Dù cho ông cụ Phó không thích cô nhưng cũng không có biểu hiện rõ ràng như thế.
Thật giống như Mộc Lạp Lạp trở thành vị hôn thê của Phó Cảnh Phi là chuyện vô cùng nhục nhã đối với vị chị ba này.
Mấu chốt là cho dù cuối cùng phải cưới cô thì đó cũng là Phó Cảnh Phi, Mộc Lạp Lạp thật sự không nghĩ ra tại sao cái vị chị ba này kích động như vậy.
Mà vị mỹ nhân mới lên tiếng vừa rồi kia, cô ta và Phó Cảnh Nhu cùng nhau đi xuống từ lầu hai, thái độ đối đãi của vị chị ba Phó Cảnh Nhu này đối với cô ta hoàn toàn khác biệt, vẻ mặt ôn hoà, khác một trời một vực so với đối đãi Mộc Lạp Lạp.
Nhưng Mộc Lạp Lạp cũng chẳng quan tâm, trước khi tới cô đã làm xong chuẩn bị, đều do cô trước đây làm quá, tự rước lấy.
Hơn nữa, có Phó Cảnh Phi ở đây, cho dù người của Phó gia không thích cô nhưng cũng còn chưa có ức hiếp cô quá mức rõ ràng.
Tối đa chỉ hơi lộ ra lạnh nhạt mà thôi.
“Ông, Thái Cực của ông coi như là đánh xong, vừa rồi Ngữ Đồng còn nói muốn đi đánh cùng ông đấy.” Chị Ba đến gần, cười nói.
Được gọi là Ngữ Đồng chính là cái vị mỹ nhân khiến Mộc Lạp Lạp không nhịn được tán thán kia, dịu dàng cười, nếu như đặt ở cổ đại chắc chắn là được hình dung nhân vật cấp bậc chim sa cá lặn.
Cô ta nói: “Tiếc là chị ba nói sợ ông nội ra tay mạnh, đả thương cháu.”
“Cũng không phải vậy, xương cốt của ông so với khi còn trẻ cũng không kém bao nhiêu.”
“Ngữ Đồng à.” Ông cụ Phó rất từ ái ngoắc tay với Ngữ Đồng. “Hôm nay nghĩ sao mà đến thăm ông nội nữa?”
Chân mày lá liễu của Ngữ Đồng hơi cong, cái miệng anh đào nhỏ nhắn nhếch lên: “Cháu đây là nhớ ông nội mà, liền tới.”
Câu nói đầu tiên của cô ta đã chọc cho ông cụ rất vui vẻ, khiến Mộc Lạp Lạp ở một bên oán thầm: quả nhiên người của Phó gia đều am hiểu thay đổi sắc mặt nhất.
Mà trong toàn bộ quá trình, Mộc Lạp Lạp ngây ngốc đứng lặng im ở một bên, thật tốt là có Phó Cảnh Phi từ đầu đến cuối nắm tay cô, không khiến cho cô xấu hổ bởi vì cảm thấy là người ngoài cuộc.
Ngữ Đồng đi tới ngồi xuống bên cạnh ông cụ, trên đường đi ngang qua bên người Phó Cảnh Phi và Mộc Lạp Lạp, cô ta quay sang gật đầu thân thiện với Mộc Lạp Lạp, sau đó cười tủm tỉm nói với Phó Cảnh Phi: “Anh Cảnh Phi, anh đã về rồi.”
Nhìn mỹ nhân giọng nói mềm mại, lại nhìn Phó Cảnh Phi vẻ mặt lãnh đạm trước sau như một, Mộc Lạp Lạp đều không đành lòng, sao có thể đối đãi như thế với một người vừa thấy là yêu cơ chứ!
Nhưng không hiểu sao trong lòng cô lại cảm thấy mừng thầm…
Thấy thái độ lãnh đạm của Phó Cảnh Phi, vẻ mặt của Ngữ Đồng cũng không có thay đổi gì, chỉ ngồi xuống bên cạnh ông cụ, như một đứa cháu nghe sự dạy dỗ của ông.
Người này không phải là người của Phó gia đi?
Trong thế hệ của Phó Cảnh Phi thật sự có một người như vậy? Mộc Lạp Lạp liên tục suy nghĩ nhưng không thể nào hiểu.
Sau khi ông cụ Phó nói mấy câu cùng Ngữ Đồng thì giống như rốt cuộc nhớ tới Phó Cảnh Phi và Mộc Lạp Lạp đứng đó, trong ánh mắt nhìn Phó Cảnh Phi có một vẻ hận rèn sắt không thành thép, nhưng cuối cùng ông cụ cũng chỉ nói: “Cảnh Phi, ngồi xuống trước đi, có lời gì thì sau ăn cơm hãy nói.”
Phó Cảnh Phi liền dẫn Mộc Lạp Lạp ngồi xuống ở đối diện. Mà ánh mắt Phó Ngộ động đậy, lại lần nữa không sợ chết trực tiếp đi theo nói chuyện cùng Mộc Lạp Lạp.
Lúc này trong phòng đã có rất nhiều người, Mộc Lạp Lạp đưa mắt nhìn cơ bản không nhận ra, nhưng có thể gần như đoán được thân phận của bọn họ. Nhìn tuổi không quá lớn thì nhất định là cùng vai vế với Phó Ngộ, còn rốt cuộc là trực hệ hay bà con thì Mộc Lạp Lạp không rõ lắm.
Mà hai cô gái ở cùng với chị Ba lúc trước bây giờ cũng ở đây, nhưng ánh mắt bọn họ nhìn chằm chằm Mộc Lạp Lạp rất là không tốt.
Mộc Lạp Lạp cảm thấy mình còn chưa hề làm gì cả mà đã gây thù chuốc oán vô số ở trong Phó gia. Cô ở Phó gia không được hoan nghênh như vậy?
Về phần cái vị mỹ nhân Ngữ Đồng kia khiến Mộc Lạp Lạp thuỷ chung không rõ thân phận lắm, sau khi nói nói mấy câu với ông cụ thì lại đặt lực chú ý lên trên người Phó Cảnh Phi.
“Anh Cảnh Phi, lần này anh trở về ở bao lâu?”
Gương mặt đẹp trai của Phó Cảnh Phi vẫn phủ đầy hàn băng như cũ, nhưng anh từ trước đến nay đều là như thế, chắc người nhà họ Phó cũng đã sớm quen, không ai cảm thấy lạ.
“Ngày mai đi.” Phó Cảnh Phi trả lời ngắn gọn.
Còn chưa đợi Ngữ Đồng nói tiếp, ông cụ bỗng nhiên phát hoả: “Đã lâu rồi cháu không có về, lần này trở về một đêm ngày mai lại muốn đi? Cháu có còn xem nơi này là nhà của cháu hay không!”