• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 96: Một chuyện làm ăn

“Chị vẫn còn nhớ sao?” Lâm Mộc nhìn cô.

Lâm Mộc nhớ hôm đó là một ngày giữa mùa hè, mặt trời như thiêu đốt mặt đất, hai người ngồi dưới gốc cây lớn bên sông không ngừng hò hét.

Tuy rằng những ngày đó khó khăn, nhưng bây giờ Lâm Mộc nghĩ lại cũng thấy lúc đó vẫn còn rất nhiều điều tốt đẹp.

"Đương nhiên là chị nhớ, lúc đó em cũng từng nói nếu sau này giàu có sẽ mua nhiều quần áo, không bao giờ muốn mặc quần áo đã vá lại nhiều lần. Ngươi cũng từng nói em cũng sẽ mua cho chị rất nhiều quần áo. ” Thẩm Tịch Dương nhớ lại quá khứ, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên nụ cười.

“Đúng rồi, em nhớ ngày em bị ba đưa đi, chị tới gặp em rồi em còn nói chị hãy chờ em lái xe về thôn đón chị đúng không?” Lâm Mộc mỉm cười nhìn Thẩm Tịch Dương.

Khi đó Lâm Mộc còn rất nhỏ, ở trong mắt Lâm Mộc, một chiếc xe hơi đã được coi là dấu hiệu thành công.

“Đương nhiên là chị nhớ, ngay khi em rời đi thì đã không có tin tức gì nữa.” Thẩm Tịch Dương nói xong, lại nhìn dòng sông phía trước.

“Chị Dương Dương, lúc đó em không có điện thoại di động, em bị đưa đến Giang Nam, cách nhau hai tỉnh nên cũng không liên lạc được với chị.” Lâm Mộc than thở.

Lâm Mộc nói tiếp: "Chị Dương Dương, tám năm trước em cũng đã về quê một lần, đặc biệt về để tìm chị, nhưng cả nhà chị đều đã chuyển đi, em cũng không biết nhà chị chuyển đến đâu nữa."

Ngay khi Lâm Mộc nói xong, điện thoại di động của Thẩm Tịch Dương đột nhiên vang lên kéo hai người trở về thực tại.

“Giám đốc.” Thẩm Tịch Dương trả lời điện thoại.

"Thẩm Tịch Dương, cô đi đâu vậy? Bên A vẫn còn đợi ở trong phòng bao để ký hợp đồng đấy, vậy mà cô lại biến mất không thấy bóng dáng đâu vậy? Nên mọi người mới gọi tôi đến đây đấy!" Một giọng nói tức giận vang lên trong điện thoại.

"Giám đốc, tôi... tôi..." Thẩm Tịch Dương không biết nên giải thích như thế nào.

"Chị Dương Dương, để em."

Lâm Mộc trực tiếp cầm lấy điện thoại của Thẩm Tịch Dương.

“Thẩm Tịch Dương cô ấy đã uống quá nhiều, tôi đưa cô ấy đi rồi.” Lâm Mộc nói xong cúp điện thoại cho Thẩm Tịch Dương sau đó tắt máy luôn.

“Chị Dương Dương, hiện tại chị đang làm công việc gì vậy, chuyện này là như thế nào vậy?” Lâm Mộc nói xong đưa điện thoại lại cho Thẩm Tịch Dương.

"Hiện chị đang làm việc trong một công ty quảng cáo. Bên A là một tập đoàn rất lớn mạnh ở Giang Nam, tên là tập đoàn Hoành Kiến. Công ty bọn chị muốn tiếp quản mảng quảng cáo của Hoành Kiến Group, nhưng giám đốc của tập đoàn Hoành Kiến lại cứ kéo dài thời gian."

"Hôm nay giám đốc của Hoành Kiến nói chị đến bàn bạc hợp đồng ở quán bar Lãng Mạn này. Anh ta nói nếu phù hợp thì hôm nay sẽ ký hợp đồng, nên chị mới đến, nhưng khi đến đề cập đến việc ký hợp đồng thì anh ta lại bắt chị phải uống rượu trước. ”Thẩm Tịch Dương trầm giọng nói.

“Chị Dương Dương, không phải chỉ là một bản hợp đồng thôi sao, nếu bên A kia quá đáng quá, vậy thì không ký nữa.” Lâm Mộc an ủi.

“Nhưng thương vụ này rất lớn, nếu xong xuôi thì chị sẽ có hơn 400.000 tệ tiền hoa hồng, chị cũng đang rất cần tiền.” mắt Thẩm Tịch Dương lim dim.

Thẩm Tịch Dương ngẩng đầu nhìn Lâm Mộc: "Chị sống thế này, chắc là là em rất thất vọng về chị nhỉ?"

“Sao có thể chứ chị Dương Dương, nếu chị có khó khăn hay thiếu tiền, em có thể cho chị.” Lâm Mộc nói.

“Lâm Mộc, nếu chị lấy tiền của em thì chị sẽ trở thành loại người gì chứ?” Thẩm Tịch Dương lập tức từ chối.

Lâm Mộc nghĩ thấy cũng phải, nếu Thẩm Tịch Dương trực tiếp lấy tiền của anh thì cô ấy cũng không khác gì kiểu con gái ham mê vật chất vậy, nên anh cũng không ép cô nữa.

"Chị Dương Dương, bây giờ chị định làm gì bây giờ? Không thể quay về uống rượu với anh ta nữa đâu, anh ta bảo chị một mình đến quán bar Lãng Mạn này để bàn về hợp đồng, nhất định là có ý đồ không trong sạch. ”Lâm Mộc nói.

"Là lỗi của chị, là do chị đã quá ngây thơ, nghĩ rằng chị có thể ký hợp đồng sau chỉ với vài ly rượu, nhưng anh ta liên tục bắt chị phải uống rượu, dù sao bây giờ chị cũng đã ra đây rồi, bỏ đi, chị cũng không cần hợp đồng này nữa. ”Thẩm Tịch Dương nói.

“Chị Dương Dương, em uống nhiều quá rồi, chị đưa em về nhà nghỉ ngơi nhé, xe của chị đậu ở bãi đậu xe của quán bar.” Lâm Mộc chỉ vào bãi đậu xe đối diện.

“Vậy cảm ơn em.” Thẩm Tịch Dương cười với Lâm Mộc.

Sau đó, Lâm Mộc đưa Thẩm Tịch Dương đến bãi đậu xe của quán bar Lãng Mạn và mời cô lên chiếc xe Jetta cũ của mình.

“Chị Dương Dương, em đã hoàn thành lời hứa tới đón chị bằng xe hơi rồi, tuy không phải là xe tốt nhưng cuối cùng em cũng đón được chị rồi.” Lâm Mộc cười nói.

“Ừm.” Thẩm Tịch Dương cười gật đầu.

Lâm Mộc lái xe đưa cô về theo chỉ dẫn của cô, anh lái xe đến một tòa nhà cũ ở ngoại thành Ninh Đô.

Trên đường đi, Lâm Mộc cũng trò chuyện rất nhiều với Thẩm Tịch Dương.

Thì ra từ mười một năm trước, cả nhà cô đã chuyển đi khỏi vùng nông thôn, gia đình cô cũng bắt đầu dấn thân vào giới nhà giàu của tỉnh Giang Nam. Nhưng sau khi ba mẹ cô đến đây, vì trình độ học vấn thấp và không nhanh nhạy nên họ đã chỉ làm được những công việc lương thấp.

Sau khi tốt nghiệp, cô vào công ty quảng cáo gần nơi cô đang ở.

Dưới tòa nhà.

"Lâm Mộc, em nói lần này tới Ninh Đô làm ăn, ở đây cũng không có chỗ ở, ở khách sạn cũng phí tiền, nếu không thì cứ ở tạm nhà chị một đêm đi. ”Thẩm Tịch Dương mở lời.

Trên đường về, Thẩm Tịch Dương có hỏi Lâm Mộc những năm qua làm việc ở đâu, cuộc sống của anh như thế nào.

Lâm Mộc nói anh đang ở Kim Châu, lần này đến Ninh Đô làm một số việc.

"Chị không sao chứ? Ba mẹ chị có ở nhà không? Tiện thể em đến thăm họ một chút." Lâm Mộc cười.

Đây là tòa nhà cũ nên không có thang máy, Thẩm Tịch Dương đưa Lâm Mộc lên cầu thang lên tầng sáu.

Thẩm Tịch Dương thành thục lấy chìa khóa ra mở cửa. Đây là một căn nhà có 2 phòng ngủ 1 phòng khách với diện tích khá nhỏ.

Một người đàn ông tóc hoa râm đang ngồi trong phòng khách uống thuốc, Lâm Mộc nhìn thoáng qua cũng nhận ra ông ấy, ông ấy là ba của Thẩm Tịch Dương.

Bên cạnh là phòng bếp thông với phòng khách, mẹ của Thẩm Tịch Dương đang nấu ăn trong đó.

“Ba, mẹ, con đưa một người quen về này, là Lâm Mộc ở thôn cũ nhà chúng ta đấy.” Thẩm Tịch Dương nhẹ nhàng nói

Ông Thẩm đang uống thuốc ngẩng đầu nhìn Lâm Mộc: "Lâm Mộc? Thật sự là cháu sao, nháy mắt cháu đã lớn thế này rồi, nhưng chú vẫn có thể nhận ra cháu, mặt mũi không thay đổi chút nào."

“Chú Thẩm, khi cháu còn bé chú còn dạy ta xếp giấy origami đấy.” Lâm Mộc cười nói.

Lâm Mộc thấy chú ấy cũng già đi rồi, chắc bây giờ chú ấy cũng không đến năm mươi đâu nhỉ? Nhưng nhìn chú ấy lại giống như đã gần sáu mươi tuổi rồi.

“Cháu vẫn nhớ sao, nhưng sao cháu lại gặp được Dương Dương vậy, cháu cũng đang làm việc ở Ninh Đô sao?” Ông Thẩm cười nói.

“Cháu đang làm việc ở Kim Châu, lần này cháu đến Ninh Đô làm một số việc vặt, tình cờ gặp được Thẩm Tịch Dương thôi ạ.” Lâm Mộc nói thật.

“Là vậy sao, vậy nếu đã đến nhà chú rồi thì cứ tự nhiên đi, chỉ là nhà chú cũng không giàu có gì, không có mấy thứ hay ho để chiêu đãi cháu.” Ông Thẩm có vẻ rất thoải mái.

"Ba Thẩm, chị Dương Dương với cháu đã biết nhau từ nhỏ, chú cũng không cần khách khí với cháu như vậy đâu."

Ngừng lại một chút, Lâm Mộc nói tiếp: "Đúng rồi, ba Thẩm vừa rồi con có nhìn thấy ba uống thuốc, ba bị bệnh sao?"

Khi ông Thẩm nghe Lâm Mộc nhắc tới chuyện này, trong mắt ông hiện lên một tia mất mát.
Chương 97: Phái người xuống núi

“Bệnh cũ rồi, tháng nào cũng phải uống hơn 8000 tệ tiền thuốc, còn không làm nổi việc nặng nhọc, nhà nghèo mà mắc bệnh nhà giàu.” Ông Thẩm lắc đầu than thở.

Lúc này bà Thẩm cũng bước ra từ phòng bếp.

“Lâm Mộc? Sao cháu lại chạy tới tận đây?” Bà Thẩm ngạc nhiên hỏi, sau đó gương mặt bỗng lộ vẻ không vui.

Hồi bé, thi thoảng Thẩm Tịch Dương lại đưa Lâm Mộc tới nhà bà ta ăn cơm.

Nhưng bà Thẩm không thích gặp Lâm Mộc, dù sao ngày ấy Lâm Mộc cũng là con cái trong gia đình nghèo nhất thôn.

“Mẹ, cậu ấy tới Ninh Đô có chút việc, con thấy cậu ấy không có chỗ ở nên đưa về nhà mình.” Thẩm Tịch Dương giải thích.

“Lâm Mộc, giờ cháu làm công việc gì? Đúng rồi, cháu đi loại xe gì thế?” bà Thẩm nhìn Lâm Mộc hỏi.

“Trước mắt cháu không đi làm, nhưng nhà cháu có công ty kinh doanh, cháu lái chiếc Jetta.” Lâm Mộc đáp.

Bà Thẩm nghe vậy thì lắc đầu nói: “Lái Jetta thì việc kinh doanh nhà cháu cũng chẳng ra sao gì, hôm nay cho cháu ngủ nhờ một đêm, làm xong việc ở Ninh Đô thì cháu đừng tới nữa.”

Sau đó bà ta nhìn Thẩm Tịch Dương: “Dương Dương, hồi nãy giám đốc của con gọi điện báo cho mẹ là con tắt nguồn điện thoại, rốt cuộc có chuyện gì thế?”

“Ừm...di động của con hết pin.” Thẩm Tịch Dương ấp úng nói.

“Giám đốc con nói hôm nay bàn chuyện hợp tác với giám đốc của tập đoàn Hoằng Kiến. Kết quả là con bỗng nhiên chạy mất, đứa trẻ ngốc nghếch này, sao con có thể làm như vậy với một khách hàng lớn chứ.” Bà Thẩm nghiêm mặt chất vấn.

Sau đó bà ta nhìn Lâm Mộc: “Lâm Mộc, không phải cậu làm loạn chứ?”

Thẩm Tịch Dương cuống quýt nói: “Mẹ, không phải do cậu ấy! Giám đốc Hoằng Kiến cứ chuốc rượu, con không chịu nổi nên bỏ đi mất.”

Lâm Mộc ngẩn người.

Bao năm trôi qua cô ấy vẫn như vậy. Thuở ấu thơ, mỗi khi anh phạm lỗi gì, Thẩm Tịch Dương đều nhận lỗi về phần mình.

“Dương Dương, mẹ nghe giám đốc của con nói, vị giám đốc của tập đoàn Hoằng Kiến là con trai chủ tịch, cậu ta đang theo đuổi con đó, con phải nắm chắc trái tim chàng trai ưu tú này nha.” Bà Thẩm giáo huấn.

“Mẹ, con biết chút chuyện của anh ta, anh ta thay người yêu như thay áo, cho dù anh ta theo đuổi con thì cũng chỉ là chơi bời thôi, loại đàn ông như vậy con không thể tin tưởng được.” Thẩm Tịch Dương nghiêm túc nói.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

“Lỡ như lần này cậu ta thật lòng với con thì sao, đây là cơ hội để con thay đổi vận mệnh, nói sao cũng nên thử chứ.” Bà Thẩm cũng nghiêm túc nói.

“Dì Thẩm, thực ra lúc trước cháu dẫn chị Dương Dương đi, chị ấy uống nhiều như vậy, còn không đưa đi thì kiểu gì cũng xảy ra chuyện.” Lâm Mộc nói.

Trước đây Thẩm Tịch Dương luôn che chở cho Lâm Mộc, bây giờ sao anh có thể tiếp tục để cô ấy đứng ra chịu tội thay?

“Cháu... tôi biết ngay là cháu làm loạn mà.” Mặt bà Thẩm bỗng biến sắc.

Ông Thẩm nói: “Vợ ơi, bà đừng ầm ĩ lên nữa, Lâm Mộc chỉ muốn tốt cho Dương Dương thôi.”

“Ông thì biết cái gì?” bà Thẩm trừng mắt với ông Thẩm.

Sau đó bà ta nhìn Thẩm Tịch Dương: “Dương Dương, ngày mai con chăm chỉ đi làm rồi xin lỗi vị giám đốc tập đoàn Hoằng Kiến kia.”

“Vâng.” Thẩm Tịch Dương chỉ đành ngoan ngoãn nghe theo.

“Còn cháu, hôm nay tôi cho cháu ở nhờ một đêm, xong việc thì về Kim Châu của cháu đi.” Bà Thẩm nói xong bèn quay người đi vào phòng bếp.

“Lâm Mộc, khiến cháu chê cười rồi, mau ngồi đi.” Ông Thẩm lộ vẻ ái ngại.

“Không sao ạ.” Lâm Mộc cười đáp.

Lâm Mộc hiểu được nỗi lòng của bà Thẩm, dù sao ông Thẩm quanh năm suốt tháng cần uống thuốc, lại không làm được việc nặng, bà ta muốn Thẩm Tịch Dương thân thiết với người giàu cũng chẳng có gì là lạ...

....

Núi tuyết Tịch Lĩnh.

Một người đàn ông trung niên mặc áo choàng trắng viền vàng, khoảng ngoài bốn mươi tuổi, đang ngồi xếp bằng trên đỉnh núi, thở đều, mặc cho gió tuyết tạt vào người.

Một lão giả tóc bạc trắng nhẹ nhàng đi tới: “Chưởng môn.”

“Chuyện gì thế?” Người đàn ông trung niên vẫn nhắm mắt.

Hiển nhiên, Người đàn ông trung niên này chính là Chưởng môn của Tuyết Sơn Phái.

“Ông cụ Tôn ở Giang Nam mới liên lạc với chúng ta, ông cụ nói người nhà họ Tôn bị người ta diệt sạch ngay tại trang viên của họ, hung thủ là một tu sĩ tên Lâm Mộc.”

Lão già tóc bạc kính cẩn bẩm báo.

Lão già tóc bạc nói tiếp: “Ông cụ Tôn hi vọng chúng ta có thể ra tay giúp đỡ, xử lý tên nhóc Lâm Mộc kia, báo thù cho nhà họ Tôn.”

“Nếu tôi nhớ không nhầm, chủ nhân Kim Trì Quan luôn bảo hộ cho nhà họ Tôn nhỉ? Sao Ông cụ Tôn không tìm Vũ Quán chủ? ” Chưởng môn Tuyết Sơn Phái nhắm mắt nói.

“Ông cụ Tôn nói ông cụ không liên lạc được với Quán chủ Kim Trì Quan, chỉ e Vũ Quán chủ cũng không phải đối thủ của Lâm Mộc kia.” Lão già tóc bạc nói.

“Ồ.” Chưởng môn Tuyết Sơn Phái kinh ngạc mở mắt ra.

Tuy Chưởng môn Tuyết Sơn Phái không coi bản lĩnh của Vũ Quán chủ ra gì, nhưng dẫu sao người đó cũng có tu vi Linh Ý Cảnh.

Một người mà ông ta chưa từng nghe đến danh tiếng lại có thể đánh thắng Quán chủ Kim Trì Quan, điều này khiến ông ta không khỏi kinh ngạc.

“Thế tên Lâm Mộc kia có gốc gác gì? Ta chưa từng nghe tới cái tên này trong các môn phái ẩn dật ở Giang Nam.” Chưởng môn Tuyết Sơn Phái nói.

“Ta cũng chưa từng nghe thấy cái tên này trong giới tu hành Giang Nam, Ông cụ Tôn nói trước đây Lâm Mộc là một thiếu gia nhà giàu ở Kim Châu, không rõ vì sao cậu ta lại trở thành Tu hành Giả.” Tứ Trưởng lão nói.

“Nói vậy thì, cậu ta trúng vận may lớn, nhặt được cơ duyên từ một người tu hành tự do ở nơi nào đó, Tứ Trưởng lão, ông đích thân xuống núi giải quyết thằng nhóc này nhé.” Chưởng môn Tuyết Sơn Phái nói xong lại nhắm mắt lần nữa.

Đây chẳng phải chuyện to tát gì đối với Tuyết Sơn Phái.

“Tuân mệnh.” Lão già tóc bạc nhận lệnh.

“Ngoài ra, trước khi giết cậu ta thì tra tấn rồi hỏi cung xem cậu ta nhặt được cơ duyên này từ đâu.” Chưởng môn Tuyết Sơn Phái nói.

“Rõ.” Lão già tóc bạc đáp.

...

Lâm Mộc dùng cơm ở nhà Thẩm Tịch Dương xong thì ngủ ở phòng khách.

Giới kinh doanh Ninh Đô đêm nay đã nổi sóng gió.

Nhãn Kính Xà tung tin tức mà Lâm Mộc dặn dò ra khắp giới kinh doanh Ninh Đô, kẻ diệt cả nhà họ Tôn muốn thông qua Mai Tổng để thôn tính mọi mối làm ăn cùng sản nghiệp của nhà họ Tôn.

Sau khi nhà họ Tôn bị diệt, rất nhiều công ty và tập đoàn đã bắt đầu thực hiện kế hoạch cướp mối làm ăn của nhà họ Tôn.

Tin tức này vừa tung ra đã như gáo nước lạnh dội tắt suy nghĩ kinh doanh đang bừng cháy của các ông chủ ở Ninh Đô.

Mạnh như nhà họ Tôn còn bị diệt nữa là, sao bọn họ dám làm trái mong muốn của kẻ thần bí này?

Bọn họ chỉ cảm khái, Mai Tổng nhặt được món hời lớn rồi, chẳng ngờ ông ta lại có thể hợp tác với nhân vật thần bí này.

Chỉ e sau khi nuốt trọn 1 bữa ăn quá thịnh soạn, Mai Tổng không chỉ đứng thứ 8 trong bảng xếp hạng phú hào Giang Nam, mà tiến lên vị trí 5 người giàu nhất Giang Nam cũng chẳng có gì phải nghi ngờ. Thậm chí nhảy một bước lên danh sách 3 người giàu nhất cũng nên!

....

Ngày hôm sau, Lâm Mộc theo Thẩm Tịch Dương ra ngoài.

Dưới lầu.

“Chị Dương Dương, em đưa chị tới công ty trước nhé.” Lâm Mộc kéo cửa xe Jetta ra.
Chương 98: Đời người xem trọng hai chữ ‘Danh lợi’

“Lâm Mộc, chị đón xe buýt đến công ty rất thuận tiện, chẳng phải em tới Ninh Đô có công chuyện sao? Em đi lo liệu việc của mình đi.” Thẩm Tịch Dương nói.

“Chị Dương Dương, em làm gần hết mọi việc rồi, bây giờ rảnh rỗi, để em đưa chị đi làm, dù sao xe của em đang để đây cũng tiện mà.” Lâm Mộc nở nụ cười.

“Vậy phiền em rồi.” Thẩm Tịch Dương cũng cười với Lâm Mộc, sau đó ngồi vào ghế phụ.

Kim Trì Quan.

Vũ đạo trưởng đã giải tán tất cả đệ tử trong đạo quán, bây giờ chỉ còn duy nhất ông ta.

“Chẳng ngờ cái danh ‘Cao thủ số một Giang Nam’ mà ta gây dựng suốt bao năm cứ vậy mà bị hủy rồi.” Vũ đạo trưởng đứng trong sân, ngắm nhìn hàng cây thổn thức cảm khái.

Đúng lúc này, cửa lớn của đạo quán bị đẩy ra.

“Bổn đạo quán đã đóng cửa, không tiếp khách.” Vũ đạo trưởng vừa nói vừa ngẩng đầu nhìn.

Chỉ thấy một ông già với mái tóc bạc trắng và áo choàng trắng bước vào.

“Vũ đạo trưởng, ta là Tứ trưởng lão của Tuyết Sơn Phái.” Tứ trưởng lão bắt hai tay sau lưng, thong thả bước vào khoảnh sân.

“Trưởng lão của Tuyết Sơn Phái?” Vũ đạo trưởng nghe đối phương xưng danh thì vô cùng thảng thốt.

Sao Tuyết Sơn Phái lại đến cửa đạo quán thế này, lẽ nào Tuyết Sơn Phái cũng muốn gây phiền phức cho ông ta ư?

“Trưởng lão, không biết ông hạ cố ghé thăm có chuyện gì không?” Vũ đạo trưởng vô cùng lo sợ hỏi.

Đừng nhìn cái danh ‘Cao thủ số một Giang Nam’ của ông ta mà cho là lợi hại lắm, Vũ đạo trưởng hiểu rõ, đây chỉ là tôn xưng trong thế tục.

Tu hành Giả mạnh mẽ chân chính sống ở các môn phái ẩn dật kia kìa!

Còn Tuyết Sơn Phái là môn phái ở ẩn lợi hại nhất Giang Nam, người đang đứng trước mặt Vũ đạo trưởng còn là Trưởng Lão của phái này.

Hỏi sao ông ta không hoảng loạn cho được?

“Ta muốn hỏi người chút thông tin về một thằng nhóc tên Lâm Mộc, gần đây cậu ta từng tới tìm ông phải không?” Tứ trưởng lão Tuyết Sơn Phái chậm rãi bước đến trước mặt Vũ đạo trưởng.

“Cậu ta từng đến đây, còn đánh bại tôi nữa, không biết Tứ trưởng lão hỏi dò thông tin cậu ta làm gì?” Vũ đạo trưởng hỏi.

“Người này đạt tới cảnh giới nào rồi?”

“Bẩm Tứ trưởng lão, Lâm Mộc có tu vi Linh Ý Cảnh sơ kỳ.” Vũ đạo trưởng thành thật trả lời, không dám nói bừa.

“Quả nhiên là Linh Ý Cảnh sơ kỳ.” Tứ trưởng lão lầm bầm lầu bầu.

Sau đó Tứ trưởng lão ngẩng đầu hỏi: “Vũ đạo trưởng, ông cũng là Linh Ý Cảnh sơ kỳ nhỉ, sao không đánh ngang tay với cậu ta?”

“Tứ trưởng lão, kẻ này có một chiêu thức rất lợi hại, tôi chịu thiệt vì chiêu thức này, bằng không cậu ta khó lòng thắng tôi.” Vũ đạo trưởng không cam lòng nói.

“Cũng đúng, một Tu hành Giả thế tục không có đủ bản lĩnh như ông, mang danh Trưởng lão bổn môn mà chỉ đạt tới Linh Ý Cảnh sơ kỳ, có đánh thắng ông cũng chẳng có gì là lạ.” Tứ trưởng lão Tuyết Sơn Phái kiêu ngạo nói.

“Vâng vâng.” Vũ đạo trưởng cười khan đáp.

Tứ trưởng lão Tuyết Sơn Phái nói tiếp: “Ta sẽ không để Lâm Mộc sống tới ngày mai, coi như ông chiếm được món hời lớn rồi, mượn tay Tuyết Sơn Phái chúng ta báo món thù này.”

Dứt lời, Tứ trưởng lão Tuyết Sơn Phái dứt khoát quay người rời đi.

Chỉ còn lại Vũ đạo trưởng đứng sững như trời trồng.

Tuyết Sơn Phái muốn đánh Lâm Mộc ư?

“Lâm Mộc, cậu là Tu hành Giả tuổi trẻ tài cao, chưa gì đã đạt tới Linh Ý Cảnh, tiếc thay tài năng quá khoa trương này đã chọc vào Tuyết Sơn Phái, đến môn phái ẩn dật lợi hại nhất này còn muốn ra tay tiêu diệt cậu.”

Vũ đạo trưởng mỉm cười.

“Đợi cậu ta chết, Kim Trì Quan của ta lại có thể mở cửa trở lại! Cái danh đệ nhất đạo nhân thế tục ở Giang Nam lại thuộc về ta.”

Con người ta sống trên đời, quan trọng nhất hai chữ danh lợi.

Vũ đạo trưởng vô cùng quan tâm tới danh xưng huyễn hoặc này của ông ta.

Đóng cửa đạo quán, dỡ bỏ danh hiệu cao thủ số một Giang Nam đều là yêu cầu của Lâm Mộc, chỉ cần Lâm Mộc chết đi, yêu cầu của anh đương nhiên sẽ rơi vào quên lãng.

Ông ta dám khẳng định, một khi Tuyết Sơn Phái ra tay, Lâm Mộc chỉ còn đường chết!

Ở một nơi khác.

Lâm Mộc chạy xe đưa Thẩm Tịch Dương tới một công ty quảng cáo tên Thịnh Mỹ.

Lâm Mộc vừa dừng xe trong bãi đỗ xe, một người đàn ông trung niên hơi mập cũng bước xuống từ chiếc xe BMW vừa đậu bên cạnh.

“Thẩm Tịch Dương.” Người đàn ông trung niên hơi mập gọi.

“Giám đốc, hôm nay ông tới sớm thế ạ.” Thẩm Tịch Dương cuống quýt chào hỏi ông ta, hiển nhiên ông ta chính là cấp trên của cô ấy.

“Thẩm Tịch Dương, rốt cuộc tối qua cô làm cái gì thế hả? Ai dùng điện thoại của cô nói chuyện với tôi? Ai tắt cuộc gọi của tôi?” Tên giám đốc nghiêm mặt hỏi dồn.

“Người hôm qua là tôi.” Chưa đợi Thẩm Tịch Dương trả lời, Lâm Mộc đã bước lên trước.

“Cậu là ai?” Tên giám đốc nhìn Lâm Mộc rồi lại liếc về phía xe của anh.

“Tôi là bạn của Thẩm Tịch Dương.” Lâm Mộc khoanh hai tay trước ngực nói.

“Bạn bè ư? Tôi thấy cậu có ý đồ khác đấy, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga hả?” Tên giám đốc nói.

“Tốt nhất ông đừng nói mấy lời bẩn thỉu đó với tôi, nếu chọc giận tôi thì không có quả ngọt mà xơi đâu.” Lâm Mộc nói.

“Chọc giận một tên nhóc lái xe Jetta cũ như cậu thì sao nào?” Tên giám đốc cười lạnh.

“Giám đốc, chuyện này không liên quan tới cậu ấy, do giám đốc Lương Siêu của Hoằng Kiến có hành động quá đáng nên tôi mới rời đi tối qua.” Thẩm Tịch Dương nói.

Tên giám đốc bày ra bộ dạng thuyết giáo: “Thẩm Tịch Dương, sao cô không biết trân trọng cơ hội hả, Lương Siêu chẳng những là giám đốc nghiệp vụ của Hoằng Kiến, anh ta còn là thái tử gia của tập đoàn này, anh ta rành rành đã chấm cô rồi, chỉ cần cô tiếp nhận tình cảm của Lương Siêu, chúng ta có thể ký kết hợp đồng ngay có biết không? Cô còn được hời hẳn một người bạn trai là thiếu gia nhà giàu đấy nhé, chuyện này tốt biết bao.”

Tên giám đốc vừa dứt lời, tiếng một chiếc xe thể thao gầm rú trên con phố bên cạnh bỗng truyền tới.

Chỉ thấy một chiếc Porsche 911 màu xanh lam rẽ vào bãi đậu xe ngoài trời và lái đến bên cạnh đám người Lâm Mộc.

Xe thể thao dừng lại, một người đàn ông chừng 27 tuổi đeo kính râm bước xuống.

“Lương thiếu gia, sao anh lại đích thân tới công ty chúng tôi thế này?” Tên giám đốc thấy Lương Siêu thì lập tức nở nụ cười.

Lâm Mộc cũng nhìn về phía Lương Siêu, người này hiển nhiên là tên thái tử gia của tập đoàn Hoằng Kiến, cũng là kẻ đã chuốc say Thẩm Tịch Dương.

“Tịch Dương.” Lương Siêu cười vẫy tay với Thẩm Tịch Dương.

“Giám đốc Lương.” Thẩm Tịch Dương không được tự nhiên mà chào một câu.

“Tịch Dương. Hôm nay tôi tới tìm em để ký hợp đồng.” Lương Siêu bước đến trước mặt Thẩm Tịch Dương.

Tên giám đốc đứng bên cạnh nói: “Lương thiếu gia, thế thì tốt quá!”

Lương Siêu chẳng thèm đếm xỉa đến tên giám đốc mà tiếp tục nói chuyện với Thẩm Tịch Dương: “Có điều tôi từng nghe nói em thích một nhà văn tên Thiên Hương, hôm nay nhà văn này có buổi ký tặng sách giới hạn ở Ninh Đô, tôi đưa em đi gặp cô ấy nhé, thế nào?”

“Cái này..cái này không ổn lắm nhỉ?” Thẩm Tịch Dương không nguyện ý.

“Có gì mà không ổn, tham gia buổi ký tặng xong chúng ta về ký hợp đồng, thế nào?” Lương Siêu cười hỏi.

“Thẩm Tịch Dương, cô còn nghĩ cái gì thế hả, chỉ là tham gia buổi ký tặng chứ có làm gì đâu, tham gia xong là có thể trở về công ty ký hợp đồng, chuyện tốt biết bao!” Tên giám đốc đứng bên cạnh khuyên lơn.
Chương 99: Trải đời

Thẩm Tịch Dương trầm ngâm giây lát rồi ngẩng đầu nói: “Lương thiếu gia, vậy chúng ta giao hẹn trước, tham gia buổi ký tặng xong sẽ quay về công ty ký hợp đồng nhé.”

Thẩm Tịch Dương ngẫm nghĩ kỹ rồi, tham gia buổi ký tặng không vấn đề gì, cũng đâu phải bàn chuyện ký hợp đồng ở quán bar như đêm qua.

Để có được hợp đồng này, cô ấy chỉ đành chấp nhận đề nghị của Lương Siêu.

Trước đó, giám đốc công ty cho biết nếu thương lượng xong sẽ đảm bảo chia cho cô một khoản tiền hoa hồng không dưới bốn mươi vạn nhân dân tệ, nếu thương vụ không thành công, cô sẽ bị sa thải.

Thẩm Tịch Dương vẫn đang chờ lương tháng này mua thuốc cho ba mình, công việc này rất quan trọng đối với cô ấy.

Nếu nhận được 40 vạn tệ tiền hoa hồng, Thẩm Tịch Dương sẽ có tiền cho ba cô ấy thay thận, chữa khỏi căn bệnh!

Đây cũng là lý do tại sao Thẩm Tịch Dương lại xem trọng chuyện ký kết hợp đồng lần này đến vậy.

“Thẩm Tịch Dương, nếu đã quyết định đi thì em đi cùng chị nhé.” Lâm Mộc bước lên trước nói.

Tối qua Lương Siêu còn chuốc rượu Thẩm Tịch Dương ở quán bar, Lâm Mộc nhìn ra động cơ của anh ta không đơn thuần chút nào.

Lần này anh ta hẹn Thẩm Tịch Dương tham gia buổi ký tặng, còn luôn mồm hứa hẹn lát sau sẽ quay về công ty ký hợp đồng, Lâm Mộc cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy, lẽ nào tên Lương Siêu này lại muốn giở trò gì chăng?

Lâm Mộc quyết không để Thẩm Tịch Dương đi một mình.

Thẩm Tịch Dương gật đầu rồi nhìn Lương Siêu: “Giám đốc Lương, dù sao cũng chỉ tham gia buổi ký tặng, tôi đưa bạn mình theo cùng chắc anh không có ý kiến gì chứ?”

“Anh là ai?” Lương Siêu chau mày nhìn Lâm Mộc.

Lúc trước thấy Lâm Mộc đứng đây, anh ta còn tưởng Lâm Mộc chỉ là một nhân viên bình thường của công ty quảng cáo, cho nên không để ý gì đến Lâm Mộc.

“Tôi là bạn của Thẩm Tịch Dương.” Lâm Mộc thản nhiên đáp.

“Liên quan gì tới anh? Đừng có nhúng mũi vào chuyện của tôi.” Lương Siêu trừng mắt đầy cảnh cáo với Lâm Mộc.

Tên giám đốc đứng bên cũng mau mắn nói: “Lương thiếu gia, tối qua chính thằng nhóc này giở trò, bắt ép Thẩm Tịch Dương đi cùng cậu ta, không phải Thẩm Tịch Dương cố ý rời khỏi quán bar đâu.”

Lời này vừa thốt ra, Lương Siêu liền nổi đóa: “Hóa ra chính anh làm loạn à! Anh dám nhúng tay vào chuyện của tôi cơ đấy, anh có biết hậu quả nghiêm trọng cỡ nào không?”

Thẩm Tịch Dương cuống quýt lên trước, chặn trước mặt Lâm Mộc nói: “Lương thiếu gia, tối qua tự tôi uống say rồi đòi rời đi, không liên quan tới cậu ấy.”

Thẩm Tịch Dương biết Lương Siêu là con nhà giàu, lỡ như anh ta nhắm mũi dùi vào Lâm Mộc thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi.

“Thẩm Tịch Dương, Lương Siêu tôi chẳng phải người nhỏ mọn, được, nể mặt em tôi sẽ không so đo với anh ta.” Lương Siêu tỏ vẻ hào phóng.

Sau đó anh ta nhìn Lâm Mộc: “Anh muốn đi cùng đúng không? Nể mặt Thẩm Tịch Dương tôi thỏa mãn mong muốn được trải đời của anh.”

Vừa hay Lương Siêu có thể nhân cơ hội này cho Lâm Mộc nhìn rõ thân phận và năng lực của anh ta.

Sau đó Lương Siêu quay người kéo cửa ghế phụ chiếc Porsche 911 của mình.

“Thẩm Tịch Dương, em lên xe đi.” Lương Siêu ga lăng làm động tác mời ngồi.

“Chị Dương Dương, ngồi xe của em đi.” Lâm Mộc cũng kéo cửa chiếc Jetta.

“Ừm.” Thẩm Tịch Dương cười với Lâm Mộc, sau đó ngồi vào Jetta.

Lương Siêu nhìn một màn này, tức giận tím tái mặt mày.

Thẩm Tịch Dương không ngồi chiếc Porsche 911 của anh ta mà lại nguyện ý ngồi con Jetta rách nát kia ư?

“Lương thiếu gia, anh đi trước dẫn đường nhé, xe của tôi sẽ chạy phía sau.” Lâm Mộc quăng lại một câu rồi ngồi vào ghế lái.

“Muốn đấu với tôi ư, anh còn non lắm!” Lương Siêu sa sầm mặt ngồi vào chiếc Porsche 911.

Chiếc Porsche 911 phóng vút ra đường chính.

Lâm Mộc cũng nhanh chóng bám theo sau.

Trong buồng xe.

“Lâm Mộc, em đối đầu với Lương Siêu như này, lỡ như anh ta ghi thù em rồi sau này gây phiền phức cho em thì sao, tập đoàn Hoằng Kiến của nhà anh ta có năng lực không nhỏ ở đất Ninh Đô, còn chúng ta chỉ là người dân thấp cổ bé họng.” Thẩm Tịch Dương lo lắng nói.

Lâm Mộc cười: “Yên tâm, sẽ không có chuyện gì đâu, hồi nãy anh ta vừa hứa hẹn tham gia buổi ký tặng xong sẽ về công ty ký hợp đồng mà, vậy em sẽ tháp tùng chị cả chặng đường cho đến khi ký xong hợp đồng mới thôi.”

“Lâm Mộc, cảm ơn em.” Thẩm Tịch Dương cúi đầu nói nhỏ.

“Chị Dương Dương, cảm ơn gì chứ, hồi bé chị luôn bảo vệ em, giờ có thể bảo vệ được chị em rất vui đấy.” Lâm Mộc mỉm cười nói.

Chừng nửa tiếng sau, hai chiếc xe dừng trước cổng khách sạn Kim Loan.

Khách sạn lộng lẫy sang trọng này chính là nơi nhà văn nữ Thiên Hương tổ chức buổi ký tặng ngày hôm nay.

“Kim Loan là khách sạn năm sao, cũng là sản nghiệp nhà tôi.” Lương Siêu cười đến là phơi phới.

Lương Siêu dẫn Thẩm Tịch Dương vào khách sạn, Lâm Mộc thì đi bên cạnh Thẩm Tịch Dương.

“Lương thiếu gia.” Vừa bước đến cổng, đám nhân viên đã rối rít hành lễ với Lương Siêu.

Lương Siêu dẫn Thẩm Tịch Dương và Lâm Mộc lên lầu tám của khách sạn, đến lối vào của một hội trường trên lầu tám, nơi này có hai người phục vụ đang đứng.

Buổi ký tặng hôm nay chỉ dành cho sách bản giới hạn, cho nên những ai có thiệt mời mới có thể tham gia.

Nhưng Lương Siêu không cần thiệp mời, người phục phụ vừa thấy anh ta đã mời vào phòng hội nghị.

“Thẩm Tịch Dương, không cần thiệp mời tôi vẫn có thể thoải mái vào trong này, đây gọi là đặc quyền.” Lương Siêu nói.

Sau khi ba người vào phòng hội nghị.

Nhà văn nữ Thiên Hương đang ngồi ký tặng vào cuốn sách bản giới hạn của cô ấy, sau đó trao cho người hâm mộ đang đứng chờ trong hàng dài.

“Quả nhiên là Thiên Hương.” Vừa nhìn thấy nhà văn nữ này, hai mắt Thẩm Tịch Dương long lanh sáng ngời.

Cô ấy thực sự rất yêu thích các tác phẩm của Thiên Hương.

“Chị Dương Dương, chúng ta qua bên kia xếp hàng đi.” Lâm Mộc nói.

“Có tôi ở đây còn phải xếp hàng sao? Tịch Dương, đi nào, tôi đưa em đến phía trước luôn!” Lương Siêu nói rồi đi về phía trước.

“Chị Dương Dương, chúng ta cũng đi thôi.” Lâm Mộc và Thẩm Tịch Dương cũng đi theo.

“Lương thiếu gia, sao anh lại tới đây." Lương Siêu vừa bước tới, đám bảo vệ duy trì trật tự chẳng những không cản lại, còn hành lễ với anh ta.

“Lương thiếu gia, sao anh lại tới đây.” Nhà văn nữ Thiên Hương đang ký tặng cũng nhanh chóng đứng dậy chào hỏi.

“Nhà văn Thiên Hương, đây là bạn của tôi – Thẩm Tịch Dương, cô ấy cực kỳ yêu thích các tác phẩm của cô, cho nên hôm nay tôi đưa cô ấy tới gặp cô." Lương Siêu giới thiệu.

“Không ngờ fan của tôi lại có bạn của Lương thiếu gia, xin chào tiểu thư Thẩm Tịch Dương.”

Thiên Hương nở nụ cười, chủ động duỗi tay về phía Thẩm Tịch Dương.

“Xin...xin chào!” Thẩm Tịch Dương cuống quýt bắt tay với Thiên Hương với vẻ được quan tâm mà lúng túng.

“Tiểu thư Thẩm Tịch Dương, tôi chụp chung với cô một tấm ảnh bằng điện thoại cô được không?” Thiên Hương cười nói.

“Thật sao? Vậy cảm ơn cô!” Thẩm Tịch Dương lấy di động ra đưa cho Lâm Mộc.

“Lâm Mộc, phiền em chụp giúp chị nha!”

“Được.” Lâm Mộc nhận điện thoại.
Chương 100: Sống theo lối thượng lưu một lần

Gương mặt của Lương Siêu bỗng biến sắc, vốn dĩ anh ta muốn chụp ảnh giúp Thẩm Tịch Dương, nào ngờ cô ấy lại nhờ Lâm Mộc.

“Chẳng ngờ Thiên Hương lại chụp hình chung với cô gái kia.” Một fan đứng trong hàng dài thấy cảnh tượng này thì ngưỡng mộ không thôi.

Chụp ảnh xong.

Nhà văn Thiên Hương lại lấy quyển sách mới ký tên trên bàn, nói: “Tiểu thư Tịch Dương, Lương thiếu gia đích thân đưa cô tới đây thì chắc hẳn cô là bạn gái của anh ấy rồi, tôi để lại số liên lạc, có thời gian chúng ta trò chuyện nhé.”

Thiên Hương ghi số liên lạc vào cuốn sách rồi đưa cho Thẩm Tịch Dương.

“Cảm ơn.” Thẩm Tịch Dương nhận cuốn sách được ký tên, giải thích: “Tôi là nhân viên một công ty quảng cáo đang bàn chuyện hợp tác với Lương thiếu gia, chúng tôi không phải một đôi đâu.”

“Tiểu thư Tịch Dương, Lương thiếu gia cất công đưa cô tới tận đây, đối xử với cô tốt như vậy thì chắc chắn không coi cô là nhân viên công ty đối tác rồi.” Thiên Hương cười nói.

“Thiên Hương, còn bao nhiêu fan đang chờ cô kìa, cô ký tặng cho họ đi.” Lương Siêu khoát tay ra hiệu.

“Được, vậy tôi bận việc trước, tiểu thư Thẩm Tịch Dương, chúng ta tán gẫu sau nhé.” Thiên Hương nói xong lại quay về bàn tiếp tục công việc ký tặng.

Lương Siêu nhìn Thẩm Tịch Dương: “Tịch Dương, nếu đã tới khách sạn nhà tôi rồi, tôi đưa em lên phòng bao được sắp xếp trên lầu để mời em ăn chút đặc sản của khách sạn nhà tôi, thế nào?”

Lâm Mộc nghe tới đây không khỏi than thầm, quả nhiên anh ta đâu chỉ đơn thuần đưa Thẩm Tịch Dương tới tham gia buổi ký tặng sách, đây là mánh khóe lường gạt Thẩm Tịch Dương mà.

“Lương thiếu gia, anh nói tham gia buổi ký tặng xong sẽ về công ty ký hợp đồng mà, chúng ta... vẫn nên về ký hợp đồng trước đã.” Thẩm Tịch Dương trả lời yếu ớt.

“Muốn ký hợp đồng cũng phải ăn no đã chứ? Tôi đã chuẩn bị đâu ra đấy rồi.” Lương Siêu cười nói.

“Lương thiếu gia, vẫn nên ký hợp đồng trước đi, xong xuôi tôi sẽ mời anh dùng cơm tại nhà ăn ở lầu dưới công ty chúng tôi. ” Thẩm Tịch Dương nói.

Lương Siêu lùi một bước: “Thế này nhé, giờ chúng ta về công ty ký hợp đồng, ký xong thì quay lại khách sạn này dùng cơm, tôi đã dặn dò đầu bếp chuẩn bị đồ ăn rồi, không thể để tôi uổng công đúng không nào?”

“Cái này...được thôi.” Thẩm Tịch Dương trầm ngâm giây lát rồi cắn răng đồng ý.

Chỉ cần hoàn thành chuyện hợp tác lần này, cô ấy có thể lấy tiền cho ba mình ghép thận, đây là điều quan trọng nhất với Thẩm Tịch Dương.

Nếu có thể ký hợp đồng trước rồi dùng cơm sau thì đồng ý cũng chẳng sao.

Lâm Mộc không nghĩ gì nhiều, dù sao anh cũng luôn đi theo Thẩm Tịch Dương, chẳng sợ Lương Siêu giở trò gì hết.

“Thế chúng ta đi thôi.” Lương Siêu khoát tay rồi đi ra ngoài.

“Tịch Dương, em được chụp ảnh riêng với nhà văn mình yêu thích, lại còn được cô ấy để lại phương thức liên lạc, lần tham gia này không khiến em thất vọng chứ?” Lương Siêu nói.

“Cảm ơn Lương thiếu gia.” Thẩm Tịch Dương chỉ đáp một câu.

“Thẩm Tịch Dương, chỉ cần là thứ em muốn, dẫu vô cùng khó khăn với em thì tôi cũng dễ dàng làm được, đây chính là năng lực của tôi, còn kẻ nào đó chạy con xe rách nát chỉ biết luôn miệng nói yêu em thì chẳng thể cho em thứ em muốn, càng không đáp ứng được nguyện vọng của em.” Lương Siêu kiêu ngạo nói.

Lời này rõ là hạ thấp giá trị của Lâm Mộc mà.

Đưa Thẩm Tịch Dương tới tham gia buổi ký tặng sách, ngoài mục đích thực hiện bước tiếp theo trong kế hoạch của mình, Lương Siêu còn muốn phơi bày tài phú, đặc quyền và năng lực của bản thân trước mặt Thẩm Tịch Dương.

Theo lẽ thường, có người con gái nào cưỡng lại được sức hút của tiền bạc, xe hiệu và đặc quyền hay không?

Lương Siêu đồng ý cho Lâm Mộc đi cùng, cũng vì muốn Lâm Mộc được thấy rõ sự lợi hại của anh ta, từ đó thấy khó mà rút lui.

“Tiền bạc và đặc quyền của anh đều nhờ ba anh mà có, anh đâu có gì đáng để khoe khoang chứ, nếu không có ba mình, anh còn chằng bằng đồ bỏ đi.” Lâm Mộc nói.

Lâm Mộc đã được lĩnh hội sâu sắc điểm này.

Lương Siêu cười lạnh: “Thằng nhóc, dù tiền bạc và đặc quyền xuất phát từ đâu thì ít nhất tôi cũng là người sở hữu mọi thứ! Còn anh, anh có gì nào? Nếu không nhờ phúc của Thẩm Tịch Dương, chỉ e đến khách sạn năm sao như này anh cũng chưa từng bước chân vào ấy nhỉ? Chỉ là một nhân vật hèn mọn ở tầng thấp nhất mà thôi.”

Dứt lời, ba người đã đi tới bãi đỗ xe ngoài trời ở bên ngoài khách sạn.

“Ồ.” Mặt Lâm Mộc bỗng biến sắc.

Chiếc Jetta cũ của anh ở phía trước đã bị đập nát.

“Ơ, sao xe của anh lại bị đập hỏng thế? Ai làm vậy? Ai mà thất đức thế nhỉ?” Lương Siêu lập tức gào lên hỏi.

Lâm Mộc đi lên trước, thử khởi động xe, nhưng thử vài lần vẫn thất bại, Jetta đã thành xe bỏ đi rồi.

“Nhóc con, nhìn dáng vẻ căng thẳng của anh, e là con xe rách nát này bị đập cũng khiến anh đau đến đứt ruột đứt gan nhỉ?” Lương Siêu nói mỉa mai.

“Là anh làm hả?” Lâm Mộc lạnh lùng nhìn Lương Siêu.

“Anh đừng nói bừa, tôi vẫn luôn đi cùng hai người thì sao có thể làm ra chuyện này? Nói gì cũng phải có chứng cứ rõ ràng nhé.” Lương Siêu không đồng tình nên vặc lại.

Lương Siêu nói tiếp: “Nhưng anh yên tâm, nể tình anh là bạn của Thẩm Tịch Dương, lát nữa tôi sẽ kêu bảo vệ khách sạn kiểm tra giúp anh.”

“Đừng có làm bộ làm tịch.” Lâm Mộc bước xuống khỏi con Jetta rách nát.

Lâm Mộc hiểu rõ, kẻ đầu sỏ phá xe anh không phải Lương Siêu thì còn là ai?

“Tịch Dương, xe của bạn em bị đập hỏng rồi, giờ em lại nóng ruột muốn tới công ty ký hợp đồng, thế này nhé, em ngồi xe của tôi đi.” Lương Siêu mở cửa phụ chiếc Porsche 911.

Sau đó anh ta ngẩng đầu nhìn Lâm Mộc: “Đúng rồi, xe của tôi chỉ chở thêm được một người, cho nên đành để anh tự bắt xe về thôi.”

“Cái này...” Thẩm Tịch Dương bối rối nhìn Lâm Mộc.

Xe của Lâm Mộc bị đập hỏng khiến Thẩm Tịch Dương không khỏi áy náy, dù sao anh cũng tới đây vì cô ấy.

“Chị Dương Dương, không sao đâu, em gọi xe khác tới.” Lâm Mộc cười với Thẩm Tịch Dương.

Lâm Mộc quay người, lạnh lùng nói với Lương Siêu: “Ban nãy anh nói, tôi là đứa hèn mọn ở tầng thấp của xã hội, tức là anh cho rằng, sở hữ tài phú xe hiệu và đặc quyền chính là nhân vật thượng lưu đúng không? Được, tôi làm người thượng lưu một lần vậy!” Dứt lời, Lâm Mộc lấy di động ra gọi.

“Lâm cao nhân.” Điện thoại truyền ra giọng nói niềm nở của Mai Tổng.

“Trong vòng hai mươi phút, sắp xếp một xe thể thao tới cổng khách sạn Kim Loan cho tôi mượn dùng chút, ông làm được không?” Lâm Mộc nói vẻ nghiêm túc.

“Khách sạn Kim Loan đúng không? Lâm cao nhân, 15 phút nữa xe sẽ tới nơi.” Mai Tổng trong điện thoại lập tức đồng ý.

“Mười lăm phút nữa xe của tôi sẽ tới đây.” Lâm Mộc nhìn Lương Siêu.

“Tôi cũng muốn xem xem anh có thể gọi loại xe gì tới đây, mười lăm phút đúng không, tôi chờ!” Lương Siêu giơ tay xem giờ trên chiếc đồng hồ Patek Philippe của mình, mặt anh ta nở nụ cười khinh miệt.

Ở một nơi khác.

Mai Tổng cúp điện thoại xong.

“Nếu Lâm cao nhân đã mượn xe thể thao thì ta nhất định phải lấy bảo bối mà mình cất giữ ra cho cậu ấy mượn.” Mai Tổng nói.

Vốn dĩ Mai Tổng có sở thích thu thập xe hơi. Ông ta có một bãi đỗ xe lớn với rất nhiều loại xe.

Sau đó Mai Tổng gọi điện cho nhà xe, điều chiếc xe thể thao Koenigsegg đắt nhất của mình đến khách sạn Kim Loan trong vòng mười lăm phút.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK