• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 111: Quyết định của Lâm Mộc

"Đạo trưởng Hoàng, anh muốn bái sư như vậy, sao không trực tiếp gia nhập Ẩn Môn? Giống như phái Tuyết Sơn kia, đừng nói Linh Ý Cảnh như của tôi, ngay cả Linh Phách Cảnh cũng có đó? Anh gia nhập phái Tuyết Sơn ở Ẩn Môn chẳng phải là tốt hơn? Hơn nữa môn phái như Ẩn Môn tất nhiên cũng có rất nhiều tài nguyên, càng có thể giúp anh tu luyện tốt hơn." Lâm Mộc nói.

Đạo trưởng Hoàng bất đắc dĩ giải thích: "Lâm Mộc tông sư, tôi là hậu duệ duy nhất còn sót lại của mạch này, dựa theo phép tắc tổ tiên, tôi không thể gia nhập môn phái khác, Lâm Mộc tông sư anh không môn không phái, nếu tôi chỉ bái anh làm thầy, đương nhiên không có vấn đề."

"Tôi hiểu rồi. Đúng rồi Đạo trưởng Hoàng, nếu bây giờ chúng ta là đồng đạo, anh không cần gọi tôi là Lâm Mộc tông sư, gọi tôi Lâm Mộc đồng đạo là được rồi." Lâm Mộc nói.

"Lâm Mộc tông sư, anh là cường giả Linh Ý Cảnh cao quý, Cảnh Giới tôi với anh cách xa nhau, sao tôi có thể xưng hô như vậy được, thực sự không được đâu, nếu vậy thì tôi sẽ gọi anh là tiền bối Lâm Mộc đi, dù tuổi tác của anh không lớn, nhưng thực lực lại rất cao, tôi nhất định phải tôn xưng anh để bày tỏ sự tôn trọng." Đạo trưởng Hoàng vừa cười vừa nói.

"Được thôi." Lâm Mộc cũng không quá để ý đến việc xưng hô.

"Đúng rồi, tiền bối Lâm Mộc, tôi vừa mới nhắc tới hồ Thiên Sát, anh định đến đó sao?" Đạo trưởng Hoàng hỏi.

"Đến đó xem xét một chút, sau khi đến xem tình hình thế nào rồi tính tiếp." Lâm Mộc nói.

Lâm Mộc biết nếu lần này anh đi chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm.

Nhưng tại thời đại mạt pháp này, tài nguyên tu luyện vốn đã vô cùng thiếu thốn, nếu không đi tranh những tài nguyên còn sót lại kia, thì dựa vào bản thân hấp thụ Linh khí chậm rãi mỏng manh để tu luyện , căn bản không có khả năng có được thành tựu.

Nói cách khác, ở thời đại này, nếu tu sĩ không dám mạo hiểm, sẽ không có khả năng thành công.

Đã gặp được loại tài nguyên tốt như vậy, dù thế nào Lâm Mộc cũng phải đi xem một chút.

Lúc đến đó sẽ cải trang một chút cho khác đi, trước tiên cứ nấp ở một góc quan sát tình hình, chỉ cần có một chút niềm tin, Lâm Mộc đều sẽ thử.

Nếu như không có gì để tranh đoạt, anh sẽ lặng lẽ rời đi.

Một khi tham gia tranh đoạt, dù sao Lâm Mộc cũng đã cải trang, chỉ cần lúc ấy có thể làm được, sau này cũng không sợ phái Thanh Thương kia báo thù.

Còn nếu thực sự không được, có lẽ Lâm Mộc phải giả mạo phái Tuyết Sơn, giá họa chuyện này lên phái Tuyết Sơn Phái, dù sao anh cũng có lệnh bài của Trưởng lão phái Tuyết Sơn.

Bây giờ chỉ còn năm ngày trước khi tiến vào Tam Phục Thiên.

Tam Phục Thiên chia làm ba ngày sơ phục, trung phục và mạt phục.

Mười ngày sơ phục. Ngày đó ở hồ Thiên Sát, năng lực tà ác lạnh lẽo sẽ không tiêu tan cho đến ngày trung phục, có nghĩa là còn mười lăm ngày nữa, cũng đủ để Lâm Mộc chuẩn bị.

" Tiền bối Lâm Mộc, nếu anh muốn đi, vậy trước hết tôi xin chúc anh đạt được thắng lợi." Đạo trưởng Hoàng đứng lên nói lời chúc.

"Xin nhận lời chúc của anh." Lâm Mộc đáp.

Đối với hồ Thiên Sát này, Lâm Mộc vẫn cô cùng mong đợi, bây giờ điều duy nhất Lâm Mộc lo lắng chính là Phái Tuyết Sơn.

Dù sao hồ Thiên Sát cũng ở tỉnh Dương Hà, nếu anh đi đến đó thì sẽ phải đi qua tỉnh này, Lâm Mộc sợ lúc anh đến đó, Phái Tuyết Sơn sẽ lợi dụng lúc đó để ra tay trả thù anh.

Anh không ở đây, nhỡ đâu người nhà anh gặp nguy hiểm thì sao?

Bình thường mà nói, nếu Phái Tuyết Sơn tìm anh báo thù, chắc chắn sẽ ra tay với anh trước, dù sao Phái Tuyết Sơn cũng có đủ thực lực đối phó với anh, căn bản không cần mánh khóe lấy mạnh địch yếu.

Nhưng nếu Phái Tuyết Sơn tìm không thấy anh, có thể bọn họ sẽ đổi hướng ra tay với người nhà anh.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật chương mới một cách nhanh nhất.

"Đúng rồi Đạo trưởng Hoàng, anh lái xe tới đây sao?" Lâm Mộc hỏi.

"Đúng vậy tiền bối Lâm Mộc." Đạo trưởng Hoàng cung kính trả lời.

"Vậy có thể phiền anh lái xe đưa tôi về Kim Châu được không?." Lâm Mộc nói.

Lâm Mộc cũng đã định về Kim Châu một chuyến, sắp xếp ổn thỏa mọi việc trong nhà, xe của Lâm Mộc đã bị phá hủy rồi, nên chỉ có thể làm phiền anh ta vậy.

" Tiền bối Lâm Mộc, tôi vô cùng sẵn lòng." Đạo trưởng Hoàng vô cùng vui vẻ đồng ý.

Thế là hai người rời khỏi quán bar, Lâm Mộc ngồi lên xe của Đạo trưởng Hoàng đi thẳng đến Kim Châu.

. . .

Trên đường về Kim Châu, Lâm Mộc cũng gọi điện thoại cho Thẩm Tịch Dương, nói cho cô rằng anh có chút việc, phải về Kim Châu ngay, sau này có cơ hội sẽ lại đến nhà thăm cô, bảo cô sau này có việc gì cứ liên lạc cho anh.

Qua ba giờ đi xe, cuối cùng Lâm Mộc cũng trở lại Kim Châu.

Lâm Mộc lập tức bảo Đạo trưởng Hoàng đưa anh tới biệt thự trên núi của ông cụ Trần.

Lần này đến Ninh Đô báo thù, ông cụ Trần cũng có giúp đỡ anh, Lâm Mộc cũng đã nói sau khi trở về muốn đến cảm ơn ông cụ Trần.

Sau khi Đạo trưởng Hoàng đưa Lâm Mộc đến cửa biệt thự, Lâm Mộc lưu số liên lạc của anh ta lại, sau đó bảo anh ta về Ninh Đô trước.

Trong biệt thự.

"Lâm Mộc, chúc mừng cháu thuận lợi trở về, mau ngồi đi."

Lâm Mộc vừa mới vào nhà, Ông cụ Trần đã đứng dậy chúc mừng anh.

"Ông cụ Trần, đa tạ ông giới thiệu Nhãn Kính Xà cho cháu." Lâm Mộc mỉm cười, ngồi xuống đối diện ông cụ Trần.

"cháu có thể phá hủy được nhà họ Tôn chủ yếu vẫn là dựa vào chính bản thân cháu, chỉ là ông có chút tò mò, cháu đã làm thế nào để giải quyết được Lão Từ vậy, theo như ông biết, ông ta là một người rất tinh vi, muốn giải quyết được ông ta thật sự khó như lên trời vậy." Ông cụ Trần lộ ra vẻ mặt vô cùng tò mò.

Ông cụ Trần biết nếu ông đi tìm Lão Từ để hỏi chuyện này, Lão Từ cũng không thể cho hắn mặt mũi nào cả.

Trước đó khi ông cụ Trần nhìn thấy tin tức nhà họ Tôn bất ngờ xảy ra hỏa hoạn, ông cụ Trần cũng vô cùng ngạc nhiên .

Chuyện này đã khiến cho ông cụ Trần phải lau mắt nhìn Lâm Mộc.

"Cháu nắm giữ tay cầm của Từ Lão, Lão Từ cũng là người thông minh, không cần cháu nhiều lời, liền trực tiếp dừng chiến." Lâm Mộc giải thích.

Lúc đầu Lâm Mộc có kế hoạch khác, dù sao việc giải quyết Lão Từ cũng khá phiền phức.

Nhưng sau đó khi Lâm Mộc tra tấn Tôn Thượng Minh, anh biết được nhà họ Tôn cấu kết với tập đoàn Châu u từ miệng của anh ta, lúc ấy Lâm Mộc liền thay đổi chủ ý, quyết định lợi dụng điểm này để 'Áp chế' Lão Từ.

"Thì ra là thế." Ông cụ Trần giật mình.

Lâm Mộc đang trò chuyện cùng với Ông cụ Trần, Trần Uyển Nhi từ trên lầu đi xuống.

"Lâm Mộc, tên ngốc nhà anh thật sự là gan to bằng trời, may mắn một lần này thành công, nếu mà thất bại, anh sẽ phải chết mà không có chỗ chôn đất! Ngươi biết anh làm liều như thế nào không?" Trần Uyển Nhi vừa nói vừa đi đến.

Ông cụ Trần vừa cười vừa nói: "Lâm Mộc, lần này cháu đến Ninh Đô, Uyển Nhi vô cùng lo lắng cho cháu đấy, con bé nói như vậy chỉ vì quan tâm đến tính mạng của cháu thôi, tính con bé vốn vậy mà."

"Ông nội, làm gì có chuyện đó chứ!" Trần Uyển Nhi dậm chân nói.

Ông cụ Trần nói ra những lời này ngay trước mặt Lâm Mộc thực sự khiến cho mặt Trần Uyển Nhi cũng ửng đỏ hết lên.

" Uyển Nhi, đi lấy một bình bình rượu quý của ông tới đây, lúc trước ông đã nói chờ Lâm Mộc trở về, ông sẽ mời cậu ấy uống rượu." Ông cụ Trần nói.

"Vâng." Trần Uyển Nhi trả lời một tiếng, liền xoay người đi lấy rượu.

Ông cụ Trần lại nhìn về phía Lâm Mộc: "Lâm Mộc, cháu đã hủy diệt nhà họ Tôn, có lẽ toàn bộ giới kinh doanh Giang Nam không ai là không sợ khi nhắc đến tên cháu, tiếp theo cháu có dự định gì không?"

"Ông cụ Trần, kinh doanh cũng không phải chiến trường chính của cháu, cháu còn có chuyện quan trọng hơn muốn làm nữa." Lâm Mộc nói.

"Cũng đúng, cháu là người tu hành, chủ yếu tâm tư của cháu là ở đấy đúng không?" Ông cụ Trần gật đầu.
Chương 112: Xảy ra chuyện

"Đúng vậy, sắp tới cháu phải đi ra ngoài một chuyến, nhưng cháu lần này đến Ninh Đô báo thù, đã không may kết thù với một vài người trong giới tu hành, điều cháu lo lắng duy nhất chính là trong lúc cháu ra ngoài người nhà cháu sẽ không được an toàn." vẻ mặt Lâm Mộc nghiêm túc.

"Cái này đơn giản mà, cháu thu xếp cho người nhà tạm thời cứ đến biệt thự của ông mà ở, mặc dù ông đã về hưu nhiều năm, nhưng dù sao cũng có thân phận đặc thù, cho dù những người tu hành đó có được thủ đoạn vô cùng kì diệu, thì cũng tuyệt đối không dám tùy tiện đối phó với ông đâu." Ông cụ Trần cười nói.

Lâm Mộc nghe xong, lập tức cảm thấy đây cũng là một biện pháp không tệ.

"Ông cụ Trần, nếu người nhà cháu qua đây, sẽ không ảnh hưởng đến ông chứ?" Lâm Mộc nói.

Lúc này Trần Uyển Nhi đã cầm một bình rượu đi tới.

Ông cụ Trần sảng khoái đáp: "Đương nhiên là không rồi, biệt thự này của ông rất rộng, vẫn đủ để ở mà, hơn nữa nhà cháu qua đây ở thì ông tin Uyển Nhi cũng sẽ vô cùng hoan nghênh đó."

"Ông nội, sao ông lại lôi cháu ra nữa rồi." Trần Uyển Nhi sắng giọng.

"Nếu ông đã nói như vậy, thì cháu cũng cung kính không bằng tuân mệnh, cháu cảm ơn ông trước." Lâm Mộc đứng lên nói cảm ơn.

Mặc dù như vậy có chút phiền phức cho Ông cụ Trần, nhưng cũng là một biện pháp tương đối tốt, Lâm Mộc cũng tạm thời chưa nghĩ ra biện pháp gì tốt hơn cả.

" Uyển Nhi, lát nữa cháu đi cùng Lâm Mộc đi, đi đón người nhà của cậu ấy đến đây." Ông cụ Trần dặn dò cô.

"Vâng." Trần Uyển Nhi lên tiếng.

….

Ninh Đô.

Ký xong hợp đồng Thẩm Tịch Dương được giám đốc đưa về tận nhà. Toàn bộ quá trình ký hợp đồng quá thuận lợi đến nỗi Thẩm Tịch Dương cũng không dám tin.

Dưới lầu nhà Thẩm Tịch Dương.

Thẩm Tịch Dương vừa bước lên cầu thang, âm thanh báo có tin nhắn điện thoại vang lên. Cô vội vàng lấy điện thoại ra xem.

Số tài khoản thẻ tiết kiệm đuôi 6728, cộng thêm 1000000. 00 NDT, số dư không kỳ hạn còn lại là 100328 1.36 NDT.

Vừa nhìn thấy tin nhắn này, Thẩm Tịch Dương chỉ cảm thấy mình trái tim mình như muốn bay lên, cả đời này của cô còn chưa từng nhìn thấy một chuỗi số dư tài khoản dài như vậy đó!

Đây là tiền hoa hồng cô nhận được khi vừa ký được hợp đồng, cũng là một trăm vạn thuế sau khi thực thu, lúc đầu là định tháng lương này mới trả cho cô, nhưng giám đốc đặc biệt trả cô ngay hôm nay.

"Có một trăm vạn tiền hoa hồng này, cuối cùng có thể trị tận gốc bệnh cho ba rồi!" Thẩm Tịch Dương nhìn số dư còn lại, trên vẻ mặt xinh đẹp hiện lên sự mong chờ.

Cô cất điện thoại đi rồi bước nhanh lên lầu, muốn nhanh chóng chia sẻ tin vui này cho ba mẹ cô.

Mặc dù đến bây giờ Thẩm Tịch Dương vẫn còn chưa hiểu được, đường đường tập đoàn Thiên Mộc, tại sao lại vì cô mà ký hợp đồng quảng cáo với công ty Thịnh Mỹ cơ chứ.

Nhưng hợp đồng đã ký, dù có nguyên nhân gì thì chuyện này cũng đã là xảy ra rồi, một trăm vạn tiền hoa hồng cũng đã đến tài khoản của cô rồi, cô còn cái gì phải lo lắng nữa chứ?

Oanh!

Khi Thẩm Tịch Dương đi đến chỗ rẽ của lầu hai, đột nhiên có một cái bao tải chụp lên đầu cô, hai tên đàn ông cao to trực tiếp nhấc bao tải lên, nhanh chóng chạy xuống lâu.

"A a a!"

Bị bao tải trùm lên đầu, Thẩm Tịch Dương bị dọa nên liên tục hét ầm lên, tiếng kêu vang vọng cả hành lang.

Nhưng hai tên đàn ông này đi xuống lầu rất nhanh, sau đó họ ném Thẩm Tịch Dương vào trong một chiếc oto MPV đã đỗ sẵn ở ngoài.

Cửa xe đóng lại, hai chiếc oto MPV màu trắng này lao vút đi mất.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật chương mới một cách nhanh nhất.

. . .

Kim Châu.

Trần Uyển Nhi lái xe đưa Lâm Mộc về biệt thự nhà anh.

"Lâm Mộc, trên người anh hình như có mùi của phụ nữ." Trần Uyển Nhi đang Lái xe, liếc nhìn Lâm Mộc."Lỗ mũi của cô thính vậy sao?" Lâm Mộc ngửi ngửi trên người mình, hình như đúng thật là có chút mùi thơm, nhưng hương thơm rất nhạt, chắc bị lưu lại từ nhà Thẩm Tịch Dương.

"Anh ở Ninh Đô chắc sẽ không phải chạy đi tìm hoa thơm cỏ lạ đâu nhỉ?" Trần Uyển Nhi khinh bỉ nhìn anh.

"Nghĩ cái gì vậy, tôi là loại người như vậy sao? Chỉ là lúc ở Ninh Đô tôi có đụng phải một cô bạn lúc nhỏ thôi." Lâm Mộc nói.

"Cô bạn? Cô rất xinh đẹp sao?" Trần Uyển Nhi lập tức tra hỏi.

"Xinh đẹp." Lâm Mộc đáp.

Đôi lông mày thanh tú của Trần Uyển Nhi nhăn lại: "Có bằng tôi không?Anh thích cô ấy sao?"

"Trần Uyển Nhi, cô có chút kỳ lạ nha, sao đột nhiên hỏi cái này làm gì, giống như đang tra hỏi tội phạm vậy." Lâm Mộc cười khổ nói.

Lâm Mộc vừa dứt lời, chuông điện thoại của anh đột nhiên vang lên.

Lâm Mộc lấy điện thoại ra xem, là Thẩm Tịch Dương gọi tới.

"Alo, chị Dương Dương." Lâm Mộc bắt máy.

Trong điện thoại cũng không truyền đến giọng nói của Thẩm Tịch Dương.

"Chị Dương Dương?" Lâm Mộc lại gọi cô lần nữa.

Vẫn không có ai trả lời lại, nhưng trong điện thoại Lâm Mộc có nghe âm thanh của hai người đàn ông thoáng qua.

"Nhanh lái xe đi, lập tức đưa cô ta đến khách sạn Kim Loan."

"Sao cô ta không kêu nữa vậy? Mở bao tải ra xem thử đi."

"Móa nó, cô lại dám gọi điện thoại!"

"A a a!" tiếng thét chói tai của Thẩm Tịch Dương vang lên.

Tút tút tút. . .

Điện thoại bị tắt ngay.

Chỉ vừa mới nghe được cuộc đối thoại của hai người đàn ông kia, gần như Lâm Mộc đã có thể kết luận, Thẩm Tịch Dương đã gặp chuyện rồi!

"Đáng chết!"

"Lương Siêu, nhất định tên khốn khiếp đó!"

"Đây là mày đang tự tìm chết đấy!"

Lâm Mộc nhìn điện thoại, trong đôi mắt đen nháy của anh đã bùng lên lửa giận!

Chỉ vì vừa nãy Lâm Mộc đã nghe được mấy chữ 'Khách sạn Kim Loan’.

Cộng thêm những việc hai ngày này Thẩm Tịch Dương gặp phải, Lâm Mộc đã đoán ra được Thẩm Tịch Dương xảy ra chuyện chín chín phần trăm là do Lương Siêu làm, dù sao khách sạn Kim Loan cũng là khách sạn nhà Lương Siêu.

"Lâm Mộc, có chuyện gì xảy ra vậy?" Trần Uyển Nhi thấy Lâm Mộc đột nhiên biến thành dã thú phát cuồng, cô giật mình hỏi anh.

" Uyển Nhi, tôi mượn xe một chút, tôi phải nhanh chóng trở về Ninh Đô!" trong hai con ngươi của Lâm Mộc đã có tơ máu nổi lên.

"Đến Ninh Đô? Được! Tôi sẽ thay đổi tuyến đường ngay, tôi đi chung với anh!"

Trần Uyển Nhi dứt lời, nhanh chóng nhấn ga, chiếc Panamera của cô lập tức lao vút về phía Ninh Đô.

Thậm chí cô cũng không hỏi nhiều rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Mặc dù xe đang lao nhanh đến Ninh Đô, nhưng trong lòng Lâm Mộc cũng biết rõ, nếu thật sự là do Lương Siêu làm, nếu anh ta thật sự muốn làm gì đó thì chỉ sợ lúc anh đuổi tới Ninh Đô thì đã muộn mất rồi.

Nước xa không cứu được lửa gần.

Thế là Lâm Mộc vội vàng ấn gọi cho Giám đốc Mai.

"Sở cao nhân." Điện thoại rất nhanh đã được kết nối, giọng điệu cung kính của Giám đốc Mai vang lên.

"Giám đốc Mai, hiện tại tôi có một chuyện rất quan trọng muốn nhờ ông giúp!" giọng điệu Lâm Mộc cũng rất vội vàng.

"Sở Cao nhân, có việc gì cậu cứ việc sai bảo!" Giám đốc Mai nói.

"Ông lập tức huy động toàn bộ lực lượng có thể huy động trong thời gian ngắn nhất, rồi chạy tới khách sạn Kim Loan, xông vào lục soát toàn bộ khách sạn và đưa Lương Siêu và Thẩm Tịch Dương ra ngoài, nếu bắt được Lương Siêu, lập tức khống chế anh ta rồi chờ tôi đến xử lý."

Giọng nói của Lâm Mộc lạnh lẽo thấu xương: "Nhớ kỹ! Ông nhất định phải nhanh! Ai dám ngăn cản ông làm việc, cho dù có thân phận gì đi chăng nữa cũng phải giải quyết hết, ông phải làm bằng bất cứ giá nào!"
Chương 113: Làm lớn chuyện

"Sở cao nhân yên tâm, tôi sẽ đi làm ngay lập tức! Tôi nhất định sẽ dùng toàn lực để ứng phó!" Giám đốc Mai ở đầu bên kia điện thoại cũng có thể cảm nhận được lửa giận và sự lo lắng của Lâm Mộc.

Giám đốc Mai vừa mới nghe Lâm Mộc nhắc tới cái tên Thẩm Tịch Dương, ông ta liền biết chắc là Thẩm Tịch Dương xảy ra chuyện.

Hôm nay Lâm Mộc đã nhờ ông ta tìm Thẩm Tịch Dương giúp anh, nên đương nhiên ông ta nhớ rất rõ cái tên Thẩm Tịch Dương này.

Giám đốc Mai đoán chắc rằng Thẩm Tịch Dương chính là bạn gái của Lâm Mộc.

Bạn gái Lâm Mộc xảy ra chuyện, đối với Giám đốc Mai mà nói chắc chắn là chuyện lớn.

Sau khi cúp điện thoại.

"Trần Uyển Nhi, tăng tốc hơn đi!" Lâm Mộc nhìn chằm chằm con đường phía trước, biểu tình căng thẳng.

. . .

Ninh Đô.

Sau khi cúp điện thoại Giám đốc Mai đã cấp tốc gọi điện cho bộ phận an ninh của tập đoàn, để tất cả bảo an nhanh chóng tập trung, dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới khách sạn Kim Loan Đại, ai có mặt nhanh nhất trong vòng hai mươi phút sẽ được thưởng một vạn.

Giám đốc Mai cũng nhanh chóng đưa theo mấy tên vệ sĩ, nhanh chóng lao tới khách sạn Kim Loan!

Khách sạn Kim Loan, trong một căn phòng trên lầu mười tám.

Lương Siêu mặc áo choàng tắm đang ngồi trước bàn, thảnh thơi uống rượu vang và chờ đợi.

Sau khi uống hết ly rượu, cuối cùng cũng có tiếng gõ cửa.

"Xem ra là đến rồi."

Lương Siêu hưng phấn cười một tiếng, nhanh chóng đứng dậy mở cửa.

Ngoài cửa là hai tên đàn ông cao lớn đang khiêng một cái bao tải.

"Cậu Lương, người tới rồi." Hai người nhìn thấy Lương Siêu vội vàng báo cáo.

Thẩm Tịch Dương ở trong bao đã bị khăn bịt miệng, cô nghe hai chữ cậu Lương, trong lòng lập tức trở nên căng thẳng.

"Ném bao tải lên giường cho tao." Lương Siêu ra lệnh.

"Vâng."

Hai tên đàn ông kia khiêng bao tải vào trong phòng rồi ném lên giường.

"Cậu Lương, lúc chúng tôi vừa lái xe đưa cô ta đi thì cô ta đã vụng trộm gọi điện cho người khác." Một tên báo cáo.

"Ồ? Cô ta gọi cho ai rồi?" Lương Siêu nhướng mày.

"Trên điện thoại di động ghi chú là Lâm Mộc." Tên đó báo cáo.

"Lâm Mộc? Hừ, gọi cho anh ta thì có ích lợi gì, Ninh Đô này, tao biết hết các phú nhị đại với tài sản trên một tỷ, nhưng không hề biết tên nào tên Lâm Mộc cả, anh ta có biết thì có thể làm gì được chứ? Nếu hắn dám đến thì tao cũng sẽ giải quyết sạch sẽ anh ta!" Lương Siêu khinh thường cười lạnh.

Mặc dù ngày đó Lâm Mộc có mượn một chiếc Koenigsegg, lúc ấy quả thật làm cho Lương Siêu có chút hơi dao động, nhưng sau đó anh ta tỉ mỉ nghĩ lại, đó cũng chỉ là mượn hoặc thuê mà thôi.

Anh ta biết trên mạng cũng có một số người nổi tiếng mượn Koenigsegg để quay video, cho dù mượn được một chiếc Koenigsegg thì cũng không có gì to tát cả.

Hơn nữa anh ta cũng chưa từng nghe qua cái tên Lâm Mộc này ở Ninh Đô, vậy thì sao anh ta phải sợ chứ?

Sau đó Lương Siêu dặn dò hai người kia: "Hai người ở ngoài canh cửa, không cho phép bất cứ ai đến quấy rầy tao, thuận tiện thông báo đội trưởng đội bảo vệ của khách sạn rằng nếu có ai tên Lâm Mộc đến khách sạn, lập tức dẫn người bắt anh ta lại, xong việc tao sẽ đến xử lý anh ta!"

"Vâng!"

Hai tên đàn ông cao to kia trả lời xong cũng vội vàng ra ngoài.

Hai người này vừa mới rời phòng, Lương Siêu đã không chờ nổi nữa liền mở bao tải ra.

Bảo tải được mở ra, lúc này Thẩm Tịch Dương không những bị khăn bịt miệng, mà hai tay cũng bị trói ở sau lưng, hai chân cũng bị trói lại, trên mặt cô tràn ngập sự hoảng sợ.

"Sao vậy Thẩm Tịch Dương, cuối cùng cô vẫn rơi vào tay tôi thôi! Lương Siêu tôi đã nhìn trúng ai thì người đó cũng không thể chạy thoát được đâu, nếu lúc đầu cô ngoan ngoãn theo tôi, tôi còn có thể cho cô một chỗ tốt, nhưng cô lại nhất định phải rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, nên hiện tại chỗ tốt nào cô cũng không chiếm được!" mặt mũi Lương Siêu tràn đầy hưng phấn. Vừa dứt lời, Lương Siêu liền tháo chiếc khăn bịt miệng Thẩm Tịch Dương ra.

Sáng hôm nay sau khi Thẩm Tịch Dương chọn ngồi xe của Lâm Mộc để trở về, Lương Siêu đã quyết định áp dụng loại thủ đoạn này.

"Lương Siêu, cái tên mặt người dạ thú, anh làm như vậy là phạm tội đấy!" thân thể Thẩm Tịch Dương cũng run lên.

"Ha ha, vậy thì sao? Cô có thể bắt tôi sao?" Lương Siêu xoa xoa hai tay, thản nhiên nhìn cô.

"Tiếp theo, Lương Siêu tôi nhất định sẽ chăm sóc cô thật tốt."

Lương Siêu vừa nói xong đã nhào về phía Thẩm Tịch Dương, hai tay anh ta mạnh mẽ xé toạc áo sơ mi trên người Thẩm Tịch Dương ra.

"A a a! Cứu mạng!"

Thẩm Tịch Dương bị dọa sợ nên liên tục thét lên.

"Thẩm Tịch Dương, cô có hét to cỡ nào cũng vô dụng thôi, nơi này là khách sạn Kim Loan, là nhà tôi mở đó!" Lương Siêu nghe tiếng hét của cô, ngược lại càng lộ ra vẻ hưng phấn.

Thẩm Tịch Dương nghe đến đó, hai hàng nước mắt từ từ rơi xuống.

Một cảm giác tuyệt vọng bao trùm lấy Thẩm Tịch Dương, cô chỉ cảm thấy ánh mắt cũng dần trở nên mơ hồ, thế giới đều trở nên u ám, dường như trời đất sắp sụp đổ, ngày tận thế đã sắp tới.

Chẳng lẽ sự trong sạch của cô lại bị hủy hoại trong tay loại người dơ bẩn như Lương Siêu sao.

Cô chỉ cảm thấy tất cả những chuyện này sẽ trở thành ác mộng cả đời này của cô.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật chương mới một cách nhanh nhất.

Dưới cổng khách sạn Kim Loan. Từng chiếc ô tô bao vây cổng khách sạn.

Giám đốc Mai đứng ở cổng, phía sau ông ta còn có hơn ba trăm tên bảo an.

"Đây....Đây là chuyện gì vậy? Bọn họ đang muốn làm gì?"

"Mau đi thông báo quản lý đến đi!Mau đi gọi bảo an đi!"

Mấy vị khách đang đứng ở cổng khách sạn thấy thế cũng sợ hãi chạy vào bên trong.

"Tất cả mọi người nghe rõ cho tôi, xông vào khách sạn Kim Loan, lục soát tất cả các phòng, tìm Lương Siêu và Thẩm Tịch Dương ra đây, ai tìm ra trước sẽ được thưởng hai mươi vạn!"

"Bất kể ai dám ngăn cản, đánh hết cho tôi! Tất cả hậu quả tôi sẽ gánh chịu! Nghe rõ chưa!"

Giám đốc Mai hét to với mấy tên bảo an phía sau.

"Vâng!"

Mấy tên bảo an nghe được thưởng hai mươi vạn, bọn họ như trở nên điên cuồng.

"Xông vào cho tôi!"

Giám đốc Mai ra lệnh một tiếng, dẫn đầu xông vào khách sạn.

"Xông lên!"

Những tên bảo an này liền tranh nhau chen lấn chạy vào khách sạn Kim Loan, ai cũng muốn tìm ra trước để có thể có được tiền thưởng.

Trong sảnh lớn của khách sạn.

Quản lý khách sạn nghe chuyện cũng vội đưa hai mươi mấy tên bảo an vội vàng chạy tới sảnh lớn.

Lúc đến bọn họ cũng vừa hay gặp được Giám đốc Mai đang dẫn người xông vào.

"Các người là ai? Các người muốn làm gì? Nơi này chính là khách sạn Kim Loan đấy, ông chủ của chúng tôi là Lương Đức Quảng đấy!" quản lý khách sạn vội vàng nói.

"Mù mắt chó, ông đây là Mai Dụ!" Giám đốc Mai rống to.

"Giám đốc Mai?" Quản lý nghe được cái tên này lập tức giật mình.

"Giám đốc Mai, ngài....ngài muốn làm gì vậy, có chuyện gì thì ngài có thể bàn bạc với ông chủ của chúng tôi, không cần phải làm lớn chuyện như này đâu!"

"Bàn bạc cái rắm, nói! Lương Siêu ở lầu mấy phòng số mấy!" Giám đốc Mai hét lên làm vang vọng cả sảnh lớn.

"Giám đốc Mai ngài bớt giận, tôi lập tức liên lạc với ông chủ của chúng tôi, có chuyện gì thì cứ đợi ông chủ của chúng tôi đến đã, sau đó ngồi xuống bàn bạc, hiện tại đã là xã hội pháp trị rồi, ông chủ của chúng tôi cũng có chút quan hệ, nếu càng làm to chuyện thì cũng không tốt cho ai cả đúng không?" Quản lý nặn ra nụ cười.

"Tôi cho anh biết, chuyện hôm nay vẫn phải làm to!"

"Xông lên hết cho tôi! Phá cửa tìm người! Người nào dám ngăn cản thì cứ đánh!" Giám đốc Mai đã không còn kiên nhẫn, trực tiếp ra lệnh.

Mấy tên bảo an sau lưng Giám đốc Mai nghe vậy, ngay lập tức như ong vỡ tổ lao vào.
Chương 114: Sự bảo vệ của thần thánh

Đám bảo vệ và giám đốc đang chắn đường lập tức bị đánh ngã nhào ra đất, đầu toác máu chảy, đám bảo vệ do Mai Tổng dẫn theo nhanh chóng tràn lên các lầu thông qua thang máy và thang bộ.

Mai Tổng không lao lên trước mà bước đến trước mặt tên giám đốc đang nằm dưới đất.

“Nói! Lương Siêu ở lầu mấy?” Mai Tổng ngồi xổm, kéo cổ áo tên giám đốc khách sạn lên.

“Mai Tổng đừng đánh nữa, thiếu gia Lương Siêu ở phòng trong cùng trên lầu mười tám.” Gã giám đốc tái mặt nói.

“Lầu mười tám, đi!” Mai Tổng ném gã giám đốc đi, sau đó lao đến lối vào thang máy với đám người/

“Giám đốc, giờ phải làm sao?” Đội trưởng đội bảo vệ mặt mày tái mét hỏi.

“Giờ tôi gọi cho ông chủ đây!” Tên giám đốc cuống quýt mò di động, định bụng gọi cầu cứu ông chủ của mình.

.....

Lầu mười tám của khách sạn, trong phòng.

Lương Siêu xé toạc áo sơ mi của Thẩm Tịch Dương xong thì sực nhớ ra điều gì đó.

Anh ta nhanh chóng đứng dậy, lấy ra một viên thuốc từ trên bàn, sau đó nâng ly rượu vang lên nuốt trôi viên thuốc.

“Thẩm Tịch Dương, mọi sự đã chu toàn, hôm nay em có số hưởng rồi, haha.” Lương Siêu phấn khích cười rồi nhào lên người Thẩm Tịch Dương.

Cộc cộc!

Tiếng gõ cửa đột nhiên truyền tới.

“Lương thiếu gia! Lương thiếu gia!” Ngoài cửa vọng tới giọng nói khẩn thiết.

“Làm cái gì thế hả? Chẳng phải tôi nói đừng quấy rầy tôi sao?” Đang hưng phấn thì bị quấy rầy, Lương Siêu nổi trận lôi đình.

“Xảy ra chuyện rồi Lương thiếu gia! Lễ tân của khách sạn vừa thông báo cho chúng tôi qua bộ đàm nội bộ rằng có rất nhiều người đang xông lên tìm anh! ” Vệ sĩ ngoài cửa khẩn thiết nói.

“Rất nhiều người xông lên tìm tôi ư? Kim Loan là địa bàn nhà tôi, kẻ nào to gan lớn mật thế hả! Gọi bảo vệ!” Lương Siêu chửi rầm trời.

Ngoài cửa bỗng truyền tới tiếng bước chân ồn ào.

“Kẻ nào ngáng đường đều đánh cho tôi!”

“A a a!” Tiếng gào thảm thiết vang lên.

Rầm rầm!

Cửa phòng bị nện mạnh.

Vừa nãy Lương Siêu còn to miệng chửi mắng, giờ thấy tình huống này anh ta cũng bắt đầu căng thẳng.

Trong chốc lát, cánh cửa ‘rầm’ một tiếng mở tung.

Chỉ thấy Mai Tổng dẫn theo một đám bảo vệ nhất loạt tràn vào phòng.

“Ông chủ Mai?” Lương Siêu từng gặp Mai Tổng, cho nên vừa liếc mắt anh ta đã nhận ra ông chủ Mai dẫn đầu trong đám người.

Thẩm Tịch Dương với đôi mắt nhòe lệ đang ngã trên giường cũng bị sốc khi nghe thấy ba chữ ông chủ Mai.

Đây là ông chủ của Tập đoàn Thiên Lực mà, sao ông ấy lại chạy tới đây? Lẽ nào ông ấy tới cứu cô sao?

“Lương Siêu! Đồ khốn kiếp này!” Mai Tổng nổi giận đùng đùng lao về phía Lương Siêu.

Lương Siêu nặn ra một nụ cười: “Chú Mai, chú làm gì thế này, ba cháu cũng đâu có thù oán gì với chú, hơn nữa hai người còn là chỗ quen biết, dạo trước chú và ba cháu còn cùng nhau dùng cơm mà.”

“Lương Siêu, người phụ nữ nào cậu cũng dám động vào hả?” Mai Tổng xông tới không cho Lương Siêu cơ hội giải thích, lập tức nện một quyền lên mặt anh ta.

Lương Siêu ngó thấy bao nhiêu người theo sau Mai Tổng, trong lòng đương nhiên hoảng loạn muốn chết, cho nên không kịp phản ứng mà xơi ngay một cú đấm.

“Mai Dụ, ông... ông quá đáng lắm rồi nhé! Ông tự ý xông vào khách sạn nhà tôi, còn dám đánh tôi? Tuy nhà họ Lương không mạnh như nhà họ Mai, nhưng cũng đâu phải quả hồng mềm!” Lương Siêu bị đánh cũng cuống cả lên.

“Đánh cậu còn nhẹ đấy, tôi nói cho cậu hay, cậu xong đời rồi! Giờ tôi không xử lý cậu thì lát nữa sẽ có người chỉnh cậu!”

“Người đâu, ấn cậu ta ra góc tường cho tôi! Không cho cậu ta nhúc nhích!” Mai Tổng ra lệnh.

“Rõ!” Chừng bảy – tám tên bảo vệ xông lên, cố định sít sao Lương Siêu dưới đất.

“Ông làm như này không chỉ là đối phó với tôi, còn như tát và mặt nhà họ Lương, ba tôi sẽ không bỏ qua chuyện này đâu! Chọc giận nhà họ Lương thì Mai Dụ ông cũng chẳng được lợi lộc gì đâu!” Lương Siêu nghiến răng gào to.

Mai Tổng chẳng thèm đếm xỉa tới anh ta, chỉ quay người bước tới trước mặt Thẩm Tịch Dương.

“Tiểu thư Thẩm Tịch Dương, tôi là Mai Dụ của Tập đoàn Thiên Lực, tôi đến muộn khiến cô phải chịu kinh sợ rồi, mong tiểu thư Thẩm Tịch Dương tha thứ cho tôi.” Mai Tổng mau mắn nói xin lỗi với Thẩm Tịch Dương.

Trong mắt Mai Tổng, Thẩm Tịch Dương chính là bạn gái của Lâm Mộc, chỉ dựa vào thân phận này, ông ta đã phải cung kính đối đãi rồi.

Nhưng Thẩm Tịch Dương chỉ bụm miệng, không dám tin vào những gì tai nghe mắt thấy.

Đây đường đường là ông chủ của Tập đoàn Thiên Lực đấy, là một trong những phú hào đầu bảng của Giang Nam đấy, nhân vật tầm cỡ như này vì cứu cô ấy mà dẫn theo bao người xông vào khách sạn ư, vì một kẻ vô danh tiểu tốt như cô ấy mà đắc tội với nhà họ Lương có tài sản mấy tỷ nhân dân tệ ư?

Bây giờ người này còn như cấp dưới cung kính nói lời xin lỗi với cô ấy sao?

Nghĩ tới khi trước Tập đoàn Thiên Lực chỉ mặt điểm tên đòi ký hợp đồng với mình, Thẩm Tịch Dương thật tình không hiểu được, cô ấy có mối liên hệ với Tập đoàn Thiên Lực bằng cách nào?

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

“Tiểu thư Thẩm Tịch Dương, cô mặc áo choàng tắm này trước đi.”

Mai Dụ kéo chiếc áo choàng tắm đang treo bên cạnh xuống rồi đưa cho Thẩm Tịch Dương.

“Cảm ơn.” Thẩm Tịch Dương cuống quýt quấn cơ thể kín bưng.

Vì bị hoảng sợ quá độ, lúc này gương mặt Thẩm Tịch Dương trắng bệch như tờ giấy, cả người cũng run lên từng chặp.

“Mai Tổng, cảm ơn ngài đã tới cứu tôi.”

Thẩm Tịch Dương nghĩ hoài không ra vì sao Mai Tổng lại chạy tới đây giúp cô ấy, nhưng lần này quả thực Mai Tổng đã cứu cô trong tình cảnh nước sôi lửa bỏng.

“Tiểu thư Thẩm Tịch Dương, những việc này đều do bạn trai của cô dặn dò, bây giờ cô nghỉ ngơi tạm ở đây, chúng ta chờ cậu ấy tới giải quyết mọi chuyện.” Mai Tổng nở nụ cười kính cẩn.

“Bạn trai của tôi ư?” Thẩm Tịch Dương ngẩn người, cô ấy đâu có người bạn trai nào chứ.

Nhưng Mai Tổng nói chuyện này do bạn trai cô ấy dặn dò.

Nhân vật như thế nào lại có thể khiến phú hào Giang Nam là Mai Tổng đây chịu làm công việc của kẻ tôi tớ.

Thẩm Tịch Dương càng nghĩ càng lơ mơ, cô ấy chỉ là một nhân vật vô danh tiểu tốt, chưa bao giờ có mối quan hệ nào với nhân vật lớn, Lương Siêu chính là người có chống lưng lợi hại nhất mà cô ấy từng tiếp xúc trước đây.

Sao giờ đây cô ấy như hóa thành nhân vật tầm cỡ thế này, cả công việc lẫn đời sống đều xuất hiện những đổi thay lớn không sao giải thích được.

Dường như có một vị thần nào đó không hiện thân đang bảo vệ cô ấy.

“Mai Dụ, ông quá đáng lắm rồi nhé!” Một giọng nói âm vang truyền tới từ ngoài cửa.

Sau đó một người đàn ông trung niên mặc vest cùng vài vệ sĩ hùng hổ xông vào phòng.

Mai Tổng ngoảnh đầu nhìn, người kia chẳng phải ba của Lương Siêu – Lương Đức Quảng hay sao?

“Ba ơi mau cứu con, hồi nãy ông ta còn ra tay đánh con nữa đấy!” Lương Siêu bị ấn trên đất vừa liếc thấy ba mình thì liên tục gào lên như vớ được cọng cỏ cứu mạng.

Lương Đức Quảng nhìn thấy con trai ông ta bị ấn giữ trên đất thì càng tức giận hơn.

Lương Đức Quảng xông tới chất vấn: “Mai Dụ, rốt cuộc ông có ý gì, mấy ngày trước chúng ta còn dùng cơm với nhau, hôm nay ông lại dẫn người tới đập phá khách sạn của tôi, còn đánh con trai tôi? Lập tức thả con trai tôi ra!”
Chương 115: Ngày càng to chuyện

Ngày thường gặp Mai Tổng, Lương Đức Quảng luôn tỏ vẻ niềm nở, dù sao sức ảnh hưởng của Mai Tổng ở Ninh Đô cũng lớn hơn ông ta, cho nên ông ta không dại gì đắc tội với Mai Tổng.

Nhưng vấn đề bây giờ không còn là đắc tội hay không, mà là Mai Tổng đến gây chuyện, còn đánh con trai ông ta.

“Lương Đức Quảng, con trai ông động đến tiểu thư Thẩm Tịch Dương, hôm nay e rằng cậu ta không có cơ hội được thả ra.” Mai Tổng nói.

Lương Đức Quảng nghe xong lời này, lập tức quay người nhìn về phía Thẩm Tịch Dương.

“Vị tiểu thư này, nhà cô có chỗ dựa nào không?” Lương Đức Quảng chất vấn Thẩm Tịch Dương đang quấn khăn tắm trên người.

“Tôi.... tôi không có chống lưng gì cả.”

Trong mắt Thẩm Tịch Dương, Lương Đức Quảng là phú hào có tài sản mấy tỷ nhân dân tệ, đối mặt với nhân vật lớn như này, cô ấy đương nhiên thấy căng thẳng.

“Hừ, chỉ vì một người phụ nữ không có chút chống lưng mà Mai Tổng ông đòi đập phá khách sạn của tôi, đánh con trai tôi, có phải quá đáng lắm không hả?” Lương Đức Quảng nói giọng âm vang, mặt ngày một sa sầm.

Lương Đức Quảng đã nhìn ra chút manh mối, khẳng định có đến tám phần là con trai ông ta ‘chơi’ người phụ nữ này, còn cô ta lại là người phụ nữ được Mai Tổng để mắt tới.

“Lương Đức Quảng, ông chết đến nơi rồi còn không biết tự lượng sức mình.” Mai Dụ lắc đầu cảm khái.

Lương Đức Quảng hít sâu một hơi, nói: “Mai Tổng, giờ tôi chỉ hỏi một câu, ông có thả con trai tôi ra không? Nếu ông thả người, tôi có thể lùi một bước. Chuyện ông đập phá khách sạn và đánh con trai tôi, tôi có thể không truy cứu.”

Giọng nói của Lương Đức Quảng lập tức trở nên sắc bén: “Nếu tôi đã nhượng bộ mà ông không chịu đáp ứng, tôi nhất định sẽ điều động tất cả tiền tài, năng lực và mối quan hệ của mình để đấu với ông, dù tôi không mạnh bằng ông, nhưng tôi không tiếc bất cứ giá gì để liều mạng chiến đấu thì ông cũng chẳng được dễ chịu đâu! Cùng lắm cả hai đều bị tổn thương!”

Lương Đức Quảng ngỡ rằng, cách giải quyết của ông ta đã là nhượng bộ lắm rồi.

Mai Tổng lắc đầu cười: “Nói thật với ông, tôi không có quyền quyết định có thả người hay không, nếu ông thực sự muốn giao đấu thì cứ tung ra tất cả vốn liếng của mình đi.”

“Ông .... ông..” Lương Đức Quảng tái mặt, giận sôi gan, ông ta đã nhượng bộ tới mức này mà Mai Dụ vẫn không chịu thả người ư?

“Được! Vậy thì hôm nay Lương Đức Quảng tôi quyết một trận sống mái với ông, ai cũng đừng mong được yên ổn!” Lương Đức Quảng quăng ra một câu rồi dứt khoát lấy di động gọi điện.

“Kiền Nhị Gia, tôi là Lương Đức Quảng, hôm nay Mai Dụ tới khách sạn Kim Loan của tôi đập phá, còn bắt giữ con trai tôi không buông, Nhị Gia, phải phiền ông ra mặt lần này rồi, được được, tôi ở đây chờ ông.” Lương Đức Quảng kính cẩn nói chuyện với người trong điện thoại.

Sau đó ông ta tiếp tục bấm số.

“Cháu trai, cậu gặp chút rắc rối, Mai Dụ chạy tới đập phá khách sạn của cậu, còn bắt giữ Lương Siêu không chịu buông tha, lần này cháu nhất định phải giúp cậu.”

Lương Đức Quảng cười nói tiếp: “Đúng đúng, giờ cậu ở Kim Loan, phiền cháu rồi.”

Cúp điện thoại xong.

“Mai Dụ, tôi mời Kiền Nhị Gia và Thư ký Ngô rồi, chốc nữa họ sẽ tới ngay thôi! Ông muốn điều động mối quan hệ nào thì nhanh tay nhanh chân lên!” Lương Đức Quảng sa sầm mặt nói.

“Thư ký Ngô là cháu trai của ông ư?” Mai Tổng hơi ngạc nhiên.

Lăn lộn trong giới kinh doanh Ninh Đô bao năm, Mai Tổng đương nhiên biết rõ Kiền Nhị Gia và Thư ký Ngô là ai.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Kiền Nhị Gia là nhân vật được người người kính trọng trong thế lực ngầm của Ninh Đô.

Còn Thư ký Ngô là thư ký được Lão Từ tín nhiệm nhất, đừng tưởng người ta chỉ là thư ký mà coi thường, mấy nhân vật lớn ở Giang Nam đều phải nể mặt người này đấy.

Chẳng ngờ cuộc gọi thứ hai của Lương Đức Quảng lại gọi cho Thư ký Ngô? Điều này quả thực khiến Mai Tổng kinh ngạc không thôi.

“Không sai, Thư ký Ngô chính là cháu trai tôi, ông không biết cũng rất bình thường, sao tôi có thể dễ dàng tiết lộ mối quan hệ này ra ngoài? Sao tôi phải động một chút là điều động tới mối quan hệ tầm cỡ như này?”

Lương Đức Quảng nói giọng sắc lạnh: “Giờ tôi đã chọn điều động mối quan hệ này rồi thì không thể thu hồi được nữa! Mai Tổng, tới lúc đó ông phải nghĩ cách nhượng bộ và thỏa hiệp như nào để tôi buông tha chuyện này!”

Mai Dụ không tỏ vẻ gì, nếu là khi trước, ông ta thật tình không dám không nể mặt nhân vật như Thư ký Ngô.

Ông ta nghĩ thầm, nếu Lâm Mộc có thể tiêu diệt nhà họ Tôn rồi biến thành một tai nạn bất ngờ, chứng tỏ Lâm Mộc có mối quan hệ lớn mạnh, vậy thì chắc hẳn cậu ta có cách đối phó với Thư ký Ngô nhỉ?

“Mai Tổng, ông thức thời thì thả con trai tôi ra luôn đi, bằng không lát nữa tôi không dễ dàng bỏ qua chuyện này đâu.” Lương Đức Quảng uy hiếp.

“Thả tôi ra.” Lương Siêu bị ấn dưới đất cũng hung dữ gào lên.

Mấy tên bảo vệ đang giữ anh ta cũng nhìn về phía Mai Tổng, ánh mắt ngầm hỏi ý kiến có cần thả người hay không.

“Tiếp tục giữ cậu ta cho tôi!” Mai Tổng chỉ vào người Lương Siêu.

“Được, được lắm! Mai Dụ, nếu ông một mực không buông thì chúng ta cứ chống mắt lên chờ xem!” Lương Đức Quảng căm phẫn quăng ra một câu rồi dứt khoát quay người ngồi xuống ghế.

Lương Đức Quảng chỉ dẫn theo vài tên vệ sĩ, còn Mai Tổng dẫn theo cả đám bảo vệ, trong tình huống Mai Tổng không chủ động thả người, Lương Đức Quảng chẳng thể dùng vũ lực để cứu con trai ông ta.

Ông ta chỉ đành chờ người.

Thẩm Tịch Dương ở bên cạnh cũng bắt đầu căng thẳng khi nghe thấy Lương Đức Quảng muốn gọi người.

Lần trước ở quán bar Sa Ngã, cô ấy từng nghe Lương Siêu nói Kiền Nhị Gia là nhân vật được kính trọng trong thế lực ngầm ở Giang Nam, người này vô cùng lợi hại, hơn nữa còn là chỗ quen biết với nhà anh ta.

Còn vị Thư ký Ngô kia, tuy Thẩm Tịch Dương không rõ về thân phận người này, nhưng ngó thấy nét mặt của Mai Tổng bỗng thay đổi khi Lương Đức Quảng nhắc tới cái tên Thư ký Ngô, Thẩm Tịch Dương hiểu rõ, chỉ e thân phận Thư ký Ngô càng lợi hại hơn.

Ngày một to chuyện rồi.

Trái tim Thẩm Tịch Dương mỗi lúc một căng thẳng hồi hộp.

Cô ấy không dám tưởng tượng, một nhân vật nhỏ bé như mình lại làm kinh động tới bao nhân vật lớn ở Giang Nam.

Tình hình ngày càng nghiêm trọng, cô ấy không thể tưởng tượng được chuyện này sẽ kết thúc như thế nào?

Sau một lúc, một người đàn ông trạc tuổi năm mươi, vận bộ đồ tu màu trắng, trên tay và cổ có đeo chuỗi hạt, bước vào cùng một nhóm đàn em với khí thế hào hùng.

Ông ta chính là Kiền Nhị Gia danh tiếng lẫy lừng đất Giang Nam, thời trẻ trải qua biết bao cơn mưa máu gió tanh và để lại rất nhiều truyền thuyết.

“Tránh ra hết đi!”

Kiền Nhị Gia nhìn thấy cả đám bảo vệ trong phòng, lập tức quát to/

Đám bảo vệ kinh sợ lùi đến bên tường, nhường lối đi cho Kiền Nhị Gia.

Sau đó Kiền Nhị Gia mới cùng đám người nghênh ngang bước vào phòng.

May sao căn phòng này rộng lớn, bằng không chẳng thể chứa được nhiều người đến vậy.

“Kiền Nhị Gia.” Lương Đức Quảng trông thấy Kiền Nhị Gia thì lập tức đứng dậy cười nghênh đón.

“Hai người làm cái gì thế? Cả hai đều là nhân vật có máu mặt trong giới kinh doanh Ninh Đô, ‘hòa nhã để giàu có’ không tốt sao? Sao phải tổn thương hòa khí thế hả?” Kiền Nhị Gia cất giọng âm vang.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK