• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 116: Lâm Mộc đến

Lương Đức Quảng mau mắn giải thích: “Kiền Nhị Gia nói đúng lắm, tôi cũng đâu muốn làm tổn thương hòa khí, nhưng Mai Dụ quá đáng lắm, ông cũng thấy rồi đấy, ông ta đem theo nhiều bảo vệ như vậy tới khách sạn của tôi, chẳng những đánh giám đốc và bảo vệ nơi đây, còn ra tay đánh cả con trai tôi.”

“Tôi chủ động thỏa hiệp, chỉ cần Mai Dụ thả con trai tôi ra thì tôi sẽ không truy cứu chuyện này nữa, nhưng ông ta một mực không chịu buông tha, giờ con trai tôi còn bị người của ông ta ấn giữ đằng kia.”

Kiền Nhị Gia ngoảnh đầu nhìn, quả nhiên Lương Siêu đang bị mấy người bảo vệ cố định sít sao trên đất.

“Mai Tổng, ông thả con trai Lương Đức Quảng ra trước đi, những chuyện khác chúng ta ngồi xuống thương lượng sau, dù sao hôm nay tôi cũng đến làm trung gian hòa giải vấn đề cho hai người.” Kiền Nhị Gia nói.

Sau đó Kiền Nhị Gia hét vào mặt đám bảo vệ: “Thả người ra cho tôi!”

“Không được thả!”

Ngay lúc đám bảo vệ đang lúng túng chẳng biết phải làm sao, Mai Tổng cũng quát to ra lệnh.

“Kiền Nhị Gia, ông xem Mai Tổng kiêu căng hợm hĩnh chưa kìa, ông đã ra mặt rồi mà ông ta còn không thèm nể mặt chút nào.” Lương Đức Quảng nghiến răng nghiến lợi nói.

Mặt Kiền Nhị Gia lập tức sa sầm.

“Mai Tổng, ông làm vậy là có ý gì, không nể mặt tôi chút nào sao?” Kiền Nhị Gia lạnh lùng nói.

“Kiền Nhị Gia, không phải tôi không nể mặt ông, mà là tôi không thể đáp ứng yêu cầu của ông.” Mai Dụ vẫn ngồi yên vị trên ghế trả lời.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Kiền Nhị Gia bước tới trước mặt Mai Tổng, đập bàn cái ‘rầm’, nói giọng âm vang: “Lúc tôi lăn lộn ở Giang Nam thì mảnh đất này vẫn chưa có ông đâu! Nếu hôm nay ông không nể mặt tôi, bắt đầu từ mai việc kinh doanh của Tập đoàn Thiên Lực của ông sẽ gặp đủ loại chuyện ngoài ý muốn và bất trắc đấy!” Lời này của Kiền Nhị Gia sặc mùi đe dọa.

Người làm kinh doanh sợ nhất là bị kẻ khác ngấp nghé mối làm ăn của mình rồi chọc phá, nhân vật như Mai Tổng càng e sợ những chuyện như vậy, bởi dưới trướng ông ta có quá nhiều nhân viên, rất dễ bị người ta uy hiếp ‘chỉnh’ người.

Lương Đức Quảng đứng bên cạnh quá ư là kinh ngạc, ông ta nào ngờ Mai Dụ chẳng mảy may nể mặt Kiền Nhị Gia.

Nhưng điều này cũng khiến ông ta mừng thầm, Mai Dụ đắc tội với Kiền Nhị Gia như vậy thì đâu cần Lương Đức Quảng ông ta phải nhiều lời, Kiền Nhị Gia sẽ tự chủ động đối phó với Mai Tổng vì bị chọc giận thôi.

“Kiền Nhị Gia, tôi chân thành khuyên ông chớ dây vào vũng nước đục này.” Mai Tổng vững vàng như núi.

“Giờ không phải chuyện tôi dây vào vũng nước đục này hay không, mà là Mai Dụ ông không nể mặt tôi! Giờ ông đã đắc tội với tôi rồi!” Kiền Nhị Gia sa sầm mặt.

Kiền Nhị Gia vừa dứt lời, một người đàn ông mặc vest bước vào phòng.

“Cháu trai! Cuối cùng cháu cũng tới rồi!” Lương Đức Quảng ngó thấy người tới thì tươi cười bước lên nghênh đón.

“Ồ. Náo nhiệt quá nhỉ, bao người tụ tập ở đây.” Thư ký Ngô vừa bước vào phòng vừa nói.

“Thư ký Ngô? Anh cũng đến à?” Kiền Nhị Gia nhìn thấy Thư ký Ngô cũng tưi cười chào hỏi.

Kiền Nhị Gia vô cùng kinh ngạc khi nghe Lương Đức Quảng gọi Thư ký Ngô là ‘cháu trai’, hóa ra Lương Đức Quảng còn có mối quan hệ thân thiết như này với Thư ký Ngô?

“Kiền Nhị Gia, lâu rồi không gặp, chẳng ngờ ông cũng tới đây.” Thư ký Ngô cũng chào hỏi Kiền Nhị Gia.

“Tôi được ông chủ Lương mời tới để hòa giải chuyện lần này, nào biết Mai Tổng không thèm nể mặt tôi, nếu Thư ký Ngô tới rồi thì ra mặt giải quyết chuyện này nhé.” Kiền Nhị Gia cười niềm nở nói.

“Ồ! Đến Kiền Nhị Gia mà Mai Tổng cũng không nể mặt sao?” Thư ký Ngô chau mày nhìn Mai Tổng.

“Thư ký Ngô, xin chào!” Mai Tổng cảm nhận được ánh nhìn của Thư ký Ngô, mau mắn đứng dậy chào hỏi.

Thẩm Tịch Dương ở bên cạnh chấn động không thôi, cô ấy không rõ Thư ký Ngô này có gốc gác gì, nhưng ngay cả Kiền Nhị Gia, Lương Đức Quảng, thậm chí Mai Tổng cũng phải hạ mình chào hỏi anh ta trước.

Thẩm Tịch Dương cũng không ngốc, cô ấy đương nhiên vỡ lẽ, người này hẳn là một nhân vật cực kỳ lợi hại.

Nghĩ tới đây, Thẩm Tịch Dương càng thêm căng thẳng, nhân vật lợi hại như này có quan hệ thân thiết với nhà họ Lương, liệu Mai Tổng có đối phó nổi không?

Chỉ e người lợi hại như Mai Tổng cũng không thể kiểm soát thế cục bây giờ.

Lớn chuyện quá rồi!

Thư ký Ngô nghiêm mặt nhìn Mai Tổng: “Mai Tổng, ông chạy tới Kim Loan gây sự đánh người, đám bảo vệ tập trung dưới lầu kia là do ông dẫn tới đúng không? Ông có biết chuyện này tồi tệ đến mức nào không? ”

Mai Tổng cười khan: “Thư ký Ngô, do Lương Siêu bắt cóc tiểu thư Thẩm Tịch Dương và có ý đồ xâm phạm cô ấy, hành động của cậu ta cũng tồi tệ như vậy mà.”

Thư ký Ngô chau mày: “Nói như vậy nghĩa là ông không nể mặt cả Thư ký Ngô tôi hả?”

Ban nãy Thư ký Ngô nói vậy thực ra ngầm ám chỉ Mai Tổng, anh ta tin rằng Mai Tổng là người thông minh, nghe lời nói bóng gió của anh ta xong hẳn sẽ chủ động cúi đầu nhận lỗi, chủ động nhượng bộ và thỏa hiệp.

Anh ta nào ngờ Mai Tổng lại lôi tội ra để phản bác.

“Thư ký Ngô, không phải tôi không nể mặt anh, hôm nay Mai Tổng tôi không thể thả người được, đây là lệnh của đại ca tôi.” Mai Tổng nói.

Mai Tổng hiểu được lấy đá chọi đá với Thư ký Ngô thì vô cùng nguy hiểm.

Nhưng Lâm Mộc đã lệnh cho ông ta phải khống chế Lương Siêu trước khi anh tới, đợi anh có mặt hẵng giao lại cho anh xử lý.

Thẩm Tịch Dương cuống quýt bước tới trước mặt Mai Tổng: “Mai Tổng.... hay là chúng ta hòa giải đi, bọn họ đều là nhân vật lớn, tôi không muốn Mai Tổng và mọi người gặp rắc rối vì tôi.”

Đối với Thẩm Tịch Dương, Mai Tổng có thể tới đây cứu nguy đã khiến cô ấy cảm kích muôn phần rồi.

Vì cô ấy mà ngày càng lớn chuyện, còn kéo theo bao nhân vật tầm cỡ, Thẩm Tịch Dương không sao tưởng tượng nổi chuyện này sẽ diễn tiến đến mức nào nếu tiếp tục ầm ĩ?

Kiền Nhị Gia đứng bên cạnh hừ lạnh: “Hòa giải? Hừ, giờ mới muốn hòa giải thì e là không dễ dàng đâu! Mai Dụ của cô không nể mặt tôi đã đành, đến Thư ký Ngô ông ta cũng chẳng thèm nể mặt đấy.

Thư ký Ngô dứt khoát lấy di động ra bấm số: “Alo, Đội trưởng Trương, anh dẫn theo vài người tới khách sạn Kim Loan nhé, bên này có chút chuyện! Đúng, nhanh chút nhé!”

“Hôm nay ai có mặt mũi cũng không giải quyết được vấn đề gì, ai dám nhúng tay vào đều coi như tự đâm đầu vào chỗ chết!”

Một giọng nói lạnh như băng truyền tới từ ngoài cửa, đám người đứng trong phòng đều giật thót.

“Có bao nhiêu lão đại đang đứng đây, kẻ nào không biết phép tắc lại dám gào thét to thế hả?” Lương Đức Quảng quát mắng, đồng thời quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy một người đàn ông trẻ phất tay một cái, cả đám đàn em của Kiền Nhị Gia đang chắn đường bị đánh cho ngã nhào như quân cờ domino.

Người đến chính là Lâm Mộc!

“Lâm Mộc!” Thẩm Tịch Dương trông thấy Lâm Mộc đến thì sợ đứng tim.

Giờ cô ấy mới nhớ ra lúc vừa bị bắt cóc, trong lúc hoảng loạn lấy điện thoại ra gọi, cô ấy đã bấm số Lâm Mộc, bởi anh là người đầu tiên trong danh sách liên lạc gần nhất.
Chương 117: Thân phận của anh

Lâm Mộc nhận được điện thoại của mình nên vội tới cứu mình sao?

“Lâm Mộc, mau đi đi!” Thẩm Tịch Dương vội hét lên với Lâm Mộc.

Thẩm Tịch Dương rất cảm động vì Lâm Mộc có thể đến cứu nguy, nhưng cô ấy hiểu rõ một khi chuyện đã dây đến nhiều nhân vật lớn thì Lâm Mộc không thể lội vào vũng nước đục này được.

Lâm Mộc không rời đi mà bước vào phòng.

“Thằng nhóc, mày chui từ xó xỉnh nào ra thế hả? Dám ầm ĩ ở nơi này? Còn dám ra tay đánh người của tao? Đúng là tự đâm đầu vào chỗ chết!” Hai mắt Kiền Nhị Gia tràn đầy vẻ hung dữ, nhìn Lâm Mộc quát mắng.

Lâm Mộc nào có thời gian để ý tới ông ta, anh vội vàng bước về phía Thẩm Tịch Dương.

Lâm Mộc thấy Thẩm Tịch Dương cuốn khăn tắm trên người thì lo lắng không thôi, anh không rõ lúc Mai Tổng xông tới cứu nguy, Thẩm Tịch Dương đã bị Lương Siêu xâm phạm hay chưa.

Nếu Thẩm Tịch Dương thực sự thất thân, anh nhất định sẽ biến nơi này thành địa ngục!

“Chị Dương Dương, em tới muộn rồi, thằng súc sinh Lương Siêu đó không làm gì chị chứ?” Lâm Mộc bước tới, vội vàng kéo tay Thẩm Tịch Dương, hai mắt đỏ hoe.

“Lâm Mộc, không rõ tại sao Mai Tổng của Tập đoàn Thiên Lực lại tới cứu chị, ông ấy đến kịp thời, nếu chậm chút nữa thì... thì..” Thẩm Tịch Dương nói đến câu cuối, nước mắt đã trào mi.

Lâm Mộc nghe tới đây, lập tức thở hắt ra một hơi, hòn đá đè nặng trong tim mới miễn cưỡng vơi bớt sức nặng.

Thẩm Tịch Dương khẩn thiết nói: “Lâm Mộc, em mau đi đi, lần này to chuyện quá rồi, em không thể giải quyết được đâu.” Đương nhiên Thẩm Tịch Dương lo lắng làm liên lụy tới Lâm Mộc.

“Chị Dương Dương cứ yên tâm, hôm nay chị phải chịu ấm ức gì, em sẽ bắt bọn chúng đền tội gấp trăm vạn lần!” Lâm Mộc nói giọng sắc bén.

Lâm Mộc quay người nhìn Mai Tổng “Mai Tổng, cảm ơn ông đã kịp thời đến cứu người, tôi sẽ ghi lòng tạc dạ chuyện này. ”

“Lâm cao nhân quá khách sáo rồi, nếu anh đã dặn dò hành động thật nhanh thì tôi đương nhiên không dám chậm trễ nửa giây.”

Mai Tổng cúi người, cười đáp.

Lâm Mộc dặn dò ư?

Thẩm Tịch Dương nghe đoạn đối thoại của hai người họ, trong đầu cô ấy ‘ầm’ một tiếng, cả người như chết lặng.

Theo như lời nói ban nãy của Mai Tổng, ông ấy nhận lệnh của Lâm Mộc nên vội tới cứu cô ấy sao? Người bạn trai mà Mai Tổng nhắc tới lẽ nào chính là Lâm Mộc?

Nói vậy thì, chuyện hợp tác giữa công ty quảng cáo Thịnh Mỹ và Tập đoàn Thiên Lực khi trước cũng do Lâm Mộc sắp đặt ư?

Các mắt xích xâu chuỗi lại khiến lòng Thẩm Tịch Dương cuồn cuộn sóng to gió lớn.

Có nằm mơ Thẩm Tịch Dương cũng chẳng ngờ được, chính Lâm Mộc đứng sau sắp xếp tất cả mọi chuyện!

Hóa ra vị thần lặng lẽ bảo vệ cô ấy mấy ngày này chính là Lâm Mộc!

Đám người đứng trong phòng nghe tới đây mới vỡ lẽ, hóa ra người đàn ông trẻ bỗng dưng xuất hiện này có mối quan hệ với Mai Tổng.

“Thằng nhóc, mày không nghe thấy lời tao nói hồi nãy sao?” Kiền Nhị Gia thuận tay vớ bình hoa bên cạnh, nộ khí ngút trời lao về phía Lâm Mộc.

Hồi nãy Lâm Mộc mới tới đã ra tay đánh người của ông ta, lúc ông ta quát mắng anh lại hoàn toàn ngó lơ, đương nhiên Kiền Nhị Gia không kiềm nổi cơn giận rồi!

Khi trước Mai Tổng không thèm nể mặt Kiền Nhị Gia, ông ta đã khó chịu lắm rồi, giờ lại thêm một thằng nhóc chui từ xó xỉnh nào không rõ, nhưng nhóc này dám đắc tội với ông ta, thế này thì ông ta biết giấu mặt mũi vào đâu?

Bốp!

Lúc Kiền Nhị Gia giơ cao bình hoa lao tới trước mặt Lâm Mộc, Lâm Mộc không nói hai lời, dứt khoát giáng cho ông ta một cái bạt tai, mạnh tới độ Kiền Nhị Gia bay văng đi rồi nện mạnh xuống nền nhà.

Đám người trong phòng nhìn mà sợ đứng tim.

Đây là Kiền Nhị Gia tiếng tăm vang dội của Ninh Đô đấy nha, vậy mà thằng nhóc này dám ra tay đánh người?

Phải to gan lớn mật đến dường nào chứ?

Đến Thẩm Tịch Dương cũng vô cùng kinh sợ, Lâm Mộc làm vậy có gây ra chuyện lớn không đây?

Lương Đức Quảng gầm lớn: “Thằng nhóc, đây là Kiền Nhị Gia nha, mày.. mày to gan quá rồi đấy! Mai Tổng, thằng nhóc này là người của ông đúng không? Cả ông và nó đều xong đời rồi!”

“Ồ, hóa ra là Kiền Nhị Gia.” Lâm Mộc chỉ bâng quơ ‘ồ’ một tiếng, mặt vẫn phẳng lặng như nước.

Hồi nãy ra tay đánh người anh hoàn toàn không biết kẻ đó là Kiền Nhị Gia.

Lâm Mộc không cần biết người này có thân phận gì đã dám động tay động chân, lý do rất đơn giản, dù là nhân vật tầm cỡ thế nào ở Giang Nam, hôm nay chỉ cần kẻ đó nhúng tay vào chuyện của nhà họ Lương, Lâm Mộc đều đánh không tha!

Trước đây Lâm Mộc từng nghe đến tên của Kiền Nhị Gia khi Bằng Gia có xung đột với Lư Ngũ Gia ở Cốc Huyền, chính Kiền Nhị Gia là trung gian hòa giải thông qua cách phân thắng bại trận quyết đấu.

“Nhị Gia!” Một tên đàn em của Kiền Nhị Gia vội vàng chạy lên đỡ ông ta.

“Thằng nhóc, mày... mày dám đánh tao, mày xong đời rồi! Mai Dụ, ông không xong với tôi đâu! Giờ tôi sẽ triệu tập nhân lực, đấu với các người tới hơi thở cuối cùng!” Hai mắt Kiền Nhị Gia như muốn lọt tròng.

Ông ta đường đường là Kiền Nhị Gia, bao năm rồi không bị kẻ nào động tay động chân, nếu giờ không tìm lại chỗ đứng thì sau này còn lăn lộn thế nào ở Giang Nam?

“Câm miệng!” Thư ký Ngô bỗng quát lên một tiếng.

Mọi người đứng trong phòng không hẹn mà cùng nhìn về phía Thư ký Ngô, anh ta muốn làm gì thế này?

Chỉ thấy Thư ký Ngô sải bước về phía Lâm Mộc.

“Xem ra cháu tôi muốn ra mặt rồi.” Lương Đức Quảng nở nụ cười.

“Lâm tiên sinh, chẳng ngờ lại có thể gặp anh ở đây.” Thư ký Ngô hạ mình chào hỏi trước.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Lương Đức Quảng và Kiền Nhị Gia nhìn thấy cảnh tượng này như bị sét đánh trúng, mặt đều biến sắc!

Đến Thẩm Tịch Dương cũng sợ đứng tim, tuy cô ấy không biết thân phận thực sự của Thư ký Ngô, nhưng khi trước cô ấy tận mắt thấy tất cả mọi người đều có thái độ kính cẩn với người này, Mai Tổng cũng rất dè chừng anh ta.

Thẩm Tịch Dương hiểu rõ đây nhất định là nhân vật lớn, nhưng người này lại cung kính với Lâm Mộc ư? Chuyện gì thế nhỉ?

“Thư ký Ngô, hồi nãy tôi không để ý thấy anh, sao, Lão Từ cũng muốn quản chuyện này à?” Lâm Mộc hỏi.

“Không không, Lâm tiên sinh chớ hiểu lầm, chuyện này không liên quan tới Lão Từ, cũng... không liên quan tới tôi.” Thư ký Ngô cười khan phủi sạch quan hệ.

Lời này vừa thốt ra, mặt Lương Đức Quảng càng biến sắc.

“Cháu trai.. sao... sao cháu nói vậy được!” Lương Đức Quảng nóng ruột hỏi.

“Im đi, cậu có biết anh ấy là ai không hả?” Thư ký Ngô sa sầm mặt quát mắng.

“Nó là ai?” Kiền Nhị Gia và Lương Đức Quảng không hẹn mà cùng nhìn về phía Lâm Mộc.

Họ đều không quen Lâm Mộc, cũng chưa bao giờ nghe đến nhân vật này ở Ninh Đô, huống chi Lâm Mộc còn trẻ như vậy.

Mai Tổng bước lên trước, nói lớn: “Quên không giới thiệu với các vị, người này là Lâm Mộc, có lẽ các vị đây chưa nghe đến tên cậu ấy, nhưng chắc hẳn ai ai cũng biết đến truyền thuyết cậu ấy để lại, đây chính là nhân vật thần bí đã diệt nhà họ Tôn trong một ngày!”

“Còn Tiểu thư Thẩm Tịch Dương bị Lương Siêu ức hiếp chính là bạn gái của Lâm cao nhân.”
Chương 118: Anh là thần thánh

“Cái gì?”

Nghe tới đây, Lương Đức Quảng và Kiền Nhị Gia thay đổi sắc mặt, sợ tới mức liên tiếp lùi về sau, cả người cũng lảo đảo.

Lời này có khác gì sét đánh giữa trời quang giáng trúng đầu hai người họ đâu!

Cuối cùng Kiền Nhị Gia và Lương Đức Quảng cũng hiểu tại sao hồi nãy Thư ký Ngô lại niềm nở lên trước chào hỏi Lâm Mộc rồi.

Cuối cùng họ cũng hiểu tại sao Mai Tổng có bản lĩnh đến mức dám không nể mặt Kiền Nhị Gia và Thư ký Ngô rồi.

Giờ khắc này, Kiền Nhị Gia và Lương Đức Quảng chỉ cảm thấy đầu óc ong ong, hai mắt mờ đi, dường như ngày tận thế đã ập tới.

Họ biết mình đã chọc phải phiền phức lớn rồi...

“Diệt nhà họ Tôn... Đó... đó chẳng phải một tai nạn sao? Hóa ra lại là Lâm Mộc làm?” Thẩm Tịch Dương sợ tới mức bụm miệng, tròn mắt ngỡ ngàng.

Lương Siêu đang bị ấn giữ cũng sợ tới phát ngốc, tên Lâm Mộc mà anh ta không coi ra gì lại là nhân vật thần bí diệt cả nhà họ Tôn ư? Lương Siêu sực tỉnh, anh ta gây họa tày trời rồi...

Lâm Mộc nhìn Kiền Nhị Gia, nói: “Kiền Nhị Gia, hồi nãy ông nói muốn triệu tập nhân lực để đánh với tôi đến hơi thở cuối cùng? Đúng không?”

“Không không, là tôi nói lỡ lời, xin Lâm Gia tha thứ! Tha thứ!” Kiền Nhị Gia sợ đến độ cuống quýt cúi đầu nhận lỗi.

Đến nhà họ Tôn còn bị Lâm Mộc dễ dàng tiêu diệt nữa là, Kiền Nhị Gia ông ta có lợi hại tới đâu cũng không dám đắc tội với anh.

“Kiền Nhị Gia, chuyện không liên quan tới ông thì bớt nhúng tay vào đi, đừng có suốt ngày vẽ thêm chuyện để làm, dẫn người của ông cút ngay!” Lâm Mộc quát to.

“Được được! Tôi cút ngay đây! Cút ngay đây!” Kiền Nhị Gia không dám nán lại nửa giây, phất tay ra hiệu đám đàn em rồi nhanh chóng rời khỏi phòng.

Sau khi Kiền Nhị Gia rời đi.

“Lâm tiên sinh, tôi cũng xin phép đi trước, chuyện ở đây anh cứ xử lý theo ý mình là được.” Thư ký Ngô cũng nói tạm biệt.

“Đi đi, nhớ gửi lời hỏi thăm của tôi tới Lão Từ.”

“Được được.” Thư ký Ngô cười phụ họa gật đầu, sau đó quay người toan rời đi.

“Cháu trai.. Cháu không thể đi được.” Lương Đức Quảng cuống quýt nhào lên chắn đường Thư ký Ngô.

Đối với Lương Đức Quảng, lúc này Thư ký Ngô là cọng cỏ cứu mạng duy nhất của ông ta.

“Cháu trai, cháu hòa giải chuyện này giúp cậu, dù sao chúng ta cũng là người thân, cháu không thể thấy chết không cứu được, huống chi cậu ta không thể không nể mặt người có thân phận như cháu, ngoài cháu ra không ai có thể giúp cậu cả!” Lương Đức Quảng cuống quýt cầu cứu.

“Giúp cậu thì vứt luôn tiền đồ và vận mệnh của cháu hả? Cậu tự nghĩ cách đi.” Thư ký Ngô nói rồi đẩy Lương Đức Quảng ra, dứt khoát rời đi.

Suy cho cùng anh ta chỉ là một thư ký, nhà họ Tôn bị diệt mà Lão Từ còn không quản, thậm chí còn ra tay thu dọn tàn cuộc cho Lâm Mộc. Anh ta nào dám đứng ra giải quyết chuyện lần này?

“Cháu trai! Cháu trai!” Lương Đức Quảng gọi với theo đầy khẩn thiết, nhưng Thư ký Ngô chẳng hề dừng bước.

Khi Thư ký Ngô đã khuất bóng, Lương Đức Quảng như bị rút cạn tinh lực, cả người lảo đảo không vững.

Ông ta biết tất cả tiêu tùng rồi! Đến nhà họ Tôn còn bị Lâm Mộc diệt sạch, ông ta có là cái thá gì đâu?

“Lương Đức Quảng, giờ ông hiểu con trai mình gây họa lớn cỡ nào chưa?” Mai Tổng lạnh lùng hỏi.

“Tôi ... tôi sai rồi, tôi xin lỗi! Tôi nhận phạt...” Lương Đức Quảng sợ hãi quỳ xuống đất. Ông ta hoàn toàn chẳng còn hơi sức mà đối kháng với Lâm Mộc.

Lâm Mộc quay đầu dặn dò: “Mai Tổng, ông đưa chị Dương Dương xuống lầu, đồng thời rút hết người của ông khỏi khách sạn đi, chỗ này giao cho tôi xử lý.”

Tiếp theo sẽ có một số hình ảnh mà Lâm Mộc không muốn Thẩm Tịch Dương nhìn thấy, lo cô ấy bị kinh sợ.

“Được!”

“Tiểu thư Thẩm Tịch Dương, tôi đưa cô xuống lầu!” Mai Tổng thực hiện động tác ‘mời.’

“Lâm Mộc, em...”

Thẩm Tịch Dương ngơ ngác nhìn Lâm Mộc, dường như có vô vàn lời muốn nói.

Đối với Thẩm Tịch Dương, Lâm Mộc vẫn thân thuộc là thế, nhưng giờ đây lại như có đôi chỗ đổi thay.

Anh không còn là Lâm Mộc cần được cô ấy bảo vệ thuở thiếu thời nữa, giờ anh đứng trên đỉnh cao vời vợi, có thể làm cho nhiều nhân vật lớn ở Giang Nam phải kính sợ và thuần phục...

“Chị Dương Dương xuống lầu trước đi, em biết lúc này chị có nhiều lời muốn hỏi muốn nói với em, để lát nữa chúng ta trò chuyện nhé.” Lâm Mộc mỉm cười, vẫn là dáng vẻ tùy ý đó.

“Ừm.” Thẩm Tịch Dương gật đầu rồi theo Mai Tổng rời khỏi phòng.

Mai Tổng cũng lệnh cho tất cả bảo vệ rời đi, bao gồm mấy tên bảo vệ đang ấn giữ Lương Siêu.

Trong phòng chỉ còn ba người Lâm Mộc, Lương Siêu và Lương Đức Quảng.

“Lương Siêu, còn ngây ra đó làm gì, mau qua đây quỳ xuống cho ba!” Lương Đức Quảng mắng to.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Lương Siêu vô cùng khiếp sợ, chạy tới quỳ rạp trước mặt Lâm Mộc.

“Lâm Gia, tôi sai rồi! Tôi có mắt không tròng, xin anh tha cho tôi!” Lương Siêu liên tục dập đầu cầu tha mạng.

Lương Đức Quảng cũng cuống quýt nói: “Lâm Gia, chỉ cần anh tha cho tôi và con trai tôi, tôi... nguyện ý dâng toàn bộ tài sản của mình lên cho anh!”

Tuy ông ta coi trọng tiền tài, nhưng đến mạng cũng không còn thì nhiều tiền tới đâu cũng vô dụng.

“Không đủ.” Lâm Mộc lắc đầu.

Lương Đức Quảng ngẩn người, dâng toàn bộ gia sản cũng không được ư? Thế chẳng phải là.

Lâm Mộc nhìn Lương Siêu: “Tao đã cảnh cáo mày rồi, nếu gia sản nhà mày đủ mạnh thì đến đối phó với tao, nhưng mày lại ra tay với chị Dương Dương, mày dám ức hiếp chị ấy như vậy thì chỉ còn đường chết thôi!”

Nói đến câu cuối, hai mắt Lâm Mộc dâng lên sát ý cuồn cuộn.

Nếu Lương Siêu giở thủ đoạn gì để đối phó với Lâm Mộc, chỉ cần Lương Đức Quảng dâng lên tất cả tài sản để chuộc tội, anh có thể chấp nhận mà tha thứ.

Nhưng bây giờ thì không được!

“Đừng giết tôi! Tôi không muốn chết!” Lương Siêu kinh sợ trợn trừng hai mắt.

“Không làm chuyện ngu ngốc thì sẽ không chết, kiếp sau mày phải nhớ rõ một chút!”

Dứt lời, Lâm Mộc giơ tay, lòng bàn tay anh ngưng kết một đám sương trắng.

Sau đó Lâm Mộc quăng đám sương trắng ra, chỉ giây lát sương trắng đã hóa thành một đốm lửa, rồi biến thành quả cầu lửa rơi vào người Lương Siêu.

Phừng!

Lương Siêu lập tức cháy trong ngọn lửa.

“A a.” Lương Siêu gào thảm thiết.

Giờ anh ta mới hiểu, đắc tội với Lâm Mộc sẽ có hậu quả đáng sợ thế nào, nhưng hiểu ra thì đã quá muộn.

Chỉ vài giây ngắn ngủi, Lương Siêu bằng xương bằng thịt đã biến thành đống tro tàn trên đất.

Lương Đức Quảng nhìn thấy bản lĩnh của Lâm Mộc thì khiếp sợ tới độ xụi lơ trên đất, mặt trắng bệch như tờ giấy.

Trời ơi, phất tay một cái đã quăng ra được cầu lửa thiêu rụi một người, chuyện này hoàn toàn đảo lộn thế giới quan của ông ta!

Đây là người sao? Không, không phải người.

Cuối cùng ông ta cũng hiểu tại sao nhà họ Tôn lớn mạnh nhường ấy lại bị diệt chỉ trong một ngày, vì một lẽ duy nhất: họ đắc tội với vị thần này!

“Lương Đức Quảng, ông muốn báo thù cho con trai không?” Lâm Mộc nhìn ông ta hỏi.

“Không, quyết không báo thù.” Lương Đức Quảng cuống quýt đáp lời, giọng nói run rẩy.

Đối mặt với con người có bản lĩnh như thần thánh này, ông ta nào còn tâm tư báo thù?

Con người sao có thể chống chọi với thần thánh?
Chương 119: Hai cô gái gặp nhau

“Được, chuyện này do con trai ông gây họa, nếu ông không muốn báo thù thì tôi sẽ tha cái mạng này cho ông, ngày mai ông đến tìm Mai Tổng giao toàn bộ tài sản cho ông ta nhé.” Lâm Mộc quăng lại một câu rồi dứt khoát rời đi.

“Vâng vâng!” Lương Đức Quảng vùi đầu xuống đất, cả người như muốn ngã quỵ.

Con trai Lương Đức Quảng đã chết, ông ta cũng chẳng nghĩ ra được bất cứ khả năng báo thù nào, nếu đã vậy, Lương Đức Quảng nào muốn tự kết liễu mạng sống của chính mình, chỉ đành lựa chọn sinh một đứa khác sau này vậy..

...

Dưới lầu khách sạn Kim Loan.

“Lâm cao nhân.” Mai Tổng thấy Lâm Mộc xuống thì lập tức bước tới nghênh đón.

“Ngày mai Lương Đức Quảng sẽ tìm ông để tiến hành thủ tục chuyển giao tài sản, ông cứ theo quy tắc cũ mà làm, ông vận hành chuyện kinh doanh, lợi nhuận chia cho tôi một nửa là được.” Lâm Mộc nói.

“Lâm cao nhân, tôi vẫn được một nửa ư? Như vậy quá nhiều đó. Sản nghiệp nhà họ Tôn, tôi phải bỏ ra tinh lực tài lực để thôn tính, nhưng tài sản nhà họ Lương là do ông ta tự giao nộp, tôi nào dám nhận một nửa?” Mai Tổng cười khan nói.

Mai Tổng là người thông minh, ông ta biết tự lượng sức mình.

“Lần nay ông kịp thời đến cứu nguy cho chị Dương Dương, công lao không nhỏ, việc chia tài sản xem như phần thưởng cho ông đi.” Lâm Mộc nói.

Đối với Lâm Mộc, nhiều hơn hay ít hơn chút chẳng hề gì. Dù sao anh cũng đặt phần lớn tâm tư ở việc tu hành.

“Vậy cảm ơn Lâm cao nhân.” Mai Tổng liên tục nói cảm tạ.

Ông ta nhận ra, đi theo Lâm Mộc hẳn là có thịt để xơi.

Lần này thôn tính tài sản của nhà họ Lương, tài phú của ông ta sẽ được nâng lên, sức ảnh hưởng của ông ta trong giới kinh doanh Ninh Đô, thậm chí cả giới kinh doanh Giang Nam này đều được nâng cao một bậc.

Điều này càng khiến ông ta thêm vững lòng, nhất định phải toàn tâm toàn ý làm việc cho Lâm Mộc, bất cứ việc gì anh ra lệnh, ông ta cũng phải làm cho hoàn hảo.

“Đúng rồi Lâm cao nhân, tiểu thư Thẩm Tịch Dương đang ngồi trong xe Cullinan của tôi.” Mai Tổng chỉ về con xe màu đen.

Lâm Mộc gật đầu rồi đi về phía xe, Mai Tổng cũng tung tăng theo gót anh.

Chiếc Panamera của Trần Uyển Nhi dừng cách đó không xa, cô nàng đang đứng dựa vào xe.

Hồi nãy Lâm Mộc cũng không cho Trần Uyển Nhi lên lầu theo anh, anh không muốn cô nàng trông thấy mấy hình ảnh máu me.

“Chị Dương Dương, không sao nữa rồi.” Lâm Mộc cười với Thẩm Tịch Dương.

“Lâm Mộc, cảm ơn em.. nếu... nếu em không gọi Mai Tổng tới cứu, chị.. hôm nay chị đã....” Thẩm Tịch Dương không dám tưởng tượng nếu Lương Siêu đạt được mục đích, hậu quả sẽ như thế nào, nếu anh ta làm tới, có lẽ cô ấy không còn dũng khí mà sống tiếp nữa.

“Chị Dương Dương, bảo vệ chị là việc em nên làm, giống như ngày bé chị luôn bảo vệ em vậy.” Lâm Mộc toét miệng cười.

“Lâm Mộc, chị chẳng thể ngờ sau bao năm không gặp, em đã trở thành nhân vật lớn dường ấy rồi.” Thẩm Tịch Dương nở nụ cười, cô ấy thực sự vui mừng vì Lâm Mộc đạt được thành tựu này.

“Nhóc con này, che giấu thân phận kỹ càng như vậy, cả ngày hôm nay chị nghĩ hoài không ra, rốt cuộc tại sao Tập đoàn Thiên Lực lại chỉ mặt điểm tên đòi ký kết hợp đồng với chị, hóa ra em là người sắp xếp hết thảy mọi thứ, hại chị cả ngày mờ mịt như chìm trong mây mù ý.”

“Chị Dương Dương, hôm em đưa chị rời khỏi quán bar đã định dùng tiền để giúp chị rồi, nhưng chị một mực từ chối nên em chỉ đành chọn cách âm thầm giúp chị, hôm nay vạn bất đắc dĩ nên đã để chị biết rõ chân tướng rồi.” Lâm Mộc cười.

“Dù sao cũng cảm ơn em đã giúp chị nhiều như vậy, cứu chị thoát khỏi cửa ải khó khăn này.” Đôi mắt trong veo của Thẩm Tịch Dương nhìn về phía Lâm Mộc.

“Chị Dương Dương, sau này bất cứ kẻ nào dám bắt nạt chị, chị cứ nói với em, em nhất định sẽ ra mặt giúp chị.” Lâm Mộc giơ nắm đấm, nở nụ cười nói.

“Lâm Mộc, cô ấy là chị Dương Dương của anh hả? Quả nhiên rất xinh đẹp.”

Một giọng nói truyền tới sau lưng Lâm Mộc, anh quay đầu nhìn, người vừa nói chính là Trần Uyển Nhi.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

“Lâm Mộc, vị tiểu thư này là?” Thẩm Tịch Dương nhìn Trần Uyển Nhi.

Trần Uyển Nhi chủ động đưa bàn tay mảnh mai ra: “Xin chào, tôi là Trần Uyển Nhi.”

“Xin chào, tôi là Thẩm Tịch Dương.” Thẩm Tịch Dương cũng cuống quýt bắt tay Trần Uyển Nhi, sau đó cô ấy nhìn Lâm Mộc, căng thẳng hỏi: “Lâm Mộc, tiểu thư Trần Uyển Nhi này.... là... là bạn gái em sao? Cô ấy đúng là đại mỹ nữ!”

“Chị Dương Dương, cô ấy là bạn em, chị cũng biết xe của em bị hỏng rồi mà, hôm nay Trần Uyển Nhi đưa em tới Ninh Đô.” Lâm Mộc nói.

“Hóa ra là vậy.” Thẩm Tịch Dương cười, thở phào nhẹ nhõm.

“Tiểu thư Thẩm Tịch Dương, cô thật có phúc dày, Lâm Mộc lo lắng cho cô biết bao, suốt chặng đường anh ấy như phát điên vậy.” Trần Uyển Nhi nói.

“Vậy à, đó là do hồi bé chúng tôi có mối quan hệ thân thiết.” Thẩm Tịch Dương cúi đầu nở nụ cười.

“Lâm Mộc, tôi chạy xe đưa anh và cô ấy về nhé.” Trần Uyển Nhi chủ động đề nghị.

“Được, giờ đã muộn rồi, không phiền Mai Tổng nữa, chị Dương Dương, chúng ta ngồi xe Trần Uyển Nhi về nhé.” Lâm Mộc gật đầu.

“Xe này chắc đắt lắm nhỉ?” Thẩm Tịch Dương ngồi hàng ghế sau nhìn trái ngó phải.

“Cũng không đắt lắm, hơn trăm vạn thôi.” Trần Uyển Nhi vừa nói vừa khởi động xe.

“Hơn trăm vạn, thế thì tiểu thư Trần Uyển Nhi giàu lắm nhỉ.” Thẩm Tịch Dương chợt cảm thấy tự ti.

Dù sao Lâm Mộc cũng là nhân vật lớn, Trần Uyển Nhi thì vừa nhìn đã biết gia thế không thường, còn Thẩm Tịch Dương cô ấy chỉ là con gái một gia đình tầm thường.

Suốt chặng đường, Trần Uyển Nhi chủ động nói đủ chuyện với Thẩm Tịch Dương, điều này khiến Lâm Mộc vô cùng bất ngờ.

Dù sao Trần Uyển Nhi vốn là người cao ngạo lạnh lùng, đây lại là lần đầu hai cô gái gặp mặt, theo lý mà nói, Trần Uyển Nhi sẽ không chủ động bắt chuyện với Thẩm Tịch Dương, hôm nay cô nàng hơi lạ.

Đến nhà Thẩm Tịch Dương, Lâm Mộc đưa cô ấy lên lầu, Trần Uyển Nhi thì ngồi dưới xe chờ.

Trước cửa nhà.

“Chị Dương Dương, em đưa chị tới đây thôi, có việc gì cứ gọi cho em, bất cứ lúc nào cũng được, em còn chút chuyện ở Kim Châu phải quay về xử lý.” Lâm Mộc mỉm cười nói.

“Lâm Mộc, em... em và cô ấy chỉ là bạn bè thật hả?” Thẩm Tịch Dương lắp bắp hỏi.
Chương 120: Hành động bất thường

Hỏi xong câu này, Thẩm Tịch Dương lập tức cảm thấy hối hận, sao cô ấy có thể hỏi vấn đề này chứ.

“Là bạn bè thật mà, sao vậy chị Dương Dương.” Lâm Mộc hỏi.

“Không có gì, chị chỉ hỏi thế thôi, chị cảm thấy cô ấy rất tốt.” Thẩm Tịch Dương cười nói.

“Tính khí cô ấy chẳng ra sao đâu, chị Dương Dương về nhà đi, em đi trước đây, có việc gì thì chúng ta liên lạc điện thoại nhé.” Lâm Mộc nói tạm biệt.

...

Lâm Mộc xuống lầu rồi ngồi vào xe Trần Uyển Nhi.

Trong buồng xe thoảng mùi dầu gội trên tóc Thẩm Tịch Dương hồi nãy, còn pha chút hương nước hoa của Trần Uyển Nhi.

“Trần Uyển Nhi, hôm nay cô lạ lắm nhé, suốt chặng đường chủ động trò chuyện với Thẩm Tịch Dương, theo như những gì tôi biết về cô, đây không phải tính cách của cô.” Lâm Mộc vừa ngồi vào ghế phụ đã nhịn không được nói ra những lời này.

“Dựa vào những gì anh biết về tôi? Lâm Mộc, anh cũng đánh giá bản thân mình quá cao rồi nha, anh hiểu bao nhiêu về tôi chứ?” Trần Uyển Nhi cao ngạo nói.

Lâm Mộc cười bất đắc dĩ: “Được được, chúng ta lái xe về Kim Châu nào.”

Trần Uyển Nhi quay đầu nhìn Lâm Mộc, phát hờn nói: “Này, cho dù anh không đói thì còn có tôi đói mà, giờ đã chín giờ tối rồi nha! Chúng ta còn chưa ăn cơm đâu, sao anh lại đối xử như vậy với tôi chứ? Nói sao thì anh cũng nên mời tôi ăn một bữa rồi hẵng về Kim Châu nhỉ? Anh thật là đồ thẳng nam!”

“A! Thật xin lỗi, tôi quên béng chuyện này, được được, tôi mời cô ăn cơm!” Lâm Mộc cười ngượng.

Lâm Mộc là tu sĩ Linh Ý Cảnh, dù bỏ đói mười ngày anh cũng chẳng có cảm giác đói lắm.

“Hiếm khi được anh mời cơm, hừ hừ, tôi phải lựa nhà hàng ngon nhất ở Ninh Đô để bắt anh ra tay hào phóng một phen!” Trần Uyển Nhi cười xấu xa.

Lâm Mộc lắc đầu phì cười: “Được được, do cô quyết định hết, cô chạy xe tới nhà hàng nào thì ăn ở nhà hàng đó, cô chọn món gì thì ăn món đó, thế này được chưa nào? Tôi không tin cô có thể ăn cạn túi tiền của tôi đâu.”

Trần Uyển Nhi dứt khoát đạp chân ga, xe gầm rú một tiếng rồi phóng đi.

Trần Uyển Nhi đưa Lâm Mộc tới một nhà hàng Trung Hoa mang phong cách cổ kính, toàn bộ nhà hàng được xây dựng như một cung điện, càng về đêm càng thêm rực rỡ và lộng lẫy.

Tuy Lâm Mộc là thiếu gia nhà giàu. Nhưng đất Kim Châu chỉ là thành phố cấp tỉnh nhỏ bé, không có nhà hàng nào cao cấp như này cả.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Ăn xong, Lâm Mộc đổi sang ghế lái, điều khiển xe về đến Kim Châu thì đã là một giờ đêm, giờ này không thích hợp để ba mẹ anh chuyển nhà.

Lâm Mộc về đến nhà anh, Trần Uyển Nhi cũng tạm về biệt thự nhà họ Trần trước, hai người hẹn sáng mai Trần Uyển Nhi sẽ tới.

Ngày hôm sau, khi ba mẹ và em gái thức dậy, Lâm Mộc thông báo cho họ nghe chuyện chuyển nhà tới biệt thự của Lão Trần.

“Lâm Mộc, ba mẹ và em con tới nhà Lão Trần sống không thỏa đáng đâu, Lão Trần có tuổi rồi, chúng ta tới đó quấy rầy người ta sao được!” Lâm Đại Sơn lo lắng nói.

“Ba, Lão Trần là người đề xuất việc này mà, ba không cần lo lắng quá, lát nữa Trần Uyển Nhi sẽ tới, mọi người thu dọn chút đồ đạc rồi qua đó ở tạm một thời gian, không quá lâu đâu ạ.” Lâm Mộc giải thích.

“Nếu con đã nói vậy, vợ ơi, Lâm Lê ơi, hai người mau thu dọn đồ đạc đi.” Lâm Đại Sơn quay người dặn dò.

Lâm Đại Sơn hiểu Lâm Mộc làm vậy là có nguyên do, giờ đây ông hoàn toàn tin tưởng vào con trai mình.

Hai mẹ con vừa thu dọn đồ được mười phút, Trần Uyển Nhi đã tới nhà.

“Chào chú dì và em gái Lâm Lê.” Trần Uyển Nhi vừa tới đã niềm nở chào hỏi người nhà Lâm Mộc.

Lâm Mộc càng cảm thấy Trần Uyển Nhi có gì đó sai sai. Đây đâu phải tính cách của cô ấy.

“Tiểu thư Trần Uyển Nhi, lần này phải làm phiền nhà cô rồi.” Lâm Đại Sơn nói.

“Mọi người tới thì nhà cháu càng náo nhiệt vui vẻ, cháu và ông nội đều hoan nghênh mọi người ạ.”

Trần Uyển Nhi bước tới trước mặt Lâm Lê, kéo cánh tay Lâm Lê, nói: “Em gái Lâm Lê, em tới nhà chị ở thì coi như chị có thêm một cô em gái rồi.”

“Dạ.” Lâm Lê ngoan ngoãn gật đầu.

“Trần Uyển Nhi, cô cũng phải quản lý chuyện công ty của cô, nói như thể cô rảnh rỗi lắm ấy.” Lâm Mộc nghẹn họng lắc đầu.

Trần Uyển Nhi có một công ty riêng ở Kim Châu, đây cũng là nguồn kinh tế chủ yếu của cô nàng.

“Việc kinh doanh của công ty tôi rất ổn định nha, đâu cần phải lao tâm khổ tứ quá nhiều, ông nội cũng không cho tôi làm ăn lớn, đương nhiên tôi có nhiều thời gian rảnh rồi.” Trần Uyển Nhi dùng lý lẽ tranh luận.

Sau khi thu dọn đồ đạc xong, Lâm Mộc đưa nhà anh lên đường. Chiếc Panamera bốn chỗ của Trần Uyển Nhi đương nhiên không đủ chỗ cho một nhà bốn người của Lâm Mộc, có điều Lâm Đại Sơn đã mua một chiếc Mercedes-Benz S, cho nên Trần Uyển Nhi chạy xe của cô nàng đi trước dẫn đường, Lâm Mộc cùng ba mẹ và em gái ngồi xe sau.

Xe đến cổng biệt thự nhà họ Trần, Lão Trần đã đứng chờ để tiếp đón.

Ba mẹ Lâm Mộc thấy được quan tâm mà lo lắng, Lão Trần là nhân vật tầm cỡ thế nào chứ, không ngờ ông cụ lại đích thân chờ đón bọn họ.

Lâm Mộc dẫn gia định vào nhà họ Trần xong thì gọi điện hẹn gặp Bằng Gia và A Bính.

Ba người gặp nhau ở một phòng bao của nhà hàng, Lâm Mộc hỏi thăm tình hình gần đây, dặn dò hai người kia phải chú ý an toàn ở Kim Châu.

Trong mắt Lâm Mộc, nếu Tuyết Sơn Phái muốn báo thù cũng chỉ tìm đến người thân của anh, chắc sẽ không tìm A Bính và Bằng Gia, bởi có ai lại đi bắt cóc bạn của kẻ thù để uy hiếp kẻ thù đâu?

Ăn xong, Lâm Mộc kêu A Bính trong vài ngày tới mua cho anh con xe mới rồi đưa tới nhà anh.

Sau đó Lâm Mộc trở về biệt thự của nhà anh ở Kim Châu.

Cách Tiết Trung Phục vẫn còn mười ngày, Lâm Mộc định bụng ở nhà điều chỉnh lại trạng thái, tu luyện thêm rồi mới xuất phát.

Ba mẹ và em gái đều đến nhà họ Trần ở nên biệt thự nhà anh vắng tanh vắng ngắt, Lâm Mộc vừa hay có thể thoải mái tu luyện.

Trong phòng.

“Khôi phục thêm một ngày, tác dụng phụ khi thôi động Chí Tôn Tích quá độ có lẽ đã được loại bỏ triệt để rồi.” Lâm Mộc lầm bầm lầu bầu.

Tình trạng cơ thể suy yếu khiến thực lực của anh giảm đi rất nhiều, may sao mấy ngày này không phải giao chiến lần nào.

Sau đó Lâm Mộc lấy ra một cái lư hương ba chân màu xanh.

Đây chính là bảo vật anh cướp được từ tay Tôn Thượng Minh ở Thục Nhã Trai.

“Bảo vật này thích hợp đặt ở phòng luyện công.” Lâm Mộc vừa nói vừa đặt lư hương lên bàn.

Chẳng mấy chốc, căn phòng tràn ngập hương thơm thoang thoảng khiến lòng người thư thái, sảng khoái.

Lư hương này giúp ích khá nhiều khi các tu sĩ muốn học gì đó khó khăn.

Lâm Mộc lại lấy cuốn bí thuật ‘Cực Băng Chưởng’ mò được từ chỗ Tứ trưởng lão Tuyết Sơn Phái .

Lâm Mộc lập tức mở sách ra nghiên cứu.

Lâm Mộc chỉ đọc lướt qua cuốn bí thuật đã cảm thấy chiêu thức này không thích hợp với việc tu luyện của anh, ‘Cực Băng Chưởng’ yêu cầu tu sĩ dùng khí lạnh lưu chuyển khắp cơ thể mới có thể bạo phát ra uy lực chân chính của nó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK