Mục lục
Người Tình Bá Đạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoa Thần bất mãn trừng mắt nhìn tôi:”Không phải tôi đã bảo với em là phải ăn nhiều cơm để béo lên một chút rồi sao?”

Nhưng tôi làm thế nào cũng không béo được a, ăn nhiều cơm cũng vô dụng:”Tôi chỉ ăn mì ăn liền vào tối hôm nay thôi, chỉ có lần này thôi.”

Anh bỏ đôi đũa trong tay xuống, giang tay về phía tôi:”Lại đây, để tôi ôm một chút, xem xem là gầy hay là béo.”

Ngoan ngoãn nhẹ nhàng đến bên cạnh anh, bàn tay to lớn của anh ôm lấy eo tôi, kéo tôi ngồi thẳng trên đùi anh.

Anh vươn tay nhéo một cái lên mặt tôi:”Một tháng không gặp sao gầy đi nhiều như vậy? Biến thành da bọc xương hết rồi.”

Tôi cũng vươn tay nhéo một cái lên mặt anh, chẳng có cảm giác gì, cũng giống như hồi trước, trong lòng không khỏi có chút mất mác:”Tôi không biết, dù sao tôi cũng không giảm béo.”

“Thay quần áo đi, tôi đưa em đi ăn cái gì đó.”

Hơn mười phút sau mới ra khỏi nhà, cửa vừa mở liền nhìn thấy một người cô gái cực kì xinh đẹp bước ra từ nhà 1301 đối diện, cổ áo rất trễ, ngực lộ ra một nửa, phía sau cô ta là một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi.

Trong lòng tôi âm thầm nói: chị à, không thể phủ nhận rằng dáng người chị rất đẹp. Thể chất cũng tốt nữa, trời lạnh thế này mà dám ăn mặc như vậy ra ngoài.

Trong thang máy, mùi nước hoa trên người cô gái kia rất đậm, ngửi thấy rất khó chịu, thực muốn hắt xì một cái.

Cô gái kia nói ra một câu:”Khi nào mới ly hôn vợ? Tự anh quyết định, rốt cuộc là cần em hay bà cô đã luống tuổi kia đi, em đã mang thai hai tháng, cuối tháng này cho em đáp án, nếu không em sẽ tới bệnh viện lấy đứa bé ra.”

Cô ta kiêu ngạo vênh mặt, không thể không khâm phục, có thể làm đến mức này, quả thực không đơn giản. Cùng là tình nhân, vậy mà cô ta có thể kiêu ngạo như vậy, còn tôi thì phải ngoan ngoãn nghe lời, không công bằng a không công bằng.

Đột nhiên Hoa Thần giơ tay lên che mắt tôi lại, tôi biết anh không muốn tôi nhìn cô gái kia.

Người đàn ông nói:”Bảo bối, đừng nóng giận, động thai khí sẽ không tốt đâu. Anh đương nhiên là cần em a, người đàn bà luống tuổi kia anh muốn bỏ từ lâu rồi, kết hôn nhiều năm như vậy mà vẫn không đẻ được quả trứng nào. Vấn đề là hiện tại bà ta không muốn ly hôn, muốn anh cho bà ta 2 triệu thì mới đồng ý, chúng ta cứ kéo dài thời gian trước, anh không về nhà, chờ bà ta chủ động đề nghị ly hôn a.”

Cô gái kia lập tức kêu lên:”Anh nói câu này bao lâu rồi? Tôi cũng không nhớ rõ anh nói bao nhiêu lần nữa, sự kiên nhẫn của vợ anh tôi không phải không biết, dù sao anh hãy phân rõ đi, tôi và đứa bé quan trọng hay là người đàn bà luống tuổng kia quan trọng.”

“Ting” một tiếng, đã xuống tầng 1, tôi gỡ tay Hoa Thần ra, cửa thang máy mở, đôi nam nữ kia đi ra ngoài. Tôi muốn đi, nhưng Hoa Thần lại kéo về, cửa thang máy khép lại, kỳ quặc nhìn anh, không phải muốn quay trở về đấy chứ?

Tôi giang tay chuẩn bị ấn số 13, lại bị ngăn lại, trừng mắt nhìn anh một cái:”Không phải không đi nữa à? Hay là anh muốn ở đây luôn?”

Hoa Thần có chút đăm chiêu nhìn tôi:”Mới nhìn cô gái kia vài lần mà đã học được thói xấu rồi, xem ra phải chuyển em về “căn biệt thự trống rỗng” kia thôi, nơi đó thanh tĩnh, không thể học được thói quen xấu nào.”

Uy hiếp tôi á, không có cửa đâu, tôi quyết không đến cái nơi quỉ quái đó:”Tôi, tôi không muốn chuyển về đấy, muốn đi thì tự anh mà đi.”

Hoa Thần xoay mặt tôi về hướng anh, anh có thâm ý khác gật đầu:”Không tồi, gan càng lúc càng lớn, rất nhanh có thể vượt qua cô gái kia thôi.”

Tôi không giống cô gái vừa rồi, cô ta ở cùng đàn ông đã có vợ, lại muốn phá hoại tình cảm gia đình của người khác. Nhưng Hoa Thần vẫn chưa kết hôn, tôi sẽ không ở bên cạnh anh cả đời, cũng không muốn phá hoại tình cảm giữa anh và Tô Ngưng.

Gạt tay anh ra, ấn số 13, tôi không muốn phải ở trong thang máy cả đêm.

Lại bị anh ngăn lại, ngón tay thon dài ấn số 1, tôi khó hiểu, nghi hoặc nhìn anh.

Anh nhéo lên mặt tôi một cái:”Em muốn đi bộ à?”

Gạt hai tay anh ra, lắc đầu, lại nghe thấy “Ting” một tiếng, cửa thang máy mở ra, tôi quay đầu nhìn lại, tầng 1 là gara, tôi có thể là đứa ngốc ăn mì ăn liền, cúi đầu đi ra khỏi thang máy.

Mùa đông năm nay đến rất sớm, số người ít ỏi trên đường đều ăn mặt kín mít. Hơn mười phút sau, xuyên qua cửa kính nhìn thấy đôi nam nữ trong thang máy, bọn họ bước vào trong một chiếc xe taxi, người đàn ông cởi áo ra khoác lên người cô gái. Lại là một cô gái đáng thương, gã đàn ông này chỉ tham quyến dung mạo xinh đẹp của cô ta, một người đàn ông tốt sao có thể nói vợ mình là người đàn bà luống tuổi, không có con thành không đẻ trứng. Chờ cô gái này già rồi, nói không chừng ông ta sẽ lại đi tìm một cô gái trẻ đẹp hơn, đến lúc nó cô cũng sẽ trở thành người đàn bà luống tuổi trong lời nói của ông ta thôi.

“Tôi đói, còn xa không?”

“Hai mươi phút.”

Sau vài phút, một trạm kiểm tra xuất hiện ở phía trước, tôi nhìn Hoa Thần chằm chằm:”Có phải đi nhầm đường rồi không đấy?”

Anh không thèm để ý tới tôi.

“Hoa tiên sinh, bây giờ tôi đang đi đâu đây? Sắp đến trạm kiểm tra rồi, lẽ nào là đi thành phố Thẩm sao?”

Anh vẫn không thèm để ý tới tôi.

Nghe nói ở thành phố Thẩm có rất nhiều người buôn lậu, không phải anh định bán tôi đi đấy chứ? Chết tôi rồi, ví không mang, di động không cầm, trong túi áo chỉ có một chùm chìa khóa, cảnh giác nhìn anh một cái, lập tức quay đầu đi.

“Em nghĩ tôi sẽ mang em đi bán à?” Giọng nói anh thoảng ý cười, tôi quay đầu lại nhìn anh, khóe miệng anh nhếch lên run rẩy, trong đáy mắt tất cả đều là ý cười:”Vậy anh đưa tôi đến thành phố Thẩm để làm gì?”

“Đồ ngốc, tôi đã bảo đưa em ra ngoài ăn rồi mà, em không đáng tiền, tôi cũng không cần phải bán em để lấy món tiền nhỏ đó.”

Xem ra là tôi suy nghĩ quá nhiều, nhưng vẫn không hiểu vì ăn thứ gì mà phải đi xa như vậy.

Thành phố Thẩm còn yên tĩnh hơn cả Thẩm Phong, có lẽ là bởi vì trời quá tối, bầu trời ngay cả một ngôi sao cũng không có, dường như có chút cảm giác áp lực.

Sau khi xuống xe, chợt một dòng chữ to hiện lên đập vào mắt “Khách sạn Kim Khuyết.”, ăn cơm xong tôi tưởng anh sẽ đưa tôi về Thẩm Phong, muốn ra ngoài lại anh kéo ngược trở lại:”Về thôi, đã khuya rồi.”

“Đêm nay không về, mai mang em đi leo núi.”

Nhưng tôi không muốn đi leo núi, giữa mùa đông mà leo cái gì, không cần:”Nhưng ngày mai tôi phải đi học.”

“Mai là thứ 7.”

Không nói gì, oán hận nhìn anh một cái.

Sáng sớm hôm sau, phẩy phẩy cái tay không ngừng làm loạn trên mặt tôi xuống:”Anh thực phiến a, mới sáng sớm mà đã không ngừng làm ồn rồi.”

“Mau dậy đi, ăn sáng xong rồi đi leo núi, không phải là em không dám đi leo núi nên mới nằm ườn ở trên giường đấy chứ?”

Hoàn toàn bị anh đánh bại, mở mắt ta:”Đi thì đi, ai sợ ai.”

Thấy anh khoác lên mình bộ dáng an nhàn, tôi không nói hai lời lập tức xuống giường.

Sau khi ăn xong bữa sáng, Hoa Thần nắm lấy tay tôi đi ra khỏi khách sạn, chợt nghe thấy một giọng nói:”Hoa tổng, lại đổi tình nhân mới a.”

Vừa quay đầu lại đã thấy một người đàn ông trung niên tai to mặt lớn, bên cạnh ông ta là một cô gái xinh đẹp, cô ta không ngừng nhìn Hoa Thần phóng mị nhãn.

Hoa Thần ảm đạm cười:”Trương tổng hình như đổi tình nhân.”

Bàn tay to của Trương tổng nhéo một cái lên mông cô gái:”Ha ha, Hoa tổng nói đùa, tình nhân này đã theo tôi ba năm, nào có diễm phúc như Hoa tổng, cứ vài ngày lại đổi một lần.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK