Mục lục
Người Tình Bá Đạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Năm giờ chiều, tôi nói với mẹ hôm nay phải đi làm, nên vội vàng ra ngoài.

Đi xuống tầng dưới, thấy mấy bà cô trung niên chỉ trỏ đằng sau người tôi:” Mấy năm nay thanh niên đều muốn đi đường tắt cả, trông xinh đẹp như vậy, thế nào mà cũng bám theo đại gia.”

“Ờ, cái xã hội này hỏng đến nơi rồi, khắp nơi đều vụng vụng trộm trộm, nếu con gái tôi dám đi làm tình nhân, chắc chắn tôi sẽ đuổi thẳng cổ nó ra khỏi nhà.”

Tôi vẫn bước tiếp, nếu mẹ biết chuyện, cũng sẽ đuổi tôi đi sao? May mà lần này Hạ Mộc Lạo nguyện ý giúp tôi, nên sự tình cũng không bị lộ ra ngoài.

“ Tại sao mẹ nó không có tí phản ứng nào nhỉ? Thì ra những đứa trẻ mồ côi đều sống phóng túng như thế ha.” Tôi thực sự không nghe nổi nữa, sợ mấy bà tám này lại phun ra những lời chói tai, vội vàng bước thật nhanh.

Tôi không trực tiếp quay về biệt thự, mà đi dạo rất lâu trên đường Triều Dương, mãi cho tới khi hai chân mỏi rã rời mới quay trở về biệt thự, nhìn di động một chút, đã hơn 9 giờ. Đi vào phòng khách, nhìn thấy Hoa Thần đang ngồi ở trên ghế sofa, tôi cúi đầu đi về phía cầu thang. Cảm thấy ánh mắt anh vẫn đang dõi theo, đầu cúi càng lúc càng thấp.

Khi chân tôi đang chuẩn bị dẫm lên bậc thang đầu tiên, giọng nói của anh đột nhiên vang lên:” Lại đây.”

Rụt chân lại, lập tức xoay người nhìn anh, anh không chút thay đổi đem tầm mắt mạnh mẽ khóa chặt tôi, trong lòng không biết tại sao lại run lên. Anh thu hồi ánh mắt, thản nhiên nói:” Lại đây.”

Giọng nói nghe không ra đang vui hay đang giận, trong lòng tôi sợ hãi, từng bước từng bước một đi về phía anh, đi tới bên cạnh anh, chuẩn bị ngồi xuống, đột nhiên anh giang tay ôm chặt lấy thắt lưng của tôi, vững vàng ngồi ở trên đùi anh. Cả mặt nóng bừng, thân mình lui dần về phía sau, cố gắng duy trì khoảng cách, không biết lửa giận tối hôm qua đã tiêu đi hết chưa, cúi đầu nói nhỏ;” Hoa tiên sinh, em, vẫn là ngồi trên ghế sofa đi, người khác thấy được thì không hay lắm.”

“ Ở đây không có người khác.”

Đúng là không có người khác, nhưng mà cái tư thế này quá mức mờ ám, ở đây là phòng khách, chứ không phải phòng ngủ.

Anh khiêu khích cằm của tôi, trong lúc nhất thời, bốn mắt nhìn nhau:” Hôm qua đi đâu?”

“ Hôm qua em về nhà.”

“ Tôi hôm qua trước khi rời đi đã nói với em những gì?” Trong lòng căng thẳng, hớp phải một luồng khí lạnh, hôm qua lúc anh rời đi hình như có nói tối sẽ quay lại, xong rồi, chết rồi, không biết anh trừng phạt tôi như thế nào đây.

Tràn ngập sợ hãi nhìn về phía anh,” Hoa tiên sinh, hôm qua, em thấy anh lúc đi có vẻ rất tức giận, cho nên…em nghĩ anh sẽ không tới đây, mà về nhà.”

“ Tại sao di động cũng tắt máy?”

“ Em đổi số điện thoại.”

“ Đồ phụ nữ ngu ngốc, dám coi lời nói của tôi thành gió thổi bên tai.” Nói xong bàn tay vốn để trên cằm đã đưa ra sau đầu, khuôn mặt anh càng lúc càng gần, hai đôi môi chạm vào nhau, hai cái lưỡi dây dưa triền miên không dứt.

Giống như hôm trước, mãi cho đến khi tôi không thở được nữa anh mới chịu buông, sau khi hôn, anh ôm tôi lên lầu, tới phòng ngủ, đặt tôi lên giường, đóng sầm cửa lại.

Thừa lúc anh đang đóng cửa, tôi nhảy vội xuống giường, anh nhướn mày:” Đi đâu?”

Không dám nhìn anh, khiếp sợ nói một câu:” Em đi…tắm.”

Trên trán anh bắt đầu nổi đầy gân xanh, tôi sợ đến mức tiến không được, lùi cũng không xong, tần ngần đứng cạnh giường. Vài phút qua đi, anh mới mở miệng:” Không phải muốn đi tắm sao? Ngây ngốc đứng ở đó làm gì?”

Trong phòng tắm, sau khi rửa mặt xong, nhìn vào gương, dấu tay trên mặt đã mất, nhìn không ra hai ngày trước đã bị người ta đánh sưng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK