• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 186: Cầu cứu

Lúc này Trần Uyển Nhi mới hiểu được, Lâm Mộc có thể đem đến cho cô cảm giác an toàn lớn dường nào!

Chừng bảy tám phút sau, bọt nước lại tung tóe trên mặt biển, Lâm Mộc hiện ra trước mặt Trần Uyển Nhi.

“Phù, xong rồi, tôi đuổi đám cá mập rồi.” Lâm Mộc thở hổn hển nói.

“Lâm Mộc... hu hu!” Trần Uyển Nhi lao tới ôm chầm lấy Lâm Mộc, sau đó khóc nức nở.

Thời gian chờ đợi ban nãy, mỗi giây trôi qua tựa như một năm, quả là giày vò tinh thần cô nàng mà!

“Đừng khóc mà, chẳng phải cô luôn nói mình không phải kiểu con gái ngây thơ yếu ớt sao, kiên cường lên!” Lâm Mộc vỗ nhẹ lên người Trần Uyển Nhi an ủi.

“Tôi... dù tôi kiên cường tới đâu cũng chỉ là một cô gái, tình cảnh khủng khiếp này người kiên cường đến mấy cũng chịu không nổi đâu!” Trần Uyển Nhi khóc tức tưởi.

Lâm Mộc trở về thì cảm giác an toàn đó lại dâng lên trong lòng cô nàng.

“Tôi biết rồi, chắc cô lạnh lắm nhỉ, để tôi giúp cô làm ấm người nhé.” Lâm Mộc nói rồi lưu chuyển nội lực truyền vào người Trần Uyển Nhi.

Trần Uyển Nhi lập tức cảm nhận được một luồng khí nóng thấm vào thân thể mình.

“Cô ngâm mình trong nước càng lâu càng nguy hiểm, không thể ở yên một chỗ được, giờ tôi đưa cô bơi về bờ.” Dứt lời, Lâm Mộc ôm Trần Uyển Nhi, chọn một phương hướng mà anh cho là chính xác, sau đó bơi về phía trước.

Lâm Mộc nắm chắc tám phần phương hướng này không sai.

Nhưng trong lòng anh hiểu rõ, dù bơi nhanh cỡ nào, một khi chọn sai hướng thì càng bơi càng xa bờ mà thôi.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Nhưng anh đâu thể vì sợ chọn sai mà ngồi yên chờ chết.

Lâm Mộc bơi ngày một nhanh nhờ bạo phát nội lực. Đương nhiên không thể nhanh như tốc độ của du thuyền, dù sao anh cũng đang ẵm theo Trần Uyển Nhi, một tay vừa ôm vừa truyền nội lực để duy trì nhiệt độ cơ thể cho cô nàng, một tay liên tục đập xuống nước để bơi về.

Khoảng hai giờ sau.

Sóng biển mỗi lúc một lớn, còn có gió biển điên cuồng thổi vút qua!

Sau đó cơn mưa trút xuống, những cơn sóng dữ dội đập lên người Lâm Mộc và Trần Uyển Nhi.

Thân bị vây khốn trong biển nước mênh mông vô tận, lòng dạ sắt đá tới đâu cũng bị mài mòn.

“Chết tiệt, sao lúc này lại gặp phải thứ thời tiết ác liệt này!” Lâm Mộc nghiến răng nghiến lợi nói.

“Lâm Mộc... hay là... hay là anh bỏ tôi ra đi.” Trần Uyển Nhi cắn môi nói.

“Tôi... tôi không muốn làm liên lụy tới anh đâu, anh có bản lĩnh như vậy, chắc chắn có thể sống sót trở về, ôm theo thứ vướng víu tay chân là tôi có lẽ còn khiến hai ta chết chung.”

“Tôi... tôi không muốn liên lụy tới anh.” Nước mưa không ngừng tạt lên mặt Trần Uyển Nhi, Lâm Mộc không nhìn ra những giọt nước mắt lăn dài trên hai má cô.

Lâm Mộc trừng mắt: “Cô nói xằng cái gì vậy! Tôi đã hứa với Lão Trần sẽ bảo vệ cô, Lâm Mộc tôi nói được làm được! Dù tôi không còn chống chọi nổi với hoàn cảnh cũng không bao giờ từ bỏ cô!”

Lại một cơn sóng lớn đập tới nhấn hai người xuống, Lâm Mộc ôm chặt Trần Uyển Nhi, dùng cơ thể bảo vệ cô nàng.

Sau khi cơn sóng qua đi, Lâm Mộc nhanh chóng đưa Trần Uyển Nhi ngoi lên mặt biển.

Lúc này sắc mặt Trần Uyển Nhi đã tái nhợt, dù Lâm Mộc liên tục truyền nội lực để duy trì nhiệt độ cơ thể cho cô nàng, nhưng sóng sau xô sóng trước đập vào người đủ dày vò Trần Uyển Nhi đến cùng cực.

“Lâm Mộc... tôi.. tôi xin anh đó, bỏ tôi ra đi.” Trần Uyển Nhi nghẹn ngào nói.

“Đừng nói nữa, không có chuyện tôi buông tay đâu!” Một tay anh ôm chặt cô nàng, một tay ra sức bơi về phía trước.

Trần Uyển Nhi ngắm nhìn sườn mặt nhìn nghiêng của Lâm Mộc, người đàn ông này liều mạng đưa cô tìm đường sống như vậy đấy.

...

Bơi thêm hai đến ba tiếng nữa, sóng to gió lớn trên biển đã lặng, trời cũng thôi đổ mưa.

Nhưng Lâm Mộc lại phát hiện ra, nội lực của anh bị tiêu hao rất nhiều.

Với tình trạng này, có thể kiên trì chống cự đến khi tìm được bờ hay không quả là một ẩn số.

“Đằng kia... hình như đằng kia có một hòn đảo!”

“Ha ha, đúng là có đảo thật!” Lâm Mộc phóng ánh mắt ra xa, lòng vui mừng khôn xiết!

Lên được đảo thì có thể nghỉ ngơi tạm thời, còn có thời gian để hồi phục.

“Thật sao? Sao... sao tôi không nhìn thấy? Lâm Mộc, anh bị ảo giác rồi à?” Trần Uyển Nhi không dám tin.

“Không thể sai được, giờ tôi đưa cô qua đó!” Lâm Mộc bạo phát ra nhiều nội lực hơn.

Anh là tu sĩ Linh Ý Cảnh trung kỳ, đương nhiên có thực lực vượt xa người bình thường.

Mười phút sau,/threads/lam-thieu-bao-thu.11130/ đưa Trần Uyển Nhi lên một đảo nhỏ.

Đặt chân lên đất liền, Trần Uyển Nhi thấy yên lòng hơn nhiều.

Lâm Mộc đưa mắt đánh giá xung quanh, hòn đảo này chỉ chừng bốn năm km vuông, lúc này hai người ngồi trên bãi cát, phía sau là khu rừng rậm.

“Lâm Mộc, chúng ta lên đảo này nghỉ ngơi thì cơ hội sống sót trở về cao hơn nhiều rồi, chưa biết chừng còn gặp được thuyền đi qua, chúng ta có thể xin họ đưa về!”

Trần Uyển Nhi vui mừng ôm Lâm Mộc, anh có thể cảm nhận được cô nàng đang kích động và phấn khích dường nào.

“Chắc cô lạnh lắm nhỉ, quần áo ướt sũng rồi, cứ như này không ổn đâu, để tôi đốt lửa cho cô sưởi ấm và phơi khô quần áo nhé.” Lâm Mộc nói.

“Nhưng chúng ta đâu có công cụ mà nhóm lửa.?” Trần Uyển Nhi hỏi.

“Mấy chuyện này không thành vấn đề với tôi, chúng ta qua bên kia trước đi.” Lâm Mộc cười nói.

Sau đó anh đưa Trần Uyển Nhi tìm một chỗ trên bờ rồi thu thập ít củi.

“Khi trước mưa to nên củi ướt hết rồi, dù có công cụ nhóm lửa cũng chẳng thể đốt củi đâu!” Trần Uyển Nhi vuốt mái tóc ướt, chợt cảm thấy đau đầu.

Dù tìm được đảo nhỏ để tạm thời dừng chân đã khá hơn phiêu bạt trên biển nước mênh mông nhiều, nhưng trong hoàn cảnh chẳng có chút công cụ nào như này, muốn nghỉ ngơi và khôi phục sức khỏe cũng chẳng phải chuyện dễ dàng.

“Yên tâm, những chuyện này tôi đều giải quyết được.” Lâm Mộc cười rồi ngồi xổm xuống, giải phóng nội lực ra ngoài làm khô củi ướt.

Sau đó anh búng tay ra một đốm lửa, ném vào đống củi, một ngọn lửa lập tức bùng lên.

Xung quanh cũng được ánh lửa chiếu rọi.

Trong bóng đêm, ánh lửa và nhiệt độ ấm áp khiến lòng người thêm yên ả.

“Cháy được thật nè, Lâm Mộc, anh quá lợi hại rồi nha, búng tay một cái đã tạo ra lửa!” Trần Uyển Nhi phấn khích không thôi, dáng vẻ cô nàng lúc này so với vẻ cao ngạo lạnh lùng của ngày thường quả là khác xa một trời một vực.

Sau đó cô nàng ngồi bên đống lửa sưởi ấm.

“Cô cởi áo và quần ra hong khô đi, cứ mặc đồ ướt mãi cũng không ổn!” Lâm Mộc nói.
Chương 187: Định lực vững vàng

“Hả…” – Trần Uyển Nhi có chút xấu hổ.

Lâm Mộc cạn lời: “Cô còn sợ tôi nhìn sao? Dù sao cái gì nên hay không nên thấy thì tôi cũng đã nhìn hết rồi, huống chi bây giờ quần áo cô ướt như vậy, mặc cũng như không mặc, chả có gì khác nhau cả.”

Nghe Lâm Mộc nói vậy, lúc này Trần Uyển Nhi mới nhận ra bộ quần áo ướt đẫm này của mình đã không thể che chắn được gì nữa rồi.

“Vậy thì anh cũng phải quay mặt ra chỗ khác chứ!” – Trần Uyển Nhi trợn mắt nhìn Lâm Mộc.

“Được được được, khi nãy còn ôm tôi chặt như vậy, bây giờ mới sợ tôi chiếm tiện nghi của cô sao, lo hơi trễ đấy.” – Lâm Mộc vừa lẩm bẩm vừa xoay người.

Sau đó, Lâm Mộc lấy điện thoại ở trong túi ra, di động bị tác động bởi sóng xung kích từ vụ nổ còn bị rơi vào nước biển nên đã bị hư, không thể sử dụng được nữa.

“Lâm Mộc, anh nói xem tại sao tàu lại phát nổ, đến tột cùng là chuyện gì đang xảy ra!?” – Trần Uyển Nhi hỏi.

Trước đó, bọn họ chỉ lo sinh tồn trên biển, căn bản không còn tâm trí để suy nghĩ về những chuyện đã xảy ra.

Ánh mắt Lâm Mộc âm trầm: “Tôi có thể khẳng định một điều, vụ nổ này không phải sự cố mà có người cố ý gây ra! Chắc chắn có liên quan đến ba người đàn ông chạy trốn bằng thuyền cứu hộ kia!”

“Vậy mục đích của bọn họ là gì? Tại sao phải tạo ra một vụ tập kích khủng khiếp đến như vậy? Chẳng lẽ vì muốn diệt trừ ai đó ở trên tàu nên họ mới gây ra vụ nổ? – Trần Uyển Nhi suy đoán.

“Nếu mục tiêu là người nào đó ở trên tàu, bọn họ chỉ cần tấn công một mình người đó không cần thiết phải làm hại hết tất cả những người trên tàu, đúng chứ?” – Lâm Mộc lẩm bẩm.

Sau một lát suy ngẫm, Lâm Mộc lại nói: “Còn một khả năng nữa, có thể là bọn họ đang nhắm vào tôi chăng?”

Sức mạnh của vụ nổ thật sự quá kinh khủng, nếu chỉ đơn thuần muốn giết hết tất cả những người trên tàu thì giảm bớt lượng thuốc nổ đi một nửa vẫn dư sức làm cho tàu nổ tung hoàn toàn.

Sử dụng nhiều thuốc nổ như vậy khiến Lâm Mộc cảm thấy bọn họ đang nhắm vào anh.

Bởi vì anh là tu sĩ đã đạt tới Linh Ý Cảnh, chỉ có lượng thuốc nổ lớn như vậy mới có thể đảm bảo đủ làm anh nổ banh xác!

…Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Trần Uyển Nhi kinh sợ nói: “Nhắm vào anh? Vậy…Vậy kẻ đó là ai? Anh ở thành phố Thân Giang cũng không kết thù với ai ngoài Tiên Hạc võ quán cả.”

Lâm Mộc lắc đầu: “Tiên Hạc võ quán đã hạ chiến thư với tôi rồi.”

“Hơn nữa, cảnh giới của người đứng đầu Tiên Hạc võ quán so với tôi cao hơn, ông ta tự tin sẽ thắng được tôi. Vì vậy, ông ta sẽ thích việc solo và chiến thắng tôi trên võ đài hơn, chắc chắn sẽ không dùng loại thủ đoạn này.” – Lâm Mộc nói.

Lâm Mộc gần như có thể loại bỏ khả năng Tiên Hạc võ quán gây nên chuyện này.

Lâm Mộc tiếp tục nói: “Trái lại, tôi cảm thấy chuyện này và chuyện trúng độc lần trước có vẻ liên quan đến nhau.”

Lần trước trúng độc, Lâm Mộc cũng khó hiểu như lúc này, là ai đang muốn đối phó anh.

Lúc ấy, Lâm Mộc phán đoán nguyên nhân anh trúng độc xuất phát từ ly rượu Khâu Anh đưa cho, anh thật sự rất nghi ngờ bà ta, chẳng qua Lâm Mộc có chút khó hiểu vì sao bà ta phải đối phó anh, động cơ của bà ta là gì?

Lúc này, Lâm Mộc đột nhiên nhớ ra hai vé đi du thuyền của anh và Trần Uyển Nhi là do Khâu Anh cho! Vậy vụ nổ này liệu có liên quan đến bà ta?

Có khả năng lắm nhưng Lâm Mộc chợt nghĩ đến, Trần Uyển Nhi là con gái ruột của bà ta mà, chẳng lẽ bà ta lại nhẫn tâm đến mức đẩy con gái mình vào con đường chết?

Nghĩ tới đây, Lâm Mộc lại có chút lưỡng lự, liệu có phải do Khâu Anh gây ra hay không?

Bởi vì, Lâm Mộc không muốn tin một người mẹ lại có thể nhẫn tâm đến mức cố tình hại chết chính con gái ruột của mình.

“Lâm Mộc, anh đang nghĩ gì mà ngây người ra vậy?” – Trần Uyển Nhi nhìn bóng lưng Lâm Mộc nói.

“Không có gì, sau khi chúng ta trở về chỉ cần tìm ra ba người đàn ông kia thì liền biết rõ chân tướng thôi! Nhất là gã đàn ông đã bắt chuyện với cô hai lần trên thuyền đấy!” – Lâm Mộc đáp lại.

Lâm Mộc không nói cho Trần Uyển Nhi biết về những nghi ngờ vừa nãy của mình.

Bây giờ, trong lòng Lâm Mộc nghi ngờ rất nhiều thứ nhưng anh không dám và cũng không thể lập tức đưa ra kết luận được, không có bằng chứng thì hết thảy chỉ là những suy đoán, suy luận.

Đặc biệt là hoài nghi của anh về Khâu Anh, bởi vì bà ta là mẹ của Trần Uyển Nhi nên Lâm Mộc có chút cố kỵ.

Bây giờ không có chứng cứ, Lâm Mộc không dám đưa ra kết luận ngay được càng không thể chia sẻ với Trần Uyển Nhi.

“Lâm Mộc, nhắc tới mới nhớ, anh cũng quá trâu bò đi! Vụ nổ kinh khủng như vậy mà anh vẫn có thể chịu đựng được thậm chí còn không bị thương!” – Trần Uyển Nhi chắt lưỡi thán phục nói.

“Bình thường thì tôi cũng không thể chịu đựng được vụ nổ đó đâu. Chẳng qua trước đó, sư phụ đã cho tôi một chiếc bùa bình an dưới dạng một mặt dây chuyền, nó đã cứu tôi một mạng.” – Lâm Mộc cúi đầu nhìn về phía mặt dây chuyền, nó đã vỡ vụn.

“Cảm ơn anh nhiều lắm! May mà khi vụ nổ xảy ra, anh đã ôm lấy tôi, thay tôi chắn hết tất cả uy lực từ vụ nổ, nếu không thì tôi đã bay màu mất rồi. ” – Trần Uyển Nhi nói.

Nói tới đây, mặc dù Trần Uyển Nhi vẫn còn rất sợ hãi song lòng cô vẫn dâng lên một cổ ấm áp.

Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc ấy, có một người đàn ông đã hết lòng bảo vệ cô!

Chỉ với một điểm này, Trần Uyển Nhi đã cảm giác được đây là một người đàn ông đáng giá để cô phó thác hết cuộc đời còn lại của mình.

Trần Uyển Nhi biết rất rõ, khoảnh khắc mọi thứ nổ tung ấy, Lâm Mộc hoàn toàn có thể lựa chọn một mình nhảy xuống biển để lánh nạn chứ không cần phải ôm lấy cô.

Cả khoảnh khắc chạy trốn trên biển nữa, Lâm Mộc đã ôm chặt lấy cô, toàn lực bảo vệ cô, tất cả cô đều khắc ghi trong lòng.

“Ông nội cô đã nhờ tôi bảo vệ cô.” – Lâm Mộc trả lời.

Sau đó anh đứng dậy.

“Tôi đi loanh quanh đây nhặt chút củi rồi quay lại ngay, tối nay chúng ta sẽ qua đêm ở đây.”

Sau khi nói xong, Lâm Mộc liền chuẩn bị đi nhặt củi ở gần đây.

“Anh…Anh đừng đi quá xa.” – Trần Uyển Nhi nói.

“Yên tâm đi, tôi chỉ đi nhặt củi gần đây thôi, chắc chắn cô sẽ luôn nhìn thấy tôi.” – Lâm Mộc vừa đáp lại vừa đi về phía trước.

Khoảng mười lăm phút sau, Lâm Mộc ôm một bó củi lớn trở lại, Trần Uyển Nhi cũng đã hong khô quần áo và mặc lại trên người.

Lâm Mộc thêm củi đốt khiến ngọn lửa cháy mạnh hơn.

“Tối nay, chúng ta nghỉ tạm ở đây một đêm, ngày mai hai ta lại tính tiếp.” – Sau khi thêm củi xong, Lâm Mộc ngồi xuống bên cạnh Trần Uyển Nhi.

“Lâm Mộc, tôi…tôi có thể ngủ bên cạnh anh được không, tôi…Tôi sợ.” – Trần Uyển Nhi yếu ớt nói.

“Trước kia khi đi thám hiểm núi Tịch Lĩnh, chúng ta cũng đã từng ngủ chung rồi mà, nào qua đây.”

Lâm Mộc nằm xuống bên cạnh đống lửa, Trần Uyển Nhi cũng nằm xuống kế bên anh, đầu tựa lên bả vai Lâm Mộc.

Hai người chỉ như vậy, nằm bên cạnh đống lửa và ngắm nhìn bầu trời đầy sao, xung quanh là âm thanh rì rào của sóng biển.

“Lâm Mộc, hai ta cô nam quả nữ, anh…Anh đối với tôi không tồn tại một tí suy nghĩ đen tối nào sao? Tôi tự nhận mị lực của mình cũng không tệ nha.” – Trần Uyển Nhi không nhịn được tò mò, nhỏ nhẹ hỏi.

“Từ khi đi theo sư phụ, tôi đã học được cách kiểm soát hành động của mình bằng lý trí, tuyệt đối không để cho dục vọng chi phối. Định lực hiện tại của tôi rất vững vàng, tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến nên cô cứ yên tâm.” – Lâm Mộc bình tĩnh nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK