• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 141: Quà tặng

“Chị Dương Dương, dù sao hai ngày này em cũng có thời gian, chị lên xe đi.” Lâm Mộc cười mở cửa chiếc xe Porsche Cayenne.

Bên trong xe.

"Chị Dương Dương, hôm nay em không có việc gì, nên đến trung tâm thương mại đi dạo một vòng, em thấy có hai bộ quần áo với một chiếc túi rất đẹp, em mua nó tặng chị đấy."

Lâm Mộc lấy túi đồ ở đằng sau đưa cho Thẩm Tịch Dương.

"Cho chị sao? Lâm Mộc, em phí tiền như vậy làm gì chứ." Thẩm Tịch Dương tiếc thay anh.

Thẩm Tịch Dương không biết món quà này đắt giá như thế nào.

Cho dù là quý giá hay không, nhận được quà của Lâm Mộc cũng là một niềm vui, bởi vì nó biểu thị cho tấm lòng của Lâm Mộc.

"Chị Dương Dương, ngày mai lớp chị họp lớp rồi, vậy nên phải mặc quần áo mới chứ. Chị xem thử xem có thích không." Lâm Mộc cười nói.

"Ừm."

Thẩm Tịch Dương mở hộp quà ra, nhìn thấy hai chiếc váy rất xinh đẹp.

“Đúng là rất đẹp.” Thẩm Tịch Dương nở một nụ cười hạnh phúc.

Sau đó Thẩm Tịch Dương mở chiếc hộp cuối cùng, trong đó có một chiếc túi nhỏ của Chanel.

“Cái túi này đắt không?” Thẩm Tịch Dương lấy túi ra.

Thẩm Tịch Dương không nhận ra đó là túi Chanel, nhưng chắc cô ấy đã từng nghe nói đến nhãn hiệu này, nhưng với hoàn cảnh của gia đình cô thì cũng chưa từng nhìn thấy chiếc túi như thế này, cô ấy cũng không biết làm sao để xác định được nhãn hiệu của nó nữa.

“Không đắt, chỉ có mấy ngàn tệ thôi.” Lâm Mộc cười nói.

Lâm Mộc đương nhiên không dám nói giá quá đắt.

"Sao lại không đắt chứ, bằng một tháng lương của chị luôn đấy. Sao em lại mua một chiếc túi đắt tiền như vậy chứ?" Thẩm Tịch Dương bĩu môi.

“Chị Dương Dương, em cũng đã mua rồi, cũng không trả lại được, chị phải nhận đó.” Lâm Mộc nói.

“Được rồi, cảm ơn em Lâm Mộc.” Thẩm Tịch Dương cười với Lâm Mộc.

Sau khi đưa Thẩm Tịch Dương đến trước cửa nhà.

“Chị Dương Dương, ngày mai chị đi họp lớp, chín giờ sáng em sẽ đón chị.” Lâm Mộc nói.

“Được.” Thẩm Tịch Dương nở nụ cười xinh đẹp.

...

Bản tin buổi tối Ninh Đô: Chiếc vòng cổ “Thôi Xán Ngọc tặng Giai Nhân”, được mệnh danh là ngọc bội của Giang Nam vừa được rao bán với giá năm mươi triệu tại Ninh Đô hôm nay.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Theo phóng viên phỏng vấn một số người tham gia đấu giá, người trả giá là một thiếu gia nhà giàu giấu tên, một số người được phỏng vấn khẳng định họ chưa từng gặp người này ở Ninh Đô, gương mặt người đó rất xa lạ.

Một đoạn tin tức khiến cả Ninh Đô bàn luận rất nhiều.

Sáng hôm sau, Lâm Mộc lái xe đến dưới nhà Thẩm Tịch Dương lúc tám giờ bốn mươi, xuống xe đứng bên cạnh xe đợi cô.

Khoảng tám giờ năm mươi, Thẩm Tịch Dương từ xa đi tới.

Cô ấy đang mặc chiếc váy Lâm Mộc mua cho ngày hôm qua, mang theo chiếc túi Chanel đỏ, kết hợp với một đôi giày cao gót màu bạc, trang điểm rất tinh tế.

Khi Lâm Mộc nhìn thấy nàng, anh có hơi sững sờ.

Bộ trang phục và cách trang điểm này, cùng với gương mặt trong sáng và xinh đẹp của cô ấy, đơn giản nhưng lại đẹp đến khó tin!

"Lâm Mộc, sao lại ngẩn người ra thế."

Thẩm Tịch Dương đi tới gần anh, vươn bàn tay trắng như ngọc ra vẫy vẫy trước mặt Lâm Mộc.

Lâm Mộc bình thường lại, ngượng ngùng cười cười: "Chị Dương Dương, hôm nay chị rất đẹp."

“Thật không?” Thẩm Tịch Dương cười nhẹ, cảm thấy ngọt ngào như ăn mật vậy.

“Đương nhiên là thật, em tin rằng hôm nay bạn học của chị sẽ bị vẻ đẹp của chị làm cho sửng sốt cho coi.” Lâm Mộc cười nói, sau đó Lâm Mộc mở cửa xe Porsche, mời Thẩm Tịch Dương lên xe.

Sau khi lên xe, Lâm Mộc hỏi địa chỉ, rồi đi thẳng đến nơi cần đến.

Khách sạn Kim Loan, bãi đậu xe.

“Thật không ngờ nơi tổ chức họp lớp của lớp chị lại thực sự ở đây.” Lâm Mộc nhìn khách sạn trước mặt rồi thở dài.

Đây là lần thứ ba Lâm Mộc tới Khách sạn Kim Loan.

Lần đầu tiên là tham gia buổi ký tặng sách của một nữ nhà văn, lần thứ hai là đi cứu Thẩm Tịch Dương.

Trước kia Khách sạn Kim Loan là tài sản của Nhà họ Lương, nhưng nay đã thuộc về Giám đốc Mai, nhân viên khách sạn cũng đã được thay đổi hết.

Đương nhiên, một nửa cổ phần trong khách sạn đều thuộc về Lâm Mộc, nói cách khác, Lâm Mộc cũng là ông chủ của Khách sạn Kim Loan.

“Chị cũng không ngờ, hôm qua Ngô Tuyền mới gửi địa chỉ cho chị, lúc đó chị cũng rất kinh ngạc.” Thẩm Tịch Dương nói.

"Khách sạn Kim Loan là khách sạn năm sao, giá cả ở đây cũng không thấp. Hôm nay là được chiêu đãi đúng không? Xem ra mấy người bạn cùng lớp của chị làm ăn rất tốt." Lâm Mộc nói.

Sau đó hai người đi về phía Khách sạn Kim Loan.

Lối vào khách sạn.

“Chị Dương Dương, sắc mặt của chị có vẻ không tốt lắm, sao vậy?” Lâm Mộc quay đầu nhìn Lâm Mộc.

“Nghĩ đến chuyện xảy ra ngày hôm đó, ngày đó cũng nhờ có em, nếu không chị thật sự không dám nghĩ đến hậu quả sau này.” Thẩm Tịch Dương nghĩ lại vẫn cảm thấy sợ hãi.

“Yên tâm đi chị Dương Dương, có em ở đây, những chuyện như vậy sẽ không bao giờ xảy ra nữa.” Lâm Mộc an ủi cô.

Trong một căn phòng lớn trên tầng hai của khách sạn, hơn hai mươi nam nữ trẻ đang ngồi nói chuyện.

“Ngô Tuyền, hoa khôi Thẩm Tịch Dương của chúng ta, hôm nay thật sự sẽ đến sao?” Một người đàn ông mập mạp hỏi.

“Lớp trưởng à, đương nhiên là thật rồi, mấy ông con trai lớp chúng ta đều đang rất mong chờ rồi đúng không?” Ngô Tuyền cười nói.

Lúc này, một nam một nữ đi vào trong phòng.

"Hứa Thiến đến rồi."

"Chị Thiến!"

Khi mọi người trong phòng nhìn thấy hai người, họ lập tức đứng dậy và chào hỏi cô gái kia.

“Chị Thiến, lần này lại khiến cậu tốn tiền mời chúng ta đến khách sạn cao cấp như vậy.” lớp trưởng mập mạp nói.

"Chị Thiến đúng là ngay cả khi giàu có cũng không quên chúng ta mà."

" Bây giờ Chị Thiến là giàu có nhất ở lớp chúng ta rồi!"

Tất cả những người có mặt đều xuýt xoa khen ngợi.

Cô gái tên Hứa Thiến kia cũng khá xinh đẹp, khi nghe mọi người nịnh nọt, trên mặt cũng hiện lên nụ cười kiêu ngạo.

“Không cần khách sao đâu, bạn trai tôi cũng có chút quen biết với quản lý mới của Khách sạn Kim Loan này mà.” Hứa Thiến nhẹ giọng nói.

"Chị Thiến, đây là bạn trai của cậu sao?"

"Chị Thiến lần trước nói muốn đưa bạn trai theo, cuối cùng lần này cũng đưa đến, mau giới thiệu cho bọn tôi biết đi."

"Đúng đúng đúng, mau giới thiệu cho chúng tôi biết đi."

Mọi người đều nhìn người đàn ông đeo kính râm bên cạnh Hứa Thiến.

“Anh ấy tên Liêu Đào, gia đình làm ăn ở Ninh Đô, tài sản hơn một trăm triệu.” Hứa Thiến giới thiệu với mọi người.

Liêu Đào vẫy tay với mọi người: "Mọi người đều là bạn học của Thiến Thiến nên cũng không cần khách sáo với tôi. Hôm nay tôi mời, Tôi cũng vừa nói với quản lý khách sạn rồi, họ sẽ chăm sóc đặc biệt đến phòng chúng ta."

“Cảm ơn anh Liêu.” Tất cả mọi người có mặt đều nói.

“Thiến Thiến, cậu có bạn trai tốt như vậy, tôi thật sự rất ghen tị đó nha.” Mấy bạn nữ trong lớp chạy đến bên cạnh Hứa Thiến.

“Các cậu cũng cố gắng đi.” Hứa Thiến đương nhiên rất thích thú trước ánh mắt ghen tị của mọi người.

“Mà này, Ngô Tuyền, tôi vừa vào đã nghe cậu nói Thẩm Tịch Dương cũng tới sao?” Hứa Thiến hỏi.
Chương 142: Nữ chính lên sàn

“Ừ, có lẽ cậu ấy sẽ dẫn bạn trai tới, hôm trước tôi có đụng mặt cô ấy và bạn trai.” Ngô Tuyền nói.

“Bạn trai của cậu ta là ai, anh ta có giàu không?” Hứa Thiến có vẻ quan tâm.

“Không biết, nhan sắc bình thường, không thể so với bạn trai của Thiến Thiến cậu được.” Ngô Tuyền cười nói.

"Nghe nói mấy năm nay công việc của cậu ta không ổn lắm. Ngày nào cũng phải lo lắng cho gia đình, e rằng đã trở thành một người phụ nữ mặt vàng rồi." Hứa Thiến cười khinh thường.

Hứa Thiến và Thẩm Tịch Dương là bạn cùng phòng hồi đại học.

Thời đại học, Hứa Thiến thích một anh chàng đẹp trai, nhưng anh chàng đẹp trai đó lại cứ theo đuổi Thẩm Tịch Dương, vì vậy Hứa Thiến ôm mối hận với Thẩm Tịch Dương, cô ta hay ghen tị với nhan sắc của Thẩm Tịch Dương.

Bởi vậy, cô ta luôn mong muốn có được cuộc sống tốt hơn Thẩm Tịch Dương.

Cô ấy cũng rất mong chờ xem hiện tại Thẩm Tịch Dương như thế nào rồi!

Mọi người đang tán gẫu sôi nổi, cửa phòng bị đẩy ra.

Lâm Mộc cùng Thẩm Tịch Dương bước vào.

"Thẩm Tịch Dương đến rồi!"

"Oa, mới ba năm không gặp, Thẩm Tịch Dương càng ngày càng xinh đẹp!"

"Xinh đẹp quá!"

Ngay lập tức Mọi ánh mắt của mọi người trong phòng đều bị Thẩm Tịch Dương thu hút, như thể nữ chính xuất hiện.

Ngay cả Liêu Đào cũng không nhịn được nhìn chằm chằm vào Thẩm Tịch Dương.

Chỉ có Hứa Thiến khi nhìn thấy Thẩm Tịch Dương xinh đẹp như vậy, lập tức sắc mặt cô ta trở nên khó coi.

Vẻ đẹp của Thẩm Tịch Dương đã đánh cắp ánh đèn sân khấu của cô.

“Đã lâu không gặp mọi người.” Thẩm Tịch Dương tươi cười chào hỏi mọi người trong phòng.

Lâm Mộc nhìn thoáng qua, sau đó dừng lại trên người Hứa Thiến cùng Liêu Đào.

Không phải hai người họ chính là người đã đụng phải anh ta ở lối vào trung tâm thương mại ngày hôm qua sao? Bọn họ cũng ở đây sao?

“Tịch Dương, cuối cùng cậu cũng đến rồi. Các ông con trai trong lớp chúng ta đều rất mong chờ cậu đó.” Ngô Tuyền cười chào hỏi.

“Ngô Tuyền, đừng trêu tớ.” Thẩm Tịch Dương lúng túng cười.

Ngô Tuyền nhìn Lâm Mộc: "Tịch Dương, cậu nói anh ta không phải bạn trai của cậu mà, nhưng sao còn dẫn đi họp lớp."

Lớp trưởng cũng nói: "Thẩm Tịch Dương, hãy giới thiệu về bạn trai của cậu đi, cậu ấy làm nghề gì, nếu bắt được hoa khôi của chúng tôi thì phải là người rất có năng lực đấy!"

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Mọi người đều nhìn Lâm Mộc đang đứng bên cạnh Thẩm Tịch Dương.

Nhan sắc Lâm Mộc cũng không tệ, nhưng đương nhiên so với mấy anh chàng vô cùng đẹp trai thì cũng chỉ gọi là tạm được.

"Là tên nhóc nhà cậu!"

Liêu Đào và Hứa Thiến lập tức nhận ra Lâm Mộc.

Lúc trước bọn họ chỉ chú ý đến Thẩm Tịch Dương, bây giờ lại đổ dồn nhìn chằm chằm Lâm Mộc.

"Tên nhóc, hôm qua tôi còn muốn tìm cậu để tính sổ! Không ngờ hôm nay cậu đã tự nộp mạng!" Liêu Đào lao về phía trước, muốn tính sổ với Lâm Mộc.

Lâm Mộc nhíu mày: "Anh muốn làm gì? Hôm nay Thẩm Tịch Dương tới họp lớp, tôi không muốn ra tay."

"Cậu không muốn ra tay? Thật nực cười, cậu thử ra tay đi!" Liêu Đào chỉ vào Lâm Mộc.

“Ngươi rất muốn thử sao?” Lâm Mộc chế nhạo.

Tất cả mọi người trong phòng nhìn thấy cảnh này đều sửng sốt, hình như hai người có thù hận gì đó.

“Mọi người bình tĩnh, hôm nay họp lớp mà, chúng ta phải vui vẻ hưởng thụ chứ.” Lớp trưởng vội vàng đi lên giải quyết mọi chuyện.

“Vì nể tình bạn học của Thiến Thiến, hiện tại tôi tạm thời bỏ qua cho cậu.” Liêu Đào phủi phủi bộ đồ của mình, Lâm Mộc mặc kệ anh ta, vì Thẩm Tịch Dương, Lâm Mộc anh cũng không muốn để người khác phải thấy máu.

Hứa Thiến khinh thường nói: "Tịch Dương, sao bây giờ cậu lại tìm một tên như vậy làm bạn trai chứ?"

Lâm Mộc nói: "Chị Dương Dương có tìm bạn trai như thế nào, thì có liên quan gì tới cô sao?"

Lâm Mộc nghe giọng điệu của Hứa Thiến có ý khinh thường Thẩm Tịch Dương.

“Này, tôi đang nói chuyện với bạn cùng phòng thời đại học của tôi đấy, không đến lượt cậu xen vào?” Hứa Thiến tức giận nhìn Lâm Mộc.

“Không sao đâu Lâm Mộc, cô ấy là bạn cùng phòng của tôi thời đại học.” Thẩm Tịch Dương nhẹ nhàng kéo cánh tay Lâm Mộc.

Lâm Mộc cũng không nói gì nữa.

Hứa Thiến nói tiếp: "Tịch Dương, nghe nói cậu vẫn đang làm việc ở công ty quảng cáo nhỏ đó. Khi còn đi học, điểm của cậu luôn thuộc top đầu. Mọi người đều nói rằng cậu xinh đẹp và xuất sắc, nhưng hoá ra cũng chỉ có vậy. Cậu đã là gì để ra nông nỗi này vậy? Nhìn anh này, bây giờ em không phải đi làm, cũng không phải lo lắng về tiền bạc. "

Sau đó Hứa Thiến xoa xoa chiếc túi của mình.

“Chị Thiến, túi Hermes này chắc không rẻ đâu nhỉ?” Một cô gái nói.

"Nó không đắt lắm đâu, chỉ hơn tám vạn, hôm qua bạn trai tôi đã mua nó cho tôi khi đi mua sắm. Tất nhiên, con số này có lẽ là tiền lương cả năm của một số người, tôi không biết túi của người nào đó đang cầm là túi gì nữa. ”Hứa Thiến đắc ý nói.

Hứa Thiến vừa nói vừa chuyển sự chú ý vào chiếc túi xách của Thẩm Tịch Dương.

Ngô Tuyền kinh ngạc: "Tịch Dương, túi của cậu là hàng mới của Chanel! Hình như có giá hơn ba mươi vạn!"

Hứa Thiến nhìn chiếc túi của Thẩm Tịch Dương, sắc mặt liền thay đổi, sao Thẩm Tịch Dương có thể có một chiếc túi đắt tiền như vậy!

"Cái gì? Túi Chanel hơn ba mươi vạn sao?" những người khác trong lớp cũng kinh ngạc.

Chỉ riêng một chiếc túi thôi cũng có thể lên tới hơn ba mươi vạn nhân dân tệ, chắc hẳn phải rất giàu có nhỉ?

"A? Ba mươi vạn?" Thẩm Tịch Dương cũng sửng sốt.

Hôm qua Lâm Mộc nói cái túi này chỉ mấy ngàn, nhưng nó thực sự đắt như vậy sao?

“Nhìn xem, bản thân Thẩm Tịch Dương cũng không biết giá cả của chiếc túi này, nhất định là mua hàng Fake!” Hứa Thiến quả quyết.

Hứa Thiến chế nhạo: "Thẩm Tịch Dương, không ngờ bây giờ cậu lại trở nên tàn tạ như vậy, phải mua hàng Fake về để cứu vớt thể diện, cậu không sợ bị người ta nhìn thấu rồi còn xấu hổ hơn sao?"

Thấy không khí khó xử, lớp trưởng vội nói: "Mọi người cũng đã đến rồi đủ, mọi người về chỗ ngồi trước đi."

“Được rồi, mọi người ngồi vào chỗ đi.” Liêu Đào xua tay.

Tất cả mọi người đều ngồi vào chỗ của họ.

“Chị Dương Dương, mặc kệ cô ta đi.” Lâm Mộc kéo Thẩm Tịch Dương ngồi vào chỗ cạnh mình.

Đương nhiên Lâm Mộc có thể nhìn ra Hứa Thiến ghen tỵ với Thẩm Tịch Dương.

“Tôi đã biết cô ấy sẽ như thế này khi tôi đến.” Thẩm Tịch Dương chán nản.

Ở buổi họp lớp năm trước, Thẩm Tịch Dương biết cô sẽ bị Hứa Thiến chọc ghẹo, để làm chuyện cười cho các bạn khác, vì vậy cô ấy đã không đến.

“Không sao đâu chị Dương Dương, lát nữa em sẽ lấy lại thể diện cho chị.” Lâm Mộc cười vỗ vai Thẩm Tịch Dương.

Hôm qua Lâm Mộc đã liên hệ với người thợ kim hoàn bán đấu giá, hôm nay sẽ đưa tới làm quà, hiện tại chắc là đang trên đường đi.

Chị Dương Dương không thể ngẩng cao đầu trước mặt bạn học, Lâm Mộc nhất định sẽ giúp cô!

“Lâm Mộc, chắc không phải em định gọi người tới đánh nhau đó chứ? Như vậy không được đâu.” Thẩm Tịch Dương nói.

Đương nhiên Thẩm Tịch Dương biết năng lực của Lâm Mộc, khi nghe Lâm Mộc nói muốn lấy lại thể diện cho cô, phản ứng đầu tiên của hắn chính là sợ Lâm Mộc muốn dùng bạo lực để giải quyết.
Chương 143: Người bí ẩn

Sau khi mọi người ngồi xuống, lớp trưởng cũng gọi phục vụ mang đồ ăn và rượu lên.

Rượu và các món ăn lần lượt được dọn ra, mọi người vừa trò chuyện vừa ăn uống.

Ngô Tuyền nói: "Hôm qua tôi đọc Tin tức buổi tối Ninh Đô, nói rằng Ninh Đô chúng ta có đấu giá một sợi dây chuyền trị giá năm mươi triệu, hình như là “Thôi Xán Ngọc tặng Giai Nhân”, bỏ ra năm mươi triệu để mua một sợi dây chuyền, đúng là khoa trương thật sự.! "

"Tôi cũng đã xem tin tức này, tôi nghe nói rằng ai là người mua vẫn còn là bí ẩn."

"Ý nghĩa của sợi dây chuyền này thích hợp nhất là tặng bạn gái. Không biết người phụ nữ nào may mắn có được tác phẩm nghệ thuật quý giá như vậy".

Mọi người trong phòng đều đang bàn luận đã nói về nó.

Liêu Đào dựa lưng vào ghế nói: "Chuyện này ta cũng nghe nói một chút, hôm qua Chủ tịch Tôn của tập đoàn Kim Đồng và công tử tập đoàn Cẩm Tú đều định đấu thầu, nhưng một người bí ẩn đã hẫng mất tay trên, chỉ đưa ra một mức giá đã trực tiếp có được nó. "

Liêu Đào nói tiếp: "Nói tới mới nhớ, bây giờ Ninh Đô thật sự rất kỳ quái, lúc trước Nhà họ Tôn cũng bị một người bí ẩn phá hủy, hiện tại lại xuất hiện một người bí ẩn."

Mọi người nghe vậy đều kinh ngạc: "Nhà họ Tôn bị người bí ẩn phá hủy sao? Không phải tin tức nói Nhà họ Tôn chỉ vô tình bị cháy sao?"

“Anh thật sự cho rằng Nhà họ Tôn bị cháy sao? Chẳng qua chỉ là lừa gạt người thường thôi, chứ không đơn giản như vậy đâu.” Liêu Đào cười nói.

"Anh Liêu có biết chuyện gì xảy ra không? Nói cho mọi người biết đi."

"Đúng, hãy cho chúng tôi biết đi."

Mọi người trong bàn ăn đều thích thú, ai mà không tò mò cơ chứ? Nhất là đối với một số chuyện bí mật.

“Làm sao tôi có thể nói với mọi người chuyện này chứ?” Liêu Đào lắc đầu tỏ vẻ cao ngạo.

Hứa Thiến nắm cổ tay Liêu Đào, ngượng ngùng nói: "Anh yêu à, cứ nói với bạn học của em đi, làm sao họ có thể biết được những điều này chứ, em cũng rất tò mò."

"Được, vậy tôi sẽ tiết lộ cho mọi người biết một chút."

Liêu Đào hắng giọng nói: "Nhà họ Tôn bị phá hủy chỉ trong một ngày, nhất định không phải do tai nạn, từ lâu giới kinh doanh Ninh Đô đã lan truyền, Nhà họ Tôn xúc phạm một người bí ẩn, bị người bí ẩn báo thù, sau đó mới bị phá hủy chỉ trong vòng một ngày như vậy."

Lớp trưởng kinh ngạc nói: "Anh Liêu, lúc trước ở tỉnh Giang Nam, Nhà họ Tôn có sức mạnh bốn phương. Nghe nói phía chống lưng cho Nhà họ Tôn cũng rất mạnh, nhân vật bí ẩn nào có thể tiêu diệt được Nhà họ Tôn vậy chứ? "

"Đúng vậy, Nhà họ Tôn thật sự rất mạnh đấy!"

Mọi người càng tò mò hơn về danh tính của nhân vật bí ẩn này.

Liêu Đào rót rượu nói: " Đương nhiên người bí ẩn này có thể tận mắt, tận tay tiêu diệt Nhà họ Tôn, nhưng kỳ lạ nhất chính là, cho tới nay, rất ít người biết được thân phận thật sự của người bí ẩn này, thậm chí còn có tin đồn rằng, đó không phải là một người đàn ông, mà là một vị thần! "

"Thần? Làm sao có thể, trên đời làm sao có thể có thần chứ."

"Yeah, trên thế giới này làm gì có Thần chứ?"

Mọi người đều phản đối.

Liêu Đào nói: "Trước tiên đừng nói tới Thần, người bí ẩn này chắc chắn là một sự tồn tại rất đáng sợ, có lẽ lai lịch cũng rất cứng rắn, cho nên sau khi tiêu diệt Nhà họ Tôn, mới có thể biến chuyện này thành một tai nạn được chứ! "

Mọi người đều gật đầu.

Liêu Đào uống một ngụm rượu, tiếp tục nói.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

“Tôi nói thêm một điều chắc mọi người chưa biết, hiện tại chúng ta đang ở Khách sạn Kim Loan, vốn là tài sản của doanh nhân Lương Đức Quảng nổi tiếng của Ninh Đô, nhưng gần đây đột ngột đổi tên, thậm chí toàn bộ tài sản thuộc quyền của ông chủ Lương đều được chuyển giao, mọi người có biết tại sao không? "

Những bí mật này, những người thường như bọn họ sao có thể biết được chứ.

Liêu Đào hạ giọng, lộ vẻ thần bí: "Theo như tôi biết, nhà họ Lương cũng đã đắc tội đến người bí ẩn đó, cho nên chỉ qua một đêm, tài sản của nhà họ Lương trở về con số không, con trai của Lương Đức Quảng cũng bị giết, Lương Đức Quảng còn không dám nói năng gì nữa, còn chủ động thông báo, con trai ông ta chết vì bệnh. "

"Vậy mọi người nói thử xem, nhân vật bí ẩn này mạnh đến mức nào! Các tỷ phú có tài sản hàng tỷ, hàng chục tỷ USD, nếu người đó nói sẽ tiêu diệt, thì chắc chắn sẽ bị tiêu diệt!"

Nghe xong, tất cả mọi người đều chết lặng.

“Nhân vật này đúng là mạnh thật.” Hứa Thiến cũng tặc lưỡi thán phục.

“Anh Liêu, vì sao nhà họ Lương lại đắc tội với người bí ẩn kia.” Lớp trưởng tò mò hỏi.

"Chuyện này làm sao tôi biết? Trong giới kinh doanh của Giang Nam, e rằng không có người thứ hai biết chuyện, dù cho có người biết cũng không dám truyền miệng." Liêu Đào dựa lưng vào ghế, lấy ra một điếu thuốc lá.

“Anh Liêu, tôi châm cho anh.” Một người đàn ông ngồi bên cạnh nhanh chóng lấy bật lửa ra, chủ động châm thuốc cho Liêu Đào.

Liêu Đào hít một hơi thật sâu, tiếp tục nói.

"Hiện tại, các lãnh đạo doanh nghiệp trong toàn bộ giới doanh nhân tỉnh Giang Nam đều nhận thức rõ được rằng nếu ai đó vô tình kích động người bí ẩn này thì đó sẽ là một thảm họa."

"Nhưng không có nhiều người biết thân phận thực sự của người bí ẩn này, chỉ vì nghe nói gần đây người bí ẩn này mà các ông lớn trong toàn bộ giới kinh doanh Giang Nam đều thấp thỏm vì sợ hãi!"

"Thật không ngoa khi nói một mình hắn đã khiến toàn bộ giới kinh doanh Giang Nam phải run sợ."

Mọi người nghe xong đều sửng sốt.

“Không biết bộ dáng của người bí ẩn này trông như thế nào.” Mọi người đều tò mò.

Liêu Đào nghiêm nghị nói: "Chuyện này làm sao tôi biết được, nhưng tôi cảnh cáo mọi người, đừng bàn tán về những gì tôi vừa nói ra ngoài, người đàn ông bí ẩn này có thể biến mọi thứ thành tai nạn, điều đó cho thấy anh ta không muốn làm lớn chuyện lên. "

"Nếu anh nói nhảm và bị người bí ẩn đó biết đến, không chỉ tôi có thể gặp rắc rối, có thể tất cả mọi người sẽ bị xóa sổ!"

“Đúng, đúng, chúng tôi còn không dám truyền tin, làm sao lại khiêu khích người bí ẩn này.” Mọi người gật đầu.

"Phụt!"

Lâm Mộc đang dựa vào ghế uống rượu, không nhịn được cười.

Lâm Mộc không ngờ chuyện Liêu Đào nói về mình lại thú vị và bí ẩn như vậy.

Ngay cả các vị thần cũng bị lôi ra.

Và Liêu Đào đã nói rằng khiêu khích người bí ẩn đó có thể dẫn đến tai họa, nhưng anh ta không biết rằng chính anh ta đã khiêu khích đến anh.

Anh ta nói đừng để cho mọi người truyền tin, kẻo bị người bí ẩn biết được, lại không biết Lâm Mộc đang ở đây, hơn nữa anh còn nghe rất rõ ràng.

Thẩm Tịch Dương che miệng cười, đương nhiên cô biết những chuyện này đều là nói về Lâm Mộc.

“Này tên kia, cậu cười cái gì!” Thấy Lâm Mộc cười, Liêu Đào vỗ bàn, vẻ mặt không hài lòng.

Thấy anh ta nghiêm túc như vậy, Lâm Mộc cười cười, tỏ vẻ không để ý đến anh ta, nghi hoặc hỏi về tính xác thực trong lời nói của anh ta.

“Không có gì, tôi chỉ muốn nói người đàn ông bí ẩn đó có thể không khoa trương như vậy đâu, cũng có thể chỉ bình thường như tôi thôi.” Lâm Mộc nói.

Mong mọi người ủng hộ truyện để được lên top, để mỗi ngày được lên nhiều chương ạ
Chương 144: Nhân vật thần bí này chính là tôi

Hứa Thiến cười lạnh: “Giống anh? Ha ha, anh là cái thá gì mà xứng để so sánh với nhân vật lớn như này?”

“Vậy nếu tôi nói, thực ra tôi chính là nhân vật thần bí mà các người đang tò mò thì sao?” Lâm Mộc dựa lưng vào ghế, tay cầm ly rượu.

“Anh á?”

“Ha ha!”

Liêu Đào, Hứa Thiến sửng sốt, sau đó ôm bụng cười muốn đứt cả hơi, đến các bạn học có mặt trong phòng bao cũng không khỏi phì cười.

“Thẩm Tịch Dương,, cậu tìm thứ bạn trai kỳ lạ gì thế này? Dám ba hoa khoác lác cả mấy chuyện tày trời dường ấy! Còn dám mạo danh cả nhân vật thần bí cơ đấy! Anh ta không sợ chuốc họa sát thân hả?” Hứa Thiến mỉa mai.

“Cậu ấy nói thật mà.” Thẩm Tịch Dương nghiêm túc trả lời.

“Xì, Thẩm Tịch Dương, đầu óc cậu cũng có vấn đề rồi à? Mấy lời ma quỷ đó mà cậu tin được hả?” Hứa Thiến cười khinh miệt.

Các bạn học nhìn Thẩm Tịch Dương bằng ánh mắt kỳ lạ, đương nhiên nhìn Lâm Mộc bằng ánh mắt càng kỳ quái hơn.

Lớp trưởng nâng ly rượu đứng dậy: “Mọi người đừng thảo luận chuyện này nữa, tiếp theo chúng ta kính rượu với Anh Liêu nhé, cảm ơn Anh Liêu đã kể chúng ta nghe những chuyện thú vị này, cảm ơn Anh Liêu đã mời bữa cơm hôm nay, đương nhiên càng phải cảm ơn Hứa Thiến đã cho chúng ta thơm lây, được gặp mặt và làm quen với Anh Liêu.”

“Đúng đúng, đám bạn học rối rít nâng ly đứng dậy.”

“Mọi người không cần khách sáo.” Hứa Thiến nở nụ cười hư vinh vì cảm thấy hởi lòng hởi dạ.

Kính xong một ly rượu, mọi người lại tiếp tục tán gẫu chém gió, ôn lại chuyện cũ thời đại học, trong phòng bao không ngừng có người đứng dậy kính rượu Liêu Đào.

Phía Thẩm Tịch Dương lại khá yên ắng, dù cô ấy từng là hoa khôi của khoa, nhưng mọi người thấy Thẩm Tịch Dương và Hứa Thiến bất hòa nên chẳng ai nguyện ý tới trò chuyện với cô ấy.

Chỉ có Lớp trưởng đến kính Thẩm Tịch Dương một ly.

Ngô Tuyền ngồi bên cạnh khẽ huých khửu tay vào người Thẩm Tịch Dương: “Tịch Dương, bạn trai cậu sao thế? Sao anh ta và hai người Liêu Đào Hứa Thiến lại có xích mích vậy?”

“Tớ cũng không rõ.” Thẩm Tịch Dương lắc đầu.

“Tịch Dương, hay cậu và bạn trai qua đằng kia kính rượu Liêu Đào và Hứa Thiến đi, đều là bạn học cả, nói dễ nghe một chút là ổn thôi mà, dù sao hai người đó cũng lăn lộn tốt ở Ninh Đô này, đắc tội với họ chẳng phải chuyện tốt gì." Ngô Tuyền khuyên lơn.

Ngô Tuyền nói tiếp: “Thà có thêm một người bạn còn hơn là thêm một kẻ thù. Tạo mối quan hệ có khi sau này cần dùng đến ấy chứ, cậu nói phải không nào?”

Dù sao Ngô Tuyền cũng là người mời Thẩm Tịch Dương tới buổi họp lớp, ầm ĩ thành ra thế này cô ấy cảm thấy áy náy trong lòng. Hơn nữa thời đại học cô ấy là bạn tốt của Thẩm Tịch Dương, cho dù bây giờ mọi người không muốn qua lại nhiều với Tịch Dương, Ngô Tuyền vẫn vì tình bạn tốt đẹp năm xưa mà khuyên lơn Thẩm Tịch Dương.

“Không cần đâu Ngô Tuyền.” Thẩm Tịch Dương mỉm cười.

“Ôi, coi cậu kìa, thôi, dẫu sao chúng ta vẫn là bạn bè, hai đứa mình cũng uống một ly nào.” Ngô Tuyền nâng cốc bia lên uống.

Thẩm Tịch Dương cũng nâng ly nước trái cây cụng ly với Ngô Tuyền.

Vì chỉ có vài bạn học tới ôn lại chuyện cũ với Thẩm Tịch Dương, nên Lâm Mộc khá nhàn nhã, anh thong thả dùng cơm.

Chừng mười phút sau.

“Chị Dương Dương, em vào nhà vệ sinh chút.” Lâm Mộc nói xong thì đứng dậy rời đi.

Lâm Mộc định bụng đến quầy thanh toán hóa đơn hôm nay, dù sao cũng đã ăn uống no say, anh nào muốn tên Liêu Đào kia mời cơm.

Đương nhiên, Lâm Mộc thân là ông chủ của khách sạn này, chỉ cần anh gọi một cuộc cho Mai Tổng thông báo đang dùng cơm ở đây thì khỏi cần thanh toán, thậm chí tất cả quản lý của khách sạn cũng phải chạy tới chào hỏi anh.

Nhưng Lâm Mộc không muốn vì tiền ăn một bữa cơm mà phiền phức đến vậy, dù đây là nhà hàng do Lâm Mộc làm chủ thì anh cũng muốn tự thanh toán.

Quẹt thẻ ở quầy lễ tân xong, Lâm Mộc quay lại phòng bao.

...

Trong một phòng bao khác của khách sạn Kim Loan.

Kiền Nhị Gia đang dùng cơm cùng vài ông chủ lớn trong giới kinh doanh Ninh Đô.

Chính xác mà nói, mấy ông chủ kia mời Kiền Nhị Gia ăn cơm.

Lúc này bọn họ đã uống ngà ngà say.

“Kiền Nhị Gia, nghe nói ông từng gặp mặt nhân vật thần bí kia, ông tiết lộ chút thông tin cho mấy người chúng tôi đi, yên tâm, chúng tôi sẽ giữ mồm giữ miệng, tuyệt không truyền tin ra ngoài!”

“Đúng đúng, Nhị Gia tiết lộ chút thông tin để chúng tôi cẩn thận chút, tránh chọc giận vào người này, dù sao chúng ta cũng là chỗ quen biết bao năm rồi, Nhị Gia nhắc nhở chút cho các anh em nhỉ.”

Mấy ông chủ trong phòng bao lần lượt lên tiếng, hôm nay bọn họ mời Nhị Gia tới đây, chính vì muốn uống say cùng Nhị Gia, sau đó moi chút thông tin từ miệng ông ta.

Mục đích như họ vừa nói, họ muốn biết đôi điều về thân phận kẻ thần bí này, tránh sau này không cẩn thận mà chọc giận phải.

Giới kinh doanh Giang Nam bây giờ nào ai không sợ kẻ này.

Thà thân phận nhân vật thần bí được công khai ngoài ánh sáng còn hay, dù không thể kết giao với người này, bọn họ ‘kính nhi viễn chi’ với anh ta là ổn rồi. Hiềm nổi chẳng mấy ai rõ thân phận của nhân vật thần bí, lỡ dây vào thì không tránh nổi phiền phức to.

“Nhân vật thần bí này rất trẻ, họ ‘Lâm’, các ông nhớ rõ mấy điểm này là được.” Kiền Nhị Gia uống rượu đến đỏ mặt, hứng chí bừng bừng.

“Họ Lâm? Trẻ tuổi? Chúng tôi biết rồi, cảm ơn Nhị Gia nhắc nhở.”

“Nào nào, chúng ta kính Nhị Gia một ly.”

Mấy ông chủ rối rít nâng ly.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Ngay lúc này, một tên đàn em thân tín của Kiền Nhị Gia vội vã chạy vào phòng bao, ghé sát vào tai ông ta thầm thì.

“Nhị Gia, hồi nãy tôi đứng bên ngoài thì nhìn thấy vị Lâm Mộc kia đi qua, hình như anh ta đang dùng cơm ở khách sạn này.”

“Gì cơ? Cậu nhìn rõ không đấy?” Kiền Nhị Gia giật thót, men say bay quá nửa.

“Nhị Gia, tôi nhìn rõ mồn một mà, hơn nữa còn thấy anh ta đi vào phòng bao nào.” Tên đàn em nói nhỏ.

Lần trước Kiền Nhị Gia được mời tới Kim Loan để giải quyết chuyện nhà họ Lương, chính tên đàn em này luôn đi theo bên cạnh ông ta, cho nên tên đàn em vừa nhìn đã nhận ra Lâm Mộc.

“Nhị Gia, xảy ra chuyện gì à?” Mấy ông chủ trông thấy Nhị Gia phản ứng bất ngờ thì vô cùng tò mò.

“Mấy vị đây, nhân vật thần bí mà mọi người vừa dò la tin tức đang dùng cơm trong khách sạn Kim Loan này.” Kiền Nhị Gia trịnh trọng nói.

“Gì cơ? Nhân vật thần bí kia đang ở khách sạn này ư?” Mấy ông chủ kinh ngạc.

Trong lòng bọn họ không khỏi rét lạnh, dù sao cũng dùng cơm trong cùng một khách sạn với nhân vật thần bí, lỡ như lúc trước bọn họ bất cẩn đụng phải người này mà không hay biết gì, giờ đắc tội với người ta thì phiền phức to rồi

“Các ông mau tỉnh táo lại đi, chỉnh lại trang phục rồi tôi đưa các ông qua kính anh ta một ly.” Kiền Nhị Gia nói.

Chuyện lần trước trong khách sạn khiến Kiền Nhị Gia luôn nơm nớp không yên, chỉ sợ Lâm Mộc tìm ông ta tính sổ.

Lúc này vừa hay dùng cơm cùng chỗ với Lâm Mộc, ông ta muốn qua kính anh ly rượu để tạo ấn tượng tốt.

“Được được.” Mấy ông chủ kích động không thôi, bắt đầu sửa soạn quần áo chỉnh tề.

Chẳng phải bọn họ chỉ muốn tận mắt nhìn thấy diện mạo thật sự của nhân vật thần bí này hay sao? Giờ có cơ hội rồi đó!
Chương 145: Bất ngờ nối tiếp bất ngờ

Chỉ cần được gặp mặt, dù không thể kết giao thì tạo ấn tượng tốt cũng được rồi, ít nhất cũng nhớ được diện mạo của nhân vật thần bí này, không lo sau này vì không rõ thân phận người ta mà vô tình đắc tội phải.

..

Ở phòng bao khác.

Lâm Mộc về đến phòng thì phát hiện ra Liêu Đào đang ngồi ở ghế của anh trò chuyện với Thẩm Tịch Dương.

“Anh làm gì thế?” Lâm Mộc bước vội lên trước.

“Lâm Mộc.” Thẩm Tịch Dương mau mắn đứng dậy, bước tới bên cạnh Lâm Mộc.

“Tôi nói bâng quơ với cô ấy vài câu thì có vấn đề gì à? Sao anh quản ghê thế?” Liêu Đào nhìn Lâm Mộc với vẻ mặt khó chịu.

“Ra khỏi chỗ ngồi của tôi.” Lâm Mộc chau mày nói.

“Kêu tao rời khỏi chỗ ngồi? Thằng nhóc, mày nói hăng quá rồi đấy? Tao nhịn mày lâu lắm rồi!” Liêu Đào đập bàn cái ‘rầm’.

Cả phòng bao im phăng phắc.

Ngay lúc này cửa phòng bao đột nhiên bị mở ra.

Hai hàng người mặ lễ phục trắng, tay cầm thùng pháo hoa bước nhanh vào.

“Chuyện gì thế này?” Mọi người trông thấy đám người lạ vào phòng thì vô cùng kinh ngạc.

“Này, các người làm gì thế hả?” Liêu Đào chỉ tay vào những người mặc lễ phục trắng.

“Tôi là giám đốc công ty trang sức Thịnh Đại, đến đây để giao dây chuyền ‘Thôi Xán Ngọc tặng Giai Nhân’.” Vị giám đốc đi trước giải thích.

“Công ty trang sức Thịnh Đại? ‘Thôi Xán Ngọc tặng Giai Nhân’?” Các bạn học nghe vậy thì kinh ngạc quá đỗi.

Ban nãy họ còn thảo luận về sợi dây chuyền được bán với giá cao ngất ngưởng năm mươi triệu tệ đang được lan truyền xôn xao trên các bản tin. Sao giờ này sợi dây chuyền lại được giao tới phòng bao bọn họ? Các bạn học đều bối rối không thôi.

“Chắc các anh nhầm rồi, ở đây không ai mua nổi ‘Thôi Xán Ngọc tặng Giai Nhân’ đâu.” Liêu Đào nói.

“Chắc chắn không thể nhầm được, xin hỏi ở đây có ai là tiểu thư Thẩm Tịch Dương không.” Vị giám đốc Thịnh Đại cười hỏi.

Trong phút chốc, mọi ánh nhìn đều đổ dồn về người Thẩm Tịch Dương.

“Tôi ... tôi là Thẩm Tịch Dương.” Thẩm Tịch Dương yếu ớt trả lời.

Lúc này Thẩm Tịch Dương cũng không hiểu mô tê gì, sao bỗng nhiên lại điểm danh tên cô ấy thế này?

Vị giám đốc phất tay: “Đưa sợi dây chuyền lên!”

Tiếng pháo hoa vang lên, hai nhân viên mang theo một hộp quà tinh xảo bước vào một cách trang trọng, sau đó họ đi về phía Thẩm Tịch Dương.

Vị giám đốc công ty trang sức cũng nhanh chóng đi theo hai người nhân viên.

“Chuyện... chuyện gì thế này?”

“Lẽ nào ‘Thôi Xán Ngọc tặng Giai Nhân’ là để tặng Thẩm Tịch Dương à?”

Các bạn học kinh ngạc xì xầm.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Nhân viên công ty trang sức nhanh chóng bước đến trước mặt Thẩm Tịch Dương.

“Tiểu thư Thẩm Tịch Dương, đây là món quà ngài Lâm Mộc tặng cho cô.” Vị giám đốc nói xong bèn nhận lấy hộp quà tinh xảo từ nhân viên rồi dùng hai tay dâng lên cho Thẩm Tịch Dương.

Đầu óc Thẩm Tịch Dương kêu ong ong, cô ấy bàng hoàng đến rối cả tay chân.

Trời ơi, sợi dây chuyền 'Thôi Xán Ngọc tặng Giai Nhân' đắt đỏ dường ấy mà Lâm Mộc mua tặng cô ấy!

Cả phòng bao yên ắng như tờ.

Trên gương mặt các bạn học hiện rõ các loại cảm xúc: kinh ngạc, ngưỡng mộ, không thể tưởng tượng nổi....

Nhân viên công ty trang sức Thịnh Đại đã tiến hành giao sợi dây chuyền rồi, không thể sai được!

Nhưng Lâm Mộc là ai? Phần lớn những người đứng trong phòng bao đều hồ nghi về người này.

Từ lúc Lâm Mộc bước vào phòng, bọn họ thậm chí không cho anh cơ hội giới thiệu bản thân, cho nên đương nhiên không ai hay biết người đứng bên cạnh Thẩm Tịch Dương chính là Lâm Mộc.

“Chị Dương Dương nhận đi, đây là tấm lòng nhỏ của em.” Lâm Mộc cười nói, xua tan cái im lặng trong phòng.

Lời này vừa thốt ra, tất cả mọi người đều sực tỉnh, hóa ra anh chính là Lâm Mộc!

Hóa ra anh chính là người ra tay hào phóng mua 'Thôi Xán Ngọc tặng Giai Nhân' với giá năm mươi triệu tệ.

Khoảnh khắc này, tất cả mọi người mới bừng tỉnh ngộ, hóa ra người giàu có nhất trong phòng bao này không phải Liêu Đào, mà là người đàn ông đứng cạnh Thẩm Tịch Dương – Lâm Mộc!

Liêu Đào và Hứa Thiến chứng kiến cảnh tượng này, chỉ cảm thấy sét đánh giữa trời quang giáng trúng đầu bọn họ, mặt cả hai đều trắng bệch như tờ giấy.

Dù bọn họ ngu ngốc tới đâu cũng hiểu một lẽ, kẻ có thể mua sợi dây chuyền năm mươi triệu tuyệt không phải nhân vật tầm thường!

Cho dù tổng tài sản của gia đình Liêu Đào có hơn 100 triệu tệ, nhưng yêu cầu anh ta rút ra 50 triệu tiền mặt cũng sẽ làm ‘tổn thương nguyên khí’ trong gia sản nhà anh ta.

“Chị Dương Dương!” Lâm Mộc thấy Thẩm Tịch Dương vẫn đứng chôn chân tại chỗ thì khẽ gọi tên cô ấy.

Lúc này Thẩm Tịch Dương mới hoàn hồn.

“Lâm Mộc... cái này...cái này quá quý giá, sao chị nhận được.” Thẩm Tịch Dương luống cuống.

Năm mươi triệu tệ đấy, đây là con số mà cô ấy không bao giờ dám nghĩ tới, đừng nói số tiền khổng lồ này chỉ nằm trong một sợi dây chuyền!

“Em đã mua đấu giá rồi, không trả lại được đâu, chị xem giám đốc nâng hộp quà đến run tay vì mỏi kìa, chị nhận trước đi đã.” Lâm Mộc nói.

Vị giám đốc lên tiếng: “Tiểu thư Thẩm Tịch Dương, đây là một tác phẩm nghệ thuật vô cùng trân quý, giá trị của nó đâu chỉ là con số năm mươi triệu tệ, mà nó là tâm ý của ngài Lâm Mộc dành cho cô, ngài Lâm Mộc tặng cô món đồ này, chứng tỏ cô chính là Giai nhân trong lòng ngài ấy, hôm nay tiểu thư Thẩm Tịch Dương nhất định là người phụ nữ hạnh phúc nhất Giang Nam này.”

Thẩm Tịch Dương nghe vậy mới duỗi hai tay đang run rẩy ra nhận hộp quà.

Hai hàng nhân viên của Thịnh Đại lập tức vỗ tay chúc mừng.

“'Thôi Xán Ngọc tặng Giai Nhân' đã được giao cho người nhận, chúng tôi xin lui trước.” Vị giám đốc hành lễ xong thì dẫn đám nhân viên rời đi.

Cả phòng bao lại im phăng phắc, mọi người ngơ ngác nhìn Lâm Mộc cùng Thẩm Tịch Dương.

Bầu không khí kỳ lạ bao trùm phòng bao.

Sắc mặt Hứa Thiến khó coi như màu gan lợn. Cô ta cứ ngỡ mình nổi trội hơn Thẩm Tịch Dương rất nhiều, cuối cùng cũng có thể khoe khoang bản thân, ghẻ lạnh và cười nhạo Thẩm Tịch Dương.

Khoảnh khắc này Hứa Thiến mới biết mình hoàn toàn sai lầm!

Bạn trai của Thẩm Tịch Dương vừa vung tay đã mua hẳn sợi dây chuyền năm mươi triệu tệ đó nha!

Lớp trưởng lên tiếng phá vỡ sự im lặng trước tiên: “Tịch Dương, bạn trai cậu đúng là quá khiêm tốn rồi, cậu mau trịnh trọng giới thiệu người bạn trai này cho mọi người cùng biết đi.”

“Tịch Dương, cậu quả thực quá hạnh phúc nha, không ngờ bạn trai cậu lại mua tặng cậu món đồ đắt đỏ dường ấy.”

“Tịch Dương, ngưỡng mộ cậu quá cơ!”

Mọi người rối rít xuýt xoa khen ngợi, nhất là đám con gái cùng lớp, ai nấy đều thật lòng thấy ngưỡng mộ Thẩm Tịch Dương.

“Tớ.... tớ..” Vốn dĩ món quà đắt đỏ trong tay khiến đầu óc Thẩm Tịch Dương rối như tơ vò, giờ thấy các bạn học ngưỡng mộ và khen không ngớt miệng, cô ấy càng lúng túng hơn.

“Mọi người, tôi là Lâm Mộc, mọi người mau ngồi xuống đi, ngoài ra tôi mời bữa cơm hôm nay, ban nãy tôi đã ra ngoài thanh toán rồi.” Lâm Mộc vẫy tay ra hiệu cho mọi người ngồi.

“Được được, mọi người ngồi xuống đi.” Lớp trưởng nói.

Đến Liêu Đào và Hứa Thiến cũng ngẩn người ngồi xuống.

“Lẽ nào, lẽ nào anh ta....” Liêu Đào vừa đặt mông xuống ghế đã giật thót đứng phắt dậy.

Anh ta bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó, kinh hoàng nói: “Không! Nhất định không thể!”

Lúc mọi người đều hồ nghi không hiểu Liêu Đào bị làm sao, cửa phòng bao lại bị đẩy ra.

Liêu Đào ngoảnh đầu nhìn, Kiền Nhị Gia dẫn theo bốn ông chủ bước vào phòng bao.

“Kiền... Kiền Nhị Gia..” Liêu Đào giật thót.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK