Song có điều ghét hay không ghét gì gì đó, cô hoàn toàn không quan tâm, cô vốn cũng không phải là muốn đi lấy lòng Thẩm Văn Xương. Nếu không phải còn muốn chờ lợi dụng Thẩm Văn Xương để trả thù Mộc Diệp thì có lẽ cô cũng hoàn toàn không muốn tiếp tục tới làm việc ở đây, hơn nữa càng có tiếp xúc sâu sắc thêm hơn với Thẩm Văn Xương.
Cô đối với con người Thẩm Văn Xương này cũng không có bất cứ cảm giác gì, hơn nữa cũng bởi vì mối quan hệ của hắn và Mộc Diệp nên trong lòng cô đối với hắn luôn có ngăn cách. Nhưng hình như những chuyện Mộc Diệp làm ở kiếp trước không có quan hệ đến Thẩm Văn Xương.
Đương nhiên cũng có thể là Thẩm Văn Xương từng làm cái gì, thế nhưng Mộc Lạp Lạp không biết mà thôi.
Lúc này thấy phản ứng của Thẩm Văn Xương, trong lòng Mộc Lạp Lạp tự dưng cảm thấy vui sướng. Kiếp trước, thái độ của những người này đối với cô là như vậy, chỉ cần chuyện gì xảy ra là sẽ nghi ngờ cô đầu tiên, chưa từng có tín nhiệm đáng nói, cũng không ai nghe lời giải thích của cô.
Duy nhất sẵn lòng tin tưởng cô cũng chỉ có một mình Phó Cảnh Phi.
Bản thân Mộc Lạp Lạp luôn tự hỏi tín nhiệm của Phó Cảnh Phi đối với cô rốt cuộc từ đâu mà tới.
“Mộc Lạp Lạp, cô là chị của Mộc Diệp, cô ấy nhường nhịn cô lâu như vậy, cô không thể tha thứ cho cô ấy một lần ư?”
“Tôi biết anh đang nghĩ gì, sẽ cảm thấy tôi vô nhân đạo, ỷ vào quyền lực của Phó Cảnh Phi, anh đã lui một bước mà tôi vẫn còn gây sự…” Trên mặt Mộc Lạp Lạp đã không còn vẻ cao ngạo, mà là có vài phần yếu đuối. “Thế nhưng vì sao các người cũng không suy nghĩ dùm tôi một chút? Tôi tự dưng bị người ta oan uổng mà còn tha thứ cho người ta vô điều kiện sao? Tôi không phải là thánh mẫu giống như Mộc Diệp, tôi không dễ tính như thế.”
Trước khi Thẩm Văn Xương phản bác, Mộc Lạp Lạp lại nói: “Về những chuyện tôi từng làm đối với Mộc Diệp, đó đã là quá khứ, anh không nên lôi các khoản đó đến tính toán với tôi, tôi cũng không thèm quan tâm. Thế nhưng người em gái tốt của tôi chẳng phải cũng đã nói cô ta tha thứ cho tôi sao? Coi như tôi là một đứa vô ơn là được rồi.”
Thẩm Văn Xương nghiến răng: “Tốt lắm, Mộc Lạp Lạp.”
“Tôi cũng cảm thấy tôi rất tốt.” Mộc Lạp Lạp bật cười, lại đổi giọng nói: “Anh yên tâm đi, tôi sẽ không để cho Mộc Diệp làm cái gì. Chuyện này… cứ tính như thế đi. Nhưng mà Ric, tôi không muốn nhìn thấy cô ta trong công ty này nữa.”
Bây giờ còn chưa phải là lúc hoàn toàn trở nên mâu thuẫn gay gắt với Mộc Diệp, chuyện Mộc Lạp Lạp muốn làm còn cần phải tiến hành từ từ.
Cô biết Phó Cảnh Phi sẽ khiến Mộc Diệp xin lỗi mình ở trước mặt mọi người, bởi vì đó là điều cô bảo vệ sĩ chuyển cho anh. Mục đích làm như vậy chỉ là muốn cho Thẩm Văn Xương thiếu cô một món nợ ân tình mà thôi.
Hơn nữa, không để cho Mộc Diệp xin lỗi mình ở trước mặt mọi người cũng không có nghĩa là không có bất cứ biện pháp nào khiến cho Mộc Diệp trả giá những chuyện mà ả đã làm.
Nếu như ngày nào đó đoạn ghi âm này không cẩn thận lưu truyền trong công ty, hoặc là ảnh chụp Ric lén gặp mặt Mộc Diệp bị phát ra, cho dù mọi người sẽ không nói ra nhưng trong lòng sẽ nghĩ như thế nào đây?
Đó coi như cũng không có quan hệ với cô.
“Cô thật sự không trách Mộc Diệp?” Thẩm Văn Xương rất nghi ngờ, cũng cảm thấy Mộc Lạp như vầy quả thật là không giống với cô.
“Như anh nói, cô ta thuỷ chung là em gái của tôi, tôi cũng không thể làm cái gì đối với cô ta, phải không?” Ánh mắt của Mộc Lạp Lạp rất chân thành tha thiết, nhưng chỉ là giả bộ làm người tốt một chút mà thôi. Mộc Diệp cả ngày đều giả bộ, cô cũng chỉ giả bộ có một chút, có cái gì không thể?
Thẩm Văn Xương thở dài: “Cảm ơn cô.”
Mộc Lạp Lạp nhún nhún vai: “Không có chuyện gì, chẳng qua anh phải nhớ đã nợ tôi một món nợ ân tình.”
Thẩm Văn Xương gật đầu: “Được.”
Mộc Lạp Lạp của xưa và nay thay đổi rất lớn, khiến cho Thẩm Văn Xương không biết người nào mới thật sự là cô. Nhưng nếu Mộc Lạp Lạp chính miệng nói ra không giận cá chém thớt Mộc Diệp, cũng khiến cho hắn tạm thời yên tâm.
“Cần tôi đưa cô về nhà không?” Để Mộc Lạp Lạp ngây ngốc ở đây cả một buổi tối, thật sự là rất tội nghiệp.
“Không cần, có người đưa tôi. Nhưng nhớ trả lại điện thoại di động cho tôi.” Đây là điện thoại di động của vệ sĩ, không phải là của cô.
Thẩm Văn Xương tìm người đem điện thoại di động đã tịch thu lúc đó trả lại cho Mộc Lạp Lạp. Sau khi cô cầm lấy điện thoại di động thì nói tạm biệt với Thẩm Văn Xương: “Dù sao thì cũng phải cho tôi một ngày nghỉ chứ? Tôi sắp một ngày một đêm không có ngủ rồi.”
Mộc Lạp Lạp mỉm cười, thoạt nhìn tinh thần không tệ, nhưng nếu như quan sát kỹ sẽ thấy vẻ mệt mỏi trong đáy mắt cô.
Bất kể là ai bị nhốt rồi lại thẩm vấn, trạng thái tinh thần cũng sẽ không tốt.
Thẩm Văn Xương lập tức đồng ý: “Tôi sẽ nói với Lina một tiếng.”
“Đến ngày mai khi tôi tới làm, mong rằng thanh danh của tôi cũng đã khôi phục lại.” Vẫy vẫy tay, dáng vẻ vô tư cười rộ lên của Mộc Lạp Lạp có chút trẻ con.
Thẩm Văn Xương hơi rung động, lúc còn định nói cái gì đó thì Mộc Lạp Lạp đã vào thang máy.
Ra khỏi tập đoàn Thẩm thị, sắc trời cuối cùng đã tờ mờ sáng, cô đưa trả lại điện thoại di động cho người vệ sĩ đi tới, đồng thời cầm về điện thoại di động của mình, hỏi anh ta: “Bây giờ Phó Cảnh Phi đang làm gì?”
Giải quyết xong phiền phức này, ngoại trừ cả người mệt mỏi rã rời, Mộc Lạp Lạp bỗng nhiên rất muốn trò chuyện với Phó Cảnh Phi. Chỉ cần nghe giọng nói của anh một chút cũng tốt.
Vệ sĩ lập tức cung kính trả lời: “Thiếu gia một mực chờ đợi điện thoại của cô.”
Giây phút đó Mộc Lạp Lạp chợt cảm thấy mình rất muốn khóc.