• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 151: Phần thưởng tới tay

“Sao vậy đạo trưởng Hoàng.” Lâm Mộc vươn tay quơ quơ trước mặt Đạo trưởng Hoàng.

Đạo trưởng Hoàng liền tỉnh táo lại.

“Tiền bối Lâm, anh...anh vừa mới cầm Xích Nguyệt Đỉnh ra khỏi Linh Xà Phái sao?” Đạo trưởng Hoàng nuốt nước miếng, giọng nói sắc bén tỏ vẻ kinh hãi.

“Ừ, kỳ quái lắm sao?” Lâm Mộc nhẹ nhàng viết.

“Đương nhiên… Đương nhiên là kỳ quái, anh lợi hại quá!” Đạo trưởng Hoàng giơ ngón tay cái lên.

“Mau lái xe đi.” Lâm Mộc cười nói.

"Được được được."

Đạo trưởng Hoàng vội vàng khởi động xe, nhưng g trong lòng càng ngày càng chấn động mạnh.

Trước đó Lâm Mộc nói cho anh ta biết Hồ Thiên Sát đã cho anh một cơ hội bất ngờ, nhưng dù sao anh ta cũng không có ở đó, cũng không dám chắc đúng hay không.

Nhưng bây giờ thì khác, anh ta đang tận mắt nhìn Lâm Mộc ôm cái đỉnh xuống núi, điều này khiến cho anh ta vô cùng chấn động!

Tuy rằng không biết Lâm Mộc làm như thế nào, nhưng anh ta càng ngày càng cảm thấy Lâm Mộc thật không đơn giản!

Sau khi rời khỏi Linh Xà Phái, Đạo trưởng Hoàng lái xe cả đêm đến Nhà họ Chu.

Sáng sớm hôm sau.

Nhà họ Chu, trong phòng khách.

“Ba, ba nói xem tên Lâm Mộc đó thật sự sẽ đến Linh Xà Phái lấy được cái đỉnh thật sao?” cô gái mặc vest nói.

"Cậu ta là Linh Ý Cảnh trung kỳ, tuy rằng mạnh mẽ, nhưng Linh Xà Phái có ba người đạt Linh Ý Cảnh, trưởng môn là Linh Ý Cảnh đỉnh phong, cậu ta lấy cái gì để đấu lại chứ? Hôm qua cậu ta đồng ý tiếp nhận nhiệm vụ, phần lớn là do không muốn bị mất mặt trước chúng ta thôi. ”Gia chủ Nhà họ Chu nhàn nhã uống trà.

"Gia chủ! Gia chủ!"

Một thành viên trong gia tộc đột nhiên bước nhanh vào phòng khách.

“Sao lại gấp gáp như vậy?” Gia chủ Nhà họ Chu ngẩng đầu.

"Đỉnh! Đỉnh!"

"Người hôm qua hôm nay lại đến, trên tay còn cầm Xích Nguyệt Đỉnh, đang đứng ở cửa muốn gặp!"

Các thành viên trong gia tộc đều vội đến nỗi không nói được gì.

Gia chủ nhà họ Chu nghe vậy, tách trà trong tay lập tức rơi xuống, "choang" một tiếng rơi xuống đất.

"Cậu ta mang Xích Nguyệt Đỉnh tới? Đó là thật sao?!" Gia chủ nhà họ Chu sắc bén hỏi.

"Gia chủ, anh ta nói là Xích Nguyệt Đỉnh, không đoán chắc được là thật hay giả, gia chủ phải nhìn tận mắt mới biết được!"

"Con gái, đi! Chúng ta ra cửa!"

Gia chủ nhà họ Chu đứng dậy nhanh chóng đi ra cửa.

Ông ta hoàn toàn không thể tin được cho đến khi tận mắt nhìn thấy Xích Nguyệt Đỉnh!

Ngoài cửa Nhà họ Chu.

Lâm Mộc đặt chiếc đỉnh xuống đất, sau đó đứng đợi cùng với Đạo trưởng Hoàng.

Két!

Cửa lớn Nhà họ Chu đột nhiên mở ra, Gia chủ nhà họ Chu cùng con gái vội vàng chạy ra.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

"Xích Nguyệt Đỉnh! Haha, đúng là Xích Nguyệt Đỉnh!"

Sau khi nhìn thấy Xích Nguyệt Đỉnh, Gia chủ nhà họ Chu nhanh chóng chạy tới bên cạnh, không ngừng lấy tay vuốt ve, vui vẻ đến mức không kìm được.

Đương nhiên ngay lập tức ông có thể biết được đây là Xích Nguyệt Đỉnh thật!

“Gia chủ nhà họ Chu, tôi đã lấy Xích Nguyệt Đỉnh về cho ông rồi, ông có thể cho tôi bất kì thứ gì tôi muốn sao?” Lâm Mộc nói.

Giọng nói chất vấn của Lâm Mộc đánh thức Gia chủ nhà họ Chu đang chìm đắm trong hưng phấn và vui sướng.

"Lâm Mộc, không ngờ, cậu.. cậu thật sự có thể lấy lại Xích Nguyệt Đỉnh cho Nhà họ Chu tôi! Xem ra cậu rất có tài!"

Gia chủ nhà họ Chu nhìn Lâm Mộc, ánh mắt lập tức thay đổi.

"Tôi phải xin lỗi cậu, là tôi đã đánh giá thấp cậu rồi!"

Gia chủ nhà họ Chu lập tức cúi đầu trước Lâm Mộc.

Lúc này tâm trạng của Gia chủ nhà họ Chu cũng giống như Đạo trưởng Hoàng, ông ta không thể ngờ được Lâm Mộc chỉ mới ở Linh Ý Cảnh trung kỳ lại có thể đoạt lại Xích Nguyệt Đỉnh từ tay Linh Xà Phái, hơn nữa Lâm Mộc vẫn bình an vô sự!

“Gia chủ nhà họ Chu không cần khách sáo như vậy, ông cứ giữ lời hứa là được rồi.” Lâm Mộc nói.

"Tất nhiên rồi!"

"Lâm Mộc, mời vào trong!"

Động tác mời nhiệt tình của Gia chủ nhà họ Chu cho thấy thái độ của ông ta đối với Lâm Mộc cũng rất khác lần trước.

Gia chủ nhà họ Chu ra lệnh mang Xích Nguyệt Đỉnh vào Nhà họ Chu, sau đó nhiệt tình đón tiếp Lâm Mộc đi vào Nhà họ Chu.

Đối với Nhà họ Chu, lấy lại Xích Nguyệt Đỉnh có ý nghĩa rất lớn, để Nhà họ Chu tiếp tục luyện hóa một số dược liệu quý giá.

Bên trong phòng khách Nhà họ Chu.

“Con gái, con rót trà cho hai vị khách quý đi, ba đi lấy dược liệu.” Gia chủ nhà họ Chu dặn dò xong liền vội vàng rời đi.

Lâm Mộc cũng không lo lắng Gia chủ nhà họ Chu sẽ lừa gạt anh hay gì cả.

Dù sao sức mạnh của anh cũng nằm ở đây.

Con gái của Gia chủ nhà họ Chu đích thân bưng trà nóng cho Lâm Mộc và Đạo trưởng Hoàng.

Khoảng năm phút sau, Gia chủ nhà họ Chu trở lại phòng khách, trên tay còn cầm hai cái hộp gỗ. Sau đó ông ta trực tiếp đưa cho Lâm Mộc.

“Đạo hữu Lâm Mộc, đây là Linh Chi bảy trăm năm, mời xem qua.” Gia chủ nhà họ Chu mở hộp gỗ đầu tiên ra trước mặt Lâm Mộc.

“Được.” Lâm Mộc liếc mắt.

“Đã xác minh là đúng, hiện tại tôi giao lại cho cậu.” Gia chủ nhà họ Chu giao cho Lâm Mộc.

Lâm Mộc cầm lấy hộp gỗ.

Gia chủ nhà họ Chu mở ra một hộp gỗ khác: "Đây là dược liệu Nhân Giai Thượng Phẩm, Hỏa Lôi Thảo, xin mời xem một chút."

Lâm Mộc liếc mắt nhìn rồi lại gật đầu.

“Đã xác minh là đúng, tôi cũng giao Hỏa Lôi Thảo cho cậu!” Gia chủ nhà họ Chu đưa hộp gỗ cho Lâm Mộc.

Lấy được hai thứ này, đó là phần thưởng của Lâm Mộc cho nhiệm vụ này.

"Gia chủ nhà họ Chu, sau lần giao dịch này, hiện tại chúng ta là người quen đúng không? Sau này nếu tôi cần thứ gì, ông có thể cho một người quen như tôi chứ?" Lâm Mộc cười.

"Haha, đương nhiên! Đã là người quen rồi, tôi nhất định sẽ giữ lời!" Gia chủ nhà họ Chu cười nói.

Là một người tu luyện Tán Tu, không chỉ có thể đạt tới Linh Ý Cảnh trung kỳ, còn có thể lấy Xích Nguyệt Đỉnh trở lại mà vẫn nguyên vẹn, những điều đó đã đủ để khiến Gia chủ nhà họ Chu khâm phục Lâm Mộc.

“Gia chủ nhà họ Chu, tôi còn có việc phải làm, không làm phiền ông nữa, tôi xin phép đi trước.” Lâm Mộc đứng dậy chào tạm biệt.

Hiện tại đã có trong tay đồ mình cần rồi, đương nhiên Lâm Mộc phải vội vàng trở về nhờ Sư phụ giúp luyện chế đan dược.

"Tôi tiễn cậu."

Gia chủ nhà họ Chu tiễn Lâm Mộc ra khỏi cửa.

Cho đến khi Lâm Mộc đã đi khuất bóng.

“Lâm Mộc này thật không đơn giản.” đáy mắt thâm thúy của Gia chủ nhà họ Chu lóe lên.

“Con gái cũng không ngờ rằng anh ta có thể hoàn thành nhiệm vụ.” Cô gái mặc vest bên cạnh cũng cảm thán.

Ở bên kia.

Sau khi Lâm Mộc rời đi, trước tiên anh cũng theo Đạo trưởng Hoàng trở lại Ninh Đô, lấy những dược liệu khác từ chỗ Giám đốc Mai, sau đó tự mình lái xe đi thẳng đến Đạo quán Ngọa Long.
Chương 152: Phạt Cốt Tẩy Tủy

Đạo quán Ngọa Long, bên trong võ đường.

“Sư phụ, con thu thập xong dược liệu rồi.” Lâm Mộc nói với Sư phụ.

Sư phụ quay đầu nhìn Lâm Mộc: "Tốc độ khá nhanh đấy, mang tới đây, bây giờ ta làm cho con."

"Sư phụ, tất cả thảo dược người muốn đều ở trong túi này."

"Đúng rồi Sư phụ, lần này con cũng không ngờ đã đạt được một thứ."

Từ trong túi, Lâm Mộc lấy ra hộp gỗ đựng cỏ, mở ra.

Sư phụ liếc mắt nhìn: "Hỏa Lôi Thảo? Ở thời đại này, có thể coi như một loại dược liệu tốt."

Sư phụ không hỏi Lâm Mộc là anh lấy ở đâu.

“Sư phụ, Hỏa Lôi Thảo này là dược liệu cao cấp nhân gian, còn Hàn Ngọc Linh Chi lúc trước thuộc loại dược liệu gì ạ?” Lâm Mộc tò mò hỏi.

“Địa giai thượng phẩm.” Sư phụ đáp.

"Địa giai thượng phẩm? Cách Thiên Giai không cũng xa nhỉ?" Lâm Mộc thầm hỏi.

Lâm Mộc đã đoán trước Hàn Ngọc Linh Chi chắc chắn là Địa giai, nhưng không ngờ là Địa giai thượng phẩm.

Sư phụ lắc đầu: "Địa giai thượng phẩm nhìn như chỉ cách Thiên giai một bước, nhưng thực lực rất khác. Dược liệu Thiên giai sở hữu tác dụng mạnh hơn Địa giai rất nhiều, nhưng tiếc là gần như đã tuyệt chủng trong thế giới ngày nay. "

“Thiên giai đã gần như tuyệt chủng, vậy không phải Địa giai là quý giá nhất rồi sao?” Lâm Mộc nói.

“Đương nhiên.” Sư phụ gật đầu.

“Sư phụ, Hỏa Lôi Thảo này có công dụng gì? Sư phụ muốn làm gì tiếp theo ạ?” Lâm Mộc hỏi.

"Hỏa Lôi Thảo là Nhân giai thượng phẩm, nhìn có vẻ chỉ kém Địa giai một bước, nhưng rất khác so với Địa giai, con có thể trực tiếp hấp thụ Linh khí chứa trong thực vật đó, không cần giả kim, dược liệu Địa giai có đủ giá trị giả kim thuật. "

Tầm nhìn của Sư phụ rõ ràng là rất cao.

“Vâng.” Lâm Mộc đáp.

Sư phụ nói: "Ngoài dược liệu, bí kíp và pháp khí cũng được phân loại giống nhau, thì cũng đều được chia thành ba hạng lớn: Nhân giai, Địa giai, Thiên giai. Mỗi hạng lại chia thành hạ phẩm, trung phẩm và thượng phẩm."

"Những người còn chưa đạt tới cấp độ Nhân giai, thì gọi Tạp giai, còn bình thường nhất thì đều có các tên gọi khác nhau."

"Những bí tịch con thường gặp trên thế gian này như pháp bảo hay các giai khác, nhân giai cũng là không tệ rồi."

Lâm Mộc tò mò hỏi: "Sư phụ, vậy 'Lưu Quang Quyết' mà con học là ở giai phẩm nào ạ?"

"Địa giai hạ phẩm."

Sư phụ nói tiếp: "Trong số Ẩn Môn, đa số là đều Nhân giai, còn Địa giai hạ phẩm thì rất ít. Đối với ngươi, Lưu Quang Quyết bây giờ là đủ rồi. Nếu ngươi có thể bước vào Linh Phách Cảnh, ta sẽ cho bạn những bí tịch tốt hơn. "

“Hóa ra là Địa giai hạ phẩm.” Lâm Mộc sửng sốt.

Sau khi nhận dược liệu do Lâm Mộc thu thập được, Sư phụ ra lệnh không được quấy rầy trong phòng luyện kim đan, sau đó liền đi vào phòng luyện kim đan.

Lâm Mộc lấy Hỏa Lôi Thảo ra để hấp thụ Linh khí thực vật của nó trong võ đường.

Qua nửa ngày, Lâm Mộc cũng đã làm xong.

"Không tệ, đã cung cấp cho ta khoảng mười phần trăm cơ sở tu luyện để đột phá đến Linh Ý Cảnh đỉnh phong."

Lâm Mộc cho rằng từ Linh Ý Cảnh trung kỳ đến đỉnh phong, trong Cảnh Giới này, cơ sở tu luyện phải được tu luyện toàn bộ mới có thể đột phá.

Đừng coi thường thành tích này, nếu Lâm Mộc tự mình tu luyện thì phải mất nửa năm.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Một đám Hỏa Lôi Thảo trực tiếp cứu nửa năm thời gian tu luyện của Lâm Mộc.

Không thấy tin tức từ phòng giả kim đan của Sư phụ, vì vậy Lâm Mộc đã đi đến ngọn núi phía sau, nơi anh ngồi thiền và tu luyện trên đỉnh núi phía sau, được sự hỗ trợ của Chí Tôn Tích, anh đã hấp thụ linh lực giữa trời đất này, đây cũng là núi Ngọa Long, nơi Linh khí dồi dào nhất.

Tuy rằng hấp thu và tu luyện chậm, nhưng tu sĩ bình thường cũng tu luyện như vậy, Lâm Mộc có được sự hỗ trợ của Chí Tôn Tích, nhanh hơn rất nhiều so với những tu sĩ khác.

Sau một ngày.

“Sư huynh Lâm Mộc, sư phụ gọi anh đến võ đường gặp người đấy.” Đệ tử làm việc vặt đến thông báo cho Lâm Mộc.

"Có vẻ đã xong rồi!"

"Được, tôi đi ngay!"

Lâm Mộc nhanh chóng xuống núi với sự mong chờ, anh tiến thẳng đến võ đường.

Bên trong võ đường.

Khi Lâm Mộc đi vào, sư phụ đã ngồi khoanh chân trong võ đường chờ anh.

“Sư phụ, mọi chuyện thuận lợi chứ ạ?” trong mắt Lâm Mộc tràn đầy chờ mong.

"Thuận lợi, ba viên đan dược đã làm xong, cầm lấy đi."

Sư phụ vung tay ném ba viên thuốc cho Lâm Mộc.

Lâm Mộc cầm lấy viên thuốc, thấy một viên màu xám bạc, hai viên kia màu trắng.

“Hai viên có màu giống nhau là Băng Tâm Đan, còn viên kia là Phạt Cốt Tẩy Tủy Đan, con có thể sử dụng Phạt Cốt Tẩy Tủy Đan bất cứ lúc nào.” Sư phụ giải thích.

“Đệ tử hiểu rồi, vậy đệ tử xin phép đi ngay ạ.” trong lòng Lâm Mộc vô cùng mong đợi.

Sau khi tạm biệt sư phụ, Lâm Mộc đi thẳng về phòng nơi anh từng ở trong đạo quán.

Dọc đường đi, Lâm Mộc chỉ chăm chú nhìn ba viên thuốc.

Hai viên Băng Tâm Đan này có ý nghĩa rất to lớn với Lâm Mộc.

Bởi vì sau khi chí tôn tích bị quá tải, Băng Tâm Đan có thể loại bỏ trạng thái yếu ớt, để Lâm Mộc có thể tiếp tục chiến đấu.

Giống như lúc trước khi đến Linh Xà Phái, nếu Lâm Mộc lựa chọn tấn công, lựa chọn ép buộc đối phương phải giao ra Xích Nguyệt Đỉnh.

Khi cuộc chiến bắt đầu, Lâm Mộc phải đối mặt với Linh Xà Phái, là Linh Ý Cảnh đỉnh phong, cho dù có sử dụng chí tôn tích quá sức để đánh bại Linh Xà Phái, Lâm Mộc cũng sẽ nhanh chóng rơi vào trạng thái yếu ớt, còn nếu hai Linh ý cảnh khác của Linh Xà Phái cùng công kích Lâm Mộc, chắc chắn Lâm Mộc sẽ thua!

Nhưng với hai Băng Tâm Đan này, mọi chuyện sẽ rất khác.

Nói cách khác, chỉ cần có Băng Tâm Đan này, chỉ cần không gặp cường giả có tu vi quá mạnh, căn bản Lâm Mộc có thể không sợ hãi.

Trước đó Lâm Mộc cũng có hơi e ngại.

Sau khi vào phòng, Lâm Mộc cất hai viên Băng Tâm Đan đi, sau đó lấy ra một viên Phạt Cốt Tẩy Tủy Đan.

"Đã đến lúc bắt đầu."

Lâm Mộc nuốt viên Phạt Cốt Tẩy Tủy Đan vào.

Sau khi Phạt Cốt Tẩy Tủy Đan nhập vào cơ thể, một cỗ năng lượng mạnh mẽ bộc phát, nhanh chóng lan đi khắp cơ thể Lâm Mộc.

Cảm giác này khiến Lâm Mộc cảm thấy rất kỳ quái.

Sau một ngày.

Trải qua một ngày chặt xương rửa tủy, thân thể Lâm Mộc bị phủ bởi một lớp đất đen.

Tất cả tạp chất và độc tố trong cơ thể Lâm Mộc đều được đào thải ra ngoài theo đường lỗ chân lông sau khi chặt xương, rửa tủy.

“Cuối cùng cũng kết thúc, thật sự rất thoải mái.” Lâm Mộc mở mắt ra nhìn chính mình.

Không ngờ cơ thể mình lại có thể bài tiết nhiều tạp chất và độc tố đến vậy.
Chương 153: Thanh Thương Phái tìm đến

Sau khi trải qua lần Phạt Cốt Tẩy Tủy này, Lâm Mộc cảm giác được các kinh mạch trong cơ thể anh được cường hóa và khai thông cực kỳ rõ rệt.

Kinh mạch chính là cơ sở nền tảng của quá trình tu hành nên việc kinh mạch được cường hóa và khai thông dĩ nhiên có ý nghĩa rất quan trọng.

Linh khí sẽ được hấp thụ trong quá trình tu luyện, sau đó nó sẽ đi một vòng khắp cơ thể qua hệ thống kinh mạch thì mới có thể chuyển hóa trở thành nội lực.

Khi kinh mạch được cường hóa và mở rộng không chỉ giúp gia tăng tốc độ hấp thụ linh khí mà còn giúp quá trình chuyển hóa diễn ra hiệu quả hơn, từ đó chất lượng của nội lực được tạo ra cũng ngày càng cao hơn.

Chất lượng của nội lực được tu luyện ra càng tốt thì sau này khi trải qua quá trình đột phá nhất định sẽ cảm thấy dễ chịu hơn.

Không chỉ kinh mạch thay đổi mà nay cả xương cốt cũng được cường hóa, ngay cả lục phủ ngũ tạng cũng được thanh tẩy.

Tóm lại, sau khi trải qua quá trình Phạt Cốt Tẩy Tủy, Lâm Mộc đã lột xác hoàn toàn.

“Tác dụng của Phạt Cốt Tẩy Tủy quả thật rất tuyệt vời!” – Lâm Mộc cảm nhân được sự thay đổi từ cơ thể mình, anh chắt lưỡi, xúc động nói.

Mặc dù Phạt Cốt Tẩy Tủy không thể lập tức giúp anh gia tăng tu vi và cảnh giới nhưng nhờ nó mà quá trình tu luyện của Lâm Mộc về sau có thể sẽ trở nên thuận buồm xuôi gió hơn rất nhiều.

Sau khi tự trải nghiệm Phạt Cốt Tẩy Tủy Đan và cảm nhận rõ được những hiệu quả sau đó, Lâm Mộc hoàn toàn không hối hận vì đã lựa chọn nó.

“Phải tắm ngay thôi!” – Toàn thân Lâm Mộc cực kì bẩn, anh thật sự không thể chịu đựng thêm nữa rồi.

Lâm Mộc nhanh chóng đứng dậy ra cửa.

Trong sân.

“Sư huynh, theo sự phân phó của sự phụ, đệ đã chuẩn bị xong nước tắm cho huynh.” – Một đệ tử tạp dịch nói.

“Sư phụ chu đáo vậy sao?” – Lâm Mộc cười toét miệng, sau đó đến trước thùng tắm rồi một phát nhảy thẳng vào.

…Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Núi tuyết Tịch Lĩnh, bên trong đại điện Tuyết Sơn Phái.

“Chưởng môn, đệ tử đi điều tra đã trở lại, theo những gì đệ tử thu thập được có thể xác định Lâm Mộc vẫn còn sống. Về phần tung tích của Nhị trưởng lão, Tứ trưởng lão hoàn toàn không tra được gì, cũng không tra ra được thông tin về người có cảnh giới cao đã giúp đỡ Lâm Mộc.” – Đại trưởng lão báo cáo.

“Chuyện quái gì đang xảy ra vậy!” – Sắc mặt chưởng môn Tuyết Sơn Phái căng thẳng.

Theo đánh giá của chưởng môn, trường hợp chính Lâm Mộc là người giết chết hai vị trưởng lão chắc chắn không thể xảy ra, đúng chứ? Ông ta đánh giá tình huống trên cùng lắm Lâm Mộc chỉ không thể xảy ra, cùng lắm Lâm Mộc chỉ dính líu sương sương, có thể sau lưng anh có một trở thủ có tu vi cao cường giúp đỡ, dù sao Nhị trưởng lão cũng ở Linh Ý Cảnh đỉnh phong!

“Chưởng môn, không xong rồi! Có biến lớn rồi!”

“Chuyện gì?” – Chưởng môn Tuyết Sơn Phái ngẩng đầu nhìn về phía đệ tử.

“Chưởng môn Thanh Thương Phái, mang … dẫn theo một đám người nữa, họ đang đứng trước cửa môn phái chúng ta! Yêu cầu được gặp chưởng môn ạ!” – Đệ tử gác cổng lo lắng nói.

“Hả? Cái gì cơ!?”

Chưởng môn Tuyết Sơn Phái sau khi nghe đệ tử báo lại, sắc mặc lập tức đại biến.

Đại trưởng lão cũng sửng sốt: “Chưởng môn Thanh Thương Phái, thật sự tìm đến Tuyết Sơn Phái chúng ta? Ông ta tới đây tìm Tuyết Sơn Phái chắc hẳn chính là muốn một câu giải thích rồi đòi bồi thường đây!”

“Tuyết Sơn Phái chúng ta hoàn toàn không làm chuyện gì có lỗi với họ, sao lại tính sổ lên đầu chúng ta? Quả thật hiếp người quá đáng!”

“Chưởng môn, người xem Thanh Thương Phái khẳng định sẽ không nghe chúng ta giải thích, hiện tại bọn họ cũng đã đến, chúng ta chỉ có thể nghĩ cách giải quyết thôi ạ!” – Đại trưởng lão vội vàng nói.

“Đại trưởng lão, ông đi gọi Tam trưởng lão, Ngũ trưởng lão, nhanh chóng tập trung tại cửa, bây giờ tôi sẽ qua đó trước!” – Chưởng môn Tuyết Sơn Phái dứt lời liền nhanh chóng đi ra ngoài.

Bây giờ, ông ta không còn tâm trí để nghĩ đến Lâm Mộc, Thanh Thương Phái tìm đến cửa, hiện tại, đây mới là chuyện cấp bách phải xử lý. Dù sao Lâm Mộc cũng không thể đụng tới Tuyết Sơn Phái còn Thanh Thương Phái quả thật là mối đe dọa nghiêm trọng.

Trước cửa Tuyết Sơn Phái.

Một người trung niên mặc một chiếc áo đạo sĩ màu xanh biếc, đứng ngay cửa, sau lưng ông ta còn có hơn chục người.

Tất nhiên người đứng đầu đó chính là chưởng môn Thanh Thương Phái.

“Chưởng môn Tuyết Sơn Phái, ông lập tức ra đây cho tôi! Đừng thử thách sức nhẫn nại của tôi!”

Chưởng môn Thanh Thương Phái chắp hai tay sau lưng, hét lớn vào khoảng không khiến âm thanh vang vọng khắp Tuyết Sơn Phái.

Trong nháy mắt, tiếng gào thét đó đã kinh động đến tất cả đệ tử bên trong Tuyết Sơn Phái.

“Chuyện gì đang xảy ra vậy? Không ngờ có người lại dám tới Tuyết Sơn Phái chúng ta kiếm chuyện? Tuyết Sơn Phái chúng ta chính là môn phái bí ẩn mạnh nhất Giang Nam đó!”

“Đi nhanh, mau ra cửa xem có chuyện gì!”

Các đệ tử sau khi nghe được động tĩnh như vậy thì hướng về phía cửa Tuyết Sơn Phái mà nhao nhao chạy tới.

Trước cửa, rất nhiều đệ tử Tuyết Sơn Phái đang tụ tập.

Chưởng môn Tuyết Sơn Phái cũng xuất hiện ở đây. Sau khi đến nơi, ông ta nhìn thấy một đám người Thanh Thương Phái rất đông đang đứng trước cửa.

“Chưởng môn Thanh Thương Phái, sao ông có thể hiếp người quá đáng như vậy? Dám đến tận tỉnh Giang Nam rồi kéo đến Tuyết Sơn Phái của bọn tôi gây rối.” – Sắc mặt Tuyết Sơn Phái âm trầm.

“Là Tuyết Sơn Phái các ông hiếp người quá đáng trước mới đúng, dám mò tới tỉnh Dương Hà cướp tài nguyên của bọn tôi. Các người dám chạy tới tỉnh Dương Hà, vì sao bọn tôi lại không dám tới tỉnh Giang Nam chứ?”

Âm thanh của chưởng môn Tuyết Sơn Phái như tiếng chuông rung, khí thế cực kì mạnh mẽ: “Tôi đã cho các ông thời gian để giải thích đồng thời thực hiện bồi thường cho những thiệt hại đã phát sinh nhưng các ông lại không có bất cứ hành động nào. Đoạt tài nguyên của Thanh Thương Phái, bị bọn tôi đoán ra được lại còn muốn giả bộ câm điếc sao? Nếu hôm nay Thanh Thương Phái không đến đây đòi một lời giải thích thì từ nay về sau mặt mũi môn phái chúng tôi để ở đâu?”

Lúc nãy, các vị trưởng lão còn lại của Tuyết Sơn Phái đã nhanh chóng chạy tới, đi đến bên cạnh chưởng môn Tuyết Sơn Phái.

Chưởng môn Tuyết Sơn Phái giận tím mặt: “Tôi lặp lại lần nữa, Tuyết Sơn Phái bọn tôi, tuyệt đối không phải kẻ làm ra chuyện này! Tất cả trưởng lão của Tuyết Sơn Phái đều đang ở đây, ông nhìn xem người đã cướp tài nguyên của các ông có ở đây không!?”

Một trưởng lão đứng sau lưng chưởng môn Thanh Thương Phái đi lên phía trước. Đây chính là trưởng lão đã đạt tới Linh Ý Cảnh đỉnh phong giao đấu với Lâm Mộc ở hồ Thiên Sát.

“Chưởng môn, kẻ cướp đoạt tài nguyên của chúng ta không có ở đây.” – Trưởng lão báo cáo lại với chưởng môn Thanh Thương Phái.

Chưởng môn Thanh Thương Phái gật đầu, sau đó ngẩng đầu lên nói: “Chưởng môn Tuyết Sơn Phái, ông thật sự nghĩ tôi ngu lắm sao? Ở đây chỉ có ba vị trưởng lão mà số trưởng lão của Tuyết Sơn Phái đâu chỉ có nhiêu đây! Những trưởng lão còn lại đâu, ông cố ý đem tên trưởng lão cướp tài nguyên của bọn tôi giấu đi, đúng chứ?”

Chưởng môn Tuyết Sơn Phái và ba vị trưởng lão sau khi nghe xong thì thật sự khổ tâm, bọn họ thật sự không biết phải giải thích thế nào cho hợp lý đây.

Chưởng môn Thanh Thương Phái đưa ra một tấm lệnh bài: “Vật này là của người Tuyết Sơn Phái khi tới cướp tài nguyên của Thanh Thương Phái bọn đã đánh rơi, đây chính là chứng cứ rõ ràng nhất! Các ông nhìn cho kỹ đi!”

Vừa dứt lời, chưởng môn Thanh Thương Phái lập tức ném nó đến trước mặt những thành viên Tuyết Sơn Phái.
Chương 154: Buộc phải thừa nhận

“Đây…đây đúng là lệnh bài của trưởng lão Tuyết Sơn Phải chúng ta.”

“Chuyện này thật sự do một trường lão nào đó từ môn phái chúng ta làm sao, cướp đoạt tài nguyên của Thanh Thương Phái cho nên Thanh Thương Phái mới tìm đến tận cửa tính sổ?”

Các đệ tử tụ tập xung quanh thấy tấm lệnh bài được ném ra, bọn họ liền bàn tán sôi nổi.

Chưởng môn nghe được những lời xì xào của các đệ tử phía sau, ông ta tức giận quát mắng:

“Đi vào cho ta! Đây không phải chỗ để hóng hớt đâu!”

Các đệ tử của Tuyết Sơn Phái bị dọa hết hết, bọn họ không dám ở lại nữa, nhanh chóng xoay người chạy vào bên trong.

Chưởng môn Tuyết Sơn Phái quay mặt lại, giải thích: “Khoảng thời gian trước, Tuyết Sơn Phái chúng tôi có hai vị trưởng lão đi làm nhiệm vụ nhưng sau đó đã mất tích, tôi nghi ngờ có kẻ đã chiếm đoạt lệnh bài của họ, cố ý giả mạo thành người của Tuyết Sơn Phái để gây ra chuyện này rồi lấy chúng tôi ra làm bia đỡ! Chuyện này cần phải điều tra kỹ lại cho nên cần thêm thời gian! Đây là nguyên nhân vì sao hiện tại chúng tôi chỉ có ba vị trưởng lão ở đây.”

Chưởng môn Thanh Thương Phái khoanh tay, tức giận nói: “Mẹ kiếp, thật là lươn lẹo! Tôi xem ông còn có thể bịa ra bao nhiêu lời nói láo nữa!”

“À còn nữa, kẻ đã chiếm đoạt tài nguyên của chúng tôi còn biết thi triển Cực Băng Chưởng, chuyện này ông giải thích thế nào đây?”

Chưởng môn Tuyết Sơn Phái tức đỏ mắt, phổi muốn nổ tung vì tức giận: “Khốn nạn, đã nói chuyện này không liên quan đến chúng tôi mà!”

Trời ơi! Tất cả những gì ông ta nói đều là sự thật, sao bọn họ lại không tin chứ?!

Đám người Thanh Thương Phái ánh mắt trở nên sắc bén khiến người ta rùng mình: “Ông nói chúng tôi khốn nạn? Đoạt tài nguyên của Thanh Thương Phái, chuyện đã sáng tỏ đến vậy còn không chịu nhận, đã vậy còn dám mắng chúng tôi? Vừa ăn cướp vừa la, các người muốn ép chúng tôi phải động thủ sao?”

“Chưởng môn, Tuyết Sơn Phái hiếp người quá đáng, chúng ta khô máu với họ đi!”

Những người đứng sau chưởng môn Thanh Thương Phái nhao nhao lên đòi chiến. Sắc mặt Đại trưởng lão Tuyết Sơn Phái đại biến, lập tức tiến lên ngăn cản: “Các vị xin giữ bình tĩnh! Bây giờ, chúng ta lao vào đập nhau thì đối với cả hai đều bất lợi!”

Sau đó, ông ta nghiêng đầu thì thầm với chưởng môn Tuyết Sơn Phái, khuyên nhủ: “Chưởng môn, chúng ta không thể cứng đối cứng với Thanh Thương Phái được đâu ạ.”

Hiện nay, hai vị trưởng lão Tuyết Sơn Phái đang mất tích, trong đó có cả Nhị trưởng lão, người vốn được xem là nòng cốt sức mạnh của Tuyết Sơn Phái, điều này làm thực lực tổng thể của Tuyết Sơn Phái suy giảm đi rất nhiều!

Thậm chí chưởng môn Tuyết Sơn Phái thực lực cũng thấp hơn chưởng môn Thanh Thương phái một bậc.

Nếu bây giờ hai bên lao vào choảng nhau, cho dù nơi đây là địa bàn của Tuyết Sơn Phái nhưng nhất định bọn họ vẫn bị thua thiệt, thậm chí thua nhiều là đằng khác.

“Tôi dĩ nhiên hiểu được điều này nhưng Thanh Thương Phái cứ bắt buộc chúng ta phải thừa nhận, phải giải thích, phải bồi thường, trong khi đó Tuyết Sơn Phái chúng ta không gây ra chuyện này, làm sao có thể thừa nhận được?” – Chưởng môn Tuyết Sơn Phái sắp điên mất thôi,

Ông ta rất tức giận, cục nợ từ trên trời rơi xuống, bị vu khống nhưng giải thích thì đối phương lại không tin, aaaaa!

Đại trưởng lão khuyên: “Chưởng môn, so sánh việc đi bồi thường với đánh nhau thì…, hay là chuyện này chúng ta cứ nhận là do mình làm đi. Chúng ta bồi thường, đem chuyện này chìm xuống chứ nếu đánh thật thì Tuyết Sơn Phái chúng ta chắc chắn sẽ chịu nhiều thua thiệt.”

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Chưởng môn Tuyết Sơn Phái nhắm hai mắt lại, trầm ngâm hai giây, uể oải nói: “Cũng được, vậy nghe theo lời của Đại trưởng lão đi.”

Mặc dù trong lòng chưởng môn Tuyết Sơn Phái quả thật rất tức giận nhưng sau khi cân nhắc thiệt hơn ông ta buộc phải lựa chọn như vậy.

Đại trưởng lão gật đầu, sau đó xoay người nhìn về phía chưởng môn Thanh Thương Phái.

“Chưởng môn Thanh Thương Phái, liên quan đến chuyện đoạt tài nguyên, Tuyết Sơn Phái chúng tôi nguyện ý bồi thường!” – Đại trưởng lão nói.

“Nói như vậy là Tuyết Sơn Phái thừa nhận chuyện ở hồ Thiên Sát là do các người làm đúng chứ?” – Chương môn Thanh Thương Phái nói.

“Cái này…, đúng vậy.” – Đại trưởng lão chỉ có thể gật đầu.

“Một kẻ chỉ mới đạt tới Linh Ý Cảnh đỉnh phong không đủ tư cách để thương lượng với tôi, để cho chưởng môn của các người ra đây nói chuyện với tôi!” – Giọng nói của chưởng môn Thanh Thương Phái vang vọng.

Chưởng môn Tuyết Sơn Phái nghe vậy, ông ta tức giận nghiến răng nghiến lợi nhưng chỉ có hít thật sâu rồi đáp: “Ử.”

“Vậy tại sao trước kia lại bịa ra một đống lý do để lươn lẹo với chúng tôi? Ông thấy mình đủ trình để lươn lẹo với tôi được sao? Ông cảm thấy mấy cái lý do sứt sẹo mà ông nghĩ ra có thể lừa bịp được người khác sao?” – Chường môn Thanh Thương Phái như được tiêm máu gà, đầy khí thế liên tục chất vấn.

“Tôi đã thừa nhận chuyện này, cũng đã đáp ứng bồi thường, ông đừng có hiếp người quá đáng! Đừng ép người đến mức đường cùng, không thì cả hai cùng thua thiệt thôi!” – Chưởng môn Tuyết Sơn Phái gầm lên.

“Xem ra là tôi đụng trúng tim đen của ông rồi. Được, Tuyết Sơn Phái các ông phải bồi thường đồng thời đáp ứng sẽ không cướp đoạt tài nguyên ở hồ Thiên Sát nữa, chỉ cần như vậy Thanh Thương Phái sẽ lập tức rời khỏi chỗ này.” – Chưởng môn Thanh Thương Phái chấp hai tay sau lưng.

“Tuyết Sơn Phái sẽ bồi thường bằng dược liệu là hai cây Nhân Giai thượng phẩm!” – Chưởng môn Tuyết Sơn Phái nói.

“Các người chậm chạp không cho Thanh Thương Phái một câu trả lời, ép bọn tôi phải mò đến tận đây mà chỉ đưa có hai cây dược liệu Nhân Giai thượng phẩm để ép chuyện này lắng xuống? Ít nhất phải là một cây dược liệu Địa Giai hạ phẩm!” – Trưởng lão Thanh Thương Phái mạnh mẽ nói.

“Được, một cây dược liệu Địa Giai hạ phẩm.” Chưởng môn Tuyết Sơn Phái mặc dù có chút chết trong tim nhưng cũng chỉ có thể cắn răng đáp ứng, chỉ cần dính đến hai chữ Địa Giai thì cho dù là hạ phẩm cũng vô cùng trân quý. Tuy nhiên, ông ta biết nếu không lấy ra thì mọi chuyện sẽ không thể lắng xuống được.

Sau đó, chưởng môn Tuyết Sơn Phái phân phó Đại trưởng lão đi lấy dược liệu.

“Chưởng môn, dược liệu đang ở bên trong.”

Đại trưởng lão trở lại, đem theo một hộp gỗ giao cho chưởng môn Tuyết Sơn Phái. Sau khi mở ra kiểm tra, chưởng môn Tuyết Sơn Phái lập tức đem nó giao cho chưởng môn Thanh Thương Phái ở đối diện.

Chưởng môn Thanh Thương Phái thấy đây đúng là loại dược liệu mình cần mới hài lòng gật đầu một cái. Lần tổn thất này, cuối cùng Thanh Thương Phái cũng thành công đòi lại.

Hành động này của ông ta còn có một ý nghĩa quan trọng khác, đó là răn đe các môn phái ẩn thân khác, một môn phái hùng mạnh như Tuyết Sơn Phái đụng đến tài nguyên của Thanh Thương Phái ở hồ Thiên Sát thì Thanh Thương Phái cũng không bỏ qua thậm chí còn tìm đến tận địa bàn của đối phương để nói lý lẽ, cho nên những môn phái tép riu khác đừng có mà nhòm ngó!

Dĩ nhiên, lúc nãy chưởng môn Thanh Thương Phái cũng không biết thứ mà Thanh Thương Phái tổn thất không chỉ là nguồn linh khí dồi dào trong năm nay của hồ Thiên Sát mà là Hàn Ngọc Linh Chi ở dưới đáy hồ.

Dù sao Thanh Thương Phái chưa từng lặn xuống đáy hồ nên không biết chuyện này cũng là thường tình.

Nếu Thanh Thương Phái biết thì một cây Địa Giai hạ phẩm chắc chắc không đủ để bọn họ cho qua chuyện này.

Bây giờ, căn cơ của hồ Thiên Sát là “Hàn Ngọc Linh Chi” đã không còn, sau này hồ Thiên Sát sẽ không còn chút linh khí nào để Thanh Thương Phái có thể hấp thụ trong tương lai mà sát khí còn sót lại, trong khoảng thời gian ngắn cũng không thể tan biến đi hoàn toàn.

Sợ rằng sang năm, Thanh Thương Phái cử người đến hồ Thiên Sát thì mới nhận ra nó đã không thể tạo ra nguồn năng lượng dồi dào như trước đây nữa.

Không biết đến lúc đó, phản ứng của Thanh Thương Phái sẽ như thế nào…
Chương 155: Tổ chức thần bí

“Chúng ta đi thôi.” Chưởng môn Thanh Thương Phái lấy được dược liệu Địa Giai Hạ Phẩm, bèn phất tay, hởi lòng hởi dạ dẫn người rời đi.

Khi đám người Thanh Thương Phái đi hết, Chưởng môn Tuyết Sơn Phái mới thở phào nhẹ nhõm.

Tuy chuyện lần này khiến Chưởng môn Tuyết Sơn Phái cảm thấy vô cùng ấm ức, nhưng so với việc lấy đá chọi đá cùng Thanh Thương Phái, hy sinh dược liệu cực phẩm chính là cách giải quyết ít tổn thất nhất rồi.

Thân là Chưởng môn như ông ta đương nhiên phải cân nhắc được hơn cho sự an nguy và tiền đồ của Tuyết Sơn Phái.

Đừng thấy Tuyết Sơn Phái hành sự bá đạo ở Giang Nam mà lầm tưởng họ là kẻ đánh thắng vô địch thiên hạ, chẳng qua Giang Nam không có môn phái nào mạnh hơn họ, một khi gặp phải đối thủ ‘cứng’ hơn, Tuyết Sơn Phái dĩ nhiên phải nhượng bộ thôi.

Ai bảo Tuyết Sơn Phái ông ta mất đi hẳn hai vị Trưởng lão, thực lực tổng thể nào so được với Thanh Thương Phái lúc này.

“Đại trưởng lão, tiếp tục điều tra chuyện này cho tôi. Còn có việc hai Trưởng lão mất tích nữa! Từ hôm nay trở đi Tuyết Sơn Phái không thể chịu tội oan uổng nữa!” Ánh mắt Chưởng môn Tuyết Sơn Phái chất chứa nỗi hận thù.

“Rõ.” Đại trưởng lão nhận lệnh.

...

Đạo quán Ngọa Long.

Sau khi Lâm Mộc tắm rửa sạch sẽ, Cậu đệ tử tạp dịch đã chuẩn bị sẵn một bộ y phục Đạo gia cho anh.

Mặc quần áo xong, Sư phụ cũng bước vào khoảnh sân.

“Con cảm thấy thế nào?” Sư phụ nhìn Lâm Mộc.

“Vô cùng thoải mái ạ, hiệu quả của Phạt Cốt Tẩy Tủy Đan quả nhiên rất mạnh mẽ.” Lâm Mộc toét miệng cười.

“Tiếp theo con dồn toàn bộ sức lực để tu luyện lên Linh Ý Cảnh đỉnh phong nhé, trong tình huống bình thường, nếu được phục dùng Phạt Cốt Tẩy Tủy Đan thì không mất quá nhiều thời gian để đột phá bình cảnh đâu.” Sư phụ dặn dò.

Sư phụ nhanh chóng đổi chủ đề: “Ngày tháng để con yên lòng tu luyện ngày một ít rồi.”

Tuy Lâm Mộc nghe những lời này luôn lơ mơ như chìm trong mây mù, nhưng vẫn đáp: “Đệ tử nhớ kỹ rồi.”

Rời khỏi Đạo quán Ngọa Long, Lâm Mộc về Kim Châu đón ba mẹ và em gái từ nhà họ Trần.

Những ngày tiếp theo, Lâm Mộc ở trong nhà để tu luyện.

Tuy hiệu suất hấp thu Linh khí đất trời của anh không cao, nhưng những thứ như cơ duyên và tài nguyên đâu phải muốn có là có được, khi trước nhờ có tài nguyên Hàn Băng Linh Chi mà anh nhanh chóng bước lên Linh Ý Cảnh trung kỳ đã là một chuyện vô cùng may mắn rồi.

Trong tình huống bìn thường, chỉ có thể lựa chọn tu luyện dần từng bước.

Lâm Mộc phát hiện ra, sau khi phục dùng Phạt Cốt Tẩy Tủy Đan, kinh mạch được củng cố, tốc độ và hiệu suất tu luyện, hấp thu Linh khí cũng được cải thiện đáng kể.

..

Châu u.

Trong một tòa lâu đài.

“Đáng chết, Tuyết Sơn Phái vẫn không chịu nhận điện thoại của ta!” ông cụ Tôn tức giận không thôi.

Khoảng thời gian này, ông cụ đã hoàn toàn mất liên lạc với Tuyết Sơn Phái.

“Lão Gia, chỉ e không có khả năng dựa vào Tuyết Sơn Phái để tiêu diệt Lâm Mộc kia nữa rồi.” Lão quản gia đứng bên cạnh nói.

“Tuyết Sơn Phái còn không biết ngượng mà xưng danh môn phái ẩn dật số một Giang Nam, đúng là hữu danh vô thực!” ông cụ Tôn lạnh lùng nói.

Ông cụ Tôn đổi chủ đề: “Vốn dĩ tôi còn muốn dựa vào mối quan hệ trong nước để giải quyết Lâm Mộc, bây giờ xem ra chỉ có thể để ‘bọn họ’ ra tay rồi.”

Lão quản gia nói: “Lão Gia, nếu Lâm Mộc ở đất nước khác thì chuyện này đã xử lý nhẹ nhàng nhanh chóng rồi!”

Nhưng ‘bọn họ’ không cắm rễ sâu được ở Trung Quốc, hơn nữa đến Tuyết Sơn Phái còn không xử lý được nhóc Lâm Mộc kia, chẳng rõ ‘bọn họ’ có làm được không.

Ông cụ Tôn nói: “Yên tâm, tuy bọn họ không thể cắm rễ sâu vào Trung Quốc như các quốc gia khác, nhưng dựa vào năng lực, sức ảnh hưởng, các thủ đoạn phong phú cùng khả năng thâm nhập vượt quá sự tưởng tượng của ‘bọn họ’, chắc chắn sẽ khiến người ta chắc lưỡi hít hà.”

“Đi! Chúng ta đi một chuyến!” ông cụ Tôn đứng dậy ra khỏi nhà, Lão quản gia lái xe rồi hai người rời khỏi tòa lâu đài.

Sau khi lái xe hơn một giờ, một trang viên to lớn xuất hiện ở vùng hoang vu phía trước.

Có sáu tên lính gác tóc vàng, mắt xanh, vũ trang ở cửa.

Ông cụ Tôn đưa ra một tấm lệnh bài, trên đó khắc hình một Kim tự tháp và một con mắt.

“Đạo Sư.” Sáu tên lính canh vừa trông thấy lệnh bài đã nhanh chóng hành lễ và chào bằng tiếng Anh, sau đó cho ông cụ Tôn đi vào.

Xe chạy vào trang viên.

Trang viên vốn được xây dựng ở vùng hoang vu, phong cách trang trí của toàn bộ trang viên cũng tối tăm, thêm vào đó, sự yên tĩnh đến mức đáng sợ nơi đây khiến hầu hết những người đặt chân tới phải khiếp sợ.

Chiếc xe đã đậu bên ngoài tòa nhà chính của trang viên.

Tòa nhà chính giống như một giáo đường theo phong cách Chấu u, bên ngoài có treo một tấm bảng ghi 'Illuminati', dịch ra tiếng Trung là ‘Quang Minh Hội.’

Ông cụ Tôn xuống xe, dặn dò Lão quản gia chờ trên xe, sau đó đi vào tòa nhà lớn trước mặt.

Ông cụ Tôn được dẫn đến một văn phòng trên lầu ba.

Trong văn phòng, có một lão già tóc bạc trắng mặc đồ vest.

“Trưởng lão Karl.” Ông cụ Tôn khom lưng hành lễ, chào hỏi bằng tiếng Anh.

“Tôn, những ngày này sống ở Châu u đã quen chưa?” Trưởng lão Karl ngẩng đầu hỏi.

“Nhờ phúc của Trưởng lão Karl, mọi thứ ở Châu u đều rất suôn sẻ, có điều... Gia tộc của tôi ở Giang Nam Trung Quốc bị người ta tiêu diệt, tất cả thành viên nòng cốt đều bỏ mạng.” Ông cụ Tôn nói.

Trưởng lão Karl đặt cây bút trong tay xuống: “Kẻ nào làm chuyện đó? Ông là Đạo Sư cấp hai mươi của Quang Minh Hội, Gia tộc của ông ở Giang Nam chính là một quân cờ mà Quang Minh Hội gài ở Trung Quốc để cung cấp tin tức tình báo cho Quang Minh Hội tôi, kẻ nào ra tay diệt gia tộc ông chính là động chạm tới Quang Minh Hội tôi.”

Ông cụ Tôn nghe vậy thì mừng thầm, Trưởng lão Karl nói thế tức là Quang Minh Hội sẽ giúp ông cụ Tôn giải quyết chuyện này.

“Người này là Lâm Mộc, sống ở Kim Châu.” Ông cụ Tôn báo cáo.

Ông cụ Tôn nói tiếp: “Đúng rồi Trưởng lão Karl, có lẽ người này là một Tu hành Giả, tu vi khá thâm hậu.”

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

“Tôi biết rồi, tôi sẽ thông báo cho Đại Khu Ủy Viên Hội bên Trung Quốc để họ xử lý tên Lâm Mộc này, một khi có tin tức tôi sẽ thông báo cho ông, chắc ông hiểu rõ năng lực và thủ đoạn của Quang Minh Hội tôi rồi đấy.” Trưởng lão Karl nói.

“Tôn, ông cứ ở yên bên Châu u này, không lâu nữa sẽ phát sinh chuyện lớn, ông ở đây vô cùng an toàn.” Trưởng lão Karl nói.

“Được!” ông cụ Tôn cười gật đầu.

..

Thành phố Thân Giang, Trung Quốc.

Thành phố Thân Giang là một thành phố ven biển cấp một ở Trung Quốc với nền kinh tế phát triển.

Một bữa tiệc hoành tráng đang được tổ chức trong khách sạn năm sao.

Một nữ cường nhân trung niên trong giới kinh doanh có tên Khâu Anh đang nâng ly và trò chuyện với nhiều khách quý.

Đúng lúc này, một người đàn ông mặc vest đột nhiên bước tới cạnh Khâu Anh.

“Xin chào Khâu Tổng.” Người đàn ông giơ tay ra.

Khi hai người bắt tay nhau, ngón út của người đàn ông gõ lên tay Khâu Anh ba cái.

“Khâu Tổng, tôi còn có việc, xin phép đi trước.” Người đàn ông nói xong thì đi ra khỏi khách sạn.

Khâu Anh lập tức nói với khách khứa: “Thất lễ rồi, tôi xin phép vào nhà vệ sinh chút.”

Dứt lời, Khâu Anh đi theo hướng người đàn ông ban nãy rời đi.

Bà ta theo gót người đàn ông xuống tới bãi đỗ xe dưới hầm, sau đó ngồi vào một chiếc xe thương vụ cùng anh ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK