“Em muốn xem?”
Mộc Lạp Lạp gật đầu vô cùng khẳng định.
Bây giờ cô mới phát hiện trên thực tế mình rất cảm thấy hứng thú đối với quá khứ của Phó Cảnh Phi.
Phó Cảnh Phi không do dự, đứng lên khỏi ghế sa lon, thuận tiện kéo Mộc Lạp Lạp lên, cánh tay vắt qua eo cô, ôm hông cô: “Đi thôi.”
Hứa An Chi tấm tắc cảm thán: “Mỗi ngày đều vô cùng ân ái.”
Mộc Lạp Lạp đã quen với tư thế tràn đầy tính chiếm hữu của Phó Cảnh Phi, chỉ quay sang nhướn mày đắc ý với Hứa Cảnh Phi rồi cùng Phó Cảnh Phi lên lầu.
Căn phòng của Phó Cảnh Phi ở lầu ba, nhìn bên ngoài không có bất kỳ đặc biệt gì, nhưng đến sau khi Phó Cảnh Phi mở cửa thì Mộc Lạp Lạp mới nhịn không được giật mình, cô đã vào sai phòng sao?
Nơi này không phải như trong tưởng tượng của Mộc Lạp Lạp, cô cho rằng căn phòng của Phó Cảnh Phi chắc là một mảnh màu xám đậm, không có bất cứ trang trí gì, sạch sẽ đến mức như là căn phòng mẫu.
Nhưng trên thực tế, trang trí nơi này giống như là tuổi trẻ của mỗi một thiếu niên đều có.
Tông màu của cả phòng là xám tro, nhưng có rất nhiều đồ trang trí điểm xuyết.
Dán trên vách tường là poster của các cầu thủ ngôi sao Kobe Bryant, C Ronaldo, Nadal; trên giá sách bày những robot, còn có thật nhiều mô hình; bên cạnh chiếc giường rộng hai thước còn có một giá bóng rổ cỡ nhỏ, trên đầu giường còn treo một bộ tennis hình Iron Man, quả bóng thì treo ở bên cạnh.
Trong thoáng chốc Mộc Lạp Lạp cảm giác mình về tới thời niên thiếu của Phó Cảnh Phi – cái cậu con trai dáng người cao lớn có lưng thẳng tắp cùng mặt mũi sạch sẽ tuấn tú kia, ôm bóng rổ, trên mặt đổ mồ hôi như mưa, ánh mặt trời chiếu trên người cậu, da tay của cậu sáng chói giống như là gốm sứ.
Mộc Lạp Lạp không hề ngờ rằng cô sẽ thấy vết tích thời gian ở trong phòng của Phó Cảnh Phi. Năm tháng giống như đọng lại ở chỗ này, dễ dàng mang Mộc Lạp Lạp đi qua một đoạn ký ức mà cô không có chính mắt thấy.
Mà ở đầu kia của căn phòng là một ban công đầy cây cỏ, còn có một ghế sa lon hình tròn, từ trên ban công nhìn ra ngoài lại có thể thấy hơn nửa thành phố Long.
Những kiến trúc cao vút trong mây kia cùng với đường phố sầm uất, toàn bộ thu vào trong mắt của Mộc Lạp Lạp, loại cảm giác này rất kỳ diệu.
Nhà chính của Phó gia ở chỗ này không hổ được gọi là bảo địa phong thuỷ của thành phố Long, phong cảnh thật sự rất riêng biệt.
Trong lòng Mộc Lạp Lạp khiếp sợ một cách khó có thể hình dung, sau khi thấy trang trí của phòng này, cô cảm thấy mình giống như thật sự đi vào cuộc sống quá khứ của Phó Cảnh Phi, thậm chí thấy được một Phó Cảnh Phi hoàn toàn khác.
Cô không biết mình đang ngẩn người, mãi đến khi Phó Cảnh Phi vuốt vuốt tóc cô thì mới hồi phục lại tinh thần.
“Đang suy nghĩ gì vậy?” Giọng của Phó Cảnh Phi trầm xuống.
Mộc Lạp Lạp kéo dài giọng nói: “Đột nhiên nghĩ tới quá khứ của anh.”
Trong con ngươi của Phó Cảnh Phi ánh lên tia sáng không rõ, không có bị Mộc Lạp Lạp phát hiện.
“Anh ở nơi này bao lâu?”
“Đến mười sáu tuổi.” Phó Cảnh Phi lộ ra một nụ cười thâm trầm. “Sau mười sáu tuổi thì dọn ra ngoài ở một mình.”
Mộc Lạp Lạp rất muốn hỏi Phó Cảnh Phi một câu: vì sao mười sáu tuổi liền dọn ra ngoài ở một mình? Nhưng có phần hỏi không ra miệng.
“Không ngờ rằng anh cũng thích thể thao?” Mộc Lạp Lạp đi ngược trở lại, nhịn không được sờ sờ tấm poster trên tường.
“Khi đó tôi thức đêm xem rất nhiều trận World Cup.” Trong mắt Phó Cảnh Phi giống như lộ ra hoài niệm.
Mộc Lạp Lạp tưởng tượng bộ dáng của Phó Cảnh Phi kia, vì một ghi bàn mà reo hò, nhiệt huyết dâng trào.
Thật thú vị.
Bây giờ Phó Cảnh Phi lúc nào cũng biểu hiện ra vẻ mặt vô cùng lạnh lùng, khiến Mộc Lạp Lạp cũng mau quên trên thực tế anh cũng có quá khứ của mình.
Mộc Lạp Lạp tinh mắt, thấy được một khuôn hình úp xuống trên giá sách, đi tới muốn cầm lên xem.
Mà khoảnh khắc cầm lên, Phó Cảnh Phi chợt đè tay cô xuống.
Thân hình cao ngất của anh đứng ở sau lưng Mộc Lạp Lạp, bao phủ cô hoàn toàn, bàn tay rất có sức mạnh khiến cô hoàn toàn bị khống chế.
“Không biết là có bí mật gì đây, không thể nhìn sao?” Mộc Lạp Lạp bĩu môi, đột nhiên bị Phó Cảnh Phi cự tuyệt, tâm trạng cũng bị phá hỏng một chút.
Vẻ mặt Phó Cảnh Phi nghiêm túc: “Chỉ là ảnh chụp trước kia, không có gì đẹp.”
“Ồ.” Mộc Lạp Lạp không định cầm lên xem nữa, thế nhưng vẻ mất mát hiện lên rất rõ ràng trên mặt.
Ánh mắt Phó Cảnh Phi chợt động, cảm xúc trong đáy mắt gợn sóng mãnh liệt, giống như đang vùng vẫy đấu tranh.
Cuối cùng vẫn không đành lòng thấy Mộc Lạp Lạp có chút không vui, lực trên tay của anh từ từ lơi ra.
Lúc anh mới chuẩn bị để Mộc Lạp Lạp xem thì bên ngoài phòng lại vang lên tiếng gõ cửa: “Thiếu gia, ông cụ đã luyện Thái Cực xong.”