• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 176: Hai chiếc vé tàu

Chương 176: Hai chiếc vé tàu

Lâm Hạ nói: "Tứ Hải võ quán là một võ quán nhỏ ở thành phố Thân Giang, chủ nhân của võ quán đó cũng là một người tu luyện, tôi với người đó có giao tình rất sâu nặng."

“Nhưng mà ở Thân Giang, Tứ Hải võ quán yếu hơn Tiên Hạc võ quán rất nhiều, nhiều năm liên tiếp bị bên đó chèn ép bắt nạt, mấy tiếng trước khi chết, ông ấy có gọi cho tôi và nói rằng ông ấy đã khám phá ra một bí mật động trời nào đó.”

"Lúc đó, ông ấy còn hẹn với tôi là buổi tối sẽ gặp mặt và nói chuyện với nhau, kết quả là chúng tôi còn chưa kịp gặp mặt nhau thì ông ấy đã chết bởi một vụ tai nạn ngoài ý muốn, tôi có thể chắc chắn rằng vụ tai nạn ấy là do ai đó cố tình gây ra."

Lâm hạo Quân cũng nói, "Tôi cũng thấy rất là lạ, bố tôi không cho tôi điều tra về chuyện này, nhưng mà tôi đã bí mật điều tra, kết quả tôi lại gặp phải chuyện như ngày hôm qua."

"Nói như vậy thì người bạn đó của Lâm tổng đã chết ngoài ý muốn cũng nhờ kiệt tác của Khô Lâu Hội sao?” Lâm Mộc hỏi.

“Chắc là thế.” Lâm Hạ nghiêm nghị gật đầu.

Lâm Hạ tiếp tục: "Hạo Quân nói rằng võ nghệ của cậu Lâm rất là tốt, vì vậy tôi muốn nhờ cậu Lâm tìm hiểu giúp về Khô Lâu Hội, tất nhiên, thù lao chắc chắn sẽ không hề ít!"

"Lâm tổng, xin lỗi vì tôi không thể để giúp ông điều tra chuyện này được, tôi đến Thân Giang lần này cũng đã có một nhiệm vụ trong tay rồi.” Lâm Mộc trực tiếp từ chối.

Lần này Lâm Mộc đến Thân Giang chỉ để bảo vệ Trần Uyển Nhi.

Hơn nữa chuyện này cũng không liên quan gì đến anh, tại sao anh lại phải đi làm việc xấu mà có lý do chứ.

"Chuyện này............ Nếu cậu Lâm không muốn thì tôi cũng không ép buộc, chuyện này không thể thương lượng được thì chúng ta vẫn có thể làm bạn, trước tiên ngồi xuống nói chuyện đã rồi sau này lại tính sau.” Lâm Hạ nở nụ cười.

Lâm Mộc nhắc nhở: “Lâm tổng, ngày hôm qua con trai ông đã bị Khô Lâu Hội nhắm tới rồi, tất cả những gì ông phải làm đó là cẩn thận và tìm thêm vệ sĩ để đảm bảo an toàn cho Lâm Hạo Quân.”

Sau khi ăn trưa ở nhà họ Lâm xong, Lâm Hạ và Lâm Mộc trao đổi điện thoại cho nhau.

Lâm Hạ nhiệt tình nói rằng nếu Lâm Mộc cần sự giúp đỡ của ông ta ở bất cứ nơi nào Thân Giang thì đều có thể đến tìm ông ta.

...

Bên kia, Khâu Anh lại đến văn phòng cũ trên lầu ba.

“Khâu Anh, đưa hai tấm vé tàu này cho con gái cô và tên Lâm Mộc đó.” Người đàn ông trung niên lấy ra hai tấm vé tàu đưa cho Khâu Anh.

“Đạo sư, chuyện này là sao?” Khâu Anh nghi hoặc.

Người đàn ông trung niên nói: "Đây là vé tàu du lịch cho một hoạt động ngoài khơi, cô hãy bảo con gái cô và Lâm Mộc tham gia hoạt động này đi, tôi sẽ sắp xếp cho Khô Lâu Hội cài bom trên tàu du lịch."

"Khi tàu ra khơi và đến một vị trí nhất định, quả bom sẽ được kích nổ, chất nổ có uy lực rất cao, cho dù Lâm Mộc có mạnh đến mấy cũng sẽ chết mà không để lại chút dấu vết."

Khâu Anh nghe xong thì vô cùng sửng sốt: "Ông để cho con gái tôi đi cùng Lâm Mộc đó? Bom nổ mạn thì con gái tôi sẽ ra sao?"

Người đàn ông trung niên nói: "Đừng lo lắng, trước khi bom nổ, người của chúng ta xắp xếp trên thuyền sẽ im lặng lái ca nô rời khỏi thuyền trước, đến lúc đó sẽ có cách đưa con gái của cô đi cùng.”

Khâu Anh thở phào nhẹ nhõm sau khi nghe những lời này.

“Tôi sẽ đi làm ngay bây giờ.”

Khâu Anh cầm hai tấm vé tàu trên bàn lên rồi vội vàng rời đi.

...

Không lâu sau khi Lâm Mộc và Trần Uyển Nhi trở về biệt thự, Khâu Anh cũng đi đến biệt thự.

“Con gái, mẹ nghe bà ngoại nói con đã thương lượng thành công một vụ làm ăn với nhà họ Lâm à, con đã cho mẹ một bất ngờ lớn đó.” Khâu Anh cười nói.

Trần Uyển Nhi vội vàng nói: "Mẹ, tất cả đều là nhờ có Lâm Mộc mới có thể thương lượng được chuyện này, mọi công lao đều là nhờ anh ấy đó mẹ."

"Thật sao? Thật sự không ngờ đấy, Lâm Mộc, cháu có nhiều khả năng như vậy sao." Khâu Anh nhìn Lâm Mộc cười nói.

“Dì Khâu quá khen rồi.” Lâm Mộc cười nhẹ.

"Đúng rồi, vào cuối tuần này có một cái hoạt động, nó sẽ được tổ chức trên một con tàu du lịch ở ngoài khơi, mẹ với người phụ trách ở đó có quen biết, bọn họ đã tặng cho mẹ hai vé, nhưng cuối tuần này mẹ lại không đi được, hai đứa đi chơi đi.”

Khâu Anh vừa nói, bà ta vừa lấy ra hai tấm vé và đưa cho Trần Uyển Nhi.

“Cảm ơn mẹ.” Trần Uyển Nhi nhận vé.

"Uyển Nhi, sau khi con đến Thân Giang, mẹ vẫn chưa đi con đi được đâu cả, ngày mai có một cái sự kiện, mẹ sẽ đưa hai đứa cùng đi, sáng ngày mai mẹ sẽ gửi xe đến đón hai đứa." Khâu Anh nói.

“Vâng ạ.” Trần Uyển Nhi gật đầu đáp lại.

Ngày hôm sau.

Mười giờ sáng, xe của Khâu Anh đến biệt thự.

Lâm Mộc và Trần Uyển Nhi theo bà ta vào trong xe.

Bên trong xe.

Khâu Anh nói: "Con gái, sự kiện hôm nay diễn ra vào buổi chiều, buổi sáng mẹ sẽ đưa con đi dạo trước."

Khâu Anh bảo tài xế lái xe đến một khu thương mại, sau đó đưa Trần Uyển Nhi đến trung tâm thương mại mua quần áo, đồ trang sức và đồng hồ cho cô.

Buổi trưa, ba người bọn hpj chọn một nhà hàng phương Tây để ăn trưa.

Sau bữa trưa, khoảng hơn một giờ chiều, Khâu Anh đưa Trần Uyển Nhi và Lâm Mộc đến một phòng triển lãm.

Dưới sự dẫn dắt của Khâu Anh, Trần Uyển Nhi và Lâm Mộc đã thuận lợi đi vào bên trong phòng triển lãm.

"Hôm nay là một buổi họp đánh giá và so sánh đồ cổ tương đối có giá trị, mẹ sẽ đưa con đi xem qua một chút." Khâu Anh vừa đi vừa nói.

Trong phòng triển lãm trưng bày rất nhiều cổ vật quý giá.

“Đây có phải là một cái Thanh Đồng vạc không?” Ngay khi Trần Uyển Nhi vừa bước vào, cô đã bị một chiếc vạc đồng khổng lồ thu hút.

“Những chiếc vạc đồng của nhà Thương và nhà Chu trông không giống nhau.”

Lâm Mộc liếc nhìn phần giới thiệu bên dưới chiếc vạc đồng, rồi chuyển sự chú ý sang chiếc vạc đồng.

Trên chân vạc có khắc một số chữ của thời trước, đương nhiên Lâm Mộc đọc không hiểu, ngoài ra còn có một số hoa văn vô cùng khó hiểu khác.

“Lâm Mộc, những hoa văn hình con chim và con cá ở trên cái vạc ba chân này trông rất kỳ lạ, những con vật này thật sự có tồn tại trước đây sao?” Trần Uyển Nhi tò mò hỏi.

“Chắc là cũng có tồn tại.” Lâm Mộc cảm thán.

“Đi thôi, chúng ta tiếp tục đến phía trước xem thử.” Khâu Anh đưa Trần Uyển Nhi và Lâm Mộc tiếp tục đi về phía trước.

Đây quả thực là một triển lãm đồ cổ cấp cao, có rất nhiều đồ cổ quý hiếm được trưng bày, rất nhiều thứ chỉ được trưng bày mang mục đích đến triển lãm chứ không phải để bán.

Tất cả các loại tranh, đồ đồng, đồ khảm, con dấu, tác phẩm điêu khắc, đồ gốm sứ, tiền xu, v.v., nhiều đến mức xem hoa hết cả mắt.

Trong các bức tranh và thư pháp được trưng bày, có rất nhiều tác phẩm của các đại văn hào nổi tiếng, và các tác phẩm gốc của các họa sĩ lớn.

“Lâm Mộc, nhìn bộ dáng người được đúc bằng đồng này đi, trông rất kỳ quái, trước đây thật sự có người bộ dạng giống như thế này sao?” Trần Uyển Nhi giống như một đứa bé nhiều tò mò.
Chương 177: Một chiếc nhẫn

“Tôi không biết nữa, Trái Đất đã xuất hiện cách đây hơn bốn tỷ năm. Trong khi đó, loài người chỉ mới bắt đầu ghi chép lại lịch sử từ mấy ngàn năm trước, vì vậy Trái Đất có rất nhiều bí ẩn mà chúng ta chưa khám phá được.” – Lâm Mộc nói.

Trần Uyển Nhi gật đầu, đồng tình nói: “Đúng là như vậy! Tôi rất tò mò, không biết trong mấy tỷ năm đó trái đất đã xuất hiện bao nhiêu nền văn minh?”

“Nếu so sánh nền văn minh nhân loại mấy ngàn năm với tuổi thọ của Trái Đất thì chỉ nhỏ bé như hạt cát giữa sa mạc thôi!”

Ba người tiếp tục đi về phía trước, buổi triển lãm này có rất nhiều người tới.

Khâu Anh nói: “Những vật tại triển lãm này hầu hết chỉ để trưng bày chứ không bán nhưng cũng có một số món sau khi buổi triển lãm hôm nay kết thúc sẽ được bán đấu giá, món đồ cổ được đem đi đấu giá thì người ta sẽ đính bản ghi thông tin về vật ấy kìa.”

Lâm Mộc nghe đến đây thì như được khai sáng, khó trách khi nãy quan sát phía dưới mấy món đồ cổ thì thấy cái có bảng giới thiệu cái lại không có, ra là vậy.

Đột nhiên điện thoại của Khâu Anh reo lên.

Nhận điện thoại, Khâu Anh nghiêng đầu nói: “Con gái, mẹ có chút công việc cần xử lý, phải quay về công ty ngay nên không thể tiếp tục đi với con nữa, con với Lâm Mộc đi thăm thú tiếp đi nhé.”

“Dạ.” – Trần Uyển Nhi gật đầu.

Khâu Anh tạm biệt hai người rồi nhanh chóng rời đi.

Trần Uyển Nhi và Lâm Mộc tiếp tục đi thăm quan.

“Chiếc nhẫn này…”

Lâm Mộc đột nhiên nhìn chiếc nhẫn đá quý trước mặt, suy tư.

Lâm Mộc phát hiện, chiếc nhẫn đá quý này là một món pháp khí! Về phần công dụng cụ thể của nó là gì, anh cần phải tìm hiểu thì mới biết rõ được.

Tuy nhiên, chiếc nhẫn này được bỏ vào trong một lồng thủy tinh để triển lãm nên Lâm Mộc không có cách nào lấy nó ra để nghiên cứu.

“Chiếc nhẫn đá quý này thật lộng lẫy, hình như nó được đem đi bán đấu giá thì phải?” – Trần Uyển Nhi nói.

Lâm Mộc nhìn kĩ lại, quả nhiên phía dưới có bảng giới thiệu hơn nữa thông qua phần thông tin này có thể thấy người sở hữu nó không biết đây là pháp khí nên mới đem nó đi đấu giá.

Điều này khiến Lâm Mộc rất nóng lòng, anh hoàn toàn có thể mua lại nó rồi đem đi nghiên cứu.

Pháp khí là một chiếc nhẫn, Lâm Mộc thật sự tò mò không biết công dụng của chiếc nhẫn này là gì?

Ngay tại lúc Lâm Mộc nhìn thấy chiếc nhẫn này thì cũng có hai người mặc võ phục màu đen đi đến ngắm nhìn nó. Anh nhận ra một người trong đó chính là Dương Kiện, bạn trai của Khâu Thiên Thiên.

Dương Kiện cũng nhìn thấy Lâm Mộc và Trần Uyển Nhi.

“Sao hai người lại ở đây?” – Dương Kiện hỏi. Anh ta không thoải mái lắm khi thấy Lâm Mộc cũng đến đây.

“Bọn tôi đến tham quan triển lãm, có vấn đề gì sao?” – Lâm Mộc hời hợt đáp lại.

“Tất nhiên không có vấn đề gì rồi.” – Dương Kiện thảo mai trả lời.

Sau đó, Dương Kiện xoay người nhìn về phía người đàn ông trung niên bên cạnh.

“Sư thúc, đây chẳng phải chỉ là chiếc nhẫn bình thường thôi sao? Ở đây có nhiều món còn quý giá hơn nhiều mà, sao chú cứ nhìn chằm chằm nó mãi thế.” – Dương Kiện nói.

“Chiếc nhẫn này không hề tầm thường đâu!” – Người đàn ông trung niên với bộ râu quai nón nói, ánh mắt ông ta vẫn nhìn chăm chăm chiếc nhẫn.

“Không tầm thường chỗ nào? Sư thúc, chú nói rõ hơn đi ạ.” – Dương Kiện tò mò.

“Bây giờ, chú vẫn chưa dám chắc chắn nhưng mà vật này lát nữa sẽ được đấu giá, chờ lát nữa chú mua nó về để nghiên cứu sâu hơn rồi nói với cháu sau.” – Người đàn ông trung niên đáp.

Sau khi dứt lời, ông ta và Dương Kiện rời đi.

“Lâm Mộc, anh cũng muốn mua vật này à? Xem ra hai người kia cũng muốn mua nó.” – Trần Uyển Nhi nhìn Lâm Mộc.

Ánh mắt Lâm Mộc tối đi: “Vậy thì để xem ai có thể giành được nó.”

Vật này, Lâm Mộc nhất định phải lấy được!

Sau đó, Lâm Mộc và Trần Uyển Nhi tiếp tục đi về phía trước.

Lâm Mộc muốn tiếp tục quan sát, biết đâu có thể nhìn trúng hay bắt gặp được món đồ gì thú vị.

…Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Buổi chiều, lúc năm giờ năm mươi, trong sảnh triển lãm vang lên âm thanh thông báo:

“Các vị khách mời thân mến, buổi triển lãm hôm nay sẽ bế mạc lúc sáu giờ. Xin các vị vui lòng trật tự rời khỏi khu vực này. Bên cạnh đó, hai mươi lăm cổ vật trong buổi triển lãm hôm nay sẽ được tiến hành đấu giá.

Vị khách nào quan tâm và có nhu cầu tham gia đấu gia, xin mời bước lên lầu. Buổi đấu giá sẽ chính thức bắt đầu vào lúc sáu giờ ba mươi.”

Sau khi Lâm Mộc và Trần Uyển Nhi nghe được thông báo,

“Đi thôi, chúng ta lên lầu chuẩn bị nào.” – Lâm Mộc dẫn theo Trần Uyển Nhi đi về phía cầu thang.

Đang bước trên bậc cầu thang, Lâm Mộc gọi điện thoại cho Mai tổng ở Giang Nam.

Sau khi điện thoại kết nối, Lâm Mộc nói: “Mai tổng, trong vòng nửa giờ, ông có thể chuyển vào tài khoản của tôi mấy trăm triệu hay không? Tôi đang cần gấp.”

Lần trước, sau khi mua cho Trần Uyển Nhi sợi dây chuyền thì tài khoản của anh cũng không còn lại bao nhiêu.

“Không thành vấn đề!” – Mai tổng lập tức đáp ứng.

Sau khi đến phòng đấu giá nằm ở trên lầu, Lâm Mộc và Trần Uyển Nhi tìm vị trí ngồi xuống.

Vừa ngồi chưa được bao lâu, Lâm Mộc thấy Dương Kiện và người đàn ông trung niên kia tới, hai người họ đến sau nhưng lại trực tiếp đi lên hàng ghế phía trước ngồi xuống.

Ngay lúc này, cả khán phòng đột nhiên xôn xao.

“La tổng tới!”

“Không ngờ La tổng cũng tham gia buổi đấu giá hôm nay!”

Lâm Mộc quay đầu nhìn thì thấy một đàn ông trung niên ăn mặc giản dị nhưng xung quanh lại có đến mấy vệ sĩ bảo hộ.

“Đó không phải người giàu nhất Thân Giang, La Thành sao?” – Trần Uyển Nhi kinh ngạc nói.

“Đúng là ông ta.” – Lâm Mộc nói.

Vị La Thành này là người giàu nhất Thân Giang, đã nhiều năm đứng trong bảng sếp hạng top mười người giàu nhất đất nước thậm chí đã có mấy lần tiến hẳn vào được top năm!

Cho dù đây là lần đầu tiên Lâm Mộc đến Thân Giang nhưng cái tên La Thành, Lâm Mộc đã được nghe qua rất nhiều lần trước đó, trên TV hay trên các trang mạng xã hội rất dễ bắt gặp thông tin về ông ta. Vì vậy, Lâm Mộc có thể nhận ra La Thành.

Năm năm trước, Lâm Mộc thậm chí không dám mơ đến việc được tận mắt gặp gỡ những thương nhân quyền lực như vậy.

Không ngờ tại buổi đấu gia hôm nay, anh lại có cơ hội được thấy La Thành bằng xương bằng thịt.

Ông ta bước vào khán phòng, nhiều ông chủ ở đây hướng La Thành chào và hỏi thăm sức khỏe, đủ đã chứng minh được địa vị của ông ta ở thương giới Thân Giang không phải dạng vừa!

Còn một lúc nữa thì mới đến thời gian chính thức diễn ra buổi đấu giá.

Với thính lực của Lâm Mộc, anh có thể nghe rõ được những lời bàn tán xôn xao tại sảnh đấu giá, qua các cuộc tám chuyện như vậy, Lâm Mộc có thể biết được nhiều thông tin hơn khi nghe mọi người trao đổi với nhau.

Từ các cuộc xì xào đó, anh nghe đồn rằng vật được quan tâm nhất hiện nay chính là món đồ cổ là đồ sứ tráng men ngọc, nó được gọi bằng cái tên nghe mỹ miều là đồ sứ Thiên Thanh Dụ.
Chương 178: Cạnh tranh cực mạnh

Kiến thức của Lâm Mộc về đồ sứ cũng không nhiều lắm nhưng từ thông tin thu thập từ các cuộc tám chuyện thì có thể suy ra món đồ sứ đó có giá trị vô cùng quý giá.

“Món đồ sứ Thiên Thanh Dụ được rất nhiều người yêu thích đồ cổ để mắt tới, nghe nói đến cả La tổng cũng vì nó mà đến đây.”

“Tôi cam đoan chắc chắn món đồ sứ Thiên Thanh Dụ sẽ được mua với giá lên đến hàng trăm triệu đô la, tuyệt đối sẽ là món đồ có giá trị cao nhất trong buổi đấu giá hôm nay!”

“Khẳng định là vậy!”

…Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Đã đến sáu giờ ba mươi.

Sau khi đấu giá viên lên sân khấu và phát biểu, buổi đấu giá chính thức bắt đầu.

Từng món đồ cổ được đẩy lên sân khấu.

Mục tiêu của Lâm Mộc rất đơn giản, lấy được chiếc nhẫn anh đã nhìn trúng, về phần mấy món đồ còn lại anh không cảm thấy quá hứng thú.

Nhưng Lâm Mộc cũng có quan sát kỹ lại lần nữa, xem coi còn món pháp khí nào khác nữa không.

“Chư vị, món đồ được đấu giá tiếp theo là một chiếc nhẫn cổ được đính đá quý, nó đã có lịch sử hơn ngàn năm.”

Cùng với sự giới thiệu của đấu giá viên, chiếc nhẫn được trưng bày lên vị trí trung tâm của sân khấu.

“Tới rồi.” – Lâm Mộc vui mừng nói.

Phía trước.

Dương Kiện và sư thúc của anh ta cũng cùng cảm xúc tương tự như vậy.

“Sư thúc yên tâm, chiếc nhẫn cổ đá quý kia có vẻ không được yêu thích lắm nên giá có vẻ không cao, nếu không có gì bất ngờ thì chuyện chúng ta lấy được nó là điều hiển nhiên thôi.” – Dương Kiện nói.

“Ừ.” – Người đàn ông trung niên kế bên gật đầu, bày tỏ sự đồng ý.

Trên đài, đấu giá viên đã giới thiệu xong xuôi kết cấu và chất liệu của chiếc nhẫn.

“Chiếc nhẫn này có giá khởi đầu năm triệu! Mỗi lần tăng giá không được dưới một trăm ngàn.” – Đấu giá viên tuyên bố.

Bầu không xung quanh trở nên yên tĩnh, trong lúc nhất thời không ai ra giá cả.

“Giá khởi đầu tận năm triệu, chiếc nhẫn này đáng giá vậy sao? Mới bắt đầu sao có thể cao đến vậy chứ?”

Mọi người bắt đầu bàn tán.

Chỉ một lát sau, người đàn ông trung niên ra hiệu cho Dương Kiện ra giá.

“Năm triệu mốt!” – Dương Kiện giơ bảng nói.

“Thiếu gia Dương ra giá năm triệu một trăm ngàn , còn ai ra giá nữa không ạ?” – Đấu giá viên giơ búa lên.

Món đồ này quả thật không quá được yêu thích, đấu giá viên cũng cho rằng có người chịu mua đã là may mắn lắm rồi.

“Năm triệu rưỡi!”

Ngay tại thời điểm búa sắp được gõ xuống, phía sau truyền tới một giọng nói.

“Lại có người ra giá sao?”

Dương Kiện và người đàn ông trung niên có chút kinh ngạc, hai người nghiêng đầu nhìn lại.

Người ra giá chính là Lâm Mộc.

“Lại là anh ta!” – Dương Kiện cau mày.

“Dương Kiện, cháu biết anh ta sao?” – Người đàn ông trung niên hỏi.

“Sư thúc, anh ta chỉ đến từ một địa phương nhỏ tên là Giang Nam, bạn gái của anh ta và bạn gái con có mối quan hệ thân thích với nhau.” – Dương Kiện giải thích.

“Đến từ địa phương nhỏ thì có thể có bao nhiêu tiền chứ? Cháu tiếp tục ra giá cho chú.” – Người đàn ông trung niên khoát tay nói.

“Năm triệu sáu!” – Dương Kiên giơ bảng nói.

Người chủ trì còn chưa kịp nói gì, Lâm Mộc lại lần nữa giơ bảng ra giá.

“Mười triệu!”

Lâm Mộc dứt lời, nhiều người tại sảnh đấu giá đều nhìn về hướng Lâm Mộc.

“Mười triệu! Vị tiên sinh này ra giá mười triệu!” – Giọng đấu giá viên cực kỳ kích động.

“Người đó là ai vậy, chỉ có một chiếc nhẫn mà anh ta ra giá tận mười triệu?”

“Anh ta có biết gì về đồ cổ không vậy!”

Trong buổi đấu giá hôm nay, cổ vật được bán ra với giá mười triệu chưa tới một nửa, hơn mười triệu đã được coi là cao ngất trời rồi.

Dương Kiện tái mặt: “Sư thúc! Con quên nói với chú, anh ta cũng có chút bản lĩnh, không biết anh ta đã nhìn ra được điều gì từ chiếc nhẫn?”

Sắc mặt người đàn ông trung niên âm trầm: “Anh ta ra giá cao như vậy khẳng định đã thấy điểm đặc biệt ở chiếc nhẫn, thế thì chúng ta cũng chỉ có thể đọ tài liệu lực thôi.”

Dương Kiên nói: “Sư thúc, anh ta hai ngày trước vì thể diện mà xài hẳn hơn một trăm triệu nhưng cháu khẳng định với chú xuất thân của anh ta cũng chỉ đến từ địa phương nhỏ mà thôi.”

“Có thể chỉ may mắn là con nhà giàu mới nổi, con tin rằng tiền trong tay anh ta cũng không còn lại bao nhiêu!”

“Được, vậy cháu ra giá tiếp đi, quất luôn hai mươi triệu cho chú. Anh ta muốn khô máu, chúng ta tới luôn với anh ta!” – Người đàn ông trung niên nói.

Lúc này, Dương Kiên giơ bảng ra giá: “Hai mươi triệu!”

“Hai mươi triệu! Thiếu gia Dương ra giá hai mươi triệu!” – Giọng người chủ trì lại càng kích động.

“Năm mươi triệu.” – Lâm Mộc dựa vào ghế, hời hợt giơ bảng.

“Năm…Năm mươi triệu!” – Đấu giá viên bị dọa sợ hết hồn.

Má ơi, món đồ cổ khởi điểm ban đầu năm triệu một phát tăng lên hẳn năm mươi triệu, tốc độ thật khiến người ta choáng váng.

Hiện trường mọi người lại xôn xao.

Sắc mặt của Dương Kiện và người đàn ông trung niên tái mét.

Người đàn ông trung niên đứng dậy nhìn về phía Lâm Mộc.

“Tiểu tử, món đồ cổ này Tiên Hạc võ quán của bọn tôi đã chấm từ trước, cậu muốn cướp của Tiên Hạc võ quán sao?” – Giọng nói của ông ta ngập tràn sự uy hiếp.

“Bị người đứng đầu Tiên Hạc võ quán gây khó dễ! Tiên Hạc võ quán có mạng giao thiệp rất rộng, không dễ gì đụng vào được đâu.”

“Không biết tên kia sẽ đáp lại thế nào?”

Mọi người thấy sắp có biến nên rất hào hứng hóng hớt drama.

“Xin lỗi, chiếc nhẫn này tôi cũng thích, đối với tôi mà nói, là các người đang muốn cướp của tôi mới đúng.” – Lâm Mộc dựa ghế cực kì thần thái nói.

“OMG! Ngầu quá!”

“Nghe khẩu âm của anh ta, hẳn là người địa phương khác đến? Đến địa bàn của người ta mà dám ngông đến như vậy, dám nói chuyện kiểu đó với người đứng đầu Tiên Hạc võ quán? Lá gan của anh ta to phết!”

“Anh ta không sợ đắc tội Tiên Hạc võ quán thì bọn họ sẽ không để yên cho anh ta rời khỏi Thân Giang sao?”

Cả hiện trường lại huyên náo.

“Nhóc kia, khẩu khí của cậu thật là lớn, dám nói chuyện với tôi như vậy!” – Sau khi nghe Lâm Mộc đáp, ánh mắt người đàn ông trung niên ngập tràn lửa giận.

Dương Kiện cũng đứng dậy quát: “Lâm Mộc, tôi khuyên cậu nên nói ít lại, kẻo lại rước họa vào người! Có vài thứ, cậu không chọc vào nỗi đâu!”

“Nói nhiều quá, anh ra giá liền đi, anh không ra giá thì để cho đấu gia viên còn gõ búa nữa.” – Lâm Mộc nói.

Người đàn ông trung niên hít một hơi thật sâu, ngồi xuống: “Tiếp tục ra giá, lấy cho bằng được!”

“Sáu mươi triệu!” – Dương Kiện cắn răng ra giá.

“Bảy mươi triệu!” – Đấu giá viên còn chưa nói gì, Lâm Mộc đã ra giá lần nữa.

“Tám mươi triệu!” – Dương Kiện nhắm mắt tăng giá.

Nhìn hai bên tranh đoạt như vậy, mọi người xung quanh chỉ biết há hốc mồm, sao giá có thể đẩy giá lên cao đến như vậy, hai bên lần lượt tăng giá, lấy mười triệu là đơn vị, chu choa mạ ơi!

“Một trăm triệu!” – Lâm Mộc không chút do dự.

Anh vừa ra giá xong, Dương Kiện cũng không dám chơi tới nữa. Anh ta nhìn người đàn ông trung niên kế bên để xin ý kiến xem có nên chiến tiếp hay không.
Chương 179: Người đến không có ý tốt

Cái giá một triệu tệ là điều mà Dương Kiện không bao giờ ngờ tới.

Khuôn mặt của người đàn ông trung niên cũng trở nên vô cùng xấu xí, ông ta còn nghĩ mình có thể lấy được thứ này với giá cực rẻ, sau đó đem về nghiên cứu sau.

Nhưng bởi vì có Lâm Mộc đấu giá mà tình huống hoàn toàn không kiểm soát được.

Đối mặt với mức giá này, hiện trường cũng vô cùng kinh ngạc.

"Nó được bán với giá một triệu tệ!"

“Một chiếc nhẫn có vẻ lỗi thời như vậy nhưng lại được nâng giá lên đến một triệu tệ! Đây là mức giá cao nhất từ trước đến nay trong những lần đấu giá đồ cổ được tổ chức ở nơi này!”

“Một triệu tệ! Vị tiên sinh này ra giá một triệu tệ!!!” Người dẫn chương trình càng thêm phấn khích, giọng nói cũng trở nên kịch liệt.

“Sư thúc, sư thúc còn muốn báo giá nữa không?” Dương Kiện thấy sư thúc không nói lời nào liền lên tiếng hỏi.

Lần này, người đàn ông trung niên không yêu cầu Dương Kiện báo giá nữa mà tự mình đứng dậy.

“Cậu nhóc, nếu cậu dám tranh nữa, Tiên Hạc võ quán bọn tôi sẽ đến chào hỏi cậu đấy!”

“Một triệu một ngàn vạn tệ!”

Sau khi người đàn ông trung niên nói xong, ông ta tự mình báo giá.

Mọi ánh mắt đều rơi vào Lâm Mộc, tất cả mọi người đều rất tò mò, dưới tình huống như vậy, anh sẽ tiếp tục báo giá hay là không?

Tiếp tục báo giá có nghĩa là hoàn toàn đắc tội đến Tiên Hạc võ quán.

Lâm Mộc dựa lưng vào ghế, cười khinh thường: "Đấu giá đồ cổ đương nhiên là dựa vào ai có giá cao nhất thì người đó được, không đấu giá nổi nên dùng lời nói đe dọa, Tiên Hạc võ quán của ông không sợ bị mọi người người ở Thân Giang chê cười sau lưng sao?"

Sau đó, Lâm Mộc tiếp tục báo giá:" Tôi báo giá một triệu hai ngàn vạn tệ!"

"Được, xem như cậu lợi hại! Cứ chờ xem!"

Sau khi Lâm Mộc báo giá, người đàn ông trung niên hít một hơi thật sâu rồi nặng nề ngồi xuống ghế.

Người đàn ông trung niên mặc dù đã nhìn ra một số điều nhưng ông ta không thể chắc chắn được tác dụng của chiếc nhẫn cổ đó là gì.

Nếu giá cả thấp thì mua để nghiên cứu cũng không có vấn đề gì, nhưng giá đã cao đến mức như vậy thì rõ ràng mua thứ không chắc chắn tác dụng là một chuyện không hề có lợi.

Tất nhiên, trong lòng người đàn ông trung niên vẫn còn có suy nghĩ khác ...

Ngay cả khi ông ta không trả giá, ông ta vẫn có đủ tự tin là chiếc nhẫn này sẽ thuộc về ông ta!

Người bán đấu giá trên sân khấu đã bắt đầu đếm ngược.

“Sư thúc, cứ tặng cho anh ta như vậy sao?” Dương Kiện không cam lòng.

“Đừng lo lắng, cho dù cậu ta có lấy được thứ đó thì cuối cùng cũng sẽ rơi vào tay chúng ta thôi.” Người đàn ông trung niên nói một cách kiên định.

“Một triệu hai ngàn vạn tệ, lần thứ ba!”

“Thành giao!”

Người bán đấu giá bỏ cây búa xuống, vật này được tuyên bố thuộc về Lâm Mộc.

Lâm Mộc nở nụ cười, hướng phía trước nói: "Dương Kiện, cảm ơn! Lần trước ở trung tâm mua sắm tôi đã nói với anh rồi, bản chất kiếm tiền của tôi khác với của anh nên không thể so sánh được."

“Anh vẫn còn cười được sao, để tôi nói cho anh biết, anh sắp gặp chuyện lớn rồi!” Đôi mắt Dương Kiên tràn đầy sự thù ghét.

Cuộc đấu giá đồ cổ vẫn được tiếp tục, còn chiếc nhẫn cổ kia nhanh chóng được giao đến cho Lâm Mộc.

Sau khi thanh toán một triệu hai ngàn vạn xong, chiếc nhẫn cổ được giao cho anh một cách suôn sẻ.

“Lâm Mộc, tôi nghĩ rằng anh đã đắc tội đến Tiên Hạc võ quán rồi.” Trần Uyển Nhi nhỏ giọng nói.

“Không sao, tranh giành lợi ích mà thôi, khó mà tránh khỏi những chuyện như vậy.” Lâm Mộc trên mặt mang theo ý cười.

Buổi đấu giá đồ cổ này là dành cho người nào trả giá cao nhất, nếu bên kia có thể kêu ra một cái giá mà Lâm Mộc không chịu nổi, thì anh sẽ tự nhận rằng anh không đủ thực lực, không thể lấy thêm tiền để tiếp tục đấu giá, lúc ấy anh sẽ không còn gì để nói.

Cuộc đấu giá sắp kết thúc, và món đồ cổ cuối cùng xuất hiện là một đồ vật bằng sứ tráng men màu lam mà mọi người nhắc đến nhiều nhất.

Sau một số lần đấu giá, món đồ sứ tráng men ngọc này cuối cùng cũng dễ dàng được La Thành, người giàu nhất Thân Giang giành được với mức giá một triệu một ngàn vạn.

Một món đồ sứ có thể được bán đấu giá với mức giá như vậy thật sự khiến cho mọi người rất kinh ngạc.

Điều mà làm cho mọi người không ngờ đến chính là món đồ cổ được bán với mức giá đắt nhất hôm nay không phải là món đồ sứ tráng men men ngọc mà là một chiếc nhẫn cổ không có gì nổi bật.

Sau khi sự kiện kết thúc, Lâm Mộc và Trần Uyển Nhi rời khỏi phòng triển lãm và ra ngoài bắt taxi để về nhà.

Trên đường đi, Lâm Mộc lấy ra chiếc nhẫn cổ và bắt đầu nghiên cứu nó.

Anh cố gắng truyền nội lực vào trong chiếc nhẫn, sau đó là cắn ngón tay và nhỏ máu lên trên chiếc nhẫn cổ.

Sau khi giọt máu rơi xuống, anh lập tức phát hiện ra mình đã thiết lập được mối liên hệ với chiếc nhẫn cổ này.

“Bên trong nó có một không gian nhỏ.” Lâm Mộc vui sướng.

Anh phát hiện ra bên trong chiếc nhẫn cổ này có một không gian nhỏ, đúng là rất kỳ diệu.

“Đây là... Đây là một bảo vật dùng để lưu trữ đồ vật.” Chu Nguyên vui mừng.

Bên trong chiếc nhẫn cổ có một khoảng không gian rộng chừng năm mét vuông.

Sau khi anh thiết lập kết nối với nó, anh có thể trực tiếp đưa vật phẩm vào không gian bên trong nhẫn trữ vật.

Như thế này, sau này Lâm Mộc mang theo bất cứ thứ gì cũng thuận tiện hơn rất nhiều!

Tuy nhiên, không gian của chiếc nhẫn trữ vật này khác với không gian thực tế rất nhiều, không thể cho sinh vật sống vào trong đó được.

Loại đồ vật có không gian này, ở thời đại hiện tại vô cùng hiếm, trên thị trường cũng rất ít bán.

Mặc dù tiêu tốn hết một triệu hai ngàn vạn nhưng Lâm Mộc vẫn cho rằng rất xứng đáng!

Sau đó Lâm Mộc đeo nhẫn trữ vật vào ngón tay anh.

Mặt khác.

Dương Kiện và người đàn ông trung niên vô cùng tức giận ngồi vào trong xe.

"Dương Kiện, không phải cậu nói tên nhóc đó là bạn trai của người thân bạn gái cậu sao? Gọi điện thoại cho bạn gái cậu, tìm hiểu xem tên này sống ở đâu." Người đàn ông trung niên lạnh lùng.

"Sư thúc, bác định trực tiếp đến gặp anh ta sao? Dù sao thì anh ta cũng có quan hệ với nhà họ Khâu, trực tiếp đến tìm anh ta sẽ không sao chứ?" Dương Kiện nói.

Người đàn ông trung niên cười lạnh: "Dù sao cậu ta cũng không thuộc dòng máu của nhà họ Khâu, có chuyện gì không ổn được chứ? Nhà họ Khâu có thể vì cậu ta mà gây thù oán với Tiên Hạc võ quán chúng ta sao?"

“Chúng ta chỉ động tới cậu ta, không đối phó với người phụ nữ kia thì nhà họ Khâu sẽ không thể làm gì được chúng ta hết."

Dương Kiện gật đầu: “Đúng vậy, vậy cháu sẽ gọi điện thoại!”

Dương Kiện cũng khó chịu với Lâm Mộc, đương nhiên anh ta sẽ rất vui vẻ khi nhìn thấy anh đau khổ.

Dương Kiện là đồ đệ của chủ nhân Tiên Hạc võ quán nhưng thực lực của anh ta không hề cao, chủ nhân của Tiên Hạc võ quán thu nhận anh ta vào làm đồ đệ cũng chỉ để thiết lập mối quan hệ thân thiết với nhà họ Dương mà thôi.

Bây giờ sư thúc đã đích thân ra tay, còn ko đem được Lâm Mộc kia đánh cho một trận, phải quỳ xuống van xin thương xót sao?

...

Ngay khi Lâm Mộc và Trần Uyển Nhi trở lại biệt thự, một chiếc xe thương vụ màu đen cũng xông thẳng vào biệt thự.

“Ai!”

Thấy bên kia không tốt, Lâm Mộc lập tức kéo Trần Uyển Nhi ra phía sau, cảnh giác nhìn chiếc xe thương vụ màu đen.
Chương 180: Quá mức bá đạo

Khi cửa xe thương vụ mở ra, Dương Kiện và người đàn ông trung niên bước ra từ trong xe.

“Dương Kiện, anh chạy tới đây là có ý gì?” Ánh mắt của Lâm Mộc rơi vào trên người Dương Kiện.

Dương Kiện chế nhạo: “Lâm Mộc, tại sao chúng tôi lại ở đây, tôi không nghĩ là anh không biết?”

“Ý của anh là, hai người định làm phiền tôi sao?” Lâm Mộc nở nụ cười thay vì tức giận.

Người đàn ông trung niên bước tới nói: "Nếu cậu là người ở nơi khác mới đến thì nên học cách giữ thái độ khiêm tốn khi ở đây."

“Ở thành phố Thân Giang này, người dám đắc tội đến Tiên Hạc võ quán không nhiều đâu! Tôi không thể không thừa nhận lá gan của cậu rất lớn, và bây giờ cậu sẽ phải trả giá cho hành động mà cậu đã gây ra!”

Lâm Mộc bật cười: “Đúng là nực cười, lý do hai người đến đây là vì không có đủ tiền để đấu giá sao!”

“Chiếc nhẫn cổ đó không thuộc quyền sở hữu của Tiên Hạc võ quán, nếu đã là đấu giá đồ cổ, tất nhiên ai trả nhiều tiền hơn thì sẽ được sở hữu nó, đúng không?”

Trần Uyển Nhi cũng buồn bực lệ tiếng: "Hai người cũng bá đạo quá rồi, đấu giá thất bại thì đến tận nơi làm phiền sao? Ngay cả La Thành, người giàu nhất Thân Giang hôm nay cũng phải cạnh tranh với người khác, ông ta cũng phải đánh bại những người đấu giá khác với giá cao hơn, sau đó đồ vật mới thuộc về ông ta."

“Đấu giá chính là so về nguồn tài chính, nếu muốn, các người có thể trả giá cao hơn mà!”

Người đàn ông trung niên nói: “Cô nói hai chữ “bá đạo” là đúng rồi đấy! Tiên Hạc võ quán chúng tôi đúng là bá đạo như vậy! Chúng tôi có thực lực để có thể bá đạo được như ngày hôm nay!"

"Tiên Hạc võ quán chúng tôi đã xem trọng thứ đó mà hai người lại dám đến tranh giành, vậy thì hai người phải chấp nhận hậu quả!”

Ngay lập tức, người đàn ông trung niên thay đổi thái độ: "Nếu cậu chịu giao chiếc nhẫn cổ đó ra bây giờ, Tiên Hạc võ quán chúng tôi có thể bỏ qua cho, còn nếu không thì, hừ...!”

Mặc dù người đàn ông trung niên không nói tiếp, nhưng ý tứ uy hiếp vô cùng rõ ràng.

“Nếu không thì sao?” Lâm Mộc vẫn cười đùa.

“Nếu cậu không đưa ra, tôi không chỉ sẽ cướp lấy chiếc nhẫn cổ kia, mà còn phế bỏ đi hai chân của cậu như một hình phạt!” Người đàn ông trung niên nói với vẻ tự tin.

"Vậy còn chờ cái gì nữa, bắt đầu đi! Lâm Mộc tôi cũng nói trước với hai người, một khi hai người đã ra tay thì sẽ phải trả giá, nếu không hai người không bước được ra khỏi cánh của này đâu."

Lâm Mộc xoa hai tay vào nhau, rất mong chờ.

“Đúng là kiêu ngạo, xem tôi xửxử cậu đây!”

“Tiên Hạc Chưởng!”

Chỉ thấy người đàn ông trung niên bắt đầu tích tụ nội lực, sau đó đánh ra một chưởng từ lòng bàn tay.

Nội lực tuôn ra, như hóa thành một con hạc trắng trên không trung, đánh thẳng vào người Lâm Mộc.

“Sư thúc xuất chiêu!”

Dương Kiện rất mong đợi: “Sư thúc đã tự mình ra tay, giải quyết Lâm Mộc sẽ rất dễ dàng!”

Tuy rằng ngày trước ở võ quán anh ta đã từng đánh nhau với Lâm Mộc và bị anh đnáh bại nhưng dù sao thì anh ta cũng rất yếu, anh ta có thể bị được chủ nhân của Tiên Hạc võ quán nhận làm đồ đệ cũng chỉ vì thân phận của anh ta là thiếu gia nhà họ Dương.

"Hóa ra là sơ kỳ Linh Ý Cảnh, đây chính là sức mạnh bá đạo của ông sao?"

“Cực Băng Chưởng!"

Khóe miệng của Lâm Mộc hơi nhếch lên, anh bắt đầu khởi động nội lực, nâng tay lên đánh ra một chưởng.

Một bàn tay màu trắng xẹt qua với tốc độ cao, lập tức đập cho hạc trắng tan biến, sau đó lao thẳng tới người đàn ông trung niên.

“Linh Ý Cảnh trung kỳ sao?”

Người đàn ông trung niên mới vừa rồi còn tràn đầy tự tin, bỗng thay đổi sắc mặt trong nháy mắt.

Đối mặt với bàn tay màu trắng đang bay đến, người đàn ông trung niên cũng đồng thời đánh ra hai chưởng về phía đó để đỡ.

Bùm!

Trong vườn hoa của căn biệt thự, vang lên một tiếng nổ lớn.

Người đàn ông trung niên bị đánh đến mức phải liên tục lùi về phía sau.

Lâm Mộc di chuyển nhanh như một con thỏ, lập tức lao tới trước mặt người đàn ông trung niên, vung nắm đấm, hung hăng đánh thẳng vào người ông ta.

Bụp bụp bụp!

Liên tiếp ba cú đấm, cho dù cú đấm đầu tiên đã bị người đàn ông trung niên đỡ được, nhưng chính vì ông ta liên tục phải lùi lại nên hai cú đấm còn lại đều rơi thẳng vào người ông ta.

“Phốc!”

Khi cú đấm thứ ba đáp xuống người đàn ông trung niên, ông ta lập tức phun ra máu tươi, cả người trực tiếp ngã vào bồn hoa ở phía sau.

Tình hình như vậy có thể nói là hoàn toàn nghiêng hẳn về một bên!

“Sư thúc!”

Dương Kiện vô cùng kinh hãi khi nhìn thấy tình hình hiện tại.

Sư thúc ở Tiên Hạc võ quán chính là một trong ba người người có thực lực mạnh nhất võ quán, uy lực của ông ta mạnh đến mức bắt đạn bằng tay không cũng không thành vấn đề!

Sau đó anh ta mới chợt nhận ra mình đã đánh giá thấp thực lực của Lâm Mộc rồi!

Ngay cả Trần Uyển Nhi cũng sợ đến mức che miệng lại, lần đầu tiên cô nhìn thấy anh bộc phát sức mạnh đáng sợ như vậy.

Lâm Mộc trực tiếp bước vào trong bồn hoa, anh xách người đàn ông trung niên đang bị thương nặng ra khỏi bồn hoa và ném xuống mặt đất.

Người đàn ông trung niên lúc này đã không còn sức chống cự vì đã bị nội thương quá nặng.

"Chỉ bằng chút sức lực của ông mà cũng dám tới cửa ra vẻ sao? Còn muốn cướp lấy đồ vật của tôi nữa?" Lâm Mộc chế nhạo.

“Cậu… Tại sao cậu lại đạt đến Linh Ý Cảnh trung kỳ được.” Người đàn ông trung niên sắc mặt tái nhợt nhìn Lâm Mộc, vô cùng kinh hãi.

Ông ta thấy Lâm Mộc còn trẻ như vậy, ông ta chưa từng nghĩ tới anh sẽ ở cảnh giới Linh Ý Cảnh, muốn đạt được cảnh giới này cần phải có thời gian tu luyện rất lâu mới có thể đạt được kết quả như vậy.

“Nói đi, ông hiện tại giải thích như thế nào với tôi đây!” Lâm Mộc giẫm lên người ông ta.

Người đàn ông trung niên có răng nghiến lợi nói: "Mặc dù tôi không đánh lại cậu, nhưng chủ nhân của võ quán chúng tôi chính là đỉnh phong của Linh Ý Cảnh! Cảnh giới của ông ấy cao hơn của cậu, nếu như cậu dám làm gì tôi thì chủ nhân của võ quán sẽ phải ra tay, lúc đấy cậu chắc chắn sẽ phải chết!”

"Đã bại trận dưới tay tôi mà còn dám kiêu ngạo, xem ra là ông vẫn còn chưa chịu đủ!"

Lâm Mộc trầm giọng nói, sau đó trực tiếp đặt chân đá lên mặt ông ta, mặt ông ta lập tức chảy máu.

“Đồ khốn!” Người đàn ông trung niên hét lên vì đau đớn và tức giận.

"Còn dám mắng người sao? Hôm nay tôi phải đánh cho ông phục mới được!"

Lâm Mộc trực tiếp ngồi ở trên người ông ta, liên tục hướng nắm đấm về phía người ông.

“Phốc! Phốc!”

Người đàn ông trung niên lại nôn ra máu sau khi bị đánh.

"Đừng đánh nữa! Tôi ... Tôi phục! Tôi phục!" Người đàn ông trung niên chịu không nổi, cuối cùng chịu thua.

Nếu để cho Lâm Mộc đánh thêm nữa, tính mạng của ông ta sẽ chấm hết mất!

Lâm Mộc nghe xong liền dừng lại, nhưng người đàn ông trung niên vẫn ho ra máu.

"Nếu ông đã phục, vậy tôi sẽ tính toán với ông một chút, nếu hôm nay không phải tại ông cạnh tranh giá với tôi thì nhiều lắm tôi cũng chỉ mất năm trăm mười vạn để giành được chiếc nhẫn cổ đó, tôi nói có hợp lý không?" Lâm Mộc nhìn ông ta.

"Cái này ..." Người đàn ông trung niên run lên, Lâm Mộc là đang muốn đánh ông ta sao?

Bốp!

Lâm Mộc tát vào mặt ông ta: "Ông không nghe thấy tôi đang hỏi ông sao? Có đúng là như vậy không! Nói đi!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK