• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 251: Đánh giá

Vẫn có thể lên mạng xem tin tức, sau khi xem xong anh biết được hiện tại có rất nhiều khu lánh nạn.

Tuy nhiên, theo thông tin trên mạng, mặc dù những khu lánh nạn tạm thời này an toàn hơn so với ở nhà nhưng theo thời gian thì một số khu lánh nạn cũng sẽ bị tấn công.

Còn ở nước ngoài hay các quốc gia khác cũng đã thành lập các khu lánh nạn cho người dân.

Đồng thời, trong khi tai họa này ập đến này, một tổ chức mang tên Quang Minh Hội đã tích cực đóng góp tiền của, nhân lực, công sức để xây dựng khu lánh nạn mang tên Quang Minh Hội, giúp đỡ những người còn sống được và chuyển họ đến khu lánh nạn của Quang Minh Hội.

Nhiều gia tộc ở nước ngoài thậm chí đã công khai ủng hộ Quang Minh Hội, quyên góp kinh phí cho Quang Minh Hội để cùng nhau xây dựng một mái ấm và vật tư cho các mái ấm.

Với động thái này, Quang Minh Hội nhanh chóng nhận được sự khen ngợi và sự ủng hộ lớn ở nước ngoài.

Đương nhiên, thông tin Lâm Mộc nhìn thấy là thông tin trên mạng, còn thông tin chuyên sâu hơn thì anh vẫn chưa được biết.

Rất nhanh sư huynh đã gửi địa chỉ tới.

Vị trí thuộc địa phận Giang Nam, cũng không xa lắm, chắc sư huynh cũng đã xem xét kỹ vị trí của anh nên đã tìm một nơi gần với chỗ của anh như vậy.

Lái xe hơn một giờ, Lâm Mộc đã đến một sân bay quân sự.

Sau khi đợi hơn hai giờ ở đó, thì đã có người thông báo Lâm Mộc lên máy bay.

Anh ngồi máy bay thuận lợi đến Đế đô.

Là thủ đô của đất nước, mức độ an ninh ở đây chắc chắn là cao nhất cả nước.

Sau khi Lâm Mộc đáp xuống sân bay, sư huynh Thẩm Trạch Thiên đã đợi anh ở sân bay.

"Tiểu sư đệ."

Thẩm Trạch Thiên thấy Lâm Mộc đi xuống, lập tức vẫy tay với anh.

"Sư huynh!"

Lâm Mộc Nở nụ cười bước nhanh về phía trước.

“Sư huynh, cảm ơn anh đã phái người tới đón em.” trên mặt Lâm Mộc mang theo ý cười.

"Không có chi, sư đệ, mau lên xe đi!"

Thẩm Trạch Thiên và Lâm Mộc lên xe địa hình đậu cách đó không xa, rồi lái xe ra khỏi sân bay.

Bên trong xe.

“Sư huynh, tình huống ở Đế Đô thế nào?” Lâm Mộc hỏi.

Sư huynh nói: "Người tu tiên ở Liên Minh chúng ta đã tập hợp rất nhiều Ẩn Môn để quét sạch người biến dị trong kinh đô, nhanh chóng xây tường cao phòng thủ, trong thành phố bây giờ đã an toàn, nhưng ra vào rất khó khăn . "

Lâm Mộc nói: "Nếu Liên Minh đã có thể quét sạch người biến dị ở Đế Đô, vậy những thành phố khác cũng sẽ có thể quét sạch người biến dị chứ?"

“Khó lắm, để dọn sạch đế đô, các tu sĩ đã bị thương vong rất nhiều, trong nước có nhiều thành thị như vậy nên rất khó để dẹp loạn sạch sẽ.” Thẩm Trạch Thiên lắc đầu.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Thẩm Trạch Thiên nói tiếp: "Cho dù bằng mọi giá chúng ta có quét sạch các thành phố trong nước, thì phần khó nhất vẫn là phòng thủ! Sau khi kinh đô được quét sạch, trong các thành phố nhỏ vẫn phải có những người mạnh mẽ và một tuyến phòng thủ đủ mạnh. "

"Không có nhiều tu sĩ mạnh như vậy để sắp xếp đủ ở các thành phố, nên khó có thể thiết lập phòng tuyến vững chắc bên ngoài tất cả các thành phố."

Lâm Mộc gật đầu: "Cũng đúng."

Vừa lái xe, Thẩm Trạch Thiên vừa nói: "Theo thông tin anh vừa biết được, lánh nạn tạm thời không phải giải pháp lâu dài, kế hoạch sơ bộ là chọn năm thành phố trên toàn quốc, sau đó sẽ sắp xếp người của Liên Minh đến dọn dẹp. Sau khi dọn dẹp sạch sẽ thì sẽ xây dựng năm thành phố trú ẩn an toàn, thiết lập các tuyến phòng thủ và cử một số tu sĩ đến đó bảo vệ. "

"Khi năm nơi trú ẩn an toàn được thiết lập. Nếu có thể, chúng ta sẽ tiếp tục tăng số lượng lên."

Lâm Mộc nói: "Kế hoạch này cũng là một nhiệm vụ thử thách đối với Liên Minh. Em sợ rằng sẽ có rất nhiều tu sĩ sẽ phải chết trong kế hoạch quét sạch này."

"Ừm, vì xảy ra chuyện này nên hiện tại Liên Minh đã bị tổn thất rất nặng nề! Nhân lực cũng bị thiếu thốn!" Thẩm Trạch Thiên nói.

Trong thành phố, các loại vũ khí có tính sát thương cao cũng rất khó để sử dụng.

Hơn nữa các loại súng thông thường cũng có tác dụng hạn chế, nó chỉ có thể làm tổn thương một số người biến dị có sức mạnh thấp.

Hơn nữa, sự nhanh nhẹn của người biến dị khác với người thường, một khi bị phục kích, chưa kịp dùng súng thì đã bị giết chết rồi.

Nếu muốn làm sạch thành phố, thì chủ yếu phải dựa vào các tu hành giả.

Thẩm Trạch Thiên nói tiếp: "Mặc dù số lượng thương vong sẽ rất lơn, nhưng là tu sĩ, năng lực của chúng ta càng mạnh, trách nhiệm của chúng ta càng lớn."

“Không biết bao lâu thì tai họa này mới lắng xuống.” Lâm Mộc lẩm bẩm.

“Muốn dập tắt tai họa này, trước mắt vẫn không có hy vọng, muốn tiêu diệt hoàn toàn những người biến dị và thú biến dị này là điều quá khó.” Thẩm Trạch Thiên lắc đầu.

“Tại sao vậy?” Lâm Mộc kinh ngạc.

"Sư đệ, anh sẽ nói một số tin tức nội bộ cho cậu. Tỉ lệ người biến dị là khoảng một phần mười. Tức là có hàng trăm triệu người biến dị, nhưng còn số lượng tu sĩ thì có bao nhiêu chứ? Chưa kể còn có rất nhiều thú biến dị. "

Thẩm Trạch Thiên nói tiếp: "Ngoài ra, Liên Minh của chúng ta cũng đã phân loại thực lực của người biến dị và thú biến dị."

"Phân thành bốn cấp độ là cấp độ D, cấp độ C, cấp độ B, cấp độ A,."

"Cấp D và cấp C là người biến dị và thú biến dị phổ biến, tỷ lệ cũng cao nhất. Theo số liệu hơn một tháng chiến đâu cùng, 99% người biến dị và thú biến dị đều thuộc cấp D."

Lâm Mộc cũng có hứng thú: "Mỗi một cấp thì sẽ tương đương với tu vi thế nào?"

Lâm Mộc thật sự cũng không biết nhiều lắm về thực lực tổng thể của những người biến dị và thú biến dị này.

Những dữ liệu này thì phía Liên Minh đã điều tra được sơ bộ rồi.

Thẩm Trạch Thiên nói: "Cấp D có lẽ sẽ tương đương với thực lực của tu sĩ Khai Linh Cảnh, cấp C tương đương với Linh Ý Cảnh, cấp B tương đương Linh phách cảnh, cấp A tương đương với Kết Đan Cảnh."

"Đương nhiên, đây chỉ mới là so sánh sơ bộ thôi, dù sao người biến dị và thú biến dị khác với tu hành giả, cũng không thể dùng hết hệ thống sức mạnh của học viên để nhúng tay vào được. Anh đã gặp phải người biến dị còn mạnh hơn cả Linh Ý Cảnh của con người nữa, nhưng lại chưa bằng Linh Phách Cảnh nên chúng ta gọi là B-. "

Nghe xong, Lâm Mộc nghĩ thầm, con gấu đen biến dị mà anh gặp phải trước đây chắc là thuộc cấp B.
Chương 252: Huyết tinh

“Sư huynh, hồi nãy anh nói Người và Thú biến dị cấp A tương đương với Kết Đan Cảnh của con người, trước mắt đã phát hiện ra đối tượng biến dị nào có thực lực như này chưa?” Lâm Mộc tò mò hỏi.

Thẩm Trạch Thiên gật đầu: “Bên Liên minh Tu Hành Giả phân cấp dựa trên những Đối tượng biến dị bị phát hiện, trước mắt đã phát hiện ra một Người biến dị cấp A trong lúc kiểm kê ở Đô thị. ”

“Khi ấy một đội Tu hành Giả gồm mười người đều bỏ mạng dưới tay Kẻ biến dị này, sau đó chính Phó Minh chủ ra tay diệt kẻ này. ”

“Còn Thú biến dị cấp A cũng có một trường hợp, một đội binh sĩ trong quá trình chuyển dân thường đã gặp phải, tất cả người trong đoàn đều chết hết. Sau đó tụi anh kiểm tra lại hộp đen của một chiếc xe không bị hư hỏng ở hiện trường, thông qua hình ảnh đã suy đoán được thực lực của Thú biến dị kia là cấp A.”

Trong lòng Lâm Mộc không khỏi chấn động.

Tồn tại cả Người và Thú biến dị có thực lực ngang ngửa Kết Đan Cảnh, thế này thì vô cùng khó nhằn rồi!

Sư huynh nói tiếp: “Theo mô hình dữ liệu hiện có của Liên Minh, Người và Thú biến dị cấp D chiếm 99%, trong 1% còn lại Đối tượng biến dị cấp C chiếm số lượng nhiều nhất, cấp B chỉ khoảng 1/10.000, cấp A thì không thể tính toán tỷ lệ, bởi trước mắt chỉ phát hiện hai đối tượng thôi.”

“Tuy tỷ lệ Người và Thú biến dị cấp D nhiều nhất, nhưng số lượng Đối tượng biến dị vốn rất lớn, Lấy cấp B làm ví dụ, dù chỉ là một trong 100.000 thì trong 100 triệu Đối tượng biến dị đã đạt tới con số hàng nghìn. Tuy Người biến dị chỉ hơn một trăm triệu người, nhưng cộng thêm số lượng Thú biến dị thì tổng số Đối tượng biến dị sẽ là vài trăm triệu.”

Lâm Mộc nghe tới đây, sắc mặt ngày càng nặng nề.

“Chẳng ngờ số lượng Người biến dị và Thú biến dị lại nhiều tới vậy.” Lâm Mộc cảm khái.

Biết càng nhiều thông tin, Lâm Mộc càng cảm thấy đối phó với đại nạn lần này khó khăn dường nào.

Người và Thú biến dị cấp B tương đương với Linh Phách Cảnh đấy!

Số lượng Đối tượng biến dị quá chênh lệch so với số lượng Tu hành Giả.

Trong thời đại Mạt Pháp này, e rằng cả Trung Quốc cũng chỉ có hơn mười vạn Tu hành Giả.

Số lượng đã ít ỏi, tu vi cao trong số này còn chiếm tỷ lệ vô cùng nhỏ.

“Không sai, Người biến dị và Thú biến dị nhiều hơn Tu hành Giả quá nhiều.” Thẩm Trạch Thiên gật đầu.

Các loại súng thông thường còn có thể gây ra chút uy hiếp tới Người và Thú biến dị cấp D, ba cấp còn lại thì chỉ có thể dựa vào Tu hành Giả để đối phó.

Thẩm Trạch Thiên nói tiếp: “Ưu thế lớn nhất của chúng ta lúc này là tinh thần đoàn kết, chúng ta tiến hành đối phó với Đối tượng biến dị dưới sự chỉ huy của Liên Minh, trong khi đó Người biến dị và Thú biến dị còn năm bè bảy mảng, đơn phương tác chiến, nếu bọn chúng đoàn kết lại thành tổ chức có quy mô lớn rồi tiến công thì mới là điều đáng sợ nhất.”

“Liên minh Tu Hành Giả đang lo lắng điểm này, dù sao Người biến dị cũng có năng lực tư duy độc lập, cho nên việc chúng đoàn kết với nhau là hoàn toàn có khả năng.”

Nói tới đây, buồng xe rơi vào trầm mặc.

Chốc lát sau, Thẩm Trạch Thiên lên tiếng xua tan cái im lặng: “Liên Minh đã quyết định mở rộng quy mô, cơ quan chức năng cũng sẽ toàn lực ủng hộ Liên Minh tăng số lượng Tu hành Giả.”

“Nhưng thời đại Mạt Pháp này không dễ gì tăng số lượng Tu hành Giả nhỉ?” Lâm Mộc tò mò hỏi.

Thẩm Trạch Thiên bỗng nở nụ cười: “Tiểu sư đệ, nói cho cậu biết một bí mật. Hơn một tháng qua, Liên Minh không tiếc bất cứ giá nào để tiến hành nghiên cứu thi thể của Người và Thú biến dị. ”

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

"Hiện tại, bên Liên Minh phát hiện có thể chiết xuất ra một loại chất đặc biệt từ máu của Đối tượng biến dị, tạm gọi là Huyết Tinh, loại vật chất này chứa năng lượng dồi dào, đương nhiên còn có thể chiết xuất đến độ không còn tạp chất.”

“Tu sĩ hấp thu Huyết Tinh còn có thể nâng cao tu vi! Hiệu quả như hấp thu linh khí từ các loại dược liệu Thiên Tài Địa Bảo rồi luyện hóa và tu luyện vậy!”

“Còn có chuyện này ư?” Lâm Mộc kinh ngạc.

Tu hành Giả ngày càng mai một chính vì không khí trong thời đại Mạt Pháp chứa quá ít Linh khí, tốc độ hấp thu để tu luyện chậm chạp vô cùng.

Nếu tìm được thứ có thể thay thế cho Linh khí phụ trợ quá trình tu luyện thì quả là tin vui cho Tu hành Giả.

Phải biết rằng hấp thu Linh khí từ dược liệu Thiên Tài Địa Bảo sẽ tăng nhanh quá trình tu luyện, nhưng trong thời đại Mạt Pháp, Thiên Tài Địa Bảo vô cùng hiếm có khó tìm.

“Chất lượng Huyết Tinh thu được từ Người biến dị và Thú biến dị có cấp độ khác nhau cũng sẽ không giống nhau, đương nhiên chất lượng tăng lên tương đương với cấp độ tăng lên rồi.”

“Huyết Tinh được tinh luyện từ thi thể Đối tượng biến dị cấp D chính là Huyết Tinh cấp D.”

Lâm Mộc cảm khái: “Sư huynh, vậy thì con đường tu luyện sẽ thay đổi vì sự xuất hiện của đối tượng biến dị rồi!”

Thẩm Trạch Thiên nói: “Trước mắt hiệu quả tinh luyện còn thấp, quá trình tinh luyện cũng khó khăn. Bên phòng thí nghiệm chỉ tinh luyện được một mẫu Huyết Tinh mỗi ngày. Nhưng Liên minh Tu Hành Giả đã triệu tập nhân tài khoa học về nghiên cứu và nâng cao hiệu suất tinh luyện rồi. Hơn nữa còn xây dựng nhiều phòng thí nghiệm để mở rộng quy mô.”

Thẩm Trạch Thiên nói rồi đưa Lâm Mộc rời khỏi Đô thị.

Theo như Thẩm Trạch Thiên giới thiệu, Tổng bộ của Liên minh nằm ở ngoại thành, nơi có linh khí dồi dào.

Dù sao Liên minh Tu Hành Giả cũng là tổ chức tu luyện, chọn địa điểm đặt tổng bộ ở ngoài Đô thị là điều rất bình thường.

Lâm Mộc phát hiện ra việc kiểm tra ra vào Đô thị vô cùng nghiêm ngặt.

Bên ngoài thành xây dựng một bức tường cao, có nhiều người đi tuần.

Sư huynh có thẻ thông hành nên ra khỏi thành phố thuận lợi.

Sau khi lái xe ra khỏi thành phố khoảng một giờ, xe chạy vào một thung lũng.

Trong thung lũng, có một dãy các tòa nhà.

Nơi này chính là Tổng bộ của Liên minh Tu Hành Giả.
Chương 253: Đạo Sư

Lâm Mộc cảm nhận được Linh khí nơi này dồi dào hơn bên ngoài rất nhiều.

Đây hẳn là mảnh đất lành để tu luyện.

“Tiểu sư đệ, cậu đến gia nhập Liên Minh cũng đúng lúc lắm, bây giờ Liên minh Tu Hành Giả đang muốn bồi dưỡng số lượng lớn nhân tài, có lẽ cậu còn được nhận thêm chút thu nhập, trước nay chưa từng có ưu đãi này đâu đấy.” Thẩm Trạch Thiên nói.

“Thật sao?” Hai mắt Lâm Mộc lấp lánh.

Có Thẩm Trạch Thiên dẫn đường, Lâm Mộc thuận lợi tiến vào Tổng bộ của Liên minh.

“Mỗi thành viên của Liên Minh đều có cấp bậc riêng, chia thành, Thành viên Liên minh sơ cấp, Thành viên Liên minh cao cấp, Thành viên Liên minh đặc cấp, Thanh tra viên, Nghị Trưởng. Cao hơn nữa chính là Phó Minh chủ và Minh chủ rồi,” Thẩm Trạch Thiên vừa đi vừa giới thiệu.

Lâm Mộc vừa nghe Sư huynh giới thiệu vừa quan sát Tổng bộ của Liên minh.

Nơi đây được xây dựng khá hiện đại, khác xa với những tòa nhà cổ kính Tuyết Sơn Phái.

Có một sân tập lớn trong liên minh, xung quanh có một số tòa nhà, chính giữa sân tập là lá cờ quốc gia bay phấp phới.

Toàn bộ Liên Minh giống như một trường học.

Qua lời giới thiệu của Sư huynh, Lâm Mộc biết thêm, các tu sĩ muốn gia nhập Liên Minh, đặc biệt là gia nhập Tổng bộ của Liên minh đều phải thông qua khảo nghiệm vô cùng nghiêm ngặt.

Dù sao trong thời đại Mạt Pháp này, Liên Minh cũng không thừa thãi tài nguyên, cho nên thay vì quan tâm tới số lượng, Liên Minh chỉ chú trọng chất lượng, chính là những tu sĩ có thực lực tốt.

Có điều tình thế hiện nay, Liên Minh phải mở rộng quy mô tuyển tu sĩ, vì vậy độ khó khi gia nhập Liên Minh cũng giảm đi nhiều.

Lâm Mộc có Huân chương chiến công hạng ba của Liên Minh, cộng thêm tu vi Linh Phách Cảnh, nên không cần tham gia khảo nghiệm mà được tuyển thẳng vào nơi này.

Thẩm Trạch Thiên đưa Lâm Mộc đến một tòa nhà lớn nơi người mới đến đăng ký báo danh.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Thông thường, sau khi các tu sĩ đến đăng ký, chỉ cần phù hợp yêu cầu, căn cứ theo thực lực và một số yếu tố tổng hợp khác, Liên Minh liền sắp xếp cho tu sĩ tham gia khảo nghiệm.

Thông qua khảo nghiệm sẽ được chính thức gia nhập Liên Minh.

Sau khi cung cấp thông tin về thực lực và tư liệu liên quan, Lâm Mộc đưa ra Huân chương chiến công hạng ba.

Cô gái phụ trách đăng ký nói: “Lâm Mộc, anh phù hợp với các yêu cầu được miễn tham gia khảo nghiệm của Liên Minh, bây giờ, anh chính thức trở thành Thành viên tiêu chuẩn của Liên minh. ”

Sau đó cô ta đưa cho Lâm Mộc một tấm lệnh bài: “Đây là lệnh bài Liên Minh, tiếp theo anh hãy tìm một Đạo Sư.”

“Tìm Đạo Sư?” Lâm Mộc ngẩn người, không hiểu ý cô gái kia.

Thẩm Trạch Thiên nói: “Sư muội, đây là Tiểu sư đệ của anh, để anh dẫn cậu ấy đi tìm Đạo Sư, không phiền em nữa.”

“Thanh tra Thẩm, phiền anh rồi.” Cô gái kia khách sáo nói.

“Tiểu sư đệ, đi thôi.” Thẩm Trạch Thiên dẫn Lâm Mộc rời đi.

Thẩm Trạch Thiên nói: “Tiểu sư đệ, theo quy tắc của Liên Minh, mỗi tu sĩ gia nhập Liên minh Tu Hành Giả đều cần tìm một Đạo Sư, vị Đạo Sư này sẽ dẫn dắt Thành viên mới của Liên ming ba tháng, sau ba tháng, Đạo Sư sẽ đánh giá cấp bậc, và thành viên mới sẽ chính thức trở thành một Thành viên Liên minh.”

“Đương nhiên, nếu Đạo Sư đánh giá quá thấp liền bị gạt ra khỏi Liên Minh.”

“Thông thường Linh Ý Cảnh chỉ có thể tìm Linh Phách Cảnh làm Đạo Sư, còn Tiểu sư đệ là Linh Phách Cảnh sơ kỳ, có thể tìm Nghị Trưởng làm Đạo Sư.”

“Đạo Sư có cấp bậc càng cao càng cho Tiểu sư đệ nhiều tài nguyên và lợi ích.”

“Tiểu sư đệ, cậu định tìm ai làm Đạo Sư của mình? Cậu có thể chủ động lựa chọn một vị Đạo Sư, đương nhiên còn phải xem vị Đạo Sư ấy có đồng ý thu nhận cậu hay không. Nếu tất cả Nghị Trưởng không chịu nhận cậu, cậu chỉ có thể tìm Thanh tra viên làm Đạo Sư mà thôi.”

Lâm Mộc cười khổ: “Em là người mới còn lạ lẫm, anh giới thiệu giúp em đi.”

Thẩm Trạch Thiên nói: “Thực ra các Nghị Trưởng không thích làm Đạo Sư cho người mới, như này nhé, anh giới thiệu một Nghị Trưởng cho cậu, bây giờ sẽ đưa cậu qua gặp ông cụ, đương nhiên, anh không chắc chắn ông cụ có chịu thu nhận cậu hay không đâu nhé.”

“Nếu không có Nghị Trưởng nào thu nhận, Sư huynh sẽ làm Đạo Sư của cậu.”

Sư huynh nói rồi đưa Lâm Mộc tới trước một biệt thự.

Thẩm Trạch Thiên cho biết, chính sách của Liên minh Tu Hành Giả cho mỗi Nghị Trưởng một biệt thự để ở.

Sau khi vào biệt thự.

Lâm Mộc trông thấy một ông lão râu tóc bạc phơ trong sân.

Vị này chính là Nghị Trưởng của Liên Minh ư? Theo như Sư huynh nói, Nghị Trưởng đều là cường giả Kết Đan Cảnh! Đây là người có thể sống tới hai trăm tuổi đấy!

Đây là lần đầu Lâm Mộc gặp một cường giả Kết Đan Cảnh, đương nhiên anh không rõ cảnh giới của Sư phụ mình, cho nên không tính Sư phụ vào danh sách.

“Thẩm Trạch Thiên, có chuyện gì mà tới tìm tôi thế này?” Ông cụ hỏi.

“Vũ nghị trưởng, đây là Lâm Mộc – Tiểu sư đệ của tôi, cậu ấy mới gia nhập Liên Minh, muốn tìm một Nghị Trưởng làm Đạo Sư, tôi muốn giới thiệu Lâm Mộc cho Vũ nghị trưởng.” Thẩm Trạch Thiên nói.

“Ồ! Tìm tôi làm Đạo Sư à? Chắc cậu cũng biết yêu cầu của tôi rất cao nhỉ?”

Vị Vũ nghị trưởng này vừa nói vừa đưa mắt đánh giá Lâm Mộc.

Thẩm Trạch Thiên nói: “Vũ nghị trưởng, Tiểu sư đệ này của tôi cũng vô cùng xuất sắc, năm nay mới 25 tuổi đã đạt tới Linh Phách Cảnh sơ kỳ rồi!”

“Ồ! 25 tuổi đã có tu vi Linh Phách Cảnh sơ kỳ ư?” Vũ nghị trưởng nghe tới đây thì vô cùng hứng thú.

Ông cụ nhìn Lâm Mộc nói: “Thông thường muốn gia nhập Liên minh Tu Hành Giả phải thông qua khảo nghiệm, muốn nhận tôi làm Đạo Sư cũng phải trải qua thử thách, thử thách của tôi khó hơn khảo nghiệm của Liên minh Tu Hành Giả nhiều, cậu có nguyện ý thử không?”

“Vũ nghị trưởng, tôi nguyện ý thử!” Lâm Mộc trả lời.

Lâm Mộc tin Sư huynh giới thiệu người đáng tin cậy cho anh.

“Tôi không khảo nghiệm trình độ thực lực của cậu, mà khảo nghiệm phương diện khác.” Vũ nghị trưởng nói.

“Xin Vũ nghị trưởng nói rõ.” Lâm Mộc khách khí nói.

“Thiên phú và nghị lực, theo tôi thì đây mới là hai thứ quan trọng nhất với tu sĩ, vì vậy tôi sẽ khảo nghiệm cậu hai điểm này.” Vũ nghị trưởng nói rồi phất tay lấy ra một cuốn sách quý từ nhẫn trữ vật của ông cụ.
Chương 254: Khảo nghiệm

“Đây là sách quý Địa Giai Hạ Phẩm, trong vòng ba ngày cậu nắm vững được hai cấp độ đầu tiên thì coi như thông qua đợt khảo nghiệm thứ nhất của tôi. Sau đó tôi sẽ cho cậu thử khảo nghiệm thứ hai.” Vũ nghị trưởng nói rồi ném sách quý cho Lâm Mộc.

“Rõ!” Lâm Mộc lập tức nhận sách quý.

Tốc độ học sách quý nhanh hay chậm quả thực có liên quan tới thiên phú của một tu sĩ.

Lâm Mộc cũng không dám đảm bảo mình có thể tinh thông nội dung Vũ nghị trưởng yêu cầu trong vòng ba ngày, chỉ có thể nói sẽ tận tâm tận lực.

“Đi đi, ba ngày nữa tới gặp tôi.” Vũ nghị trưởng khoát tay.

“Vậy chúng tôi xin phép đi trước.” Thẩm Trạch Thiên nói.

Sau đó Thẩm Trạch Thiên đưa Lâm Mộc đến một tòa nhà lớn, sắp xếp cho anh một phòng ở.

Trong phòng.

“Tiểu sư đệ, cậu ở đây đọc sách, có việc gì cần thì tìm anh là được.” Thẩm Trạch Thiên nói.

“Sư huynh, làm phiền anh nhiều như vậy, thật cảm ơn anh.” Lâm Mộc nói.

Quả thực Sư huynh giúp đỡ Lâm Mộc quá nhiều, việc gì cũng đứng ra sắp xếp cho anh, quá trình gia nhập Liên Minh của Lâm Mộc nhờ có Thẩm Trạch Thiên mà tránh phải đi đường vòng.

“Anh chỉ có một mình cậu là Tiểu sư đệ, giúp đỡ là chuyện nên làm, hơn nữa trên đường tới Giang Nam đón cậu, Sư phụ cũng gọi điện dặn anh phải chăm sóc và hỗ trợ cậu khi ở Liên minh Tu Hành Giả.”

Lâm Mộc ngẩn người, chẳng ngờ Sư phụ còn dặn dò Sư huynh kỹ càng như vậy?

Sau khi Thẩm Trạch Thiên rời đi, Lâm Mộc lấy sách quý của Vũ nghị trưởng ra nghiên cứu.

Quả nhiên Liên Minh rất hào phóng, loại sách quý Địa Giai Hạ Phẩm này nếu đặt ở môn phái ẩn dật sẽ được coi như bảo bối rồi.

Vậy mà Vũ nghị trưởng lại đưa cho anh làm tài liệu khảo nghiệm?

Đương nhiên, sự hào phóng này còn liên quan tới cấp bậc tu sĩ mà Lâm Mộc tìm làm Đạo Sư, nếu tìm đến Thanh tra viên thì chắc chắn không thể nhận được tài liệu trân quý như này,

Lâm Mộc mở sách quý có tên gọi ‘Thanh Hồng Chưởng’ ra nghiên cứu.

Vốn là tài liệu Địa Giai Hạ Phẩm, nội dung trong sách này tuyệt nhiên cao cấp hơn Cực Băng Chưởng của Tuyết Sơn Phái nhiều.

Lâm Mộc nghiêm túc đọc sách.

Thanh Hồng Chưởng phân thành sáu cấp.

Với thực lực Linh Phách Cảnh hiện tại của Lâm Mộc, chỉ cần nắm vững đến cấp 3 là chuyện không quá khó khăn.

Lâm Mộc dành nguyên một ngày để nghiên cứu nội dung.

“Thử xem nào!” Lâm Mộc giơ tay toan ngưng kết nội lực thành Thanh Hồng Chưởng.

Nhưng mới ngưng kết được một nửa đã rạn nứt.

Lâm Mộc thử tới thử lui nhiều lần.

“Xem ra điều động nội lực sai rồi, sai chỗ nào nhỉ?” Lâm Mộc trầm ngâm suy nghĩ.

Theo hướng dẫn trong sách quý, lưu chuyển nội lực trong kỳ kinh bát mạch mới có thể thành công.

Lâm Mộc tiếp tục tìm kiếm vấn đề trong sách quý.

Sau đó anh thử thêm nhiều lần, tìm ra chỗ sai, tiến hành uốn nắn.

Thêm nửa ngày sau.

“Thanh Hồng Chưởng!” Lâm Mộc phóng nội lực ra ngoài cửa sổ.

Hồng quang xuất hiện, lập tức ngưng kết thành một Chưởng Ảnh màu đỏ sậm.

“Cấp một thành công rồi! ” Lâm Mộc vui vẻ nói.

“Tiếp theo phải luyện cấp hai và cấp ba!” Lâm Mộc đè nén niềm vui sướng trong lòng xuống, tiếp tục nghiên cứu nội dung.

Chỉ cần thành công ở cấp một đã chứng tỏ Lâm Mộc nắm được bí quyết, có điều cấp hai và cấp ba sẽ phức tạp hơn một chút.

Dẫu vậy, sau nửa ngày nữa, Lâm Mộc đã thành công đánh ra Thanh Hồng Chưởng cấp ba.

“Vừa hay đã hết hai ngày, có thể đi tìm Vũ nghị trưởng rồi.”

Lâm Mộc phấn khích ra khỏi nhà.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Lâm Mộc gọi điện cho Thẩm Trạch Thiên, sau khi hai người gặp nhau thì cùng tới biệt thự của Vũ nghị trưởng.

Trong sân biệt thự.

“Vũ nghị trưởng, tôi đã nắm được Thanh Hồng Chưởng cấp ba, đến đây để báo cáo lại kết quả cho người. ” Lâm Mộc nói.

“Mới hai ngày đã thành công ư? Thôi động thử xem nào?” Vũ nghị trưởng nhìn Lâm Mộc nói.

“Thanh Hồng Chưởng!” Lâm Mộc lập tức giơ tay đánh ra một chưởng, một Chưởng Ảnh đỏ sậm ngưng kết trên không, lóe ra ánh sáng chói mắt.

“Ồ, thiên phú không tồi, xem như đã hoàn thành khảo nghiệm thứ nhất.” Vũ nghị trưởng hài lòng gật đầu.

Vũ nghị trưởng đưa ra mốc thời gian ba ngày là đã xem xét kỹ, một tu sĩ có thiên phú tầm thường không thể nào học được bí quyết trong thời gian này được.

“Vũ nghị trưởng, xin hỏi khảo nghiệm thứ hai là gì?” Lâm Mộc hỏi.

“Tổng bộ của Liên minh có Trấn Tụ Linh hội tụ rất nhiều linh khí, nhờ vậy mà Liên minh Tu Hành Giả ta mới dồi dào linh khí hơn bên ngoài. ”

“Trong trấn có khu Nhãn Trấn là nơi áp lực rất lớn, cậu không được điều động nội lực, ở trong Nhãn Trấn này 24 giờ, xem như thông qua khảo nghiệm, tôi sẽ chính thức trở thành Đạo Sư của cậu. ”

Thẩm Trạch Thiên nghe vậy, mặt bỗng biến sắc: “Vũ nghị trưởng, các tu sĩ thông thường đều phải trải qua khảo nghiệm này khi muốn gia nhập Liên Minh, nhưng Linh Phách Cảnh cũng chỉ cần kiên trì 5 giờ đồng hồ là được tính thông qua.”

Thẩm Trạch Thiên lo lắng nói: “Người yêu cầu Lâm Mộc kiên trì trong 24 giờ, có phải quá lâu không?”

Có thể thấy Thẩm Trạch Thiên hiểu rõ về hình thức khảo nghiệm này.

“Đương nhiên khảo nghiệm mà tôi đưa ra phải khó hơn Liên Minh nhiều rồi, nếu cậu ta không kiên trì được thì cứ việc bỏ cuộc.” Vũ nghị trưởng đáp.

Sau đó ông cụ nhìn Lâm Mộc nói: “Tôi đã đưa ra nội dung khảo nghiệm lần hai rồi, khó khăn thế nào cậu cũng nghe Sư huynh cậu nói rồi đấy, thế nào, cậu có gan nhận thử thách này không?”

“Vũ nghị trưởng, tôi nguyện ý thử sức!” Lâm Mộc đáp.

“Tốt lắm, đi theo tôi.” Vũ nghị trưởng nói rồi đi ra ngoài.

Thẩm Trạch Thiên và Lâm Mộc cũng theo gót ông cụ.

Sắc mặt Thẩm Trạch Thiên rất khó coi, có lẽ anh ta quá lo lắng.

“Tiểu sư đệ, lát nữa nếu không thể kiên trì được thêm thì đi ra, đừng có cố gắng chống chọi quá nhé!”

“Sư huynh, em sẽ chú ý!” Lâm Mộc cười đáp.

Thẩm Trạch Thiên nghẹn họng: “Tiểu sư đệ, cậu vẫn cười được hả, cậu không biết kiên trì 24h ở nơi đấy khó khăn dường nào đâu.”
Chương 255: Nhãn Trấn!

Lâm Mộc nghe Thẩm Trạch Thiên nói vậy, đương nhiên ý thức được khảo nghiệm này không đơn giản.

Dưới sự dẫn dắt của Vũ nghị trưởng, Lâm Mộc đi đến cổng Tổng bộ của Liên minh.

Nhãn Trấn của Trấn Tụ Linh nằm ở nơi này.

“Nhìn thấy tứ trụ phía trước chưa?” Vũ nghị trưởng chỉ tay về phía trước.

Lâm Mộc nhìn lên, trên cột có bốn cột đá cao chừng mười thước, trên cột có khắc những dòng chữ phức tạp.

“Thấy rồi!” Lâm Mộc đáp.

Vũ nghị trưởng chắp hai tay sau lưng, nói: “Giữa bốn cột đá kia chính là Nhãn Trấn, cậu không được điều động nội lực mà phải dựa vào chính sức bền của cơ thể để chống chọi với áp lực nơi đó! Tất cả tu sĩ muốn gia nhập Liên minh Tu Hành Giả đều phải trải qua thử thách tương tự, chỉ khác nhau về thời gian.”

“Rõ.” Lâm Mộc trả lời rồi đi về phía trước.

Khi Lâm Mộc bước tới Nhãn Trấn, lập tức cảm nhận được một luồng áp lực lớn.

“Ồ. Cũng không khó chịu lắm nhỉ!” Lâm Mộc nghĩ thầm.

Tuy luồng áp lực này khiến cơ thể không mấy dễ chịu, nhưng anh cảm thấy vẫn nằm trong giới hạn chịu đựng của bản thân.

Vũ nghị trưởng gọi một Thanh tra viên vừa đi ngang qua.

“Thanh tra Lỗ, cậu qua đây một chút.” Vũ nghị trưởng vẫy tay.

“Vũ nghị trưởng.” Người được gọi là Thanh tra Lỗ vừa bước tới đã cung kính hành lễ.

“Thanh tra Lỗ, phiền cậu giám sát người mới kia giúp tôi, cậu ta là Lâm Mộc, cần phải kiên trì ở trong Nhãn Trấn 24 giờ đồng hồ, có kết quả thì cậu đến báo cho tôi.” Vũ nghị trưởng nói.

“Tuân mệnh!” Thanh tra Lỗ đáp.

Vũ nghị trưởng lập tức quay người rời đi, đương nhiên ông cụ không có ý đứng giám sát ở nơi này.

Thanh tra Lỗ dời ánh mắt về phía Thẩm Trạch Thiên: “Thanh tra Thẩm, anh cũng đứng đây giám sát à?”

“Tôi là Sư huynh của Lâm Mộc.” Thẩm Trạch Thiên chỉ nhìn phía trước, không thèm liếc Thanh tra Lỗ.

“Hóa ra Lâm Mộc kia là Tiểu sư đệ của anh. Không lẽ chính anh là người giới thiệu cậu ta cho Vũ nghị trưởng đấy à? Người Sư huynh là anh sao lại bẫy chính sư đệ của mình thế, kiên trì 24 giờ trong Nhãn Trấn ư? Đùa cái kiểu gì vậy?” Thanh tra Lỗ nói.

“Ngậm miệng lại đi.” Thẩm Trạch Thiên sa sầm mặt.

Khi trước gia nhập liên minh, Thẩm Trạch Thiên tìm một Thanh tra viên làm Đạo Sư cho mình.

Bây giờ Lâm Mộc gia nhập liên minh, đương nhiên anh ta muốn giới thiệu Nghị Trưởng làm Đạo Sư cho Lâm Mộc rồi. Anh ta biết Vũ nghị trưởng là người có trách nhiệm, nhưng đâu ngờ ông cụ lại đưa ra khảo nghiệm khó nhằn đến vậy. Điều này khiến Thẩm Trạch Thiên cảm thấy có đôi phần tự trách.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Một khi Lâm Mộc không vượt qua được khảo nghiệm mà Đạo Sư đưa ra, trong hồ sơ của anh ở Liên minh Tu Hành Giả sẽ ghi lại kết quả thất bại này.

Ghi chép thất bại chẳng những không vinh quang gì, còn ảnh hưởng tới việc Lâm Mộc tìm Đạo Sư khác, thậm chí ảnh hưởng đến các vấn đề như bình xét cấp bậc và lương sau này..

“Thanh tra Thẩm, anh bẫy chính sư đệ của mình còn không cho người khác bình luận sao?” Thanh tra Lỗ nói.

Rõ ràng Thanh tra Lỗ không hợp với Thẩm Trạch Thiên.

“Hừ, sao anh chắc chắn Tiểu sư đệ của tôi không thể hoàn thành khảo nghiệm chứ?” Thẩm Trạch Thiên nói.

“Còn phải nói hả? Đừng nói 24 giờ, cậu ta còn chẳng thể kiên trì nổi mười hai giờ ấy!” Thanh tra Lỗ cười nói.

Thẩm Trạch Thiên không đáp lời, chỉ lặng lẽ nhìn Lâm Mộc ở phía trước, trong lòng anh ta vô cùng lo lắng cho Lâm Mộc.

Chừng một giờ sau, sắc mặt Lâm Mộc bắt đầu thay đổi.

“Khảo nghiệm này quả nhiên không đơn giản!” Lâm Mộc thầm than không ổn.

Ban đầu anh chỉ cảm nhận được luồng áp lực, nhưng trong cơ thể chỉ cảm thấy không mấy dễ chịu.

Thời gian trôi đi, Lâm Mộc dần thấy khó chịu.

Giống như vác thứ gì đó không nặng trên lưng, khi mới bắt đầu vô cùng dễ dàng. Nhưng vác lâu rồi sẽ thấy lưng đau eo mỏi, điều này vốn là một đạo lý rồi.

Sau một giờ kiên trì trong Nhãn Trấn, Lâm Mộc đã ý thức được vấn đề này.

Điểm khó của thử thách nằm ở thời gian! Cảm giác khó chịu sẽ tăng lên từng chút một khi thời gian trôi qua.

Mấy thành viên trong liên minh đi qua lối này, trông thấy hai vị Thanh tra viên cùng giám sát một người thì tò mò đưa mắt nhìn vài lần.

Thậm chí còn có thành viên dò la xem vị Thanh tra viên nào là Đạo Sư đưa ra khảo nghiệm cho người mới kia, khi biết đây là thử thách của Vũ nghị trưởng, yêu cầu phải kiên trì tới 24 giờ trong Nhãn Trấn, đám người không khỏi chắc lưỡi hít hà.

“Gì cơ? Ở trong Nhãn Trấn lâu như vậy ư? Sao mà làm được?”

“Người mới này thật đáng thương, vừa tới liên minh đã phải tiếp nhận khảo nghiệm khó nhằn tới vậy!”

“Ai bảo cậu ta chọn Nghị Trưởng làm Đạo Sư? Có điều khảo nghiệm của Vũ nghị trưởng quá khó nhằn rồi!”

Đám người đứng xem không khỏi cảm khái.

Phần lớn thành viên liên minh đứng xem đều nhanh chóng rời đi, dù sao họ cũng biết đây là khảo nghiệm không có khả năng hoàn thành.

Nhưng vẫn còn một số ít đứng lại để quan sát.

Ba giờ sau.

Trán Lâm Mộc đã túa vài giọt mồ hôi.

Theo như Sư huynh nói, tu sĩ khác muốn gia nhập Tổng bộ của Liên minh đều phải trải qua khảo nghiệm gì đó, còn Linh Phách Cảnh thì được sắp xếp thử thách kiên trì năm giờ đồng hồ trong Nhãn Trấn.

Giờ mới thấy năm giờ đã là khảo nghiệm khó nhằn rồi.

Lâm Mộc mới ngồi nơi này được ba giờ mà cả người đã đau mỏi, theo quy tắc, anh không được thôi động nội lực để chống lại luồng áp lực, chỉ có thể dựa vào sức bền và ý chí của bản thân để chống cự thôi.

Khảo nghiệm của anh còn phải thực hiện trong thời gian hai tư giờ!

Luồng áp lực vẫn không ngừng ập tới đè nặng lên anh.

Nếu yêu cầu ngồi đây năm hay bảy giờ đồng hồ, Lâm Mộc còn thấy mình có thể kiên trì, nhưng nghĩ tới con số hai tư giờ, trong lòng anh không khỏi tuyệt vọng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK