Phó Cảnh Phi tự đảm nhiệm vai người phục vụ, căn bản toàn bộ quá trình đều đưa khăn bưng nước, đồng thời thỉnh thoảng hỏi Mộc Lạp Lạp còn cần thứ gì khác hay không.
Hứa An Chi ngồi ở đối diện giống như phát hiện tân lục địa, nhịn không được cảm thán một câu: “Thì ra Phó Cảnh Phi lúc làm bạn trai lại là bộ dáng này, thật nên khiến những cô gái thầm mến kia nhìn một chút.”
Phó Cảnh Phi thờ ơ liếc anh ta: “Có phải tôi đây nên phát ra ngoài hình ảnh của cậu cùng các bạn gái?”
“… Tôi tin tưởng anh sẽ không làm chuyện thất đức như vậy.”
Phó Cảnh Phi cười nhạt: “Tôi đây là tạo phúc cho dân chúng.”
“Phì!” Mộc Lạp Lạp ở bên cạnh bị câu bất thình lình này của Phó Cảnh Phi mà kinh động đến sặc một cái.
Phó Cảnh Phi cau mày, trong mắt đều là quan tâm: “Làm sao vậy?”
Mộc Lạp Lạp cầm lấy ly nước Phó Cảnh Phi đặt ở bên tay cô uống một ngụm, cười nói: “Không sao.”
Cô mới sẽ không nói là bởi vì Phó Cảnh Phi bất thình lình nói đùa như thế khiến cho cô không nhịn được cười.
Đuôi mắt Hứa An Chi cong lên, than thở: “Sau này tôi thật sự không nên cùng các người ra ngoài ăn cơm, quá tổn thương người.”
Mộc Lạp Lạp làm lơ ý trêu chọc trong lời nói của anh ta, hỏi lại: “Anh có thể hẹn bạn gái của anh, chẳng qua không biết rốt cuộc là ai?”
“Trên đời người hữu duyên nhiều như vậy, tôi cũng không biết rốt cuộc ai mới là ánh trăng trong lòng tôi.” Hứa An Chi không xấu hổ chút nào.
Có thể làm playboy dẻo mồm dẻo miệng như Hứa An Chi cũng đúng là nhân gian hiếm có.
Tình cảm từng trải của Hứa An Chi nhất định còn muôn màu muôn vẻ hơn so với vụ án anh ta tiếp nhận, ở thành phố Long này nổi danh bản tính chơi bời trăng hoa.
Tuy nhiên không hiểu sao anh ta tuỳ tiện đối với tình cảm như vậy, nhưng vẫn có vô số phụ nữ người trước ngã xuống người sau tiến lên, trong ngực anh ta chưa bao giờ thiếu phụ nữ.
Thay đổi người tình đối với Hứa An Chi mà nói chính là thái độ sinh hoạt bình thường, mà anh ta nhìn có vẻ cũng không có dự tính ổn định lại.
Nhưng Hứa An Chi khiến người ta tấm tắc lấy làm lạ nhất là bản lĩnh chia tay của anh ta.
Bất kể bạn gái anh ta quen là thân phận gì, tính cách gì, cuối cùng đều chia tay với anh ta, chưa từng có bởi vì chia tay mà ầm ĩ không vui khiến người ngoài chế giễu.
Tuy rằng trong đó không thiếu người cả đời không qua lại với anh ta, nhưng đại đa số đều chỉ sẽ khen ngợi Hứa An Chi là một người tình tốt.
Dù sao người tình với thân phận, địa vị như Hứa An Chi, bộ dáng khôi ngô tuấn tú, đối với bạn gái ra tay rộng rãi, cho dù chỉ là chơi một chút cũng sẽ có rất nhiều người nguyện ý đến xếp hàng.
Kiếp trước Mộc Lạp Lạp từng nghe nói rất nhiều tin đồn về Hứa An Chi, nhưng kiếp này gặp anh ta vài lần, anh ta không quá giống với những tin đồn.
Về phần điểm nào không giống, Mộc Lạp Lạp vẫn nhìn không ra.
Chẳng qua là trực giác của phụ nữ mà thôi.
Ăn cơm xong, Mộc Lạp Lạp bỗng nhiên có loại cảm giác, luôn cảm thấy hôm nay Hứa An Chi cũng ở chỗ này chắc chắn là có một ít việc.
Đặc biệt trên phương diện nào đó, Phó Cảnh Phi là một người thích ở nhà.
Anh nói chung là rất không thích xã giao, trừ trường hợp phải dự họp, bằng không người này tình nguyện ở nhà đọc sách uống trà, thậm chí đi câu cá.
Cho dù sở thích của anh đều là của người lớn tuổi, nhưng Mộc Lạp Lạp đã sớm quen.
Nghĩ như vậy, cô liền trực tiếp hỏi: “Hôm nay ra ngoài ăn cơm, các anh sẽ không chỉ ăn bữa cơm đơn giản vậy đi.”
“Oa oa, Lạp Lạp thật thông minh.”
Mộc Lạp Lạp thầm liếc trắng mắt một cái, Hứa An Chi có thể đừng dùng cái giọng nói chuyện với con nít mà nói với cô được không?
Ngón tay thon dài của Phó Cảnh Phi cầm tách trà, sau khi nghe thấy Mộc Lạp Lạp hỏi thì động tác trong nháy mắt hơi dừng lại, nhưng nhanh chóng khôi phục bình thường.
Dưới ánh đèn, da dẻ vốn hơi trắng tái của Phó Cảnh Phi càng lộ ra sáng bóng nhàn nhạt.
Mộc Lạp Lạp liếc nhìn anh một cái, không nhịn được thầm cúi đầu. Một người đàn ông có bộ dáng đẹp như vậy, quá tội nghiệt.
Một lát sau, giọng Phó Cảnh Phi trầm thấp chậm rãi vang lên bên tai Mộc Lạp Lạp: “Hôm nay thật sự có chuyện muốn nói.”
Tim Mộc Lạp Lạp chợt hơi căng thẳng, có chút khẩn trương vô cớ.
Hôm nay Phó Cảnh Phi hẹn ăn cơm ở chỗ này, còn có Hứa An Chi ở đây, là muốn làm gì?
Sao cô cảm thấy chuyện này không đơn giản, không cần phải để Hứa An Chi ở bên cạnh chứ?
Mộc Lạp Lạp không thể phủ nhận, trong khoảnh khắc cô thậm chí nghĩ tới, chẳng lẽ Phó Cảnh Phi sẽ nói ra bảo cô rời đi gì gì đó… Trước đây cả ngày nghĩ làm thế nào để thoát đi, bây giờ nếu đột nhiên khôi phục tự do, hình như chuyện nên vui thế nhưng lại không vui một cách khó hiểu.
Cô không biết mình như vầy là sao, trong thời gian thật ngắn đủ loại suy nghĩ đan vào với nhau ở trong đầu, tràn đầy những ý nghĩ khác nhau, nhưng đều không phải là cái gì đáng vui vẻ.
Loại cảm giác phức tạp này khiến Mộc Lạp Lạp muốn phỉ nhổ mình, sao đột nhiên trở nên lo được lo mất, hơn nữa còn thật sự không hiểu ra sao cả.
“Xem ra là có quan hệ với tôi, cho nên đây là bữa Hồng Môn Yến?” Mộc Lạp Lạp giả vờ trấn tĩnh, thật ra nhịp tim đang tăng nhanh không thể kềm chế, không ngừng suy nghĩ Phó Cảnh Phi hôm nay rốt cuộc là muốn nói cái gì?
Ánh mắt Phó Cảnh Phi đặt trên người Mộc Lạp Lạp, thu hồi nụ cười, vừa nghiêm túc lại chăm chú.
Thậm chí ngay cả Hứa An Chi ở đối diện cũng không có vẻ bất cần đời nữa, là lần đầu tiên Mộc Lạp Lạp nhìn thấy nét mặt nghiêm nghị của anh ta.