Tôi rất muốn biết tại sao Hoa Thần lại biết hôm nay tôi gặp Hạ Mộc Lạo:” Hoa tiên sinh, sao anh biết hôm nay em có gặp Hạ Mộc Lạo vậy?”
Anh vặn lại:” Việc này em còn hỏi tôi? Em hôm nay nói với Mộc Lạo cái gì chẳng phải bản thân em rõ nhất sao?”
Trong lòng chợt chùng xuống, máu nhanh chóng bị ngưng đọng:” Anh ấy, nói cái gì cơ?”
“ Em thực sự không biết, hay là đang giả ngu? Lẽ nào không phải em nói với hắn như thế à?”
“ Em không biết anh đang nói cái gì.” Không chút do dự phun ra những lời này. Tôi chưa từng nghĩ mình sẽ dùng loại ngữ khí này nói chuyện với Hoa Thần, trước kia sợ anh, tôi cũng không biết dũng khí này của mình là từ đâu tới. Nói xong, im lặng nghe tiếng tim đập của anh, chờ đợi cơn giận bùng phát.
Trầm mặc hồi lâu, anh mới mở miệng:” Cho dù em không biết, thì đó cũng là ý của Mộc Lạo.”
Bây giờ mới phát hiện Hoa Thần hỉ nộ vô thường cũng chẳng kém Hạ Mộc Lạo, thật hy vọng anh giống như lúc trước, mỗi tháng tới đây một hai lần, đến vội vàng mà đi cũng vội vàng.
Tay anh nắm chặt, nhẹ giọng nói:” Ngày mai, dùng số điện thoại mới của em gọi cho tôi. Đêm nay ngủ sớm một chút đi.”
“ Vâng, em biết rồi.” Lẳng lặng tựa vào trong lồng ngực của anh, không nói gì nữa.
Một đêm không mộng, ngày hôm sau tỉnh lại, bên cạnh đã trống không.
Còn chưa vào tới cổng trường, cảm giác dường như rất không giống nhau, có vài nữ sinh nhìn tôi với ánh mắt hâm mộ, có chút ghen tị, cũng có chút khinh thường.
Ánh mắt hôm qua của mấy người đấy là mỉa mai, hôm nay lại rất sợ hãi.
Giọng Nhiễm Nhiễm truyền từ phía sau đến:” Thiển Thiển.”
Đột nhiên quay đầu, cái BMWs màu đen của Hạ Mộc Lạo đỗ ở bên cạnh đường cái, Nhiễm Nhiễm đứng cạnh xe vẫy tay về phía tôi. Cửa kính xe chậm rãi hạ xuống, hình ảnh Hạ Mộc lạo đông cứng ở đó.
Khóe miệng hơi nhếch lên:” Nhiễm Nhiễm, sớm a.”
Nhiễm Nhiễm cười xấu xa đi về phía tôi, nhìn vẻ mặt xấu xa của nó, lông tơ trên cánh tay tôi đều dựng đứng.
Nó đi tới trước tôi, có chút đăm chiêu đi quanh một vòng, cuối cùng đứng ở trước mặt tôi, giữ chặt lấy cánh tay của tôi:” Thiển Thiển, hôm qua cậu còn dám nói không có quan hệ với anh tớ, anh tớ hôm qua đã chịu thừa nhận rồi, chuyện này cha tớ cũng đã biết, còn nói hôm nào đó phải gặp cậu, báo chí Thẩm Phong hiện tại đều là hình ảnh hai người thâm tình ôm ấp, trong lòng tớ cũng rất hâm mộ nha.”
Lo lắng nhìn về hướng Hạ Mộc Lạo, ba hắn cũng biết, không phải chuyện này quá ầm ĩ rồi sao? Anh ta xử lý kiểu đó sao? Trong lòng thốt không nên một câu cảm kích, vì giúp tôi che dấu chuyện là tình nhân, hắn chịu tất cả trách nhiệm về mình.
Hạ Mộc lạo xuống xe, đi tới bên tôi, lòng run lên bần bật, Hoa Thần tối hôm qua đã nói không được gặp Hạ Mộc Lạo, còn chưa được bao lâu đã lại gặp nhau.
Các sinh viên đi tới đều dùng ánh mắt mờ ám nhìn tôi và Hạ Mộc Lạo, trên mặt nóng lên, cúi đầu lảng tránh.
Hạ Mộc Lạo vén tóc tôi ra sau tai, ngẩng đầu lên nhìn hắn, đáy mắt hắn tất cả đều là ý cười:”Thiển Thiển, anh đã nói là sẽ không có chuyện gì.”
Trên mặt càng nóng, quay đầu tránh đi ánh mắt của hắn. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhiễm Nhiễm giương lên:” Các người được lắm, giữ bí mật rất tốt, thành thật khai báo, đã bí mật hẹn hò bao lâu rồi?”
Trong lòng quýnh lên, thốt ra:” Nhiễm Nhiễm, tớ với anh cậu thực sự không có gì, bọn tớ quen biết cũng mới được nửa năm.”