Một tay Phó Cảnh Phi giữ lấy ót Mộc Lạp Lạp, một tay nâng cằm cô, không nói lời nào hôn cô.
Tài xế ở phía trước vô cùng thức thời giả bộ không thấy gì cả, tự xuống xe chờ, không tới quấy rầy bầu không khí mập mờ thế này.
Cảm giác hôn môi giống như là cùng ăn kẹo, ngọt ngào khiến người ta xấu hổ tim đập dồn, đỏ mặt tía tai.
Tim đập kịch liệt càng giống như bất cứ lúc nào cũng sẽ nhảy ra khỏi lồng ngực, khiến Mộc Lạp Lạp hoàn toàn rối loạn tâm thần.
Đây thật ra là một cái hôn cực cạn, Phó Cảnh Phi chỉ ngắn ngủi hôn lên bờ môi cô, nhưng đối với Mộc Lạp Lạp mà nói quả thật như đã trải qua vô số năm tháng, chẳng biết bây giờ là năm nào.
Cô chưa từng nghĩ đến thì ra hôn môi có cảm giác như vậy. Khiến cho người ta hoa mắt mê man, không kềm chế được, mất đi tất cả khả năng suy nghĩ, chỉ còn lại hệ thống sinh tồn cơ bản nhất là đang hoạt động.
Thậm chí… Nếu như bờ môi của Phó Cảnh Phi dừng lại thêm một hồi nữa, cô sẽ khẩn trương đến ngay cả hít thở ra sao cũng không biết.
Nhất là khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc kia của Phó Cảnh Phi, ở khoảng cách phóng đại như thế càng có thể thấy rõ gương mặt này của anh đẹp cỡ nào, mỗi một ngũ quan đều tràn đầy quyến rũ khiến người ta khó có thể kháng cự.
Trước khi tách ra, Phó Cảnh Phi cố ý khẽ liếm trên môi Mộc Lạp Lạp một cái, càng khiến cho gò má của cô hoàn toàn biến thành một mảng đỏ rực.
Phó Cảnh Phi rất hài lòng với phản ứng của Mộc Lạp Lạp. Bộ dáng ngây ngốc xấu hổ này hoàn toàn tương phản với dáng vẻ ngày thường của cô, hết lần này tới lần khác khiến trong lòng Phó Cảnh Phi càng dâng lên suy nghĩ ác ý muốn bắt nạt cô.
Càng nhìn thấy cô xấu hổ, tâm tình của Phó Cảnh Phi càng tốt.
Nếu lúc này Mộc Lạp Lạp biết suy nghĩ xấu xa trong lòng Phó Cảnh Phi thì nhất định sẽ bất chấp ngượng ngùng, lập tức bùng nổ.
Nhưng mà cô không biết, cho nên cũng chỉ khẩn trương hai tay không biết để ở đâu, mãi đến khi Phó Cảnh Phi lùi lại thì mới mặt tái đi, giơ hai tay lên che đôi môi.
“Mùi vị tuyệt vời.” Phó Cảnh Phi lộ ra vẻ mặt đầy thâm ý, càng vô cùng thân thiết ngắm nghía lọn tóc rũ xuống bên tai Mộc Lạp Lạp.
Mộc Lạp Lạp trừng mắt nhìn, rồi chớp mắt mấy cái, giống như rốt cuộc hiểu được chuyện gì xảy ra, mặt liền biến sắc, trực tiếp mở cửa xe chạy trốn không quay đầu lại.
Xét thấy mới bắt nạt người ta một phen, lúc này tâm tình của Phó Cảnh Phi vui vẻ không gì sánh bằng, cũng không so đo Mộc Lạp Lạp hoảng loạn, sau khi nhìn bóng lưng lo âu hốt hoảng của Mộc Lạp Lạp từ từ biến mất, mới quay cửa kính xuống bảo tài xế lên xe, đi công ty của mình.
Mà khi Mộc Lạp Lạp vội vội vàng vàng bỏ chạy, toàn bộ trong đầu vẫn là một đống bột nhão như cũ.
Kiếp trước ở cùng Phó Cảnh Phi rất lâu, hai người đều mỗi ngày ở trong trạng thái cãi vả hoặc chiến tranh lạnh, chưa từng có bất kỳ tiếp xúc thân mật gì.
Đừng nói là chạm môi, ngay cả một cái ôm cũng không thể có.
Mộc Lạp Lạp suy nghĩ tiếp đều chỉ cảm thấy tên đàn ông Phó Cảnh Phi này chẳng những nhìn không thấu mà còn rất nhẫn nại.
Thật giống như thợ săn trên thảo nguyên, luôn luôn phủ phục ở một nơi bí mật gần đó, mới có thể vào thời cơ thích hợp nhất chộp lấy con mồi xui xẻo.
Mộc Lạp Lạp cho mình là con mồi xui xẻo kia, mà Phó Cảnh Phi chính là người thợ săn mạnh mẽ nhất, mình bị anh ta nhìn chòng chọc lâu như vậy, hoàn toàn không có cách trốn thoát.
Phiền não rên lên vài tiếng, Mộc Lạp Lạp suýt chút nữa bùng bổ ở trong đám người.
Sao cô lại cùng Phó Cảnh Phi chạm môi chứ! Đây! Là! Nụ! Hôn! Đầu! Của! Cô!
Nụ hôn đầu!
Đúng là cô rất ngây thơ. Cho dù trước đây chơi đùa điên loạn thế nào cũng đều kiên thủ ranh giới cuối cùng của mình, không để người ta đụng vào. Cho dù bất kỳ đàn ông nào muốn đến vui đùa trò chơi tình cảm với cô một chút, đều bị cô kiên quyết phản đối.
Tác phong làm việc của cô thỉnh thoảng vô cùng bạo dạn, nhưng đó cũng chỉ là ngoài mặt mà thôi. Cô luôn được người mẹ đã qua đời dạy dỗ, con gái bất kể như thế nào đều phải có trách nhiệm với bản thân mình, từ phi gặp được người thật tình thích, bằng không không thể quá tuỳ tiện.
Cho nên tới bây giờ cô vẫn còn nụ hôn đầu của mình.
Nhưng mấy phút đồng hồ trước đã bị Phó Cảnh Phi cướp đi dễ dàng như thế.
Nói không tức giận, nhưng vẫn có một chút bực mình.
Tuy nhiên cái loại cảm giác bực mình này cũng không mạnh mẽ, chẳng qua là trong nhất thời khó có thể tiếp nhận.
Còn lại rốt cuộc là cái gì càng phiền lòng Mộc Lạp Lạp nhiều hơn, cũng chỉ có bản thân cô rõ ràng.
Hoa mắt váng đầu đi vào tập đoàn Thẩm thị, rồi đi vào phòng làm việc, trở lại chỗ ngồi của mình ngồi xuống, trong toàn bộ quá trình tâm tình của Mộc Lạp Lạp cũng chưa bình tĩnh lại.
Quá trình cái hôn kia không ngừng tái diễn ở trước mắt Mộc Lạp Lạp, phiền phức quấy nhiễu suy nghĩ của cô, khiến cô thật sự sắp muốn điên.
Mãi đến khi Lina từ văn phòng riêng của cô ta đi ra, đến giao nhiệm vụ cho Mộc Lạp Lạp, cô mới chỉnh lại tâm tư của mình, quay trở lại công việc.
“Công việc Ric phụ trách trước kia bây giờ giao cho cô, làm cho tốt.”
Mộc Lạp Lạp không từ chối gì cả, lập tức đáp ứng.
Coi như là lấy Ric bồi thường cho cô đi. Mặc dù có Mộc Diệp nghĩ cách bảo vệ cô ta, cô ta cũng không có khả năng tiếp tục làm việc ở tổng công ty, bây giờ phỏng chừng đã bị chuyển ra ngoài.
Tiếp nhận công việc mới, Mộc Lạp Lạp định bụng tạm thời bỏ qua những suy nghĩ tình cảm.
Nhưng sau khi cô vô ý liếc về phía Lina thì kinh ngạc hỏi người ở bàn ngay cửa: “Lưu Hi còn chưa đến?”