• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 166: Thích thì động thủ

Dứt lời, cô ta dắt theo Trần Uyển Nhi và Lâm Mộc đi vào võ quán, đi thẳng đến trước đạo trường.

Bên trong đạo trường có đến hàng trăm người mặc võ phục đang luyện tập các kỹ năng võ thuật cơ bản.

Phía trước có một người đàn ông trẻ tuổi, trông rất khôi ngô, tuấn tú đang mặc võ phục đen, chân dài mét tám, hai tay đan sau lưng, anh ta đang đốc thúc mọi người luyện tập.

Khâu Thiên Thiên đứng ở cửa, vẫy tay với người đàn ông kia. Sau khi người đàn ông thấy Khâu Thiên Thiên, anh ta liền hướng về phía những người đang luyện tập nói:

“Mọi người tiếp tục luyện tập đi!”

Sau đó, anh ta bước đi vững vàng, tiến về vị trí Khâu Thiên Thiên đang đứng.

Lâm Mộc nhìn phong thái trầm ổn, những bước chân có lực của anh ta liền đoán đây là người luyện võ nhiều năm, còn về phần thực lực của người này đến đâu thì anh không đoán ra.

“Em yêu!”

Khâu Thiên Thiên lập tức xông lên, vọt vào ngực người đàn ông. Anh ta cũng ôm lấy cô ta, bế xoay một vòng.

“Thiên Thiên, hôm nay em đến thật sớm.” – Người đàn ông để Khâu Thiên Thiên xuống, nở nụ cười rồi hôn cô ta một cái.

“Vì người ta nhớ anh mà!” – Khâu Thiên Thiên nũng nịu.

“À, anh thấy em có dắt theo bạn tới? Hình như anh không biết họ nha.” Người đàn ông nhìn Lâm Mộc và Trần Uyển Nhi, anh ta có chút choáng ngợp trước nhan sắc của Trần Uyển Nhi.

“Đúng rồi anh yêu, để em giới thiệu với anh đây là Trần Uyển Nhi, em họ của em.” – Khâu Thiên Thiên giới thiệu.

“Em họ em? Sao trước đây anh chưa từng gặp qua cô em bà con này của em vậy?” – Người đàn ông thắc mắc.

“Em ấy đến từ Giang Nam ừm…hình như chỗ đó thuộc thành phố nhỏ tên Kim Châu, con bé chỉ vừa mới đến Thân Giang thôi! Cô Khâu Anh, mẹ của em ấy dẫn Uyển Nhi đến đây để làm ăn.” – Khâu Thiên Thiên nói.

“Chào em, Trần Uyển Nhi. Anh tên là Dương Kiện.” – Người đàn ông nở nụ cười, chào hỏi với Trần Uyển Nhi.

“Chào anh.” – Trần Uyển Nhi cũng mỉm cười, gật đầu đáp lại.

“Đúng rồi, còn vị này?” – Dương Kiện nhìn về phía Lâm Mộc.

“Ôi não tôi! Em quên mất, đây là Lâm Mộc, cũng đến từ Giang Nam, thành phố Kim Châu, bạn trai của Trần Uyển Nhi.” – Khâu Thiên Thiên nói.

Khâu Thiên Thiên thì thầm với Dương Kiện: “Em gái em đó giờ chì luẩn quẩn ở địa phương nhỏ bé đó, cho nên cũng chỉ có thể tìm bạn trai ở Kim Châu, gia đình anh ta hình như làm kinh doanh nhỏ ở Kim Châu.”

“Có thể do kiến thức tôi thiển cận, thành phố Kim Châu tôi chưa từng nghe qua.” – Dương Kiện nói.

Dương Kiện nhìn Lâm Mộc: “Tiểu huynh đệ, cậu cũng định đến Thân Giang làm ăn sao? Nơi nhỏ bé trước đây cậu sinh sống không có cửa so với Thân Giang đâu. Ở Thân Giang, nếu không có tài chính và quan hệ thì muốn kiếm ăn ở đây, xem ra khá chật vật, khó khăn đấy.”

“Cần gì, em gái em nuôi anh ta mà.” – Khâu Thiên Thiên khinh thường nói.

“Ăn bám thì có gì không tốt sao?” – Lâm Mộc nở nụ cười đầy suy tư.

“Hừ, đúng vậy không có chỗ nào nhục nhã cả, rất vinh dự là đằng khác nữa ha? Đúng là không biết xấu hổ!”

Vẻ mặt Khâu Thiên Thiên đầy khinh bỉ: “Em họ, chị thật không hiểu nổi vì sao em lại chọn anh ta làm bạn trai vậy? Đừng trách chị ăn nói khó nghe, mắt em không bị mù chứ?”

“Lâm Mộc cũng không hẳn là ăn bám em, anh ấy cũng rất có bản lĩnh.” – Trần Uyển Nhi mất hứng nói.

…Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Mặc dù Lâm Mộc không phải bạn trai thật của cô nhưng nghe anh bị nói xấu như vậy trong lòng cô cảm thấy rất khó chịu.

“Đúng rồi anh yêu, tên ăn bám đó từng nói anh ta đã học một ít võ thuật ở chỗ quê mùa đó, hay hai người so tài với nhau thử xem?” – Mắt Khâu Thiên Thiên rực sáng, tỏ vẻ rất mong đợi.

“Được không đấy?”

Dương Kiện quan sát Lâm Mộc: “Lỡ anh quá tay khiến cậu ấy bị thương thì làm sao, dù sao cũng là bạn trai của em họ em, như vậy rất dễ gây mất hòa khí.”

“Anh ta nói đã từng học dược một ít công phu mà, chính anh ta cũng mới xác nhận đó, nói không chừng hai người có thể trao đổi, học hỏi lẫn nhau.”

Sau khi nghe Khâu Thiên Thiên nói, trong mắt Dương Kiện lóe lên chút không vui. Người nói vô tâm, người nghe hữu ý.

Lời này vào tai Dương Kiện, đây chẳng phải là đang nghi ngờ khả năng võ thuật của anh ta sao? Chỉ là một tên tép riu ở xó xỉnh nào đó, cũng dám khiêu khích anh ta?

Nhưng mà ngoài mặt Dương Kiện vẫn như cũ, rất có phong độ của một người quân tử.

“Như vậy đi trong lúc đấu, tôi nhường cậu một trước và chỉ phòng thủ, cậu thấy thế nào? Không cậu lại bảo Dương Kiện tôi khi dễ người nhà!” – Dượng Kiện nói.

“Được, anh yên tâm, tôi sẽ hạ thủ lưu tình.” – Lâm Mộc mỉm cười nói.

Sau khi Lâm Mộc dứt lời, Dương Kiện rất khó chịu, anh ta quyết định lát nữa vào trận đấu nhất định sẽ ra tay mạnh một chút cho Lâm Mộc biết thế nào là lễ độ!

Dù sao bề ngoài anh ta chỉ đứng một chỗ phòng thủ, cho dù Lâm Mộc bị anh ta chơi chiêu làm bị thường thì cũng không ai có thể bắt bẻ anh ta!

“Đi thôi, ở chỗ đó kìa!” – Dương Kiện chạy thẳng về phía trước.

“Lâm Mộc!”

Trần Uyển Nhi nở nụ cười, len lén giơ tay cổ vũ Lâm Mộc.

Khâu Thiên Thiên luôn vô tình hay cố ý chê bai Lâm Mộc, khiến Trần Uyển Nhi rất không thoải mái, cô rất kỳ vọng Lâm Mộc có thể bộc lộ tài năng của mình để chứng minh với mọi người.

Trần Uyển Nhi không biết võ thuật của anh ở trình độ nào, cô chỉ biết Lâm Mộc rất lợi hại nhưng không đoán được anh với Dương Kiện ai mạnh hơn. Tuy nhiên, cô rất có niềm tin với Lâm Mộc.

Sau khi đến đạo trường, Dương Kiện lớn tiếng nói:

“Tất cả, ngồi xuống!”

Hàng trăm người nghe vậy thì dừng lại.

“Ngồi xuống tại chỗ, quan sát kĩ đây!” – Dương Kiện nói.

Rầm rầm!

Hàng trăm người lập tức ngồi xuống chiếu.

“Bây giờ, tôi sẽ tiến hành một trận đấu so tài để làm mẫu cho tất cả mọi người, mọi người hãy quan sát thật kỹ, học hỏi cho tốt, biết chưa?” – Dương Kiện lớn giọng giáo huấn.

“Dạ!” – Mọi người đồng loạt trả lời, âm thanh vang vọng.

“Em họ, chúng ta lại gần xem đi.” – Khâu Thiên Thiên kéo Trần Uyển Nhi đi tới hàng đầu tiên để quan sát.

“Yên tâm đi Uyển Nhi, bạn trai chị đã chủ động nhường anh ta rồi, chỉ phòng thủ và tiếp chiêu thôi nên chắc sẽ không làm bạn trai em bị thương đâu.” – Khâu Thiên Thiên khoe khoang nói.

Lâm Mộc bước tới đối diện Dương Kiện.

“Tôi động thủ được chưa?” – Lâm Mộc nhìn Dương Kiện nói.

Dương Kiện điều chỉnh lại tư thế một chút, hai chân giáng rộng ra, chắp hai sau lưng nói: “Được, câu thích ra quyền lúc nào thì ra!”

Sau đó, Dương Kiện lại nghiêng đầu về phía học viên nói: “Bây giờ, tôi sẽ thị phạm cho mọi người xem thế nào là lấy lòng hành khí, lấy khí vận người, mọi người nhìn…” – Dương Kiện lải nhãi.

Đùng!

Dương Kiện chưa kịp dứt lời, Lâm Mộc đã nện lên ngực anh ta một quyền khiến anh ta thụt lùi về phía sau, làm sàn đấu vang lên âm thanh “rầm rầm” vang dội.

Chú thích:

Đạo trường: nơi luyện tập của tu sĩ
Chương 167: Ghi hận trong lòng

Két!

Tất cả học viên đang nghiêm túc quan sát cẩn thận, sau khi nhìn thấy tình huống này đều lộ ra vẻ kỳ lạ.

Trận chiến đang tốt đẹp sao lại biến thành như thế này vậy?

Ngay cả sắc mặt của Khâu Thiên Thiên cũng đột nhiên thay đổi, bạn trai của cô ta không thể chống đỡ được đòn công kích của Lâm Mộc sao?

Sau khi Dương Kiện đứng vững lại, sắc mặt của anh ta càng thêm khó coi.

Anh ta vừa định phản công lại Lâm Mộc, nhưng lại bị anh đá văng ra nằm co rúm một góc.

Trước mặt rất nhiều học viên và bạn gái của anh ta, anh ta thật sự quá mất mặt!

“Anh Dương Kiện, không bị thương chứ?” Lâm Mộc cười.

Cú đấm vừa rồi của Lâm Mộc không dùng nội lực, là do anh không muốn làm anh ta bị thương.

"Cậu thật biết nói đùa, làm sao tôi bị thương được? Chỉ là tôi còn chưa chuẩn bị xong thôi, lại lần nữa đi!" Dương Kiện nở nụ cười không quá tự nhiên.

Anh ta vừa bị mất mặt, bây giờ anh ta nhất định phải lấy lại thể diện.

"Chúng ta học hỏi lẫn nhau là chính. Tôi nghĩ hay là bỏ đi, dù bị thương hay tức giận thì đều không có lợi với ai cả." Lâm Mộc bình tĩnh nói.

Dương Kiện chế nhạo nói: "Đánh tiếp mới không thất lễ, tôi đã chịu một đấm của cậu rồi, vậy tại sao cậu lại không phải nhận một đấm của tôi chứ?"

“Như vậy sẽ chỉ làm anh thêm mất mặt thôi, thật đó, tôi khuyên anh hãy từ bỏ đi.” Lâm Mộc nhẹ giọng viết.

"Tôi không sợ mất mặt."

"Hãy nhận lấy cú đấm của tôi đây!"

Dương Kiện không hề có ý định thương lượng với Lâm Mộc, trực tiếp bộc phát sức mạnh, lao nắm đấm về phía Lâm Mộc.

Lâm Mộc có thể cảm nhận được sức mạnh từ cú đấm của anh ta, chắc anh ta là cảnh giới Tụ Khí Cảnh.

Mặc dù người ta nói rằng đạt đến Khai Linh Cảnh mới có thể coi là cánh cửa cho những nhà tu hành chân chính, hai cảnh giới đầu tiên mới chỉ được coi là nền móng. Nhưng tên này cũng coi như có một nửa cũng là người tu luyện rồi, ít nhất anh ta cũng hiểu thế nào là tu luyện mới có thể đạt tới Tụ Khí Cảnh.

Điều này làm cho Lâm Mộc rất kinh ngạc, không ngờ ngày thứ hai ở Thân Giang lại gặp được một người tu hành?

Hơn nữa, cú đấm của anh ta gần như đã bộc phát toàn bộ sức mạnh của Tụ Khí Cảnh!

Đương nhiên tên Dương Kiện này cũng không có ý định muốn kiềm chế lại.

Bùm!

Nắm đấm của anh ta đập vào ngực Lâm Mộc, vẻ mặt của Dương Kiện thay đổi, một lực mạnh khiến anh ta bị đánh bật trở lại, lùi ra sau tận sáu, bảy mét.

Trần Uyển Nhi nở nụ cười: "Chị họ Thiên Thiên, xem ra võ mèo ba chân của Lâm Mộc cũng khá tốt. Nói thật là khi anh ấy ở bên cạnh em, em cảm thấy khá an tâm."

Sắc mặt của Khâu Thiên Thiên vốn đã có coi, giờ biểu tình càng thêm mất tự nhiên.

Dương Kiện đứng vững lại, bàn tay đang nắm chặt của anh ta đang run run.

Dù có ngốc thế nào thì lúc này anh ta mới hiểu ra, Lâm Mộc cũng có chút thực lực.

"Anh Dương Kiện, cần thiết phải như vậy sao? Tôi cũng đã nói rồi, nếu như tiếp tục thì không chỉ làm anh bị thương mà anh cũng sẽ bị mất mặt, anh không cần phải ngang ngược như vậy đâu." Lâm Mộc cười lắc đầu.

Dương Kiện nặn ra một nụ cười không tự nhiên: "Vừa rồi tôi sợ làm cậu bị thương, nên lúc đấm cũng không dùng lực quá nhiều."

Sau khi Lâm Mộc nghe xong lời này, ngay cả anh cũng cảm thấy hơi xấu hổ thay anh ta.

Khi nói dối thì đừng nên đỏ mặt, vừa rồi anh đã bộc phát toàn bộ sức mạnh trong cảnh giới của mình rồi.

Lâm Mộc nở nụ cười: "Anh Dương Kiện, nếu như anh vẫn chưa dốc toàn bộ sức mạnh, vậy chúng ta đấu một cách nghiêm túc để học hỏi lẫn nhau, anh đừng nương tay, anh thấy sao?"

"Bây giờ đã tan học rồi, tôi cũng không lãng phí thời gian của học viên nữa, cuộc đấu này vẫn nên để lần sau đi."

"Mọi người đứng dậy giải tán."

Dương Kiện đưa tay ra hiệu cho các học viên ở phía dưới võ quán.

"Vâng!"

Các đệ tử của võ quán đứng dậy giải tán.

Lâm Mộc không thèm quan tâm nữa, anh đi thẳng về phía Trần Uyển Nhi.

Trần Uyển Nhi nhìn thấy Lâm Mộc đi tới, cô cười cười rồi lén giơ ngón tay cái lên cho Lâm Mộc.

Dương Kiện cũng đi tới.

“Anh yêu, anh sao vậy chứ.” Khâu Thiên Thiên bĩu môi.

“Dù sao cậu ta cũng là bạn trai của em họ em, anh không dám dùng lực quá mạnh, sợ cậu ta bị thương nặng.” Dương Kiện cười giải thích.

Lời này của anh ta rất dễ để lừa được một người không có chuyên môn.

“Thì ra là như vậy.” Khâu Thiên Thiên cười nói.

Lâm Mộc cũng đi tới: "Dương Kiện, anh nói như vậy không đỏ mặt sao?"

“Cậu có ý gì!” Dương Kiện trừng mắt nhìn Lâm Mộc, ánh mắt của anh ta rất dọa người.

Ý tứ trong mắt anh ta rất rõ ràng, anh ta muốn Lâm Mộc đừng nói nhảm nữa, để chút thể diện lại cho anh ta.

Lâm Mộc cũng không thèm nói thêm nữa.

“Thiên Thiên, đi thôi.” Dương Kiện nắm tay Khâu Thiên Thiên.

“Anh yêu, em họ của em lần đầu tiên tới Thân Giang, anh dẫn bọn em đi dạo một vòng đi.” Khâu Thiên Thiên nói.

“Được thôi!” Dương Kiện thuận miệng đáp lại. /

Sau đó do Dương Kiện dẫn đầu, một nhóm bốn người họ rời khỏi võ quán.

Dương Kiện dẫn ba người Lâm Mộc đến trung tâm thương mại giới thiệu một chút. Sau đó, Dương Kiện lại đưa ba người tới cửa một cửa hàng sang trọng.

"Cô Trần Uyển Nhi, vì cô và bạn trai đã đến đây nên nhất định phải bảo bạn trai mua cho cô vài thứ làm kỷ niệm đúng chứ?"

"Cửa hàng này anh rất quen thuộc, tôi dẫn mọi người vào!"

Dương Kiện nói xong liền dẫn ba người Lâm Mộc vào trong cửa hàng.

Vừa rồi Dương Kiện bị Lâm Mộc đánh bại bằng võ thuật, mặc dù ngoài mặt vẫn tươi cười, dáng vẻ thân thiết nhưng trong lòng anh ta đang rất khó chịu!

Anh ta quyết định cố ý làm khó Lâm Mộc.

"Anh Dương, hoan nghênh anh tới."

Ngay khi bốn người bước vào, nhân viên bán hàng đã nhiệt liệt chào hỏi, hiển nhiên là đối phương đã quen biết Dương Kiện.

“Nghe nói gần đây cửa hàng của cô mới nhập về một bảo vật, là một chiếc dây chuyền ngọc bích trị giá hàng trăm triệu đúng không?” Dương Kiện hỏi.

"Vâng anh Dương, sợi dây chuyền đó được bày riêng ở quầy bên kia."

Nhân viên bán hàng đưa bốn người họ vào một quầy hàng bên trong.

Chiếc dây chuyền ngọc bích có giá một trăm hai mươi triệu được trưng bày trong chiếc tủ kính chống đạn đã được khóa chặt.

Nhân viên bán hàng giới thiệu: "Nó được mệnh danh là tình yêu một đời, được làm từ quặng nguyên sinh của Mosa và thuộc loại kính Lão Khanh, nó có ánh sáng huỳnh quang tự nhiên, màu xanh lục đậm của nó có thể nói là bảo vật có một không hai. Trong bất kỳ nguồn sáng nào, nó cũng sẽ hiện lên một ánh sáng quyến rũ chói mắt! "

“Đúng là một sợi dây chuyền ngọc bội tuyệt đẹp.” Khâu Thiên Thiên cũng cảm thán.

Ngay cả Trần Uyển Nhi cũng kinh ngạc.

“Cô Trần Uyển Nhi, tôi nghĩ sợi dây chuyền ngọc bích này rất thích hợp với cô, sao cô không bảo bạn trai mua tặng đi?” Dương Kiện cười nói.

Đây là một sợi dây chuyền có giá tận một trăm hai mươi triệu, Dương Kiện nghĩ một tên nhóc lớn lên ở một địa phương nhỏ thì sẽ không thể nào mua được sợi dây chuyền này được.

Cho nên anh ta mới mượn chuyện này để cố ý làm Lâm Mộc mất mặt.
Chương 168: Hiếm khi hào phóng một lần

Trần Uyển Nhi chưa kịp nói gì, Dương Kiện đã nói với nhân viên bán hàng: "Sợi dây chuyền ngọc bích này, anh chàng bên cạnh tôi muốn mua, cô gói lại đi."

"Được ạ anh Dương, tôi sẽ đi thông báo với cửa hàng trưởng."

Nhân viên bán hàng hào hứng đáp lại, sau đó chạy đi báo cho cửa hàng trưởng để anh ta mở tủ kính ra.

Nhân viên cửa hàng biết thân phận của Dương Kiện, cho nên cũng không nghi ngờ lời nói của anh ta.

"Anh Dương Kiện, tôi còn chưa nói muốn Lâm Mộc mua cho tôi!"

Trần Uyển Nhi sửng sốt trước những gì Dương Kiện nói, dù sao cũng tận một trăm hai mươi triệu, sao Dương Kiện lại tự mình quyết định rồi nói Lâm Mộc muốn chứ?

Lâm Mộc cũng không vừa lòng: "Dương Kiện, anh nói tôi muốn mua sao, vừa rồi tôi có nói như vậy sao?"

Dương Kiện cười nói: "Lâm Mộc, cậu nhìn bạn gái cậu đi, vừa rồi tôi thấy cô ấy rất thích sợi dây chuyền này, nên tôi không cẩn thận giúp cậu quyết định luôn, cậu đã đến Thân Giang một chuyến rồi thì không thể đến một cách vô ích chứ, cậu cũng thể keo kiệt như vậy được phải không? "

Nhân viên dẫn cửa hàng trưởng bước nhanh tới.

“Anh Dương, chào các vị, tôi là cửa hàng trưởng ạ, tôi sẽ gói sợi dây chuyền cho các vị, xin các vị chờ một chút.” Quản lý cửa hàng nhiệt tình.

Trần Uyển Nhi chủ động lên tiếng: "Cửa hàng trưởng, thật sự xin lỗi, vừa nãy chúng tôi có hơi sơ suất, chúng tôi không mua nữa."

Đùa gì vậy chứ, một trăm hai mươi triệu đó.

Ban đầu ông nội vay Lâm Mộc một trăm triệu thì lúc đó là do anh quyết định.

Còn bây giờ dùng một trăm hai mươi triệu chỉ để mua một món đồ trang sức, bản chất lại không giống như vậy.

Giống như một người đặt cọc một triệu nhân dân tệ, bạn yêu cầu anh ta đưa tiền vài trăm nghìn để mua nhà, điều đó thì không có vấn đề gì cả.

Nhưng nếu bạn yêu cầu anh ấy phải bỏ hàng trăm nghìn để mua một chiếc đồng hồ hoặc một món đồ trang sức, điều đó chẳng phải là quá điên rồ rồi sao?

“Sơ suất sao?” cửa hàng trưởng giật mình.

“Cửa hàng trưởng, không sai, anh cứ đóng gói đi, không cần lo lắng chuyện khác đâu.” Dương Kiện nói.

“Được anh Dương.” cửa hàng trưởng cười gật đầu, sau đó lập tức lấy chìa khóa mở tủ kính ra.

“Dương Kiện, tôi với Lâm Mộc thật sự không mua!” Trần Uyển Nhi gấp gáp nói.

Lâm Mộc cau mày: "Dương Kiện, anh tự quyết định thay tôi là có ý gì vậy?"

Dương Kiện cười nói: "Lâm Mộc, đồ tốt như vậy rất hợp với bạn gái cậu. Có phải là cậu không nỡ tiêu tiền cho bạn gái, hay là do không có tiền trả vậy?."

Khâu Thiên Thiên cũng nói: "Em họ, nếu như anh ta không nỡ chi tiền cho em, thì anh ta cũng không thật sự yêu em đâu đúng không?"

Dương Kiện khoanh tay: "Tôi nhờ quản lý cửa hàng gói lại, lý do rất đơn giản, nếu cậu không trả được thì tôi sẽ trả. Tôi mua sợi dây chuyền này để dành cho lễ đính hôn."

"Anh yêu, sau này anh muốn tặng cho em sao? Tuyệt quá!"

Khâu Thiên Thiên mừng rỡ nhướn người lên, hôn lên mặt Dương Kiện một cái.

“Anh Dương, đồ đã đóng gói xong, mời đi lối này.” cửa hàng trưởng mời.

"Đi."

Dương Kiện nắm lấy tay Khâu Thiên Thiên, sải bước đi về phía quầy thu ngân.

“Lâm Mộc, cứ để Dương Kiện trả tiền đi.” Trần Uyển Nhi nói với Lâm Mộc.

“Sợi dây chuyền bằng ngọc này thật sự rất đẹp, cô có thích không?” Lâm Mộc nhìn Trần Uyển Nhi hỏi.

Trần Uyển Nhi định gật đầu, nhưng rồi cô lại vội lắc đầu.

"Được rồi, chúng ta qua đó thôi."

Lâm Mộc cũng đi về phía quầy thu ngân.

Trước quầy thu ngân.

“Thưa anh, đồ đã đóng gói xong, anh muốn thanh toán như thế nào ạ?” cửa hàng trưởng nhìn Lâm Mộc hỏi.

Dương Kiện cầm tay Khâu Thiên Thiên rồi nhìn Lâm Mộc với ánh mắt chế giễu.

Anh ta muốn Lâm Mộc tự mình nói rằng anh không có tiền trả, hoặc anh sẽ không mua.

"Cà thẻ đi."

Lâm Mộc lấy ra một tấm thẻ rồi đưa cho quản lý cửa hàng.

“Lâm Mộc, anh… anh thật sự muốn mua sao?” Trần Uyển Nhi sửng sốt.

Dương Kiện với Khâu Thiên Thiên cũng có chút kinh ngạc.

Dương Kiện chế nhạo: "Cậu nhóc này, cậu phải suy nghĩ kỹ đấy, sợi dây chuyền này tận một trăm hai mươi triệu đấy, trong thẻ cậu có nhiều tiền như vậy sao?"

Phú nhị đại ở một địa phương nhỏ có thể tùy ý rút ra mấy trăm triệu sao?

Nghe anh ta nói xong, Lâm Mộc cũng đã nhập xong mật khẩu.

"Thanh toán thành công!"

“Chúc mừng anh, hiện tại sợi dây chuyền đã thuộc về anh.” cửa hàng trưởng mỉm cười đưa sợi dây chuyền đã đóng gói cho Lâm Mộc.

"Thanh toán thành công?"

Sắc mặt Dương Kiện và Khâu Thiên Thiên thay đổi, bọn họ không thể tin vào tai mình.

Tên nhóc đến từ Kim Châu nhỏ bé này thực sự đã mua được một chiếc chiếc dây chuyền đắt giá như vậy.

"Cảm ơn."

Lâm Mộc nhận lấy, mở hộp rồi lấy sợi dây chuyền ra.

“Trần Uyển Nhi, cô muốn tự mình đeo hay tôi đeo giúp cô?” Lâm Mộc nhìn cô hỏi.

“Anh…sao anh lại mua thật!” Trần Uyển Nhi nhìn sợi dây chuyền, cô ngẩn người ra, đầu óc choáng váng.

“Thích thì mua, cũng không đắt lắm.” Lâm Mộc nhẹ giọng nói.

Dương Kiện với Khâu Thiên Thiên nghe được những lời này cũng cảm thấy chói tai, tên nhóc này dám nói như vậy sao?

"Được rồi, tôi đeo cho cô."

Lâm Mộc tháo sợi dây chuyền ra, trực tiếp đi tới chỗ Trần Uyển Nhi, đứng trước mặt Dương Kiện và Khâu Thiên Thiên, đeo sợi dây chuyện này vào cổ Trần Uyển Nhi.

Nhìn cảnh này, Khâu Thiên Thiên ghen tị, món trang sức đắt giá nhất của cô ta là cũng chỉ đến mấy triệu, như vậy cũng đã rất khoa trương rồi, nhưng nếu so với sợi dây chuyền này thì vẫn kém xa.

“Không tồi, Trần Uyển Nhi cô rất hợp với nó.” Lâm Mộc nhìn chằm chằm sợi dây chuyền nằm trên xương quai xanh của Trần Uyển Nhi, anh hài lòng gật đầu.

Tuy rằng Lâm Mộc chưa bao giờ khen Trần Uyển Nhi xinh đẹp, nhưng nhan sắc của cô thật sự rất cao, Lâm Mộc cũng phải thừa nhận cô là một đại mỹ nhân.

Khi Trần Uyển Nhi nghe được những gì Lâm Mộc nói, lòng cô vui sướng vỡ òa.

Cô chưa từng nghe Lâm Mộc khen mình xinh đẹp, nhưng lần này anh lại đang gián tiếp khen cô.

Hơn nữa anh còn có thể tặng cho cô một sợi dây chuyền quý giá như vậy, khiến cho Trần Uyển Nhi cảm thấy vị trí của cô trong lòng anh vẫn rất cao.

Nhưng cô vẫn trừng mắt liếc anh: "Lâm Mộc, hiếm khi thấy anh hào phóng với tôi như vậy, sao anh không mua về tặng cho chị Dương Dương đi?”
Chương 169: Tai nạn xe hơi

“Cô không cần bận tâm về chuyện này, lúc trước tôi đã tặng cho chị ấy một sợi dây chuyền rồi.” Lâm Mộc nói.

“Vậy thì… của ai đắt hơn.” Trần Uyển Nhi tò mò hỏi.

“Đương nhiên là của cô rồi, dù sao sợi dây chuyền này cũng tận trăm triệu mà.” Lâm Mộc nói.

“Vậy còn tạm được.” Trần Uyển Nhi cười khẩy.

“Chủ yếu là ở Giang Nam không mua được dây chuyền đắt tiền như vậy.” Lâm Mộc mở miệng thêm dầu vào lửa.

"Anh ..." Trần Uyển Nhi tức giận bĩu môi với Lâm Mộc.

Lâm Mộc nhìn Dương Kiện: "Dương Kiện, vốn dĩ tôi không muốn mua sợi dây chuyền này, bởi vì nó cũng không bắt mắt lắm. Nhưng anh nhất định muốn tôi mua, nên tôi cũng đành phải mua."

"Lần sau anh đừng tự quyết định thay người khác, không hay lắm đâu, đồ vật anh nhìn trúng, nhưng không chắc người khác cũng sẽ như vậy, anh thấy đúng không?"

Dương Kiện nghe vậy tức giận đến mức muốn đánh người, đây là sợi dây chuyền ngọc bích trị giá một trăm hai mươi triệu tệ, vậy mà cũng không lọt mắt anh sao?

Con mẹ nó cậu cũng giỏi giả vờ vậy sao?

“Tên nhóc này, cậu...cậu nói như vậy là tự cao quá rồi.” Vẻ mặt Dương Kiện u ám.

Nhà họ Dương nhà anh ta là một trong mười gia tộc đứng đầu Thân Giang, anh ta lại là người đứng đầu thế hệ trẻ ở trong gia tộc, mà ngay cả anh ta cũng không dám nói những lời như vậy.

“Nói thật đó, tiền anh kiếm được với tiền tôi kiếm được không thể so sánh với nhau được, bản chất của chúng cũng không giống nhau.” Lâm Mộc nhẹ giọng nói.

Thực ra Lâm Mộc thật sự cũng không quan tâm đến tiền bạc, nếu tiêu hơn một trăm triệu tệ, Lâm Mộc cũng không cảm thấy xót chút nào cả.

Như Lâm Mộc đã nói, bản chất là khác nhau.

Bọn người Dương Kiện là người kiếm tiền, phải tự mình phải chăm chỉ làm ăn kinh doanh.

Còn Lâm Mộc lại dùng số tiền này để trả thù, ngay cả việc điều hành tài sản cũng do Mai Tổng phụ trách, Lâm Mộc cũng không thèm để tâm.

Đối với Lâm Mộc mà nói, số tiền này dễ dàng kiếm được, nên đương nhiên tiêu hết anh cũng không thấy đau lòng.

Cho nên những gì Lâm Mộc vừa nói không phải là khoe khoang.

“Đồ cũng đã mua rồi, bây giờ cũng sắp đến bữa tối, chúng ta tìm một nơi ăn tối đi.” Lâm Mộc nói xong liền dắt Trần Uyển Nhi đi ra khỏi cửa hàng.

“Thiên Thiên, tên này thật sự đến từ Kim Châu gì đó sao?” Dương Kiện nghi ngờ hỏi.

“Là thật mà, một sợi dây chuyền hơn trăm triệu này chắc cũng coi như cả tài sản nhà anh ta rồi, chắc anh ta không muốn mất mặt nên mới nói những lời như vậy thôi.” Khâu Thiên Thiên nói.

“Tám mươi phần trăm là vậy rồi, Thiên Thiên, chúng ta cũng đi thôi.” Dương Kiện dẫn Khâu Thiên Thiên đi.

...

Sau khi bốn người ăn tối xong tại một nhà hàng trong trung tâm thương mại thì trời cũng đã tối nên mọi người giải tán.

Hai người trở về biệt thự.

“Lâm Mộc, cảm ơn sợi dây chuyền của anh.” Trần Uyển Nhi hai tay nâng sợi dây chuyền lên, cười với Lâm Mộc.

Trần Uyển Nhi rất vui vì buổi đi mua sắm chiều nay, dù anh không mua sợi dây chuyền này nhưng chỉ cần Lâm Mộc có thể cùng cô đi dạo như vậy cô cũng đủ vui rồi.

“Ừm cô cũng mệt rồi, nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai diễn ra buổi đấu giá rồi.” Lâm Mộc nói.

“Ừm, vậy tôi đi tắm trước đây.” Trần Uyển Nhi nói xong đi thẳng lên lầu.

Ngày hôm sau.

Hai giờ chiều sẽ bắt đầu buổi đấu giá, nhưng mười giờ sáng Lâm Mộc và Trần Uyển Nhi đã lên đường rời khỏi biệt thự, đến khách sạn nơi tổ chức đấu giá.

Hôm nay Trần Uyển Nhi ăn mặc sang trọng hơn, trang điểm tinh xảo càng làm cho cô thêm xinh đẹp.

Lâm Mộc cũng mặc một bộ vest lịch sự.

Lâm Mộc lái chiếc xe thương vụ ở trong gara của biệt thự, anh đi trên một con đường dài để đến địa điểm tổ chức buổi đấu giá.

Vì không quen đường ở Thân Giang nên khi đi Lâm Mộc đã chọn một con đường hơi xa nhưng hẻo lánh để tránh tắc đường.

Bên trong xe.

“Lâm Mộc, anh mặc vest cũng khá đẹp trai đó chứ?” Trần Uyển Nhi nhìn Lâm Mộc đang lái xe.

Lâm Mộc cười: "Thật sao? Thường ngày tôi chỉ không muốn dựa vào mặt để kiếm cơm thôi. Nếu hôm nay không phải đến buổi đấu giá với cô, tôi cũng sẽ không mặc như thế này đâu."

"Khụ! Tôi nói anh đẹp trai là cố ý trêu chọc anh thôi, thế mà anh lại tin thật, anh lại bị tôi lừa rồi nha." Trần Uyển Nhi cười.

Lâm Mộc không nói nên lời: "Vẫn nên nói chuyện chính đi, mặc dù trên tư liệu có nói cuộc đấu giá này có thể dễ dàng trúng thầu, nhưng tôi luôn cảm thấy cậu của cô sẽ đào hố chôn chúng ta."

“Không còn cách nào mà, chúng ta vừa mới đến nên không biết rõ chuyện gì cả.” Trần Uyển Nhi nói.

Trần Uyển Nhi vừa nói xong, điện thoại của cô vang lên.

"Mẹ tôi gọi."

Trần Uyển Nhi nhìn một cái rồi trả lời điện thoại.

"Con gái, buổi đấu giá hôm nay con phải đến đúng giờ đấy. Mẹ không thể ở bên giúp con được. Nếu có chuyện gì, con có thể gọi cho mẹ bất cứ lúc nào, mẹ sẽ cho con ý kiến." Giọng của Khâu Anh vang lên trong điện thoại.

“Con biết rồi.” Trần Uyển Nhi đáp.

Sau khi cúp điện thoại.

“Mẹ cô cũng khá quan tâm cô đó chứ.” Lâm Mộc nói.

“Nhiều năm như vậy bà ấy cũng không quay về tìm tôi, chắc giờ bà ấy chỉ đang trả nợ thôi.” Trần Uyển Nhi nói.

Ầm!

Một chiếc xe đang phóng nhanh đột ngột lao ra ở con đường phụ bên cạnh.

Lâm Mộc giật mình, anh nhanh chóng đạp phanh đánh lái để tránh chiếc xe đó.

Nhưng chiếc xe lao ra đã hoàn toàn mất lái và tông vào một cây lớn ở vành đai xanh ở đối diện.

“Trần Uyển Nhi, cô không sao chứ?” Lâm Mộc đánh lái xe sang một bên rồi lập tức nhìn về phía Trần Uyển Nhi.

“Tôi, tôi không sao, nhưng chiếc xe kia cháy rồi!” Trần Uyển Nhi chỉ ra ngoài cửa kính xe.

Lâm Mộc vội vàng ngẩng đầu nhìn, thấy chiếc xe không kiểm soát được ban nãy đang bốc cháy.

"Trần Uyển Nhi, cô ngồi đây đi, tôi đi xem rồi trở lại ngay."

Anh nhanh chóng mở cửa xe chạy nhanh về phía chiếc xe kia.

"Này, Lâm Mộc!"

"Nhớ cẩn thận!"

Trần Uyển Nhi kinh ngạc khi thấy Lâm Mộc lao về phía chiếc xe đang bốc cháy, chiếc xe đó có thể nổ tung bất cứ lúc nào!

Tại sao anh chàng này lại thích mạo hiểm như vậy chứ!

Cô nhìn thấy Lâm Mộc xông vào trong đám cháy, anh kéo cánh cửa xe đã bị đốt cháy đến biến dạng ra.

Sau đó, anh mới phát hiện ra chiếc xe bị biến dạng đã làm thanh niên lái xe bên trong bị kẹt lại.

Lâm Mộc đạp mạnh vài cái đá văng cánh cửa xe đi, sau đó kéo thanh niên này xuống xe. Anh nhìn thoáng qua, trong xe không có người nào khác ngoại trừ người này. Sau đó anh nhanh chóng cõng anh ta chạy đi.

Bùm!

Ngay khi Lâm Mộc chạy tới nơi cách đó hơn mười mét, chiếc xe mới nổ tung.

Anh đặt người thanh niên kia xuống mặt đất.
Chương 170: Tai bay vạ gió

“Cảm ơn anh.” Người đàn ông trẻ nói với Lâm Mộc.

Quần áo của anh ta bị đốt cháy đến tả tơi, trên người đầy những vết thương do tai nạn và bỏng.

“Vết thương của anh thế nào?” Lâm Mộc vừa nói vừa kiểm tra người anh ta.

“Không ngỏm được đâu, may mà có anh, nếu không tôi chết chắc rồi.” Mặt Người đàn ông trẻ trắng bệch như tờ giấy, đầu bê bết máu, đây rõ ràng là vết thương do tai nạn gây ra.

“Anh vội đi đầu thai đấy hả? Lái xe vội vàng như ăn cướp thế à? Nếu không gặp tôi giữa đường chắc anh tiêu tùng rồi.” Lâm Mộc nghiêm túc nói.

Nếu hồi nãy người lái xe không phải Lâm Mộc, mà là tài xế phản ứng chậm chạp hơn anh, chắc hẳn xe Lâm Mộc đã đụng phải xe của Người đàn ông trẻ rồi.

Nhìn tốc độ xe của Người đàn ông trẻ ban nãy đủ để biết, một khi tai nạn xảy ra sẽ vô cùng nghiêm trọng, Trần Uyển Nhi cũng sẽ bị thương, Lâm Mộc đương nhiên cảm thấy tức giận rồi.

“Tôi... tôi cũng là bất đắc dĩ thôi.” Mặt Người đàn ông trẻ tái nhợt.

Ngay khi Lâm Mộc muốn hỏi cho ra lẽ thế nào là ‘bất đắc dĩ’, tiếng gầm rú của động cơ xe chợt vang lên sau lưng.

Lâm Mộc vội vàng quay đầu lại, liền thấy hai chiếc xe SUV màu đen đang lao như bay về phía anh và Người đàn ông trẻ.

“Mẹ kiếp, chuyện gì thế này?” Lâm Mộc nhanh tay kéo Người đàn ông trẻ né khỏi một chiếc SUV.

Chiếc SUV thứ hai cũng lao nhanh về phía hai người họ.

Chiếc xe đầu tiên lao tới còn có thể nói là bất cẩn, chiếc thứ hai cũng nhắm vào bọn họ thì rõ ràng là cố ý rồi.

“Lại đâm tới! Đến tôi cũng muốn đâm chết luôn hả?” Lâm Mộc tiếp tục tránh né chiếc SUV thứ 2.

Có hai kẻ nhanh chóng bước xuống từ chiếc SUV thứ nhất.

Người đàn ông trẻ chống tay ngồi dậy, nói với Lâm Mộc: “Anh mau đi đi, chuyện này không liên quan tới anh, còn ở lại chỗ này thì chắc chắn sẽ mất mạng đấy!”

Sau đó anh ta hét lên với hai kẻ lạ mặt kia: “Các người nhắm vào tôi thì cứ tìm tôi tính sổ là được! Đừng liên lụy tới người khác, người anh em này không liên quan tới chuyện đó!”

“Kẻ thích lo chuyện bao đồng cũng phải chôn cùng!” Một người đàn ông tóc ngắn, đeo kính râm xông về phía Lâm Mộc và Người đàn ông trẻ, tay cầm dao găm vung lên.

“Tao cũng phải chết?”

“Không biết phải trái đúng sai như này sao?”

Lâm Mộc chau mày, nhanh chóng nhặt viên sỏi bên cạnh lên ném về phía người đàn ông tóc ngắn đeo kính râm.

Vút!

Viên sỏi đập mạnh vào chân người đàn ông đeo kính râm như một viên đạn, hồi nãy anh ta còn lao như bay tới tấn công với dáng vẻ ngầu vô cùng, lúc này đã ngã lăn ra đất.

Một chiếc SUV khác cũng dừng lại, mấy kẻ lạ mặt bước xuống xe rồi lao nhanh về hướng này.

Ngoại trừ Người đàn ông tóc ngắn đeo kính râm bị thương ban nãy, giờ bọn chúng còn ba người, hai nam một nữ.

“Thằng nhóc, dám lo chuyện bao đồng hả? Mày có biết mình đã dây phải phiền phức lớn cỡ nào không?” Người phụ nữ mặc áo da mắng Lâm Mộc.

“Tao chỉ cứu một người bị đụng xe thôi, chúng mày vừa tới đã muốn đâm chết tao, tao tránh được lại muốn lao đến giết tao tiếp, chính chúng mày mới là kẻ muốn chọc giận tao!” Hai mắt Lâm Mộc như đóng băng.

“Vậy thì đi chết đi!” Người phụ nữ mặc áo da dứt lời, tay cầm dao găm vung mạnh về phía Lâm Mộc với tốc độ kinh người.

Khi con dao găm sắp đâm trúng người Lâm Mộc, anh giơ hai tay bắt lấy con dao.

“Người chết là mày!”

Phập!

Lâm Mộc phất tay một cái, con dao găm bay lộn lại nhanh như chớp rồi găm trúng tim Người phụ nữ mặc áo da!

Tốc độ nhanh quá đỗi, cô ta còn không kịp phản ứng.

Bầu không khí nơi ẩu đả như đông cứng.

Người phụ nữ mặc áo da nhìn con dao trên ngực mình, sau đó khụy hai chân quỳ trên đất, cả người nện mạnh xuống đất.

Người phụ nữ mặc áo da đã bỏ mạng!

Người đàn ông mặc đồ đen vừa toan xông lên chợt khựng lại.

Tay không đỡ dao găm mà hạ gục một người dễ như bỡn thế này, bản lĩnh kinh người của Lâm Mộc ban nãy đủ khiến đám người lạ mặt không dám tiến lên nửa bước.

“Thằng nhóc, mày dám giết người của bọn tao, mày biết người đứng sau bọn tao lợi hại thế nào không...”

Phập!

Còn chưa dứt lời, một viên sỏi đã xuyên qua ấn đường kẻ mặc đồ đen!

“Muốn giết tao thì chúng mày phải trả giá đắt rồi!”

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Người đàn ông còn lại trong đám người lạ mặt sợ tới mức không dám hé răng nửa lời, quay người co cẳng chạy mất.

“Người anh em, không thể thả nhân chứng sống chạy mất, bằng không chúng ta sẽ gặp rắc rối lớn!” Người đàn ông trẻ đứng cạnh Lâm Mộc nói.

Lâm Mộc phất tay một cái, người đàn ông trẻ đang bỏ chạy kia lập tức ngã quỵ xuống đất.

Đối phương chỉ còn Người đàn ông tóc ngắn đeo kính râm bị anh đánh gãy chân lúc đầu.

Anh ta đã lấy di động toan gọi đi.

Lâm Mộc nhanh chóng lao lên giật chiếc di động.

“Nói, chúng mày thuộc tổ chức nào, hành sự độc ác như vậy, đến người qua đường cũng muốn tiêu diệt luôn!” Lâm Mộc siết cổ anh ta.

“Chúng tao là người của Khô Lâu Hội, tốt nhất mày hãy thả tao đi, nếu không.... mày sẽ chết thảm vô cùng!” Mặt Người đàn ông tóc ngắn đeo kính râm tái nhợt.

“Nếu vậy mày càng phải chết!” Lâm Mộc dùng sức bẻ gãy cổ Người đàn ông đeo kính râm.

Tuy Lâm Mộc chưa từng nghe đến cái tên Khô Lâu Hội, nhưng nhìn cách hành sự độc ác của bọn này, đến người đi đường là anh cũng bị chúng liệt vào danh sách chết chung, chắc chắn Khô Lâu Hội chẳng phải tổ chức tốt đẹp gì cho cam.

Lâm Mộc giết chết cả đám người thuộc loại tổ chức tàn bạo như này cũng chẳng thấy áy náy gì, huống chi chính bọn chúng muốn ra tay giết anh trước!

Xong xuôi, Lâm Mộc đi về phía Người đàn ông trẻ.

“Phù phù...” Người đàn ông trẻ thở hồng hộc như thể vừa thoát chết sau tai nạn kinh hoàng.

Thấy Lâm Mộc đi tới, anh ta nở nụ cười: “Hồi nãy anh cứu tôi tới hai lần, thật sự cảm ơn anh, anh chính là ân nhân cứu mạng của tôi!”

“Này, anh phải cho tôi một lời giải thích chứ, rốt cuộc có chuyện gì hả?” Lâm Mộc nghẹn họng.

Đây là chuyện gì chứ, anh đang vội đến buổi đấu thầu đấy, tự dưng gặp phải loại chuyện tàn sát cả người trong cuộc lẫn người qua đường như này!

Lâm Mộc có thể nhìn ra, Người đàn ông trẻ này bị đám người của Khô Lâu Hội truy sát!

Lâm Mộc lại tình cờ trở thành vệ sĩ miễn phí cho anh ta!

Hết cách, bọn người Khô Lâu Hội không cần biết phải trái đúng sai gì đã muốn xông lên giết anh, anh chỉ đành hạ gục bọn chúng/1

“Chuyện này đôi câu không thể nói rõ được, vị ân nhân này, anh có thể cho tôi đi nhờ xe anh không, tôi bị thương khá nghiêm trọng đấy.” Người đàn ông trẻ nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK