kiên nhẫn đợi.
“Ngại quá, tôi đã trưng cầu ý kiến của anh, anh đã không muốn thông qua công ty bảo hiểm thầm giải quyết, vậy thì tôi cũng chỉ đành báo cảnh sát.” Hứa An Chi tự cho là mình vẫn còn đầy đủ kiên nhẫn.
Còn cảm thấy kỳ lạ, vừa rồi lúc lái xe anh bực bội một cách khó hiểu, bây giờ tâm tư bị chuyện khác choán lấy, trái lại thả lỏng.
Cũng không biết người đàn ông đâm đầu kia rốt cuộc đã uống bao nhiêu rượu, ngay cả thân hình cũng lung lay, nói năng câu chữ càng không rõ ràng lắm, khiến Hứa An Chi thầm phỉ nhổ đã say thành như vậy mà cũng dám lái xe trên đường, thật sự là không muốn sống nữa.
“Tôi kêu anh báo cảnh sát sao!” Người đàn ông kia miệng hùng hùng hổ hổ, sau đó lấy điện thoại di động của mình ra. “Tôi phải tìm luật sư của tôi đến giải quyết!”
Hứa An Chi nhướn mày, chuyện như thế này mà cũng phải tìm luật sư, quả nhiên là người có tiền.
Có điều anh cũng là luật sư, không có bất kỳ ý kiến gì đối với lời uy hiếp của đối phương, anh nói: “Được, tìm đi.”
Điện thoại của tên đó vừa thông, như Hứa An Chi nghĩ, cảnh sát giao thông tuần tra cũng đã tới. Tuy rằng lúc này xe cộ trên đường không nhiều, nhưng hai chiếc xe lớn như vậy lại dừng ở chỗ này cũng không thích hợp.
“Xảy ra chuyện gì?” Cảnh sát giao thông đội mũ cảnh sát từ xe mô tô xuống tới, cau mày hỏi tình huống.
“Đồng chí cảnh sát giao thông, ngài cũng nhìn thấy rồi đó, tông vào đuôi xe, nhưng mà vị chủ xe này say rượu lái xe, ngài xem bây giờ xử lý thế nào?”
Chuyện tiếp theo không cần nói cũng biết, bây giờ kiểm tra say rượu lái xe rất nghiêm, cho dù không có hành động kiểm tra đại quy mô gì, nhưng một khi phát hiện đều là sẽ xử lý nghiêm minh.
Ít ra vừa mới bắt đầu là như thế này, còn sau này người có quan hệ dàn xếp gì đó là chuyện về sau.
Hứa An Chi nhặt điện thoại di động dưới đất lên, rút ra sim của mình, còn lại những mảnh vụn thì trực tiếp ném vào trong xe.
Cùng nhau đến đồn cảnh sát, tên say rượu lái xe bị kéo đi làm kiểm tra độ cồn trước. Xử phạt nặng nhẹ phải xem người này uống bao nhiêu.
Sau khi hắn tới, có lẽ là tỉnh rượu một chút, mặt bình tĩnh ngồi ở chỗ đó, còn không quên gọi vài cú điện thoại.
Hứa An Chi lơ đãng nghe được vài câu. Tên này đại khái là đang báo tin cho luật sư của mình, căn dặn đối phương phải lập tức tới ngay nộp tiền bảo lãnh hắn ra ngoài.
Khi đó Hứa An chi hơi khinh thường nghĩ: tên này cũng thật xui xẻo, vì sao hết lần này tới lần khác đến trêu chọc anh cơ chứ? Tưởng nộp tiền bảo lãnh… không có cửa đâu.
Hứa An Chi không phải là một người thích gây phiền toái, nhưng chuyện đụng đít xe hôm nay, thái độ của đối phương trong suốt quá trình rất tồi, không có chút ý tứ nói xin lỗi nào, còn ném hỏng điện thoại di động của anh, anh không thể như một vị thánh, vốn không muốn chuốc phiền phức làm gì nhưng bây giờ đã quyết định thế rồi.
Cho dù tên này có quan hệ to lớn thế nào, cũng đừng hòng được vô tội thả ra từ trong tay anh.
Vốn ý nghĩ này chỉ lướt nhẹ qua trong đầu Hứa An Chi, nhưng sau khi nhìn đến luật sư tên đó mời tới thì Hứa An Chi gật gù nghĩ, nói không chừng anh thật sự phải dạy dỗ hắn thật tốt một chút.
“Diêu Lực, sao hôm nay anh lại đi uống rượu?” Mộc giọng nói trong trẻo lôi cuốn vang lên bên tai Hứa An Chi, khi đó anh đang làm biên bản.
Tiếp đó Hứa An Chi ngẩng đầu, sau nhiều năm qua đi, gặp lại Lan Tô Quân lần nữa.
Anh thậm chí nghĩ không ra lần trước gặp cô là lúc nào, trong khoảnh khắc đó Hứa An Chi khó mà nói trong lòng mình nghĩ cái gì, cũng không biết mình nên tới chào hỏi hay không.
Hứa An Chi hiếm khi nảy sinh lòng do dự như vậy. Trên toà anh cho tới bây giờ đều là một người rất quả quyết, bất kể luật sư của đối phương giảo biện ra sao đều có thể bị anh tìm được lổ hổng, sau đó từng bước ép sát, cho đến khi đối phương không còn manh giáp. Anh đúng là một người mạnh mẽ.
Nhưng khi nhìn đến Lan Tô Quân thì Hứa An Chi nghe được trái tim trong lồng ngực mình điên cuồng đập loạn. Anh tưởng rằng trái tim không có sự sống nữa, nhưng đột nhiên như thấm nước mưa khôi phục sức sống.
Đó còn chỉ vì thấy được Lan Tô Quân mà thôi.
Bao nhiêu năm trôi qua, cô ấy vẫn có sức ảnh hưởng khó quên đối với anh.
Lan Tô Quân mặc một bộ đồ công sở đơn giản, bên ngoài là một chiếc áo khoác, tóc hơi xoăn xoã trên vai, mang giày cao gót, đánh môi son đỏ mọng, toàn thân đều lộ ra vẻ mạnh mẽ, khiến cho người ta cảm thán người phụ nữ này táo bạo.
Diêu Lực chính là người đàn ông say rượu kia. Khi hắn nghe thấy câu hỏi của Lan Tô Quân, vẻ không sao cả nói: “Uống thì sao?”
Lan Tô Quân tựa như rất tức giận, cặp chân mày lá liễu nhíu lại, trong mắt phượng xinh đẹp tràn đầy tức giận: “Tôi nói anh không thể cho tôi yên tĩnh chút sao? Lúc ở Canada mặc sức anh chơi thế nào, nhưng bây giờ ở trong nước, anh không thể làm kiểu đó được nữa biết không?”
“Tôi mặc kệ… Dù sao thì cô là luật sư của tôi, cô chịu trách nhiệm đem tôi ra.” Diêu Lực chơi điện thoại di động, dáng vẻ con nhà giàu.
Hứa An Chi không chú ý, mãi đến người cảnh sát ghi chép nhắc nhở anh một tiếng, anh mới phản ứng lại.
Sau đó anh thu hồi ánh mắt, như rất bình tĩnh tiếp tục đem chuyện xảy ra hôm nay nói cho cảnh sát, nhưng hai tay đặt dưới bàn của anh lúc này đang nắm chặt lại với nhau, đến nỗi đốt ngón tay đều bởi vì dùng sức quá mạnh mà trở nên trắng bệch.
Chớ đừng nói chi là trái tim của anh lúc này vẫn chưa đập chậm lại.
Bên kia, Lan Tô Quân đang dặn dò Diêu Lực cái gì, mãi cho đến khi Hứa An Chi đứng dậy thì cô mới như cảm nhận được sự hiện hữu của anh, quay đầu qua.
Tiếp đó biểu cảm trên gương mặt tự tin của Lan Tô Quân cứng lại, cô nhìn Hứa An Chi với vẻ hơi khó thể nào tin.
Hai người bọn họ cứ nhìn nhau như vậy mấy giây. Ánh mắt của Hứa An Chi giống như mang theo dao găm, có thể dễ dàng đâm bị thương người.
Mãi sau Lan Tô Quân khôi phục bình thường trước Hứa An Chi. Đôi môi duyên dáng của cô cong lên một độ cong, có một tầng không khí hư ảo thật mỏng quanh quẩn lúc cô nói chuyện: “Đã lâu không gặp, luật sư Hứa.”
Hứa An Chi nghĩ: vì sao cố nhân ngày xưa lúc gặp lại đều chỉ biết dùng cách thức không thú vị như thế?
Giống như một câu đã lâu không gặp là có thể bù đắp được những thiên sơn vạn thuỷ đã bỏ qua, có thể khiến cho gặp lại sau xa cách nhiều năm giống như tràn đầy tình cảm động lòng người.
Hứa An Chi cười nhạt.
Nhưng phong cách đẹp của anh khiến anh cũng mắt cong lên, lộ ra nụ cười ngả ngớn trước sau như một: “Đã lâu không gặp, luật sư Lan.”
Tuy rằng cuối cùng Hứa An Chi cũng chỉ có thể dựa theo cách thức mình không thích nói một câu đã lâu không gặp, nhưng anh phát hiện quả thật tìm không được cách nào tốt hơn.
Thật ra anh rất muốn hỏi Lan Tô Quân một câu: đã nhiều năm không gặp như vậy, làm sao cô biết anh vẫn còn làm luật sư chứ?
Chẳng phải nói cô vừa mới về nước ư, không hiểu rõ mọi thứ đối với trong nước mới đúng.
Anh không dám nói ra chút tưởng tượng không đâu kia ở trong lòng mình, cũng không dám có bất kỳ bộc lộ nào. Làm sao anh có thể để Lan Tô Quân nhìn ra thấp thỏm bất an của anh giây phút này chứ?